Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1389: Tinh linh thị chủ (2)

Phốc phốc ——

Tất cả mọi người đều nghe thấy thanh âm này.

Trong sơn cốc bỗng nhiên an tĩnh lại.

Gió nhẹ lướt qua mặt đất như gợn sóng lướt qua chân bọn hắn.

Sạt sạt sạt ——

Máu tươi nhỏ xuống, cây cỏ bị nhuộm thành một mảng đỏ.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng Quân Nhân Nhân đâm trúng Minh Thù, nhưng bản thân Quân Nhân Nhân biết là không phải.

Cô ta không có đâm trúng cô.

Là tự cô...

Ma pháp sư hắc ám hơi cúi đầu, áo khoác đen rộng thùng thình bao bọc lấy thân thể mảnh mai, vạt áo bị gió thổi lắc lư.

Tay cô khẽ nhúc nhích, cánh tay nâng lên.

Trong mắt mọi người, động tác này phảng phất bị ấn nút tạm dừng.

Một cỗ áp bách vô hình từ trên người ma pháp sư hắc ám truyền đến.

Tất cả mọi người không tự chủ được lui về sau một bước.

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau.

Từ trong mắt từng người nhìn cô với vẻ không thể tin nỗi.

Cho dù là ma pháp sư, bị đâm trúng trái tim... Cũng sẽ tử vong.

Nhưng cô lại còn có thể hành động.

Minh Thù chậm rãi rút dây leo kia ra, theo động tác của cô có nhiều người đã đổi sắc mặt.

Ma pháp của ma pháp sư hắc ám đã lợi hại đến nước này rồi?

Đâm trúng trái tim cũng không chết?

Không có khả năng!

Làm sao lại có dạng ma pháp này!

Bọn hắn tình nguyện tin tưởng Quân Nhân Nhân đâm trật.

Một đầu dây leo còn đang trên tay Quân Nhân Nhân, Minh Thù dùng sức kéo một cái, Quân Nhân Nhân trực tiếp bị văng ra ngoài va vào trên thân cây đại thụ.

Quân Nhân Nhân kêu thảm giống như kèn hiệu bắt đầu cuộc yến hội.

Trên người ma pháp sư hắc ám kia chỉ còn lại hơi thở hắc ám làm cho người ta sợ hãi.

Cô là ác ma bò từ trong địa ngục ra.

-

Minh Thù vẩy vẩy cổ tay, dưới đất đều là người đang nằm rên rỉ.

Cô duỗi người một cái.

Thoải mái hơn rồi.

Minh Thù móc thú nhỏ ra nhào nặn hai cái, thú nhỏ hừ một tiếng từ trong tay cô nhảy ra ngoài, lăn vào bụi cỏ không thấy đâu.

Minh Thù: "..."

Ngay cả con chó cũng không để ý trẫm!

"Quân Thường..." Quân Nhân Nhân nằm rạp trên mặt đất, lúc này đang cố gắng ngẩng đầu: "Ngươi rốt cuộc là cái gì.

Người mới vừa rồi kia...

Làm sao lại là Quân Thường?

Trước đó bọn hắn đối phó cô vào lúc thời kỳ toàn thịnh cũng không thấy cô... Đáng sợ như thế.

Không phải lợi hại.

Là đáng sợ.

Phảng phất chỉ có từ này mới có thể hình dung cô vừa rồi.

Thế nhưng lúc này... Trên người cô đã không còn cỗ sức mạnh đáng sợ kia.

Minh Thù suy nghĩ một chút, lời kịch từ trong đầu không ngừng đảo qua đảo lại, cuối cùng phun ra một câu: "Ta là tính ngưỡng của ngươi."

Ngươi bên cạnh Quân Nhân Nhân gầm thét: "Quân Thường ngươi là ác quỷ!"

Minh Thù làm tư thế tạ lễ cung đình ưu nhã: "Tạ ơn khích lệ."

"Ngươi chết không yên lành."

Minh Thù ngạc nhiên: "Các ngươi còn muốn trải nghiệm các giác lúc nãy a?"

Trẫm chết một chút, hậu quả rất nghiêm trọng.

"..."

Tràng cảnh vừa rồi, hiện tại bọn hắn nhớ tới liền thấy sợ.

Liền ngay cả sắc mặt của Quân Nhân Nhân cũng trắng bệch hơn mấy phần.

Minh Thù từ trong thi thể của đám người này ra ngoài, lấy đồ ăn vặt từ chỗ Hài Hoà Hiệu, thuận tiện tìm xem gần đây có gì có thể ăn được.

Cô đi xung quanh một vòng.

Lúc trở về liền phát hiện người mới vừa rồi còn nằm trên đất lúc này chỉ còn lại không đến một nửa, lại đầu một nơi thân một nêo...

Tràng diện rất là kinh dị.

Minh Thù yên lặng lui lại.

Ai lại không có đạo đức công cộng như thế, giết người cũng không chôn xác.

Không giết người quả nhiên bảo vệ môi trường.

"Quân Thường!"

Thanh âm tức giận từ phía sau vang lên.

Minh Thù quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người từ trong rừng lao ra, gặp tràng cảnh này, thần sắc người nào cũng phẫn nộ.

"..."

Minh Thù cắn một miếng trái cây an ủi.

"Cái kia... Ta nói không phải ta giết, các ngươi tin không?"

"Quân Thường ngươi vậy mà lại phát điên giết ma pháp sư như thế, ngươi quả thực không có nhân tính!"

"Tâm tư ác độc!"

"Ma pháp sư hắc ám quả nhiên không có ai tốt!"

Đối phương mắng rất hăng say.

Minh Thù răng rắc răng rắc gặm xong trái cây: "Tốt a, ngươi coi như là ta giết đi."

Lại oan ức này, thật sự đã gặp qua nhiều nên cũng thành thói quen.

Dù sao bọn hắn không ưa trẫm, lại không giết được trẫm!

Đám người: "..."

Cô mới vừa nói cái gì?

Bọn hắn trố mắt nhìn nhau, từ trong mắt của mỗi người đều lấy được đáp án.

Không phải bọn hắn nghe nhầm.

"Ta giết ngươi!"

Một ma pháp sư xông lên, tiếp theo chính là hoả diễm nối thành một mảnh như thiên la địa võng áp về phía cô.

Minh Thù đưa tay, ma pháp màu đen phảng phất xuất hiện trong tay cô đụng vào đám lửa kia.

Tiếng nổ, khí lưu va chạm phun trào tản ra bốn phía.

Cây cối bốn phía bị cắt đứt, rầm rầm ngã xuống mặt đất.

Minh Thù ngăn trở đám lửa kia, lập tức lui về sau.

Rời khỏi phạm vi công kích, xoay người chạy: "Các ngươi đuổi theo ta đi!"

Đám người: "???"

Mấy ma pháp sư không ngờ tới Minh Thù sẽ có cái thao tác lẳng lơ này, sửng sốt đến mấy giây.

Một người trong đó rống to tiếng, cũng đuổi theo: "Dừng lại!"

"Ta không dừng lại, ngươi đuổi theo đi!

Thanh âm trước mặt từ xa truyền về, quanh quẩn trong sơn cốc.

Minh Thù chạy ra một khoảng cách, người đuổi theo cô phía sau đã không nhìn thấy.

Cô thở một ngụm, vừa đến đã bị đuổi giết, cái đãi ngộ này thật sự rất tốt.

Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô không thấy được, tại thời điểm cô ngồi xuống có sương mù kéo dài qua phía cô.

Đảo mắt một chút, cảnh sắc phía xa đã không nhìn thấy.

Minh Thù phát giác được những sương mù này, những nơi mắt có thể thấy đã rút ngắn đến mười mét.

Nơi xa ẩn hiện, phảng phất đắp lên một tầng sương, hết thảy đều trở nên mông lung.

Minh Thù ngẩng đầu dò xét bốn phía.

Cái này thứ đồ chơi gì?

Cái này ở đâu ra?

Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì!

Minh Thù suy nghĩ một chút, lưu loát đứng lên.

Sương mù tốc độ nhìn qua không dày lắn, nhưng một lát sau hình dáng Minh Thù liền mông lung không thấy rõ.

Minh Thù phát hiện trong sương mù có các loại Nguyên Tố nồng đậm.

Liền ngay cả ám nguyên tố cũng đặc biệt sinh động.

Nhưng cũng như thế làm cho lòng người sinh ra cổ quái.

Ám nguyên tố cùng nguyên tố khác cũng không sống chung hòa bình, bình thường nơi có ám nguyên tố, nguyên tố khác liền vô cùng yếu, thậm chí không còn có.

Mà nơi nồng đậm nguyên tố khác cũng sẽ không xuất hiện ám nguyên tố.

Thế nhưng ám nguyên tố ở trong những sương mù này, lại cùng nguyên tố khác tồn tại.

Nhìn qua sống chung cũng không tệ lắm?

Bốn phía đều là sương mù dày đặc, Minh Thù cũng không phân rõ phương hướng, ngón tay tùy tiện lung lay, tuỳ ý chọn một hướng rời đi.

Dưới chân không có gì dị thường.

Trong sương mù cũng không có quái vật gì hoặc là thứ cần đối phó xuất hiện.

Những sương mù này vô biên vô hạn.

Minh Thù không nhớ mình đã đi được bao lâu, cuối cùng lười đi nên ngồi nguyên tại chỗ.

Đinh đương ——

Thanh âm kim loại va chạm từ trong sương mù truyền đến.

Tiếp lấy là thanh âm thô lỗ của nam nhân truyền đến.

"Đây là nơi quái quỷ gì, chúng ta đã đi rất lâu rồi, làm sao vẫn chưa ra khỏi?"

Có người cảnh giác nhắc nhở: "Sương mù này rất cổ quái, mọi người cẩn thận!"

Thanh âm thô lỗ có chút tức giận: "Sẽ không phải là Quân Thường giở trò quỷ chứ?"

Đột nhiên bị điểm tên, Minh Thù lễ phép trả lời: "Để ngươi thất vọng rồi, thật sự không phải là ta."

"Quân Thường!"

Sương mù quá nồng, người bên kia cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào thanh âm cảnh giác với Minh Thù bên này.

Minh Thù mỉm cười chào hỏi: "Lại gặp mặt."