Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1351: Phản quang mà đi (27)

Nắng sớm mờ mờ.

Đồng hồ điện tử trên đầu giường nhảy đến 6 giờ đúng.

Lương Triệt tự động tỉnh lại, hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà chậm rãi định thần lại.

Một lát sau cảm thấy không đúng lắm.

Đêm qua...

Hắn không phải ngủ ở ghế sô pha sao?

Nhưng căn phòng hiện tại có vẻ giống như là căn phòng của hắn?

Còn có...

Cảm xúc chậm rãi lúc này toàn bộ đánh tới.

Làn da nhẵn nhụi, thân thể mềm mại ấp áp dán chặt lấy thân thể của hắn...

Lương Triệt: "..."

Hắn có chút gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tròng mắt nhìn người trong ngực.

Đầu cô chôn trong ngực hắn chỉ lộ một nửa khuôn mặt xinh đẹp, dưới nắng sớm phảng phất có thể trông thấy lông tơ nhỏ xíu trên mặt cô.

Lương Triệt chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hắn cẩn thận dịch chuyển tay Minh Thù đang đặt bên hông hắn rời khỏi, lại đem tay của mình bỏ ra ngoai

"Lương Triệt..."

Tay Lương Triệt cứng đờ.

"Sáng sớm anh động loạn cái gì?" Minh Thù đem tay hắn kéo trở về: "Đừng nhúc nhích."

Lương Triệt: "..."

Cô gọi tên mình, Lương Triệt cũng không biết là thở phào hay là cam chịu, ôm sát người trong lòng vào nằm trên giường nhìn hoa văn trên trần nhà.

Sáu giờ rưỡi.

Minh Thù mơ mơ màng màng ngồi dậy, chưa nhồi được hai giây lại đổ xuống: "Tiểu ca ca tôi thật đói a."

"Tôi... Vừa rồi kêu bữa sáng, cũng sắp đến." Lương Triệt nói: "Em mặc quần áo trước đi."

Minh Thù nằm sấp trên người hắn, trong con ngươi mang theo vẻ mơ màng vừa tỉnh ngủ.

"Tiểu ca ca..."

Lương Triệt bị làm cho toàn thân tê dại, nơi bị làn da cô dán lên như thiêu như đốt, một đường hội tụ đến nơi bụng dưới.

Dường như Minh Thù đã nhận ra, thân thể cô hơi dịch chuyển khỏi một chút, một lát sau lại leo lên trên.

Lương Triệt thở dốc vì kinh ngạc.

Còn chưa kịp đẩy cô nàng liền bị người ta ngậm lấy cánh môi.

Lương Triệt cùng Minh Thù ở chung một thời gian dài như vậy dũng không có chủ động vượt qua giới hạn này, có thể thấy hắn đối với phương diện này cũng không phải là đặc biệt coi trọng.

Nhưng lúc này bị Minh Thù đè xuống giường hôn với bộ dạng này.

Trong đầu hắn phảng phất có sợi dây căng đứt.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Minh Thù dừng lại, sờ điện thoại nghe.

"Chào cô, tôi đến giao thức ăn..."

Minh Thù cúp điện thoại, chống đỡ thân thể nhìn Lương Triệt, khóe môi mang theo ý cười: "Lần sau chúng ta lại tiếp tục."

Nhìn Minh Thù xuống giường mặc quần áo ra ngoài.

Lương Triệt: "..."

Hắn không nên gọi bữa sáng.

-

Ngày thứ hai Mộc Mộc mang theo bao lớn bao nhỏ tới, Lương Triệt cùng Minh Thù đều không ở nhà, mẹ Văn mở cửa cho cô ấy.

Đợi cô ấy làm xong cả bàn đồ ăn, Minh Thù mới lắc lư trở về.

"Lương Triệt ca ca đâu?"

"Đi làm rồi." Minh Thù nói: "Kêu cái gì ca ca?"

"Ách..." Mộc Mộc vô tội: "Vậy kêu cái gì?"

"Gọi Lương Triệt là được."

"Đây không phải là rất không lễ phép?"

"Cô gặp ai cũng kêu ca ca?"

"... Dáng dấp đẹp trai liền gọi ca ca."

"Không nhìn ra cô còn là một người háo sắc, thâm tàng bất lộ, có thể a thiếu nữ!"

Mộc Mộc cười hì hì: "Lòng thích cái đẹp mọi người đều có. Tôi biết, Văn Địch ăn dấm nha, tôi không gọi nhiều là được."

Cô ấy nhìn Minh Thù nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, sau đó nhanh như chớp tiến vào phòng bếp chuẩn bị ăn cơm.

"Tiểu Địch, con có việc bận cứ đi, không cần cố ý chiếu cố mẹ."

Trên bàn ăn, mẹ Văn một mặt áy náy gắp thức ăn cho Minh Thù.

"Gần đây không có việc, thong thả."

"Nghỉ ngơi một chút cũng tốt, kiếm nhiều tiền như vậy cũng vô dụng, thân thể quan trọng nhất." Mẹ Văn hăng say gắp thức ăn cho cô: "Con ăn nhiều một chút, Mộc Mộc cháu cũng ăn nhiều một chút, xem các con thật gầy."

"Cảm ơn dì." Mộc Mộc vội vàng nói cảm ơn.

"Dì mới phải cám ơn cháu đã đến nấu cơm cho dì. Tiểu cô nương này nói ngọt lại hoạt bát, người nào nhìn liền thích."

Cũng không biết con gái bà quen biết từ chỗ nào.

"Không đâu, dù sao cháu cũng không có việc gì, còn có thể để Văn Địch chỉ điểm cháu một chút."

Mẹ Văn cười ha hả nói chuyện với Mộc Mộc, giống như đã quên những phiền não kia.

"Đúng rồi, Lương Triệt đứa bé kia không về dùng cơm sao?"

"Ừm, hắn hôm nay có việc bận." Minh Thù dành thời gian trả lời: "Lát nữa con sẽ mang qua cho hắn."

"Vậy con tranh thủ thời gian ăn, đừng để người ta bị đói."

"..." Ai mới là con ruột!

"Nếu con yêu đương thì phải đối xử thật tốt, không muốn bỏ mặc người ta."

"..." Rốt cuộc ai mới là con ruột!!

Minh Thù cơm nước xong xuôi, đem đồn ăn Mộc Mộc chừa lại sắp xếp gọn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Trước khi đi, Minh rút ra hai kịch bản từ trong văn kiện cô mang trở về đưa cho Mộc Mộc: "Hai cái kịch bản này cô xem một chút."

Kịch... Kịch bản...

Đột nhiên cảm thấy đồ vật trong tay thật nặng.

"Văn Địch cái này..."

"Nấu cơm ngon, tỷ tỷ sẽ cho cô bay xa."

"..."

-

Phòng làm việc Lãm Nguyệt.

Minh Thù liền ngênh ngang như vậy xuất hiện tại bên ngoài phòng làm việc Lãm Nguyệt, người qua đường nhìn thấy cô, cô còn có thể đối với người qua đường mỉm cười.

Tuyệt đối không sợ mình bị người ta vây xem.

Có thể là cô biểu hiện quá mức hào phóng nên người qua đường ngược lại có chút luống cuống, không dám tới gần.

Minh Thù cứ như vậy đứng trước cửa chính phòng làm việc Lãm Nguyệt.

"Sáng mai tôi lại đi, hôm nay tới không kịp..."

Cửa lớn bị người ta kéo ra, đối đầu với khuôn mặt tươi cười của Minh Thù, phía sau liền tự động cách âm.

"Văn... Văn Địch..."

"Lại gặp mặt."

Cẩu tử cười khan một tiếng.

Nuốt một ngụm nước bọt, cẩu tử cẩn thận hỏi: "Cô đến tìm Lương ca?"

Trong phòng làm việc hiện tại ai không biết Lương ca của bọn hắn bị Văn Địch bao nuôi.

Bất quá thời gian dài như vậy, Văn Địch cho tới bây giờ cũng không đến nơi này.

Lương ca công việc bình thường, căn bản không nhìn ra cái gì.

"Ừ."

"Tôi đưa cô đi." Cẩu tử mời Minh Thù đi vào, người trong phòng làm việc dồn dập ghé mắt.

Văn Địch lại đến phòng làm việc?!

Lương ca lợi hại a!

Kim chủ dỗ đến tốt như vậy!!

Bọn hắn nếu là đem tin tức này phát ra ngoài... Lương ca có thể sẽ đánh chết bọn hắn.

Cẩu tử đưa Minh Thù đến cửa phòng làm việc.

Minh Thù gõ cửa đi vào, Lương Triệt đang viết thứ gì, giọng nói vô cùng lạnh nhạt hỏi: "Có việc?"

"Tiểu ca ca."

Lương Triệt dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn tới.

Hắn để bút xuống: "Sao em lại tới đâ?"

Minh Thù vòng qua bàn làm việc, đưa đồ ăn trong tay thả trước mặt hắn: "Ầy, mẹ vợ của anh để tôi đưa cơm cho anh."

Lương Triệt: "..."

Mẹ vợ nói đưa cô mới đến?!

Liền không thể là tự cô đến sao?

"Em lại như vậy đi ra ngoài?" Tầm mắt Lương Triệt rơi vào trêm khuôn mặt trắng nõn của cô: "Lần trước không phải tôi đã nói với em đi ra ngoài chí ít phải mang cái khẩu trang sao."

Để cô ngụy trang thành một minh tinh khác khẳng định như vậy là không thể nào.

Cô không kéo thảm đỏ cho người ta đi cũng đã không tệ.

"Người đẹp không phải cho người khác thưởng thức sao?"

"Em là minh tinh..."

"Minh tinh thì thế nào."

Minh tinh không phải là người a?

Minh tinh đi ra ngoài liền phải mang khẩu trang?

Ai quy định!

"Anh có ăn hay không, không ăn tôi ăn."

Lương Triệt: "..."

Cái này nếu là quay phim truyền hình nhất định sẽ bị quét âm điểm.

Lương Triệt thở dài, kéo cô đếm ghế sa lon bên cạnh.

Đồ ăn ngon, nhưng giai nhân càng ngon hơn.

Lương Triệt nghĩ đến chuyện buổi sáng hắn liền có chút buồn bực, hung hăng hôn Minh Thù một hồi lâu.

*

Cửu Thiếu: Không có thịt không vui!

Tiểu tiên nữ: Thịt gà thịt vịt thịt heo ngươi chọn một cái.

Cửu Thiếu: Ta muốn nàng dâu!!

Tiểu tiên nữ: Ngươi vẫn là ăn chay đi!