Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1342: Phản quang mà đi (18)

"Các người nói xem nam hai rốt cuộc là ai?"

"Không biết a..."

"Quốc sư a, tôi siêu thích hắn, mặc dù hắn mới là nhân vật phản diện cuối cùng, nhưng hắn thật sự cực kỳ đẹp trai! Tùy tiện một người, tuyệt đối diễn không được khí thế chất ngất như quốc sư của ta!!

Thiên hạ cũng là một bộ tiểu thuyết chuyển thể, hiển nhiên những người này đều đã xem qua nguyên tác.

"Cố Tích tiểu thư cô biết không?" Có người hỏi Cố Tích bên cạnh.

Cố Tích một mặt mê mang: "Cái gì?"

"Nam hai, diễn viên nhận vai quốc sư là ai vậy?" Người kia chờ mong hỏi.

Bọn họ không biết, nhưng Cố Tích không giống bọn họ, khẳng định biết.

Cố Tích lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi cũng không biết."

Cố Tích còn không biết quốc sư này là người phương nào.

Nhân vật này tương đối có sắc thái thần bí nên đoàn làm phim giấu diếm cũng là bình thường.

Nhân viên công tác kia có chút thất vọng: "Như vậy sao, còn tưởng rằng Cố Tích tiểu thư biết, ngay cả cô cũng không biết, tôi càng hiếu kỳ."

Cố Tích cười cười đi về một bên khác,

Cố Tích vẫn là nữ chính.

Cô ta vào đoàn liền nhận không ít người thân thiết chào hỏi.

Người ta có Thôi Cảnh Dương là chỗ dựa, vẫn là thiên kim tiểu thư Cố Thị, nịnh bợ cô ta rất bình thường.

Cố Tích đối ngoại vẫn luôn rất dễ thân thiết nên những người này tiến lên cô ta đều đến ứng phó.

"Tiếc tỷ, chị cũng không cần đối tốt như vậy với bọn họ." Trợ lý nói thầm một tiếng.

Quả nhiên, Cố Tích nhẹ nói: "Không có việc gì."

Trợ lý tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Cùng Cố Tích nói một lần hành trình đoàn làm phim sắp xếp một chút.

"A!!"

"Tôi phii, có soái ca!"

"Nơi nào nơi nào?"

"Ngay bên ngoài, cực kỳ đẹp trai! Sẽ không phải là Quốc Sư đại nhân của tôi chứ?"

Nhân viên công tác ào ra ngoài.

Cố Tích có chút hiếu kỳ nhìn về bên kia, chỉ thấy một nam nhân đứng bên ngoài xe, cách xa nên cô ta cũng không thấy rõ dáng dấp ra sao.

Nhưng nhìn những người say mê kia đoán chừng sẽ không quá kém.

Cố Tích đang đánh giá đến hăng say liền thấy một bóng hình quen thuộc từ trong xe xuống tới.

Văn Địch!

"Tại sao cô ta lại ở đây?"

Trợ lý thuận theo ánh mắt Cố Tích nhìn sang.

"Tại sao cô ta lại ở đây?" Cố Tích quay đầu lại hỏi một lần.

Trợ lý lắc đầu: "Tôi cũng không biết a..."

Cố Tích đi ra ngoài một chút liền thấy rõ người bên kia.

Chàng trai mang một chiếc áo thun đơn giản, tùy ý đứng bên ngoài kéo cửa xe cho cô gái, hắn hơi hơi cúi đầu, dường như đang nói gì đó cùng cô gái.

Cô gái đi vào bên trong, hắn đuổi theo hai bước, sau đó đứng tại chỗ đưa mắt nhìn cô gái đi vào.

"Kia là vị kia... Được Văn Địch bao nuôi?"

"Oh My God, không phải chứ, đẹp trai như vậy?"

"Trên tấm ảnh trước đó có chút không rõ ràng, bất quá nhìn kỹ vẫn là rất đẹp trai, người thật so với trên ảnh đẹp trai hơn nhiều."

"Với giá trị nhan sắc này, là tôi tôi cũng bao nuôi a!"

"Thôi đi, cô lại không có tiền."

"... Không đề cập tới cái này, chúng ta vẫn là bằng hữu!"

Bên tai tràn ngập tiếng thảo luận.

Minh Thù ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta bên này, ánh mặt hai người trong không khí đụng nhau.

Đáy mắt Cố Tích vẫn hiển nhiên mang theo vẻ chán ghét.

Minh Thù nâng khóe miệng mỉm cười, sau đó rủ mắt xuống, không nhanh không chậm đi vào bên trong.

Thôi Cảnh Dương không phải đã nói sẽ không để cho cô ta xuất hiện ở đây? Vì sao cô ta còn xuất hiện tại đoàn làm phim?

"Văn Địch diễn vai gì? Tiểu ca ca kia không vào sao? Tôi còn tưởng rằng hắn là quốc sư..."

"Tôi cũng tưởng rằng a."

Cố Tích quay người rời đi, đem thanh âm phía sau bỏ lại.

Cô ta để trợ lý đi hỏi thăm một chút.

Trợ lý đi một lúc lâu mới trở về.

Cố Tích lập tức hỏi: "Cô ta diễn cái gì?" Tôi là nhân vật nữ chính, cô ta liền không có khả năng là nữ chính.

Chẳng lẽ lại là nữ hai?

"Là nam hai."

"Cái gì?"

Cố Tích cảm thấy mình nghe lầm.

Nhưng nam hai cùng nữ hai phát âm rất khác biệt.

"Nam hai..." Trợ lý lại lặp lại một lần, thời điểm cô ta nghe thấy cũng rất bất ngờ.

« Thiên Hạ » là bộ phim huyền huyễn.

Bộ phim này rất đặc biệt, đất diễn của nam chính ngược lại không bằng nam hai.

Nam hai vẫn luôn là quốc sư cao cao tại thượng, cao quý như tiên, nắm giữ thủ đoạn thần bí khó lường.

Toàn bộ phim cơ hồ đều là triển khai xung quanh quốc sư.

Nữ chính ban đầu là thích quốc sư... Về sau mới thích nam chính.

Cho dù cuối cùng nam chính đăng cơ, thiên hạ đại định, quốc sư cũng sẽ trở thành một rất nhân vật đặc biệt.

Xem từ trên kịch bản hẳn là có phần 2.

Nhưng không thể nghi ngờ, đất diễn của quốc sư so với nam chính quan trọng hơn.

Người chọn vai nam hai nghe nói là người khó nhất của đoàn làm phim Thiên Hạ.

Cố Tích làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là người chị không có chút quan hệ máu mủ ruột thịt nào kia.

Cái này sao có thể!

Đạo diễn đoàn làm phim Thiên Hạ đều mù sao?

Cố Tích lấy điện thoại ra gọi cho Thôi Cảnh Dương.

"Alo, Tích Tích?"

Nghe thấy thanh âm của Thôi Cảnh Dương, Cố Tích đột nhiên tỉnh táo lại.

"Sao vậy Tích Tích?" Một lúc lâu cũng không nghe thấy thanh âm của Cố Tích, Thôi Cảnh Dương hơi nghi hoặc.

Cố Tích điều chỉnh lại cảm xúc: "Tôi vừa tới đoàn làm phim, nói với anh một tiếng."

"Hừm, vậy là tốt rồi, chờ tôi làm xong sẽ tới thăm cô."

"... Được."

Cố Tích cùng Thôi Cảnh Dương nói hai câu sau đó cúp điện thoại.

Cô ta hơi nắm chặt điện thoại.

Văn Địch...

-

Đều đã vào đoàn, ai diễn nhân vật nào cũng sẽ không đổi được.

Biết vai diễn của Minh Thù là quốc sư, tất cả mọi người đều vô cùng ngoài ý muốn, đây chính là một nữ nhân, còn là một người có tiếng xấu bay đầy trời, anti-fan nhiều như đại dương, có thể diễn được loại khí chất kia của quốc sư sao?

Đạo diễn không phải là điên rồi chứ!

Văn Địch không phải đang bị phong sát sao?

Vì sao có thể nhận được vai diễn quốc sư quan trọng như vậy?

Phong sát chỉ là nói chơi thôi phải không?

Đạo diễn cũng rất vô tội...

Hắn cũng không nghĩ tới a!

Nhưng là nhà đầu tư muốn cô ấy!

Ai biết nhà đầu tư có cái gân nào không đúng...

Hắn có thể làm sao?

Lại nói còn là đạo diễn Hạ bên kia đề cử, hắn chỉ có thể vì quyền thế cúi đầu.

Đương nhiên nhân vật quốc sư này, hắn xem qua cô diễn hoàn toàn OK.

Không thì liền xem như có quyền thế, hắn cũng không có khả năng đem nhân vật quan trọng này tùy tiện cho một nữ nhân diễn.

"Chị..." Cố Tích từ trong một đám người đi ra: "Chúng ta có thể cùng quay phim chung, thật tốt."

Nếu không phải biết vị em gái tiện nghi này không có khả ái như vậy.

Cái ngữ khí chân thành này Minh Thù xém chút liền tin.

Trên mặt Cố Tích không có bất kỳ xấu hổ gì, giống như chuyện phát sinh ngày thử vai hôm đó cô ta đã hoàn toàn không nhớ rõ.

Minh Thù quay đầu mỉm cười: "Đúng vậy a, cô còn phải yêu tôi."

Cố Tích: "..."

Lời này làm sao nghe được có chút nghĩa khác chứ?

【... 】 Hài Hoà Hiệu rất hoài nghi, cô không phải vì cái này mới chọn nam hai chứ?

"Cố lên, yêu tôi!"

Minh Thù thuận tay cho Cố Tích một kiểu bắn tim.

Cố Tích: "..." Có bệnh a! Cô ta làm sao có thể yêu cô, cô ta ghét nhất chính là cô!!

Không biết có phải là ngày đó Minh Thù cho Cố Tích một cái bóng ma tâm lý quá lớn hay không, sau đó cô ta cơ hồ cũng không đi tìm cô gây phiền phức.

Đoàn làm phim bên này công bố khởi quay gây nên nhiệt độ không nhỏ, nhưng bên trên đều đã công bố hết các vai, quốc sư cũng chưa xuất hiện.

Ngọn nguồn vòng tiếp theo là người người la hét muốn thấy quốc sư.

Cũng có người bắt đầu đoán quốc sư sẽ là ai.

Các nghệ sĩ trong giới cũng bắt đầu đoán.

Các nghệ sĩ lớn liệt kê một danh sách, phát hiện nghệ sĩ nào cũng không phù hợp với hình tượng quốc sư trong lòng bọn họ, một đám đã đọc qua nguyên tác vô cùng tuyệt vọng, bắt đầu nguyền rủa đoàn làm phim suy sụp.