Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1339: Phản quang mà đi (15)

[ Địch tử của ta chính là bá khí, ha ha ha ha. ]

[ nam nhân này nhìn qua cũng rất đẹp ài, mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng đẹp, rất xứng đôi với Địch Tử. ]

[ tại sao lại là cô ta? Vừa yên tĩnh chưa được mấy ngày lại nhìn thấy, buồn nôn. ]

[ Văn Địch cút khỏi giới giải trí. ]

[ tôi nuôi... Lợi hại lợi hại, liền lấy lời này chúc phúc các người. ]

[ Lương Triệt là ai a? Tiểu thịt tươi sao? ]

Lương Triệt là ai?

Lương Triệt chứng nhận viết rất rõ ràng, là lão đại của phòng làm việc Lãm Nguyệt.

Phòng làm việc Lãm Nguyệt là làm cái gì?

Chuyên môn cung cấp tin tức vạch trần của các nghệ sĩ.

Nghệ sĩ cùng phóng viên đến với nhau nhau? Đây là kế hoạch của phóng viên đánh vào nội bộ của nghệ sĩ sao?

Nếu như Lương Triệt là người trong giới giải trí liền xem như người bình thường, đoán chừng cũng không tạo ra sóng gió gì.

Dù sao tin xấu của Minh Thù quá nhiều, bao nuôi tiểu bạch kiểm gì hoàn toàn cũng trong dự liệu của anti-fan.

Nhưng Lương Triệt là phóng viên! Tục xưng cẩu tử!

Lương Triệt phát tin weibo kia, mặc dù không có bất văn tự gì nhưng đó cũng xem như là thái độ thừa nhận của hắn.

Cái này sao có thể khiến người ta tiếp nhận.

Trong lúc nhất thời những tin tức xấu kia vừa yên tĩnh xuống lại xuất hiện như măng mọc sau mưa.

Lương Triệt không phát có thể làm gì?

Cô cũng đã nói như vậy, chẳng lẽ muốn hắn làm con rùa đen rút đầu, để một mình cô tiếp nhận những việc kia?

Lương Triệt chưa về nhà mà trở lại bên ngoài chung cư của Minh Thù.

Hắn cứ như vậy ngồi một đêm.

Trải qua một đêm lên men, chuyện này có lẽ đã bị tất cả mọi người biết.

Quan hệ này của bọn họ...

Tính là công khai sao?

Rõ ràng, cái gì cũng không có.

Tiếp theo nên làm sao bây giờ, cô về sau làm sao bây giờ...

Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, hắn không nên phát ra, chỉ cần hắn không thừa nhận, phủ nhận đây là tin tức giả không có thật, chờ thời gian trôi qua...

Lương Triệt dừng lại ý nghĩ này.

Coi như cho hắn cơ hội lựa chọn lại một lần hắn vẫn chọn phát ra.

Cốc cốc.

Một người đang đứng ngoài cửa xe.

Lương Triệt hơi chớp con mắt chua xót, hạ cửa sổ xe xuống, sương mù sáng sớm tràn ngập, cơ hồ không nhìn thấy được gì cách xe ba mét.

Cô đứng trong sương mù, bừng tỉnh như tinh linh trong sương.

Minh Thù vòng qua một bên khác lên xe.

Lương Triệt trầm mặc kéo cửa xe lên.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

"Văn Địch."

Lương Triệt nghiêng người đè khuỷu tay hắn vào ghế dựa của Minh Thù.

"Tại sao cô lại phát tin weibo kia?"

Minh Thù chớp mắt: "Bọn họ muốn xem bát quái, tôi liền cho họ xem."

Hiển nhiên cái đáp án này cùng Lương Triệt muốn không giống.

"Chỉ như vậy?"

"Không phải thì sao?" Minh Thù chớp mắt.

"Vậy cô hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"

"Tôi @ anh, anh có thể không trả lời a." Minh Thù rất vô tội.

Lương Triệt: "..."

Minh Thù giống như nghĩ đến cái gì: "A, nếu như anh muốn bị tôi bao nuôi cũng có thể, tôi còn có thể nuôi nổi anh."

Ai muốn cô bao nuôi!

Đáy lòng Lương Triệt hơi bực bội, hắn coi như hôm nay chí ít sẽ cho ra một đáp án, nhưng đáng tiếc đáp án này cùng hắn nghĩ tới hoàn toàn không giống.

Lương Triệt đưa tay: "Một tháng 500 ngàn, còn lại phí tổn thất khác giao một năm trước."

Minh Thù tắc lưỡi: "Đắt như vậy..." Trẫm có rất ít đồ ăn vặt, không nuôi nổi.

Lương Triệt muốn thay đổi lời nói, nhưng lời đều đã nói, hắn bình tĩnh nhìn cô, phảng phất cô không đáp ứng hắn liền không buông ra.

Minh Thù khẽ cắn môi, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ: "Ầy."

Lương Triệt cầm thẻ, tâm tình phức tạp.

Hắn rốt cục là có cái gân nào không đúng.

Có phải là có người khống chế hành vi của hắn hay không!

Lương Triệt hít sâu, ngồi trở về bình phục lại cái tâm tình quỷ dị kia.

"Cô dọn đến nhà tôi, hay là tôi chuyển tới?"

Minh Thù: "..."

Có thể tiến triển thần tốc như thế sao?

"Cái này không cần đi." Minh Thù nói: "Chúng ta là quan hệ bao nuôi thuần khiết."

Minh Thù nhìn thấy Lương Triệt lạnh lùng liếc nhìn cô: "Quan hệ bao nuôi thuần khiết là sao? Tôi về thu dọn đồ đạc."

Minh Thù: "..."

Không phải!

Hiện tại cô lấy lại thẻ còn kịp không?

Tiểu yêu tinh tới, cô còn có thể cùng đồ ăn vặt tương thân tương ái sao?

Lương Triệt nói được thì làm được, trực tiếp lái xe trở về chỗ hắn ở, cũng không mang theo đồ vật dư thừa gì, thu thập mấy bộ y phục cùng đồ hay dùng, chỉ hai cái vali đều đựng đủ.

Trở lại chung cư bên này liền phát hiện có không ít người tụ tập bên ngoài.

Hắn cũng không nói chuyện, chỉ cầm điện thoại phát một tin tức, rất nhanh người bên kia dường như nhận được tin tức liền tự mình rời đi.

"Anh phát cái gì?"

"Nói cô đang ở quảng trường bên kia."

"Anh phát tin tức giả a? Không sợ bọn họ tìm anh làm phiền?"

"Trong vòng này của chúng tôi, tin tức thật thật giả giả, một chuyến tay không rất bình thường."

Phóng viên cũng có phóng viên vòng tròn, mọi người thỉnh thoảng sẽ thông báo lẫn nhau.

Lương Triệt lái xe vào chung cư, thật không nghĩ tới, hôm qua vừa cầm giấy thông hành, hôm nay liền đã vào ở...

"Mời vào."

Lương Triệt dò xét chung cư một chút, coi như rộng rãi nhưng chính là không có hơi thở của người nào, có chút vắng vẻ.

Hắn đem hai vali chuyển vào.

Minh Thù chỉ vào phòng khách: "Tự mình đi thu dọn phòng khách đi."

Lương Triệt gật đầu, đem đồ của mình đưa vào.

-

Thời điểm Minh Thù quét tin tức, quét đến tin tức tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong nằm viện.

Bảy bước ngược lại là nói bừa.

Nhưng con rắn kia đúng là có độc, sẽ không mất mạng, cấp cứu một chút liền khoẻ ngay.

Minh Thù cùng anti-fan thăm hỏi xong, thấy Lương Triệt ra liền nhìn chằm chằm hắn.

Lương Triệt mặt không đổi sắc đi một vòng trong phòng, làm quen hoàn cảnh một chút.

"Bình thường cô đều ở đây một mình? Không mời người tới giúp việc sao?"

"Trước kia bận bịu nửa năm đều chưa chắc trở về, mời người tới giúp ai?" Chung cư cũng giống như khách sạn mà thôi.

Lương Triệt trầm mặc ngồi đối diện cô: "Chúng ta nói về chuyện Weibo."

"Có chuyện gì đáng nói? Không phải bây giờ anh đều đã vào ở, tiền cũng cho anh, còn muốn như thế nào nữa? Tăng giá a? Tôi cho anh biết, hiện tại tôi không có phim đóng, bên ngoài còn có tên ngu ngốc phong sát tôi, tôi cũng không có tiền!"

Lương Triệt: "..."

Hắn là ngưởi nông cạn như vậy sao?

"Văn Địch."

"Ừ ừ..." Tiểu yêu tinh muốn làm gì?

"Tại sao cô..." Lương Triệt tựa hồ không tìm được lời nói, nửa ngày sau mới nói: "Tại sao cô lại muốn tới gần tôi?"

Từ vừa mới bắt đầu chính là cô xông vào cuộc sống của hắn trước.

"Dung mạo của anh rất đẹp?"

"..." Lương Triệt cắn răng: "Ngoại trừ cái này?"

Minh Thù vô tội hỏi lại: "Ngoại trừ cái này anh còn có cái gì?"

Lương Triệt: "..."

Tại sao hắn lại muốn nói cái đề tài này?

Ngón tay Minh Thù chống cằm, có chút suy tư một chút: "Không phải anh muốn một lý do sao, vậy anh là chó săn, tôi là minh tinh, nếu tôi bao nuôi anh, về sau ra ngoài cũng giống như hôm này, rốt cuộc cũng không cần lo lắng chó săn chụp lén, đem tôi bôi đen..."

Lương Triệt bỗng nhiên đứng dậy: "Tôi đi làm việc trước."

"Ài, tô còn chưa nói xong a."

"Ngủ ngon."

"Hiện tại giữa trưa, ngủ cái gì mà ngủ!"

"... Ngủ trưa."

Lương Triệt bước nhanh rời đi, hắn sợ mình ở thêm một chút nữa sẽ diệt khẩu cô mất.

Minh Thù nhìn qua cửa bị đóng lại, nhấp môi khẽ cười.

Tiểu yêu tinh.....