Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1336: Phản quang mà đi (12)

Hôm nay chính là ngày đoàn làm phim Phong Hoa tổ chức yến hội mừng lễ kết thúc.

Lúc này Minh Thù còn đang trên yến hội, dù sao nhiều đồ ăn ngon như vậy sao có thể bỏ qua.

Minh Thù làm nữ chính nên ngồi bên cạnh đạo diễn Hạ

Đạo diễn Hạ bị kính rượu hơi nhiều, uống đến say khướt.

"Tiểu Địch Tử a, cô thật sự rất thích hợp đi con đường này, có thiên phú giống như cô, trong giới giải trí này không tìm được mấy người."

Đạo diễn Hạ nói chậm rãi.

Trong bữa tiệc linh đình chợt có thanh âm mơ mơ hồ hồ.

"Cô tuyệt đối không nên đi đường khác, người cả đời này a, một khi đi nhầm đường, muốn quay đầu sẽ rất khó khăn."

"Đạo diễn Hạ, hiện tại là có người đang muốn bôi đen tôi."

Đạo diễn Hạ thở dài: "Cô biết mình đắc tội với người nào sao?"

"Hơi nhiều..."

Đạo diễn Hạ trừng cô.

Minh Thù cười một chút: "Không phải là người kia của Hằng Phong sao." Là tổng giám đốc trên mặt khắc chứ X a!

Đạo diễn Hạ dựng râu trừng mắt: "Cô biết mình đắc tội với ai còn lơ đễnh như thế?"

Minh Thù nói: "Hằng Phong lại không thể một tay che trời, hắn nói phong sát tôi liền phong sát tôi. Tôi dễ bị ức hiếp như vậy sao?"

Hằng Phong rất lợi hại nha, nhưng trong giới giải trí này là một khối, không phải một mình Hằng Phong định đoạt.

Thực sự không được liền để Hài Hòa Hiệu kiếm tiền, trẫm tự mình xuất tiền mua đồ... Không phải, quay phim.

【... 】 ký chủ cái này không được.

Vì cái gì không được? Trước đó ta giúp ngươi làm xằng làm bậy! Bây giờ người không giúp ta? Lấy kỹ thuật của ngươi, tay không bắt sói kiếm tiền không dễ dàng sao?

【... 】 cái gì làm xằng làm bậy, nơi nào có làm xằng làm bậy?

Hài Hòa Hiệu giãy dụa một chút, thả cho Minh Thù xem một đoạn tiểu yêu tinh đánh nhau để Minh Thù lãnh tĩnh một chút.

Minh Thù đen mặt che giấu nó đi.

Còn dám thả tiểu yêu tinh đánh nhau cho trẫm xem!!

"Nói thì nói như thế, nhưng nếu như bị khắp nơi chèn ép, tóm lại là khó mà đi xa."

Những minh tinh kia đều không phải phù dung sớm nở tối tàn sao?

Vừa mới toả sáng một chút liền biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn không muốn nhìn thấy cô gái này dừng bước tại đây.

Cô hẳn là đi được càng xa sẽ càng đứng được cao hơn.

"Bất quá tôi nhìn cô tâm tính không tệ." Năm đó hắn quả nhiên không nhìn lầm người, đạo diễn Hạ vỗ vỗ bả vai cô: "Như vậy là được rồi, phần lớn người đều là tâm tính không ổn định mới dẫn đến thất bại, chỉ cần cô bảo trì tâm tính, hết thảy đều sẽ khá hơn."

"Có đùi gà ăn là tốt rồi." Trẫm không kém chọn.

Đạo diễn Hạ nghẹn họng.

"Cô đến cùng... Làm sao bảo trì dáng người?"

Hắn gặp phải những nữ minh tinh kia, người nào đều không phải ăn một chút sẽ không ăn nữa chứ?

Thỉnh thoảng phóng túng một chút lại liều mạng giảm cân.

"... Trời sinh đi, không được ghen tỵ."

Đạo diễn Hạ lại nghẹn họng tập hai.

Cái nha đầu chết tiệt này!

Hắn đưa cho Minh Thù một tấm danh thiếp: "Cô đi tìm người này, bên kia hắn có một bộ phim, tôi gọi hỏi thăm rồi, cô đi qua thử vai là được."

Minh Thù sửng sốt một chút.

Cô xoa xoa tay, tiếp nhận danh thiếp.

Đạo diễn Hạ lại nói: "Bất quá cô có thể qua được hay không còn phải xem chính bản thân cô."

"..."

Còn tưởng rằng đột nhiên nữ thần may mắn giáng lâm cho đi cửa sau.

"Cảm ơn đạo diễn Hạ."

Minh Thù mời rượu đạo diễn Hạ, đạo diễn Hạ cười mắng hai câu.

Hồ Hinh ngồi ở một bên khác, thấy Minh Thù cùng đạo diễn Hạ cười cười nói nói, móng tay bóp vào trong thịt cũng không biết được.

Thời điểm kết thúc, Hồ Hinh ngăn Minh Thù lại: "Văn Địch, chúng ta đi xem!"

Cô ta ném câu nói này rồi khí thế hung hăng rời đi.

Minh Thù: "???"

Ngươi nói xong cũng không nghe ý kiến của ta sao?

Ai muốn đi theo ngươi xem chứ!

Chờ xem xong ngươi cũng không thể làm gì được ta a!

Cái nghệ sĩ khác đều có trợ lý đưa đón, Minh Thù thì một mình đi ra ngoài.

"Chị."

Cố Tích từ một bên khác tới, thấy cô lập tức kêu một tiếng.

Cố Tích mặc một chiếc váy kiểu mới, tóc hơi uốn lọn, xem xét chính là loại nhỏ nhắn xinh xắn ngon miệng kia... Không phải, là tiểu khả ái làm cho người ta yêu thương.

Cố Tích đến trước mặt Minh Thù, ôn nhu nói: "Chị, em thấy đoàn làm phim của chị đã quay xong, chúc mừng a."

"Có hồng bao không?"

Cố Tích: "..."

Cố Tích không biết nên làm biểu tình gì.

Lời này làm sao cô ta tiếp được?

"Tích Tích, sao lâu thế?"

Thôi Cảnh Dương đứng cách đó không xa, phía sau hắn là mấy tên vệ sĩ đứng thẳng tư thái vô cùng đạo lão.

Nhưng Minh Thù nhìn hắn chính là vì X.

Cái hình ảnh kia thật là đừng đề cập thêm kịch bản khác!!

Cố Tích quay đầu, nhẹ giải thích rõ: "Thôi tiên sinh, tôi gặp được chị tôi nên nói hai câu."

Thôi Cảnh Dương biết Cố Tích chán ghét người chị này, huống chi, hắn cũng không thích cô ta... dù dung mạo của cô ta so với Cố Tích xinh đẹp hơn nhiều.

Nhưng dù cho có khuôn mặt như thế hắn cũng không thích.

Về phần Cố Tích là người thế nào, hắn không quan tâm, hắn coi trọng chỉ là khuôn mặt của Cố Tích.

Ánh mắt Thôi Cảnh Dương một mảnh ám trầm, nói: "Nguyên lai Văn tiểu thư là chỉ của em, cùng đi chung đi."

"Chị, cùng đi chứ?" Cố Tích lập tức hỏi Minh Thù: "Sẽ có không ít người trong giới giải trí, em có thể giúp chị giới thiệu một chút."

Cố Tích cảm thấy cô nhất định sẽ đáp ứng.

Dù sao hiện tại cô cũng không có phim đóng.

"Không đi."

Minh Thù cự tuyệt dứt khoát làm Cố Tích bất ngờ.

Cô ta giống như lo lắng thuyết phục: "Chị, cơ hội như vậy rất khó được."

Minh Thù cực kỳ hào phóng mà nói: "Há, tặng cho ncoo nha."

Cố Tích: "..."

Cái gì cho!

Cái này rõ ràng là mình tìm cơ hội cho cô ta.

Minh Thù nhìn Thôi Cảnh Dương bên kia một chút, sau đó đi về hướng ngược lại.

Đợi một lát cô theo dõi Thôi Cảnh Dương, xem có thể giải quyết hắn hay không.

Thôi Cảnh Dương hoàn toàn không biết mình đã bị ghi vào sổ.

Thôi Cảnh Dương ở chỗ này tới rạng sáng mới rời khỏi.

Cố Tích đi cùng trợ lý, Thôi Cảnh Dương mang theo vệ sĩ về biệt thự của mình.

Trước đó chịu đựng không có phát tác, về tới địa bàn của mình không có gì tốt cố kỵ trực tiếp hỏi thư ký: "Chuyện của Văn Địch bây giờ cậu còn chưa làm tốt?"

"Tổng giám đốc, trước đó Văn Địch vẫn luôn quay phim tại nơi khác rồi mới trở về."

"Ở nơi khác không phải dễ giải quyết hơn sao? Các người có não hay không?" Thôi Cảnh Dương giận mắng một tiếng: "Được rồi, nhanh đi làm chuyện này."

Thư ký liên tục xác nhận.

Thôi Cảnh Dương lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra.

Trong thư phòng là một vùng tăm tối làm Thôi Cảnh Dương khẽ nhíu mày.

Hắn đưa tay sờ chốt mở bên cạnh.

Cảm xúc lạnh buốt làm Thôi Cảnh Dương giật mình, còn chưa thu hồi tay, mu bàn tay liền bị thứ gì cắn một chút.

Lạch cạch ——

Chốt mở bị đè xuống.

Thư phòng sáng lên.

Thôi Cảnh Dương thấy rõ vật cắn mình, là đầu rắn, cuộn trên chốt mở, phun lưỡi loè loẹt nhìn không ra là cái chủng loại gì.

Trên mu bàn tay có hai điểm đang không ngừng chảy máu xuống

Huyết dịch đỏ tươi, hẳn là không có độc...

Thôi Cảnh Dương giống như phát giác được cái gì, bỗng nhiên nhìn vào trong phong.

Nữ sinh ngồi trên ghế tổng giám đốc của hắn, đang mỉm cười nhìn hắn.

"Thôi tiên sinh, chào buổi tối nha."

"Văn Địch!"

Thôi Cảnh Dương ngoài ý muốn trực tiếp hiện ra mặt.

Cô vào bằng cách nào?

"Thôi tiên sinh, anh không nên động nha." Minh Thù đưa tay ngăn cản hắn: "Vừa rồi rắn cắn anh là đi bảy bước ngã, anh đi bảy bước liền sẽ ngủm."

*

Hài Hoà Hiệu: Thiên đạo luân hồi, ông trời không bỏ qua cho ai.