Dưới tháp, đám người kia đang lo lắng chờ đợi, Đan Tinh cũng có chút khẩn trương, đương nhiên không có người nào biết hắn đang khẩn trương cái gì.
Ánh sáng từ đáy tháp loé lên, Minh Thù cùng thiếu niên kia xuất hiện, Đan Tinh là người đầu tiên chạy qua.
"Tôn chủ."
Bên cạnh cô không có những người khác, ánh mắt Đan Tinh lấp lóe.
"Những người còn lại đâu?" Long Chính Hải người chưa tới giọng nói đã tới trước.
Làm sao chỉ có một mình cô xuống tới?
"Long trưởng lão." Sắc mặt Đan Tinh chìm mấy phần: "Ngươi nói chuyện chú ý một chút."
Chọc giận tôn chủ, ai cũng đều không có quả ngon để ăn.
Long Chính Hải cùng hoàng tử Liệt Dương Quốc đồng thời đến, hoàng tử Liệt Dương Quốc không lên tiếng, im lặng quan sát, Long Chính Hải không nín được: "Cô mang nhiều người như vậy đi vào, làm sao chỉ có một mình cô ra, những người còn lại như thế nào?"
"Ta ra ngoài được bởi vì ta lợi hại, người của các ngươi không thể đi ra đó là tu vi của các ngươi không tới nơi tới chốn, cái này không trách ta được."
Minh Thù vô tội.
Đột nhiên bị người ta nói tu vi không tới nơi tới chốn, Long Chính Hải chỉ cảm thấy trong lòng trúng một mũi tên.
Hắn nhìn chằm chằm Minh Thù, nghiến răng nghiến lợi: "Tu vi của ngươi cũng không cao, người đi vào có người nào không lợi hại hơn ngươi."
Mặc dù không lợi hại nhất, nhưng hắn tự nhận so với tiểu nha đầu trước mặt này lợi hại hơn rất nhiều.
"Có đôi khi lợi hại không..." Minh Thù kéo dài giọng nói, cười đến cực kỳ vô sỉ: "Không phải nói thực lực, mà là trí thông minh."
Long Chính Hải: "..."
Đột nhiên cảm thấy cô ta đang chửi mình là sao?
Hoàng tử Liệt Dương Quốc hơi chắp tay, lễ phép hơn nhiều: "Xin hỏi vị cô nương này, tình huống bên trong như thế nào."
Nụ cười của Minh Thù ôn hòa mấy phần, giáo dục Long Chính Hải: "Học hỏi người ta một chút, đây mới là cách hỏi lễ phép."
Long Chính Hải: "..."
Hắn đường đường là trưởng lão Long gia, chính là quốc sư có cấp bậc cao nhất tại đại lục Đông Nguyên lại bị một tiểu nha đầu giáo dục.
Đan Tinh đặc biệt tìm một tiểu nha đầu như thế đến vô lễ với hắn?
Đột nhiên bị chụp mũ lên Đan Tinh: "..." Mặc dù là hắn tìm không sai.
Minh Thù giáo dục xong Long Chính Hải, quay đầu nói với hoàng tử Liệt Dương Quốc: "Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi, chỉ bằng dung mạo của ngươi đẹp mắt?"
Hoàng tử Liệt Dương Quốc: "..."
Không phải ngươi nói ta lễ phép sao? Vì sao không nói cho ta?
"Tiểu cô nương, đừng tưởng rằng ngươi có thể đi vào tháp liền có thể mắt cao hơn đầu!"
Long Chính Hải lửa giận ngập trời.
Nếu không phải cô có thể từ trong tháp ra, không biết tình huống trong tháp như thế nào, hiện tại Long Chính Hải đã muốn động thủ.
Hắn đã lâu không có cảm giác giận dữ đến như thế.
Món nợ này nhất định phải tính cho Đan Tinh.
Không hiểu thấu bị trừng một cái Đan Tinh: "..."
Mắc mớ gì tới hắn a!
Minh Thù cười híp mắt nói: "Ừ... Vậy ngươi đi vào đi? Ngươi cũng có thể mắt cao hơn đầu! Bất quá thân thể này khả năng có chút chật vật, bất quá ta vẫn coi trọng ngươi, dù sao ai cũng có lý tưởng."
"Ngươi!"
Khuôn mặt của Long Chính Hải đỏ lên, thân là trưởng lão hắn không thể làm ra chuyện gì thất thố.
"Đan Tinh quốc chủ." Long Chính Hải nhìn về phía Đan Tinh đang giả chết bên cạnh: "Ta muốn hỏi một chút, vị cô nương này đến cùng là từ đâu đến?"
Cô nói chuyện như vậy Đan Tinh liền không nói tiếng nào, còn bày ra thái độ kỳ quái như vậy.
Hắn cũng muốn tin tưởng tiểu cô nương này có thân phận, thế nhưng thực lực của cô ta rõ ràng là yếu không ra gió được làm hắn thực sự không có cách nào tin tưởng.
Hắn cảm thấy Đan Tinh đang đùa giỡn.
Đan Tinh: "..." Tại sao lại là vấn đề này! Nếu hắn có thể nói hắn cũng đã sớm nói được không! Một đám ngu ngốc!!
Đan Tinh tiếp tục giả ngu không nghe thấy.
Hoàng tử Liệt Dương Quốc đã lấy lại tinh thần từ bên trong đã kích trước đó, tiếp tục nói: "Cô nương, chúng tôi chỉ muốn biết tình huống trong tháp, nếu cô thuận tiện có thể nói một chút hay không?"
Hắn không có xúc động như Long Chính Hải, thái độ của Đan Tinh quá kỳ quái, hơn nữa còn có thể tự do ra vào tháp, coi như tu vi của cô ấy bình thường cũng không thể khinh thường.
Long Chính Hải cũng không ngu ngốc, vừa rồi chỉ là bị Minh Thù chọc giận, cộng thêm tính cách của bản thân có chút xúc động.
Lúc này hoàng tử Liệt Dương Quốc hỏi như vậy làm cho hắn thoáng tỉnh táo.
Minh Thù vui vẻ cự tuyệt: "Không tiện."
Hoàng tử Liệt Dương Quốc: "..."
Khó chơi a!!
"Trước khi tiến vào ta cũng đã nói, sống hay chết phải xem vận mệnh của bọn hắn, các ngươi hiện tại hỏi ta cũng vô dụng, chờ nhặt xác cho bọn hắn đi."
Không phải hỏi ngươi vô dụng sao? Vì sao liền chuẩn bị nhặt xác!?
Hoàng tử Liệt Dương Quốc cau mày.
Long Chính Hải tựa hồ lại muốn nổi giận.
"Đi thôi, Đan Tinh quốc chủ." Minh Thù nhìn về phía Đan Tinh.
Đan Tinh lập tức quay người dẫn đường: "Tôn chủ mời sang bên này."
Chờ Minh Thù cùng Đan Tinh trở lại trận doanh của đại lục Huyền Tử bên kia, hoàng tử Liệt Dương Quốc yếu ớt lên tiếng: "Long trưởng lão, ngươi cảm thấy thân phận của nữ tử kia là thế nào."
"Một tiểu nha đầu có tu vi thấp..." Long Chính Hải dừng một chút: "Thái độ của Đan Tinh quá kì quái, con bé này hoặc là có người sau lưng, hoặc là Đan Tinh đang lừa gạt chúng ta!"
Hoàng tử Liệt Dương Quốc nói: "Thế nhưng cô ta tiến vào Tháp Thiên Khải từ nơi mà chúng ta không biết, còn có thể tự do ra vào."
Điểm này rất quan trọng.
Long Chính Hải nhíu mày: "Tình huống bên trong Tháp Thiên Khải như thế nào chúng ta cũng không rõ ràng. Mà đại lục Huyền Tử lại là nơi đầu tiên phát hiện tình trạng dị thường của Tháp Thiên Khải, người của bọn hắn đều tiến vào đầu tiên..."
Đều nói nhóm đầu tiên đi vào chính là người của đại lục Sùng Thiên.
Thế nhưng trước lúc đó, sau khi đại lục Huyền Tử phát hiện có phái người đi vào hay không? Có phải bọn hắn có người núp bên trong chờ những người này tiến vào hay không?
Hoàng tử Liệt Dương Quốc nhíu mày: "Theo ý của Long trưởng lão, đây là âm mưu của đại lục Huyền Tử?"
Long Chính Hải biết lời không thể nói lung tung, hừu lạnh một tiếng: "Ta cũng không có nói."
Hai người liếc mắt, từ trong con ngươi ngầm hiểu ăn ý lẫn nhau.
Chân tướng đến cùng là nữ tử kia có thân phận gì thật sự khó lường, hay là âm mưu của đại lục Huyền Tử, bọn hắn phải tự mình suy nghĩ, cân nhắc.
"Gần trăm năm nay đại lục Huyền Tử đều suy thoái nghiêm trọng..." Hoàng tử Liệt Dương Quốc giống như cảm thán một tiếng.
Câu này, cũng không biết là nói cho mình nghe hay là nói cho Long Chính Hải nghe.
-
Đan Tinh đưa Minh Thù về trận doanh của đại lục Huyền Tử bên này, bưng trà dâng nước, nơi nào có nửa điểm dáng vẻ của quốc chủ.
Người bên ngoài nhìn chỉ cảm thấy ngạc nhiên.
Đan Tinh cẩn thận hỏi: "Tôn chủ, tình huống bên trong tháp như thế nào?"
"Không biết."
Minh Thù hoàn toàn không có nói láo, cô thật sự không biết.
"Ách..." Đan Tinh quốc chủ chần chờ: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
"Chờ chứ sao."
Đan Tinh: "..." Chờ làm gì a? Tháp Thiên Khải cũng không thể tiếp tục như thế chứ?
Những người ngoài kia nhất định sẽ không ngừng đi vào.
Người chết?
Người chết sẽ như thế nào.
Ai cũng cảm thấy mình đặc biệt, nhất định có thể giết ra một con đường khác, trở thành một người trên vạn người, hiệu lệnh quần hùng.
May mắn sẽ để bọn họ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
Minh Thù uống một ngụm trà, lại nhìn Kỳ Ngự một chút, thấy hắn đang ngồi yên lặng không có biểu hiện gì dị thường, lúc này mới tiếp tục nói: "Ta hỏi ngươi một việc."
Đan Tinh vội vàng cúi đầu: "Tôn chủ cứ hỏi."
"Ngươi biết họ Khích không?"
Minh Thù chấm nước trà viết xuống bên cạnh chữ Khích.
"Họ Khích?" Đan Tinh cau mày: Bẩm tôn chủ, trong lúc ta nhậm chức cũng không nghe qua cái họ này, chí ít cũng chưa từng xuất hiện trong danh gia vọng tộc của đại lục Huyền Tử."