Minh Thù đứng trước khoang thuyền trong suốt, bên ngoài là ngân hà sáng chói, thỉnh thoáng có hào quang loé lên, bọn họ đang ở trong vũ trụ.
Toàn bộ cục quản lý thời không trôi lơ lửng trong vũ trụ mênh mông.
Minh Thù quay người: "Bọn họ hình như rất sợ anh."
Kỳ Ngự vô cùng đắc ý: "Đúng thế, lão công của em chính là thiên tài."
Thẳng nam Thù rất không khách khí nói: "Thiên tài dễ chết sớm."
Kỳ Ngự: "..."
CMN!
Dao của lão tử đâu!
"Tại sao lúc trước anh lại muốn tới công lược tôi?"
Câu hỏi không có bất kỳ phòng bị gì, làm Kỳ Ngự chưa kịp móc dao, ánh mắt hơi dao động: "Cái kia... Trực giác nói cho tôi biết nhất định có thể gặp em, cho nên liền như vậy!"
Ừm! Chính là như vậy!
Minh Thù mấp môi dưới: "Thế nhưng ban đầu anh có dự định giết tôi."
Đáy lòng Kỳ Ngự hơi hồi hộp một chút.
Làm sao để giải thích cái này!!!
Trong đầu Kỳ Ngự nhanh chóng hiện lên mấy phương án có thể thực hiện, cuối cùng hắn nghiêm túc nói: "Đều là tổ chức ép tôi!!"
Ánh mắt Minh Thù mang theo ý cười làm Kỳ Ngự tê cả da đầu.
Không dễ lừa gạt a...
Kỳ Ngự nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Cái kia, cô vợ nhỏ, em như vậy không sao chứ? Có cần tôi tìm cho em một thân thể khác không?"
"Không cần." Minh Thù đi đến trước mặt hắn: "Anh thích tôi lúc nào?"
"Ừ..." Kỳ Ngự hơi dừng lại: "Tôi cũng không rõ là thích em lúc nào, nhưng tôi xác định tâm ý hẳn là ở vi diện Linh Yển kia đi, bất quá lúc ấy... Kỳ thật tôi cũng không xác định còn có thể gặp được em hay không, về sau phát hiện mỗi lần đều là em..."
Hắn nhìn về phía Minh Thù: "Cho nên, hiện tại em thích tôi không?"
Mặc dù biết nếu như cô không quan tâm mình nhất định sẽ không ở lại chỗ này.
Thế nhưng hắn muốn nghe chính miệng cô nói.
Giống...
Giống như trước đó.
Cô nói với hắn, cô thích hắn.
"Tôi để cho anh làm nam sủng của tôi, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Thẳng nam Thù hoàn toàn không dựa theo ý nghĩ của Kỳ Ngự mà nói.
Kỳ Ngự: "..."
Nam sủng cmn! Ai muốn làm nam sủng của ngươi!
Lão tử là một thiên tài nào có thể làm nam sủng?
Nói một câu thích lão tử thì sẽ chết à!
Kỳ Ngự tới gần Minh Thù, tầm mắt Minh Thù đảo qua một bên: "Anh muốn ở chỗ này?"
Vừa rồi cô không nghe lầm, hiện tại toàn bộ cục quản lý thời không đều bị cái tên gọi là thượng cổ kia khống chế.
Nói cách khác, mặc kệ là bọn họ hiện tại làm cái gì đều có thể bị trông thấy.
Kỳ Ngự thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, code trên màn hình chuyển động, phảng phất lộ rõ cảm giác về sự tồn tại của nó.
"Tin!"
Kỳ Ngự để Minh Thù đợi ở phòng, hắn rời khỏi không biết đi làm cái gì.
Minh Thù đứng trước màn hình 3D.
Từ khi cô tiến vào nơi này, Hài Hòa Hiệu cũng mất tung tích, cái tên thượng cổ này... có phải là Hài Hòa Hiệu hay không?
Nếu quả thật là nó, dám ở sau lưng trẫm làm chuyện lớn như vậy, hoàn toàn không để ký chủ như cô vào mắt mà!!
Minh Thù đợi một lúc, Kỳ Ngự vẫn chưa trở về.
Cô nhàm chán muốn tìm ít đồ ăn, kết quả nhớ ra hiện tại mình là linh hồn thể.
Đói không?
Đói.
Bất quá có thể chịu.
Minh Thù lại chờ trong chốc lát Kỳ Ngự vẫn chưa trở lại, cô đứng dậy đi một vòng căn phòng, căn phòng này có hương vị lành lạnh, màu sắc của đồ vật vô cùng ít ỏi.
Căn phòng chia làm ba bộ phận.
Tận cùng bên trong là một cái giường, ở giữa là đài điều khiển, bên ngoài thì giống nơi để tiếp khách.
Cô đi đến tận cùng bên trong, đầu giường đặt một chiếc đèn thủy tinh, vô cùng nhỏ nhắn, hiện lên màu lưu ly xanh biếc.
Nói thật, đèn thủy tinh cùng hoàn cảnh bốn phía rõ ràng không hợp nhau, nhưng nhìn vị trí đèn thủy tinh được đặt, thứ này chắc là đồ vật duy nhất chủ nhân của nó tương đối coi trọng.
Đây chính là nơi ở của hắn.
Minh Thù đang chuẩn bị ra ngoài, dưới chân đột nhiên thoáng một cái, Minh Thù lập tức bay lên không trung.
Lắc lư kéo dài mười mấy giây, đồ vật trong căn phòng bắt đầu xê dịch, đồ vật rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh thùng thùng.
Minh Thù lướt qua cuối giường bắt được chiếc đèn thủy tinh từ trên đầu giường rơi xuống.
Tiếp theo cô cảm giác được cả căn phòng đang rơi xuống.
Đèn đỏ cảnh báo từ bốn phía căn phòng sáng lên, Minh Thù ra ngoài, mã loạn trên màn hình 3D đã đình chỉ, lúc này đang chậm rãi đánh ra một hàng chữ.
【 Các ngươi đoán không sai, ta là thượng cổ. 】
Cảm giác rơi xuống vẫn còn tiếp tục, gian phòng bốn phía hỏa hoa văng khắp nơi, Kỳ Ngự từ bên ngoài gian phòng xông tới.
"Cô vợ nhỏ?"
Minh Thù an ổn đứng trong không trung, bốn phía lắc lư cùng cô tựa hồ không có quan hệ, rơi xuống cũng không làm cho cô có vấn đề gì.
Cô giữ chặt Kỳ Ngự, ổn định thân thể của hắn.
"Các người làm sao lại chọc giận nó?" Minh Thù hỏi.
"Mục đích của nó chính là phá hủy nơi này." Kỳ Ngự gấp gáp nói: "Tôi đưa em rời khỏi đây trước, sau đó lại nói cho em."
Minh Thù đưa chiếc đèn thủy tinh kia cho hắn.
Kỳ Ngự sửng sốt một chút, hắn rũ mắt, trong con ngươi không nhìn rõ cảm xúc, hắn giữ chặt tay Minh Thù: "Đi thôi."
Người bên ngoài đã bắt đầu rút lui, bọn họ muốn từ bỏ nơi này.
Tất cả mọi người đều chạy xuống dưới, Kỳ Ngự lại đưa cô chạy lên trên, cũng có một số người chạy lên trên.
Minh Thù phát hiện đều là những người trước kia từng tới phòng họp.
Minh Thù cho là bọn họ muốn từ phía trên rời đi, kết quả phát hiện tất cả mọi người bắt đầu điều khiển khoang cứu thương giúp người phía dưới rời đi.
Hệ thống khoang cứu thương cùng hệ thống chủ tách rời cho nên lúc này còn có thể sử dụng.
Nhưng chờ thượng cổ kịp phản ứng có thể cướp đoạt quyền khống chế hay không cũng không được biết.
Tất cả mọi người đều giành giật từng giây.
Từng chiếc từng chiếc khoang cứu thương bắn ra khỏi.
"Các người rút lui trước!" Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật hét về phía những người còn lại: "Cục trưởng đâu?"
"Cục trưởng nói tụ họp ở phía." Có người hô một tiếng.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật nhanh chóng nói: "Rút lui, sau năm phút phi thuyền thoát ly, thông báo cho tất cả mọi người chuẩn bị."
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật chờ trong chốc lát: "Hiện tại bắt đầu tính thời gian..."
Một màn ảnh được mở ra, năm phút đồng hồ đếm ngược.
Kỳ Ngự đưa Minh Thù chạy về thang máy bên cạnh, nơi này có thể trực tiếp xuống phía dưới.
So với chạy xuống thì nhanh hơn.
Phi thuyền đã khởi động, đang ở trạng thái chờ lệnh, người phía dưới đang chỉ huy người còn lại đi lên.
Kỳ Hạc cùng bộ trưởng bộ phận kỹ thuật đuổi tới vào 30s cuối cùng.
Kỳ Hạc nhìn bốn phía: "Lạc Yến đâu?"
Trong đây cũng không thấy Lạc Yến, tất cả mọi người lắc đầu, bọn họ đều không nhìn thấy Lạc Yến.
Mười lăm...
Mười bốn...
Cửa khoang phi thuyền bắt đầu khép kín, Kỳ Hạc chạy về phía cửa khoang: "Các người về căn cứ trước đi."
"Cục trưởng!"
Tốc độ Kỳ Hạc cực nhanh, tại một khắc cuối cùng trước khi cửa khoang khép lại liền nhảy ra ngoài.
Minh Thù cảm giác được trong nháy mắt đó Kỳ Ngự siết chặt tay mình, hắn mím môi nhìn chằm chằm cửa khoang đóng chặt, thần sắc có chút lạnh lẽo.
Một...
Đếm ngược về 0.
Phi thuyền bắn đi.
Bọn họ lúc này đã tiếp cận tầng khí quyển, bốn phía toàn bộ cục quản lý thời không đều là Hỏa Diễm, có nơi đã bắt đầu nổ tung.
"Cục trưởng!!"
"Mẹ nó!"
Tinh Hồn đứng ra trấn an: "Mọi người bình tĩnh một chút, cục trưởng sẽ không sao, trên đó còn có khoang cứu thương."
Đám người hơi tỉnh táo một chút.
"Đó là cái gì?"
Phi thuyền bị bắn ra có chút xóc nảy, lúc này phi thuyền ổn định lại, đột nhiên có người nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Cao hơn nơi này, giống như có một trận pháo hoa thịnh yến.