Tích tích tích ——
Thanh âm dồn dập vang lên, cửa kim loại chậm chạp mở ra, bộ trưởng bộ phận kỹ thuật linh hoạt đem thân thể hơi béo của mình chui vào khe hở bên trong.
Hắn cơ hồ là bổ nhào vào trước màn hình nhanh chóng thao tác.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật nhìn số liệu giám sát bên cạnh bắt đầu chuyển về số liệu bình thường, mồ hôi lạnh trên trán lại không ngừng rơi xuống.
Nghìn vạn lần...
Hãy tỉnh lại a!!
Không thì cục trưởng sẽ muốn giết người!
Cửa khoang bên cạnh chậm rãi mở ra.
Thiếu niên nằm trong khoang chậm rãi mở mắt ra, bộ trưởng bộ phận kỹ thuật bỗng nhiên đối đầu với ánh mắt của thiếu niên, thân thể của hắn không nhịn được lui về sau một bước: "Cửu.... Cửu Thiếu."
Ánh mắt của thiếu niên có thể nói là rất bình tĩnh, cũng không doạ người.
Nhưng bộ trưởng bộ phận kỹ thuật chính là có chút sợ hãi.
Thiếu niên lẳng lặng nằm một lát, bộ trưởng bộ phận kỹ thuật cứ như vậy đứng đấy, hoàn toàn không dám động.
Lát sau, Kỳ Ngự chống đỡ bên cạnh nhảy ra, nhếch miệng cười: "Nhìn thấy tôi lại sợ hãi như thế, tôi sẽ ăn anh sao?"
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật: "..."
Vậy cũng không nhất định.
Kỳ Ngự hỏi: "Có thể dùng thân thể không?"
"Cái gì... Cái gì?"
"Tôi cần một thân thể có thể dùng, nữ giới."
"Ách..."
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật đầu đầy mồ hôi lạnh mang Kỳ Ngự đi tìm thân thể, nơi này của bọn họ ngược lại là có không ít thân thể có thể dùng, bởi vì một số người vì nhiệm vụ thất bại không thể trở về, cho nên những người này đều bị đông lạnh.
Nhưng Kỳ Ngự nhìn một lần đều không phải rất hài lòng, cuối cùng chọn lấy một bộ người mô phỏng sinh vật.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật nhìn Kỳ Ngự cứ đi như thế, thật lâu hắn mới chạy về phía văn phòng cục trưởng.
Má ơi!
Hù chết!
"Ôi..." Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật cùng người đối diện đụng vào nhau, che lấy trán: "Ai không có mắt... Ách... Lạc Yến, là cậu sao, cậu cũng tỉnh."
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuậ lui về sau.
Ngày hôm nay làm sao xui xẻo như vậy!
Có thể là nguyên nhân vừa tỉnh nên sắc mặt Lạc Yến nhìn qua có chút nhợt nhạt, đụng vào người hắn cũng không có phản ứng gì, trước tiên hắn đẩy bộ trưởng ra rồi đi về phía văn phòng của cục trưởng.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật: "..." Sợ bóng sợ gió một trận.
Không đúng... Lạc Yến ngày hôm nay lại không nói gì liền bỏ qua hắn?
Vậy hắn còn muốn đi báo cáo hay không?
Hẳn là...
Không cần a??
Lạc Yến tỉnh, cục trưởng cũng sẽ biết Cửu Thiếu tỉnh.
Ừm!
Không cần!
Bất quá, Cửu Thiếu muốn người mô phỏng sinh vật làm gì?
Lạc Yến tiến vào văn phòng, cục trưởng tóc vàng ngẩng đầu nhìn tới, con ngươi hắn khẽ híp một cái: "Kỳ Ngự đâu?"
Lạc Yến không khách khí tiến về phía ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, uể oải chống đỡ cái trán: "Tốt xấu gì tôi cũng là vì anh bán mạng, sao lại không quan tâm tôi một chút?"
Cục trưởng tóc vàng ngã thân thể về sau, dựa vào thành ghế kim loại, một sợi tóc vàng rủ xuống đầu vai: "Cậu thế nào?"
"Xém chút chết." Lạc Yến hừ một tiếng: "Người với người làm sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?"
Cục trưởng tóc vàng qua loa xong, lại hỏi: "Hắn đâu?"
Lạc Yến thả tay xuống, nhìn về phía cục trưởng tóc vàng, cười như không cười: "Anh muốn biết hắn như thế nào, không biết tự mình đi xem sao?"
Cục trưởng tóc vàng cau mày, hắn cũng không có lập tức đứng dậy rời đi.
"Thiên Khải đâu?"
Lạc Yến: "Rất xin lỗi cục trưởng, không hoàn thành được nhiệm vụ anh giao cho tôi, có trừng phạt gì cần tôi phối hợp?"
Cục trưởng tóc vàng liếc hắn một cái: "Lần này các người bị nhốt là bởi vì có người xâm nhập cục quản lý, cậu có phát hiện gì dị thường không?"
"Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật làm ăn kiểu gì, bị người ta xâm nhập cũng không biết."
Cục trưởng tóc vàng: "Đối phương rất lợi hại, hiện tại cũng không tìm được dấu vết đối phương để lại, cậu có phát hiện gì không?"
"Không có." Lạc Yến dừng một chút: "Tôi đây coi như là tai nạn lao động, cục trưởng, không phải anh nên đền bù cho tôi sao?"
Ánh mặt cục trưởng tóc vàng trầm xuống, không biết là không tin Lạc Yến hay là đang suy nghĩ.
"Minh Thù đâu?"
Lạc Yến cười nhạt, con ngươi lóe lên một tia hứng thú dào dạt, có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Tôi cảm thấy lần này Cửu Thiếu sẽ cho ông một kinh hỉ rất lớn."
-
Bên trong căn phòng.
Kỳ Ngự đứng trước mặt người mô phỏng sinh vật, hắn nhìn người mô phỏng sinh vật một hồi lâu, đem Thiên Khải dán vào mi tâm người mô phỏng sinh vật.
Thiên Khải tản ra bao trùm người mô phỏng sinh vật lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người mô phỏng sinh vật cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Kỳ Ngự hơi cau mày.
Làm sao lại không có phản ứng?
Hắn rõ ràng...
Ngay tại thời điểm Kỳ Ngự nghi hoặc, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói xa lạ.
"Anh làm gì vậy?"
Kỳ Ngự bỗng nhiên xoay người đối đầu với một đôi mắt trong suốt, cặp mắt kia đang nhìn trừng trừng hắn.
Kia là một thiếu nữ.
Mái tóc xanh rủ xuống đến bên hông, chiếc váy dài có thêu dị điểu phục cổ bao bọc lấy thân thể uyển chuyển, nền trắng hoa văn đỏ nổi bật lên làn da trắng như tuyết của thiếu nữ.
Bên hông có tua rua hơi rung nhẹ.
Thiếu nữ mặt như đào hồng, tròng mắt như thu thuỷ, mày như họa, khóe môi giương lên hiện ra một nụ cười khẽ, phong thái khuynh thành.
Cô cách mặt đất nửa mét, đứng trong không trung nhìn hắn.
"... Cô vợ nhỏ?"
Minh Thù rơi xuống đất, tua rua bên hông phiêu dật, Kỳ Ngự còn chưa lấy lại tinh thần từ khuôn mặt xinh đẹp của cô vợ nhỏ nhà mình liền thấy đối phương vẩy vẩy tay áo đánh về phía hắn.
"Tôi mẹ nó để anh không nghe tôi nói hết, để anh không nghe tôi nói, để anh tự tác chủ trương... Anh giỏi lắm!!!"
Kỳ Ngự vốn định bá khí đè đối phương lại hôn như một tổng tài bá đạo.
Kết quả phát hiện áp dụng thật khó khăn, chỉ có thể ôm đầu: "Cô vợ nhỏ tôi sai rồi, tôi sai rồi!"
"Anh chạy cái gì? Tôi cho anh biết Kỳ Ngự, việc này tôi sẽ không để yên cho anh!"
Kỳ Ngự: "..." Không chạy sẽ bị đánh chết!
Mịa nhà nó người khác gặp mặt đều là khóc trời đập đất, cảm động lòng người!
Vì cái gì lão tử cùng cô vợ nhỏ nhà mình gặp mặt sẽ là trường hợp như vậy!
"Cô vợ nhỏ tôi sai rồi!" Nội tâm Kỳ Ngự bùng nổ, vội vàng hô to.
"Sai rồi? Anh bây giờ biết sai rồi thì được cái gì! Biết sai rồi có hữu dụng không? Hữu dụng không?"
Kỳ Ngự: "..." CMN đao của lão tử đâu! Đừng tưởng rằng ngươi là cô vợ nhỏ của lão tử, lão tử sẽ bỏ qua cho ngươi.
Kỳ Ngự quay người muốn ôm Minh Thù, kết quả nhào vào khoảng không, hắn đi xuyên qua thân thể Minh...
Đi! Xuyên!! Qua!!!
"Cô vợ nhỏ..." Kỳ Ngự chấn kinh cứng đờ tại chỗ, Minh Thù tát một cái vào đầu hắn, hắn cũng không có né tránh.
"Đau đau đau..." Kỳ Ngự ôm lấy đầu.
Vì cái gì...
Cô có thể đánh mình, nhưng mình lại không đụng được cô ấy?
Minh Thù thu tay lại, nhìn kỹ, thân thể của cô có chút trong suốt.
"Cô vợ nhỏ em..." Kỳ Ngự cũng không sợ bị đánh, cọ tới: "Cô vợ nhỏ thân thể của em?"
"Chưa thấy qua linh hồn thể." Minh Thù tức giận.
"Không phải... Vì sao em có thể đánh tôi?"
"Anh thích bị đánh."
"..."
Ai mẹ nó thích ăn đòn!
Ngươi mới thích ăn đòn!
Kỳ Ngự không tin, tiếp tục đưa tay qua, ngón tay vẫn xuyên qua thân thể cô như cũ.
Minh Thù nhìn chằm chằm tay hắn: "Sờ chỗ nào vậy?"
"Lại không sờ được." Kỳ Ngự vừa đi vừa sờ: "Em xem."
Minh Thù: "..."
Đánh như thế nào mới có thể đánh hắn tới mất trí nhớ đây?