Mục đích chủ yếu của Y Tích hẳn là cướp đi tấm thẻ tuổi thọ của Lục Ngưng, bất quá tại sao cô ta lại muốn cướp của Lục Ngưng?
Lục Ngưng không quá chắc chắn mà nói, Y Tích hẳn là đã nhìn thấy qua tấm thẻ của cô ấy, bất quá khi đó cô cất nhanh nên có khả năng Y Tích không thấy rõ.
Nhưng sau lần thiết lập lại này cô ta ngay lập tức lên kế hoạch cướp đoạt tấm thẻ, hiển nhiên là cô ta đã biết tấm thẻ của Lục Ngưng có chỗ đặc biệt.
Vật quan trọng như vậy lại bị cướp.
Lục Ngưng không nghĩ cách cướp về, ngược lại nghĩ đến sự việc thiết lập lại thế giới.
Minh Thù cũng không biết nên nói cô ấy như thế nào, vẫn là ngốc.
Y Tích lúc này khẳng định đã cùng người trở về khu Tây Thành, Minh Thù dự định mang Lục Ngưng đuổi theo.
Nhưng bọn họ còn chưa rời khỏi khu Đông Thành đã thấy Diệp Tích lái xe từ hướng khu Tây Thành đi tới.
Hắn hạ cửa sổ xe xuống: "Darling, có vinh hạnh chở em một đoạn đường không?"
Cửa sổ xe hạ xuống, Minh Thù nhìn thấy Y Tích bị ném ở phía sau.
Minh Thù: "..."
Lục Ngưng: "..."
Diệp Tịch kia một thân lười nhác, hoàn toàn không giống với bộ dạng vừa trói người.
-
Diệp Tịch đứng bên ngoài nhìn Minh Thù cùng Y Tích nói chuyện.
Hắn đến cùng là ai...
Những chuyện cô nói kia...
Những mảnh vỡ ký ức trong đầu Diệp Tịch thức tỉnh càng ngày càng nhiều, dồn dập hỗn loạn, chật ních đại não.
Một ít hình ảnh nhìn rất quen thuộc, nhưng mà nghĩ lại cũng đều không nhớ ra được gì.
Cứ như thế đem những mảnh vỡ hỗn loạn này xâu chuỗi lại.
Thế nhưng mấu chốt ở nơi nào, hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Diệp Tịch hít sâu một hơi, xua tan đi đáy lòng phiền muộn.
Minh Thù từ bên trong đi ra, Y Tích đã bị mang đi, chỉ còn Lục Ngưng ngồi một mình bên trong.
"Nghĩ gì thế?" Minh Thù từ phía sau ôm eo hắn, đi đến bên cạnh hắn.
"Nghĩ về darling." Diệp Tịch đáp.
Minh Thù lấy từ bên cạnh ra hai miếng điểm tâm ăn: "Miệng cậu làm sao lại ngọt như vậy?"
Diệp Tịch xích lại gần bên tai Minh Thù: "Darling muốn nếm thử không?"
"Trước công chúng!" Minh Thù nghĩa chính ngôn từ giáo dục: "Chú ý một chút!"
Ánh mắt Diệp Tịch đảo qua bốn phía: "Nơi này không có ai."
Hắn hôn một chút lên vành tai Minh Thù, lúc Minh Thù quay lại liền cắn một cái lên cánh môi cô, trằn trọc gặm nhấm một lát.
"Darling ngọt hơn tôi."
Minh Thù tức giận: "Cậu còn nói nhảm, điểm tâm có thể không ngọt sao?"
Diệp Tịch: "..."
Trò chuyện không nổi nữa!
Diệp Tịch cảm thấy còn có thể cứu giúp một chút: "Tôi cũng muốn làm điểm tâm của darling."
Lão tử cũng có thể ăn!
Thơm ngọt ngon miệng!
Ánh mắt Minh Thù có vài phần cổ quái đảo qua hắn: "Nếu như trước đó không có thiết lập lại tôi còn có thể suy nghĩ một chút, hiện tại... Tôi không có dục vọng phạm tội."
Diệp Tịch: "??"
Diệp Tịch hồi lâu mới phản ứng được: "Tôi trưởng thành."
Minh Thù cười đến ác liệt: "Tôi không thành niên nha."
Diệp Tịch: "..."
Diệp Tịch hít sâu mấy lần, ổn định lại xúc động muốn đánh cô.
Hắn lý trí nói sang chuyện khác: "Nữ nhân kia nói thế nào?"
"Tôi càng muốn hỏi hơn, tại sao cậu lại muốn bắt cô ta?"
Diệp Tịch trả lời thản nhiên: "Trước đó không phải cô ta đối nghịch với em sao? Tôi vừa vặn gặp phải liền bắt trở lại."
Dĩ nhiên không phải vừa vặn gặp phải, là hắn cố ý đi chặn người.
Thú nhỏ nhắc nhở hắn có người lén lén lút lút, mặc dù hắn cũng rất kỳ quái vì sao mình có thể hiểu được thú nhỏ, dùng cái ánh mắt ánh mắt ghét bỏ kia biểu đạt ra ý tứ...
Minh Thù liếc hắn một cái, không có hỏi đến cùng: "Cô ta cướp tấm thẻ tuổi thọ của Lục Ngưng, nghe nói bởi vì Diệp gia các người có người có thể đem tên tấm thẻ tuổi thọ đổi thành tên người khác.
Diệp Tịch đối với chuyện của Diệp gia cũng không hiểu rõ.
"Còn có thể như vậy?"
"Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ."
"Thế nhưng thế giới có lớn hơn nữa thì em cũng chỉ có một."
"..."
Có thể hàn huyên bình thường hay không?
Để cậu thổ lộ sao?
Để cậu bày tỏ sao!
Tuổi thọ còn thừa của Y Tích xác thực không nhiều, mà lại giống như Diệp Tịch, không thể cướp đoạt tuổi thọ của người khác.
Bất quá bởi vì cô ta cướp đoạt tuổi thọ tối cao vượt phạm vi mới rơi vào kết cục này.
Thời điểm thế giới thiết lập lại, cô ta đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, bao gồm cả tấm thẻ của Lục Ngưng kia.
Hình ảnh mơ hồ vào thời khắc ấy đột nhiên rõ ràng.
Cho nên biết được Diệp gia có người có thể đổi tên tuổi thọ thành tên người khác, cô ta liền đánh chủ ý lên người Lục Ngưng.
Lúc đầu cô ta chỉ muốn cướp tấm thẻ của Lục Ngưng, nhưng vừa nghĩ tới Lục Ngưng liền nghĩ đến Minh Thù, nghĩ đến Minh Thù liền không nhịn được lửa giận trong lòng.
Cho nên cướp tấm thẻ xong lại thay đổi chủ ý.
Phòng ngừa vạn nhất, cô ta còn sắp xếp người bên chỗ Diệp Tịch.
Cô ta cũng không nghĩ tới thật sự sẽ giết Lục Ngưng, dù sao Lục Ngưng tử vong tấm thẻ cũng sẽ bị hỏng.
Nhưng Minh Thù quá nằm ngoài dự liệu của cô ta, lúc ấy cô ta đã không thể cân nhắc nổi nữa rồi.
Minh Thù lại không thể giết chết Y Tích, giá trị hận thù của Y Tích vẫn chưa báo đầy.
Cuối cùng Minh Thù lựa chọn đánh cô ta một trận, sau đó đem người ném ra ngoài tự sinh tự diệt.
Lục Ngưng lấy lại tấm thẻ của mình, phát hiện chuyện như vậy cũng không dám về Diệp gia.
Cô nghĩ thử một chút, nếu như thế giới một lần nữa thiết lập lại, thật sự là cô đã tưởng tượng như vậy...
-
Ban đêm.
Màu xanh đậm trên bầu trời biến mất, toàn bộ khu Đông Thành một màu đen kịt.
Mà trên không trung của khu Đông Thành xuất hiện vòng xoáy hình vặn vẹo, bốn phía đầy sao phảng phất đều bị hút đi vào.
Vẻn vẹn kéo dài ba giây.
Vòng xoáy biến mất.
Diệp Tịch không có dấu hiệu nào tỉnh lại, vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn về phía cửa sổ.
Một lát sau Diệp Tịch nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.
"Diệp Tịch? Cậu làm gì?"
Diệp Tịch ở bên cạnh lật qua lật lại, Minh Thù cũng bị đánh thức, cô đưa tay ngăn chặn Diệp Tịch lại rồi trèo lên người hắn.
"Đêm hôm khuya khoắt, lật bánh rán sao?"
"Darling, cắn một cái được không?" Chóp mũi Diệp Tịch dán vào chóp mũi Minh Thù, đôi môi kề nhau.
Đầu lưỡi Minh Thù quét qua môi hắn, lại nhẹ nhàng cắn một cái: "Ngủ không được?"
"Ừ..."
"Vậy tôi ngủ..."
"Darling!" Cái này mẹ nó cùng nói chuyện không giống a!
Minh Thù: "..."
Ngươi mẹ nó không khốn, trẫm khốn a!
Diệp Tịch ôm cô hôn tới hôn lui, cuối cùng làm cho mình càng hưng phấn, Minh Thù nhìn bộ dáng kia của hắn vừa buồn cười vừa tức giận.
Bàn tay Minh Thù thuận theo bụng dưới hắn, trượt xuống đến biên giới lưng quần.
Hô hấp Diệp Tịch có chút cứng lại.
"Darling?"
Chỗ kia hơi tê dại, Diệp Tịch bắt lấy bàn tay của Minh Thù.
Minh Thù ngửa đầu hôn hắn, thừa dịp hắn không chú ý liền thuận thế tránh tay của hắn ra, ngón tay dán vào làn da chậm rãi xê dịch xuống dưới.
Thanh âm rất nhỏ bị ngăn trong cổ họng, nghe vào càng giống như nghẹn ngào, cuối cùng biến thành tiếng thở dốc.
Minh Thù rút tay về, xuống giường tiến vào phòng tắm.
Diệp Tịch hơi mở mắt, trong đôi mắt có chút ẩm ướt, càng nhiều hơn chính là mê ly, hắn có chút mấp máy đôi môi nhỏ, thân thể tựa hồ còn chìm đắm vào việc vừa rồi.
Minh Thù ném khăn nóng cho hắn: "Cậu còn quậy thì lăn ra ngoài ngủ."
Diệp Tịch cũng không ngượng ngùng, lấy khăn mặt lau sạch cho mình.
Chờ Minh Thù nằm lại trên giường hắn lập tức nhào qua, áo ngủ vừa rồi đã bị cởi hết, cho nên hiện tại hắn chính là không mảnh vải che thân dán trên người cô.
"Darling, mỗi buổi tối em đều giúp tôi có được không?"
"... Cậu ngại mình chết không đủ sớm?" Còn mỗi lúc trời tối! Thận của cậu là kim cương sao?
"Có thể chết cùng một chỗ với darling, tôi nguyện ý."
"Ai muốn chết cùng một chỗ với, tránh xa tôi một chút."
"Darling..."
"Ừ??Là do nó, không liên quan tới tôi, darling đừng động thủ, tôi sai rồi..."
"Cút!"