#tiêuđềthếgiới: Giáng Tuyết một lời không hợp liền thiết lập lại thế giới
Thế giới này rất đặc biệt.
Tuổi thọ của bọn họ được ghi chép trên một tấm thẻ nhỏ, mỗi ngày đều đếm ngược.
Tấm thẻ kia trở thành thứ quan trọng nhất của con người, ngay cả người chung chăn gối cũng không thể nói là giấu ở nơi nào.
Toàn bộ thế giới giàu nghèo đều chênh lệch to lớn, thành phố chia làm khu nhà giàu cùng khu nhà nghèo, ở giữa là một dãy phân cách sáng rực.
Một bên là nhà cao tầng ngăn nắp xinh đẹp.
Một bên kiến trúc thấp bé cũ nát thủng trăm ngàn lỗ.
Không chỉ như thế, tuổi thọ còn bị người ta cướp đoạt.
Đúng vậy, tuổi thọ có thể cướp đoạt.
Đương nhiên cướp đoạt tuổi thọ ngoài vòng ánh sáng bên trên sẽ không cho phép.
Thế nhưng tiền tài quyền lợi cùng dục vọng được sống tiếp, kiểu gì cũng sẽ nảy sinh quy tắc giao dịch ngầm.
Nữ chính giả ở thế giới này tên là Y Tích, là một bạch phú mỹ ở khu nhà giàu muốn cái gì có cái đó.
Bởi vì cùng người trong nhà cãi nhau nên bỏ nhà ra đi, chạy đến khu nhà nghèo, vận khí không tốt gặp phải người xấu nên bị bắt.
Nhưng được nữ chính Lục Ngưng cứu được.
Lục Ngưng đưa nữ chính giả về nhà, Lục Ngưng biết bên này đều được coi là kẻ thù của khu nhà giàu, cho nên cô không dám nói thân phận của mình.
Trong lúc cùng Lục Ngưng sinh hoạt, cô ta biết được lý tưởng của Lục Ngưng, cô muốn nghĩ cách rời khỏi nơi này đi đến nơi có sinh hoạt tốt hơn.
Đáy lòng nữ chính giả đối với cái này có chút khinh thường.
Về sau có một lần nữ chính giả tự mình tìm đường chết, chẳng những liên lụy đến Lục Ngưng mà tuổi thọ của mình cũng bị người ta cướp đoạt.
Nữ chính giả biết khu nhà nghèo có người buôn bán tuổi thọ, cô ta muốn để Lục Ngưng mang mình đi, cô ta không muốn chết.
Lục Ngưng thân là nữ chính làm sao có thể làm loại chuyện như này, cho nên cô cự tuyệt, nhưng cô đáp ứng nữ chính giả sẽ nghĩ biện pháp đoạt tuổi thọ lại cho cô ta.
Tuổi thọ có thể bị đoạt đi, tự nhiên cũng có thể đoạt lại.
Chỉ cần... Ngươi không chết.
Sau khi tử vong, coi như đoạt lại được tuổi thọ cũng không làm được gì.
Nữ chính giả cảm thấy Lục Ngưng là không muốn giúp mình, cùng Lục Ngưng giằng co hột hồi rồi tự mình chạy ra ngoài.
Cô ta đánh bậy đánh bạ cũng tìm được một người buôn bán tuổi thọ.
Bất quá đối phương không có ý tốt, cũng không phải thật tâm dự định giúp cô ta, nhưng tuổi thọ của cô ta còn thừa không nhiều, đối phương thấy cô ta dung mạo xinh đẹp liền đem cô ta bán cho một nhóm người.
Nữ chính giả làm sao biết kết quả sẽ như vậy, cô ta bị người khác làm nhục, sống không bằng một con chó.
Có một lần nữ chính giả tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng đối phương rất nhanh liền phát hiện, phái người đuổi theo cô ta.
Chính là lúc này, cô ta gặp được nguyên chủ.
Nguyên chủ tên Giáng Tuyết, nữ chính giả thấy bên cạnh Giáng Tuyết có không ít người, thân phận không thấp, nhìn về phía cô cầu cứu.
Giáng Tuyết đương nhiên không có cứu cô ta.
Một kẻ hoàn toàn không quen biết, tại sao cô phải cứu?
Về sau nữ chính giả bị bắt về, không bao lâu liền bị hành hạ chết.
Sau đó cô ta trùng sinh.
Sau khi sống lại nữ chính giả cảm thấy mình rơi vào kết cục kia đều là do nữ chính cùng nguyên chủ.
Nếu như không phải nữ chính không giúp mình, cô ta làm sao lại bị bán đi.
Nếu như nguyên chủ cứu mình, cô ta sẽ không phải chết?
Nữ chính giả càng căm ghét người của khu nhà nghèo, đều là nơi này trở thành ác mộng của cô ta.
Cho nên sau khi sống lại, nữ chính giả lựa chọn trả thù nữ chính cùng nguyên chủ, không chỉ như thế, cô ta còn muốn hủy đi khu nhà nghèo.
Nguyên chủ bị ép cùng nữ chính giả trở thành quan hệ thù địch.
Nữ chính giả khôi phục thân phận của mình, lợi dụng thân phận của mình tại khu nhà giàu phát động hủy diệt đi khu nhà nghèo.
Đề nghị này rất nhanh có người hưởng ứng, chính phủ mặc dù phản đối nhưng cuối cùng vẫn bị đám người này làm cho thỏa hiệp.
Khu nhà nghèo cùng khu nhà giàu chính thức khai hỏa.
Bạn có thể nghĩ, khu nhà giàu trang bị hoàn hảo, khu nhà nghèo có thể so sánh?
Khu nhà nghèo bị bắt làm tù binh như xã hội xưa, bị xăm lên một hình xăm nô lệ.
Tuổi thọ của bọn họ bị tước đoạt, chỉ có một ngày tuổi thọ, nếu như không dựa theo phân phối cố gắng làm việc cũng đừng nghĩ sống qua ngày thứ hai.
Nữ chính giả bắt được nữ chính, cô ta để nữ chính trải nghiệm hết thảy những việc trước đó cô ta đã trải qua.
Nguyên chủ chạy nhanh nên không có bị bắt lại.
Nhưng cuối cùng nguyên chủ vẫn chết trong tay nữ chính giả, hoặc là nói... Tự sát.
Nữ chính giả trở thành anh hùng của khu nhà giàu, cô ta diệt trừ những người xem cô ta là cái gai trong mắt.
【 Nguyện vọng của Giáng Tuyết là trở thành ác mộng của Y Tích. 】
Cái này là nghề của trẫm a!
【 Nhiệm vụ ẩn: Nghèo hèn không thể dời. Nhắc nhở: Giàu nghèo chênh lệch quá lớn không thể làm bằng hữu, mời ký chủ đem hỏa lực nhắm vào khu nhà giàu. 】
Minh Thù: "..."
Lần này phát nhiệm vụ sớm như vậy?
Còn có...
Thân phận của nguyên chủ thật là trâu bò đi!
【 Nhắc nhở: Không phải ngươi giàu chính là ta giàu, hết thảy người giàu đều là địch nhân. 】 Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh đổi giọng.
Minh Thù: "..."
Giáng Tuyết là đại tiểu thư của tổ chức buôn bán tuổi thọ Độ Kỷ lớn nhất khu nhà nghèo.
So với những cái tổ chức ngầm kia, Độ Kỷ chính là "Xí nghiệp quốc doanh", đảm bảo uy tín và danh dự —— mặc dù không được chính phủ chứng nhận.
Độ Kỷ quy tắc nghiêm khắc, nơi này bán ra tuổi thọ đều là mọi người tự nguyện phiến ra.
Bọn họ dùng tuổi thọ đổi lấy tiền tài.
Ngươi tình ta nguyện.
Nếu trong vòng ba ngày muốn đổi ý còn có thể trả lại —— đương nhiên Độ Kỷ không phải cơ quan từ thiện, sẽ không toàn lui, sẽ thu tỷ lệ tuổi thọ nhất định coi như tiền giải trừ hợp đồng.
Hơn phân nửa người mua của Độ Kỷ đều đến từ khu nhà giàu, dùng giá cao nhất để mua tuổi thọ.
Minh Thù lúc này đang ở văn phòng "xí nghiệp quốc doanh Độ Kỷ", nơi này rộng rãi sáng sủa, nhân viên công tác đang lui tới bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt.
Minh Thù dò xét tấm thẻ trong tay, đây chính là tấm thẻ ghi chép tuổi thọ.
Toàn thân tấm thẻ màu trắng, vật này sinh ra liền mang theo, rất thần kỳ.
Phía trên không có gì, không khác với thẻ căn cước là bao, góc bên phải là một tấm hình, bên cạnh chính là tư liệu.
Họ và tên: Giáng Tuyết
Tuổi thọ còn thừa: 6 năm 13 tháng 5 ngày
Tuổi thọ cao nhất: 28 tuổi
Cái tuổi thọ cao nhất này là một hạn chế.
Chính là nói, ban đầu cô sẽ chết lúc 23 tuổi, cô tước đoạt tuổi thọ của người khác thì có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng tuổi thọ cao nhất là 40 tuổi, cũng chỉ có thể sống đến 40 tuổi.
Nếu như không có hạn chế, những người có tiền kia sẽ trở thành lão yêu quái bất tử rồi.
Bất quá tuổi thọ này của nguyên chủ... Hoàn toàn không có khả năng kéo dài tính mạng a!
Cốc cốc!
Bên ngoài có người gõ cửa, là trợ lý của nguyên chủ.
Minh Thù thu tấm thẻ lại, cho người vào.
Trợ lý đưa một xấp tài liệu tới trước mặt cô: "Đại tiểu thư, đây là tư liệu cần xét duyệt hôm nay."
Minh Thù gật đầu: "Cậu đi mua cho tôi chút đồ ăn đi."
"Được thôi đại tiểu thư."
Trợ lý rất nhanh rời đi, Minh Thù mở xấp tài liệu kia ra, phía trên đều ghi chép người đến đây buôn bán tuổi thọ.
Mỗi người bán đi tuổi thọ đều không dài, một năm, hai năm, số tiền này đủ để bọn họ tiêu xài lâu dài, không cần tiếp tục bán nữa.
Minh Thù xét duyệt từng cái từng cái, đây là quy củ của Độ Kỷ, phòng ngừa có người từ trong đó kiếm lời.
Cô vừa duyệt được hai cái liền có chút không muốn làm.
Trợ lý một hồi lâu mang theo đồ ăn trở về, mua không nhiều lắm.
"Chỉ có như vậy?"
"Ách..." Trợ lý cẩn thận nói: "Đại tiểu thư không phải nói muốn giảm béo sao?"
"Giảm béo?" Minh Thù cúi đầu ngó ngó thân thể của mình, thân thể này bảo trì rất khá, có chỗ nào cần giảm béo?
Minh Thù trầm ngâm một lát: "Tôi ăn no lại giảm, cậu mua nhiều một chút về đây."
Khóe miệng trợ lý co giật một chút.
Quả nhiên nữ nhi nói giảm béo đều là gạt người.
*
Vị diện này bởi vì không phải như mọi người quen thuộc cho nên mọi người chú ý nhìn một chút bối cảnh miêu tả phía trên a!!
*Độ Kỷ có nghĩa là kéo dài tuổi thọ ~