Phó Vân Bách đưa Trang Mông Mông rời khỏi chỗ của Minh Thù, nhưng vừa đi một chút Trang Mông Mông liền bị người ta bắt đi.
Hào quang của nữ chính vẫn là hào quang của nữ chính.
Liền có nhiều người thích.
Thật vất vả mới đem người cứu trở về, Phó Vân Bách còn chưa kịp thở phào lại suýt nữa xảy ra chuyện.
Minh Thù cười tủm tỉm đến đón người.
Phó Vân Bách bất đắc dĩ để Trang Mông Mông rời đi cùng Minh Thù.
Đều là con người như nhau, tại sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Làm sao cô ấy ở nơi đó liền có không ai tìm phiền phức!? Những người này còn chọn người để bắt sao?
Không phải không có ai tìm phiền toái mà là phiền phức còn chưa tìm được thì đã bị giải quyết.
Có đôi khi là vệ sĩ của Dư Thâm, những người vệ sĩ này bình thường vô thanh vô tức, phảng phất chỉ là dáng dấp dọa người một chút, thực tế những người này đều là dị năng giả.
Có đôi khi là bị Minh Thù giải quyết, căn bản không nhìn được mặt Trang Mông Mông.
Minh Thù dùng hành động thực tế dạy Phó Vân Bách cái gì gọi là bạn trai nên có!
Được sự giúp đỡ của Minh Thù, thành tích của Trang Mông Mông cao lên không ít, bất quá toán học vẫn không thể nhìn nổi.
"Cô từ bỏ nó đi, các người không thích hợp." Minh Thù cứ như vậy phê bình.
Trang Mông Mông vui đến phát khóc, đúng đúng đúng, bát tự của cô và toán học không hợp, căn bản không thể ở cùng một chỗ, đã sớm nên từ bỏ.
Thế nhưng cái tên vương bát đản Phó Vân Bách kia, thế nào cũng phải để cho cô học, thế nào cũng phải để cho cô học!!!
Vẫn là Âm Âm tốt.
Tối hôm nay cho Âm Âm thêm đồ ăn.
-
Dị năng tinh thể vẫn luôn không có tung tích, cũng không có xuất hiện chuyện gì kỳ quái, giống như dị năng tinh thể chỉ là đổi một chỗ bảo quản.
Kì thi đại học của Minh Thù đã tới gần, bầu không khí của các học sinh cũng khẩn trương lên, mọi người tranh đoạt từng giây từng phút để ôn tập.
Ngay cả bọn Tương Nhạc cả ngày đều nhảy nhót cũng an phận hơn hẳn.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, lão Vương dữ dằn từ trước đến nay, hốc mắt lại có chút đỏ.
"Các ngươi a... Tương lai còn rất dài, cao trung này chỉ là một trạm các ngươi đã đến, hi vọng mọi người giương buồm xuất phát đi về hướng tương lai rực rỡ hơn."
Bị lão Vương nói lời tâm tình như thế, một ít nữ sinh trực tiếp khóc lên, cục diện một lần mất khống chế.
Thật vất vả mới chụp xong, lão Vương lại chạy tới một lớp học khác.
Minh Thù nhìn về phía chân trời xa xôi.
Tương lai rực rỡ a...
Hi vọng đi.
Sau khi kết thúc thi đại học là điền bảng nguyện vọng.
"Âm Âm cô điền chỗ nào đó?"
"Cũng điền X Hoa, X Đại giống tôi đi." Minh Thù thuận miệng nói.
Tương Nhạc nhìn về phía bảng nguyện vọng của Minh Thù: "... Cô nghĩ tôi không biết chữ sao?"
Minh Thù chỉ điền một trường học, ngay tại thành phố, mặc dù so ra kém X hoa, X Đại, nhưng cũng xếp hạng đầu trên cả nước.
"Tôi cảm thấy điểm số của tôi lẽ ra có thể lên trên nữa." Tương Nhạc mừng khấp khởi điền tên trường học giống của Minh Thù.
"Chiến ca, cậu điền chỗ nào a?"
Tương Nhạc nhìn của Lục Chiến.
Lục Chiến còn chưa có điền, hắn một tay cầm bút, một tay khác cắm vào túi: "Cậu điền chỗ nào?"
Tương Nhạc đưa nguyện vọng cho hắn xem.
Lục Chiến trực tiếp chép vào.
Tương Nhạc: "..."
Cuối cùng ba con hàng khác cũng chép theo.
Tương Nhạc: "..."
Điền xong nguyện vọng, Tương Nhạc đề nghị ra ngoài ăn một bữa, vận khí tốt, mọi người còn có thể học cùng một trường, vận khí không tốt, nói không chừng sẽ đường ai nấy đi...
Địa điểm liên hoan được chọn gần trường học, Tương Nhạc không biết có cái gì không thích hợp, thế nào cũng phải để Minh Thù đưa Dư Thâm tới.
Kể từ khi biết Minh Thù có bạn trai, Dư Thâm cũng thường xuyên đến đón cô, nhưng người kia rốt cuộc cũng không có xuống xe.
Mỗi lần trông thấy chính là đại đội xe kia.
"Hắn tới, nơi này chỉ sợ là sẽ bị giải phóng mặt bằng rồi."
"Không đến mức đó chứ..."
Đám người biểu thị không tin, Minh Thù gọi điện thoại kêu Dư Thâm tới, Dư Thâm còn chưa tới, phía trước đã có một tràng vệ sĩ.
Chờ bốn phía an tĩnh lại, Dư Thâm mới được người khác che chở tiến vào.
"Nhìn."
Minh Thù một mặt biểu lộ tôi không có nói lung tung.
Mấy người Tương Nhạc không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ của mình.
Kẻ có tiền chính là biết chơi.
"Âm Âm."
Dư Thâm đi đến bên cạnh Minh Thù.
Minh Thù đứng dậy, kéo cái ghế cho hắn: "Bọn hắn muốn gặp anh một lần, Dư Thâm, bạn trai tôi."
"Chào mọi người." Dư Thâm lễ phép chào hỏi bọn hắn.
"Ha ha... Tốt, chào cậu chào cậu."
"Cái kia, tôi là Tương Nhạc, bạn cùng lớp với Âm Âm."
"Tôi là Thành Tường..."
La Nghệ cùng Đường Triết cũng tự giới thiệu xong, cuối cùng chỉ còn lại Lục Chiến.
Lục Chiến thản nhiên nói một tiếng: "Lục Chiến."
Ánh mắt Dư Thâm dừng lại trên người hắn thêm hai giây, sau đó liền thu hồi.
"Nghe tên không bằng gặp một lần, mọi người cùng nhau uống một ly?"
Dư Thâm đưa tay lấy ly rượu, Minh Thù nhìn hắn: "Có thể uống không?"
"Ông ngoại nói có thể uống một chút."
Hai người nói chuyện rất gần, tư thế thân mật.
Lục Chiến lạnh mặt nhìn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tương Nhạc bên cạnh đẩy hắn một cái, hắn giật giật khóe miệng: "Cạn."
"Vì tương lai!"
"Vì đại học!"
"Vì huynh đệ!"
"Cạn ly!"
-
Lễ trưởng thành mười tám tuổi của Minh Thù.
Ba mẹ Dư Thâm cùng vợ chồng Tang Gia tề tụ một chỗ, thời điểm Minh Thù đến mới biết được là Văn lão gia tử gọi tới.
Ba mẹ Dư Thâm gặp mặt liền cho Minh Thù một đống đồ tốt.
Chuyện của Ngụy Nhã Huyên không biết Dư Thâm nói với bọn họ thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không có ý tứ trách cô.
Lần gặp mặt này xem như là định ngày cưới rồi.
Minh Thù về sau mới biết được cô cùng Dư Thâm quả thật là có chuyện thông gia từ bé, bất quá hai bên ba mẹ đều không có ý thực hiện.
Đầu tiên là do thân thể Dư Thâm không tốt, ai biết tình huống về sau sẽ như thế nào.
Thứ hai lúc ấy hai nhà cũng chỉ nói như vậy, căn bản không để ý..
Nhưng hiện tại hai người bọn họ cũng đã ở chung một chỗ, nói ra cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Minh Thù cảm thấy ban đêm có khả năng không ngủ được, cô cố ý ở bên ngoài lề mề thật lâu mới đi vào.
"Anh còn tưởng rằng Âm Âm không trở lại."
Minh Thù đẩy cửa, thanh âm của Dư Thâm liền vang lên.
"Ha ha..." Minh Thù cười gượng: "Tối hôm nay không khí tương đối tốt, tản bộ nhiều một chút giúp cho tinh thần khỏe mạnh."
Dư Thâm cười nhẹ một tiếng: "Âm Âm vẫn chưa tắm đúng không, hay là... Chúng ta cùng nhau tắm?"
Minh Thù: "Anh tắm trước đi."
Dư Thâm cầm quần áo tiến vào phòng tắm, Minh Thù lấy đồ ăn vặt ra an ủi, mỗi lúc thế này chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh ăn một chút đồ ăn vặt.
Dư Thâm tắm rửa sạch sẽ ra, Minh Thù lề mề đi vào tắm rửa, thu thập xong đã là một tiếng sau, Dư Thâm rất có kiên nhẫn chờ cô.
Minh Thù đi đến trước mặt duỗi tay đè chặt bả vai hắn.
Dư Thâm nắm chặt cổ tay cô kéo cô ngồi vào trên người mình, nhận lấy khăn trong tay lau tóc cho cô.
Giọng nói của Dư Thâm rơi bên tai cô: "Âm Âm, em không thích chúng ta sẽ không làm, anh có thể đợi."
Minh Thù a một tiếng: "Cũng không phải... Chính là anh có thể khống chế thời gian một chút."
Cái này mẹ nó là việc tốn thể lực a.
Mà thường thường tinh lực của tiểu yêu tinh đặc biệt tốt.
Dù vị diện này nhìn qua hắn hơi yếu, ai biết có thể hồi quang phản chiếu hay không... Không phải, dị năng thiên phú.
"Ừ?"
Dư Thâm thấy nghi hoặc, khống chế thời gian là có ý gì?
Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn, vừa tắm xong nên làn da trắng như tuyết có một chút ửng đỏ, mê người cực kỳ.
Yết hầu Dư Thâm chuyển động một cái, màu mắt hơi tối lại, hắn cúi đầu ngậm lấy môi Minh Thù, răng môi giao nhau, căn phòng dần trở nên mập mờ.