Thẩm Ngôn không biết mình rời kinh thành đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng...
Thừa tướng biến thành gian thần là có ý gì?
Thừa tướng vẫn là phụ tá đắc lực của nữ hoàng, tuyệt đối không hai lòng. Mẫu hoàng cũng nói cho nàng biết, ai cũng có thể không tin thế nhưng thừa tướng có thể tin tưởng...
Làm sao lại biến thành gian thần rồi?
Thẩm Ngôn gặp lại Minh Thù đã là ba ngày sau, phủ thừa tướng thứ tốt gì đều cho nàng dùng, vết thương đã không còn đáng ngại.
“Thừa tướng, ta muốn hỏi...” Thẩm Ngôn dừng một chút: “A Thư hắn thế nào rồi?”
Mấy ngày nay nàng nóng lòng nhất chính là chuyện này.
Nhưng nàng không có cách nghe ngóng, Minh Thù lại xuất quỷ nhập thần dù ở trong phủ nàng cũng không thấy người.
“Thẩm Ngọc đã vài ngày không vào triều, ước chừng không tốt lắm.” Minh Thù nói: “Nghe nói đã dán bảng vàng mời danh y thiên hạ.”
“Đều tại ta.”
Nếu như nàng cứu ra vào hôm đó...
“Ngươi muốn cứu hắn?”
Thẩm Ngôn nắm chặt hai bàn tay: “Ta lần này trở về chính là vì cứu hắn.”
Nàng có thể không báo thù, hoàng thất vốn chính là như vậy, Thẩm Ngọc đối với nàng đuổi cùng giết tận nàng cũng biết vì sao. Thế nhưng Đoan Mộc Thư... nàng không thể từ bỏ.
Minh Thù nghiêng người đi qua: “Tạo phản sao?”
Thẩm Ngôn chợt hơi đỏ mắt nhìn về phía Minh Thù.
“Cũng không tính là tạo phản.” Minh Thù đổi giọng: “Người kế thừa ngôi vị hoàng đế vốn là thuộc về ngươi.”
Thẩm Ngôn: “Ngôi vị hoàng đế là mẫu hoàng truyền cho Thẩm Ngọc...”
Minh Thù giọng mang ý cười: “Ngươi cảm thấy vậy sao?”
“Không phải sao? Thánh chỉ...” Viết rõ rành rành.
“Tiên hoàng chết không rõ ràng, thánh chỉ thật hay giả còn chưa biết được.”
“Không rõ ràng?” Thẩm Ngôn hoảng sợ: “Mẫu hoàng không phải là vì mệt nhọc quá độ chết đột ngột sao?”
Minh Thù: “Cái này chỉ là Thẩm Ngọc nói, tiên hoàng trước đó đang yên lành, tại sao lại đột nhiên chết đột ngột?”
Người cuối cùng gặp qua tiên hoàng chỉ có Thẩm Ngọc, tuy có ngự y làm chứng nhưng nếu lỡ như ngự y bị Thẩm Ngọc mua chuộc thì sao?
Thẩm Ngôn lưỡng lự: “Nhưng mà thánh chỉ... hai vị các lão đều đã xác định là mẫu hoàng viết.”
Minh Thù: “Phùng các lão vốn là người của Thẩm Ngọc, Trương các lão người này... lúc đó tiên hoàng cũng đã mất, với tác phong của hắn sẽ không tùy tiện đứng ra. Lời hắn nói cũng không dứt khoát, coi như cuối cùng cãi nhau đứng ra hắn cũng chỉ nói qua loa.”
Thẩm Ngôn giơ tay lên chống trán, tâm tư có chút loạn.
Trước đây tuy nàng cảm thấy Thẩm Ngọc làm việc không nể tình người, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mẫu hoàng chết khác thường.
Nếu như Thẩm Ngọc vì ngôi vị hoàng đế...
Thẩm Ngôn không dám nghĩ tiếp, chuyện như vậy Thẩm Ngọc sao có thể làm được?
Minh Thù tiếp tục nói: “Thẩm Ngọc không phải minh quân, mấy ngày nay ngươi cũng nghe qua không ít lời đồn đại? Đương nhiên gần đây là mắng ta tương đối nhiều...”
Thẩm Ngôn: “...” Ngươi còn biết sao!
Hiện tại mắng chửi đầy đường.
Nhưng Thẩm Ngôn trước chèn ép đại thần không phục của nàng cũng có một chút đồn đại.
“Thừa tướng, ta muốn yên tĩnh.”
Minh Thù làm một cử chỉ xin tự nhiên.
Thẩm Ngôn chống người đứng lên, nàng loạng choạng: “Có thể xin thừa tướng giúp ta một chuyện không?”
“Giúp chuyện gì?”
Thẩm Ngôn nói: “Giúp ta chuyển lời đến a Thư, bảo hắn nhất định phải sống, ta sẽ cứu hắn ra.”
-
Thẩm Ngôn về đến phòng, nàng cũng không biết điều chỉnh tâm tư bắt đầu từ đâu.
Ở trong phòng đứng ngồi không yên.
Hình bóng Thẩm Ngọc cùng mẫu hoàng nàng không ngừng xuất hiện trước mặt.
Nàng hận Thẩm Ngọc sao?
Nói không hận cũng không phải, nàng ta bức nàng đến cái tình cảnh này.
Nàng ta đã có được ngôi vị hoàng đế nhưng vẫn là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng chuyện như vậy, trong lịch sử rất bình thường cho nên cũng không phải đặc biệt hận.
Nàng ta chẳng qua vì ngôi vị hoàng đế kia.
Thế nhưng Đoan Mộc Thư...
Thẩm Ngôn nhắm hai mắt, nàng trăm ngàn lần không thể từ bỏ hắn.
Đang thời điểm Thẩm Ngôn suy nghĩ lung tung, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Thẩm Ngôn giật mình bên ngoài đêm đã khuya.
Mà người tới gần...
“Thừa tướng, người...” Vác cái gì?
Minh Thù đem người đưa qua.
Chăn bông rơi ra một ít, nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc, Thẩm Ngôn trong lòng kinh hoàng: “A Thư?”
Nàng... nàng chỉ là nói chuyển lời, vì sao người cũng mang ra ngoài luôn?
Thẩm Ngọc đuổi theo làm sao bây giờ?
Thẩm Ngôn nhìn về phía thừa tướng đại nhân đang rót trà uống.
Chuyện là như vậy...
Minh Thù không thể tùy tiện ra vào hậu cung, chỉ có thể buổi tối leo tường đi vào.
Ngọc Hoa Cung đèn đuốc sáng trưng.
Minh Thù lách qua những thủ vệ kia, cho thú nhỏ đánh lừa người trong phòng rồi nhảy vào trong.
Đoan Mộc Thư không biết là đang ngủ hay là hôn mê.
Minh Thù lắc vài cái không tỉnh.
Có chút buồn rầu.
Minh Thù ngồi ở bên cạnh ăn mứt hoa quả suy nghĩ, để lại phong thư lỡ như bị những người khác phát hiện làm sao bây giờ?
Hơn nữa Đoan Mộc Thư cũng không nhất định tin tưởng.
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.
Binh lính gác đêm bị thú nhỏ dụ đi dường như đã trở về.
Minh Thù đem mứt hoa quả thu lại, kéo chăn đem Đoan Mộc Thư bọc lại trực tiếp đóng gói vác đi.
Dù sao cũng có thể kéo giá trị thù hận, một mũi tên trúng hai đích, hoàn hảo!
Thẩm Ngôn nghe Minh Thù nói xong biểu cảm phức tạp, không biết nên làm sao đối mặt vị thừa tướng này.
Nàng liều mạng cũng mang người ra không được, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đã mang ra ngoài được?
“Đại nhân? Sao người lại ở đây?” Cảnh Du vừa lúc từ bên ngoài đi ngang qua, thấy cửa mở Minh Thù ngồi ở bên trong tò mò đi đến.
“Vừa rồi ta dường như thấy điện hạ đang tìm người, người đây là... đó là cái gì?”
Cảnh Du biết chân tướng thầm nghĩ xem mình không nhìn thấy Minh Thù, chưa từng vào căn phòng này.
Thẩm Ngọc quan tâm vị hoàng phu này biết bao nhiêu, từ việc dán bảng vàng đều có thể nhìn ra!
Đại nhân nhà nàng lại đem người trộm ra rồi!
Điện hạ biết không?
Cảnh Du mở miệng mấy lần nhưng chưa nói ra được chữ nào.
Bất luận từ ngữ gì cũng đều không thể biểu đạt, nàng lúc này tâm tình rất bất ổn.
“Đại nhân, lần sau thời điểm người làm loại chuyện như vậy, có thể cùng ta thương lượng một chút không?” Nàng sợ tim mình không chịu nổi.
“Ta cũng không có ý định bắt hắn ra.”
Đương sự mang bộ mặt “ta không có làm ra chuyện lớn gì, ta chính là tiện tay”.
“Thế nhưng hắn bất tỉnh, ta có thể làm sao? Chỉ có thể mang ra ngoài.” Trẫm còn chưa oán giận lãng phí đồ ăn vặt.
“Tốt!” Cảnh Du hô ngừng: “Hiện tại không nói cái này, bây giờ vấn đề là nếu như bệ hạ đã biết thì làm sao bây giờ?”
Người trộm ra rồi trong cung khẳng định phát hiện không thấy Hoàng phu của bọn họ, nói không chừng hiện tại đang tìm khắp hoàng cung thì sao.
Đưa trở về không thực tế như vậy vấn đề chính là... kế tiếp giải quyết phiền phức như thế nào.
“Đại nhân người không có để cho người khác phát hiện chứ?”
“Không có.” Minh Thù rất tự tin, trẫm làm sao có thể để người khác phát hiện.
“Thế nhưng ta để lại phong thư.”
Cảnh Du nghe được phía trước thở phào, kết quả ngụm hơi này chưa thở ra đã nghe thấy câu nói phía sau kia của Minh Thù.
Cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Cái gì gọi là để lại phong thư?
Lưu thư lại làm gì?
Tại sao muốn lưu thư lại?
Cảnh Du nhìn về phía Thẩm Ngôn cũng đang ngơ ngác.
Hai người đối mặt nhìn nhau hoảng sợ vô cùng, các nàng có chút không phản ứng kịp.
Cảnh Du rất nhanh đã biết Minh Thù để lại thư gì, Ngự Lâm quân mang theo đại đội bao vây phủ thừa tướng.
Cảnh Du: “...”
Vì sao nay hôm nay đại nhân không ở trong phòng làm chút chuyện gì đó với Thất điện hạ, mà lại đi ra ngoài làm loạn vậy!
Ôn nhu hương không tốt sao?