Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1113: Tường vy cấm khúc (23)

Mặt trời xuống núi, Minh Thù và Tô Miên cùng nhau trở về.

Tô Miên vui vẻ đi ở phía trước, cô như suy nghĩ điều gì nhìn chằm chằm vào hình bóng của Tô Miên.

Sao lại xuất hiện tình huống này chứ. 

Cô mở lòng bàn tay ra nhìn một chút, dường như cũng chưa từng xuất hiện tình huống tăng sức mạnh, lẽ nào máu của hắn chỉ có hiệu quả trong lần đầu?

Hay là nói, lần trước cũng không phải vì hắn, chỉ là vừa đến lúc cơ thể này nên thăng cấp?

-

Cuối tuần, mới sáng sớm Đồng Diệp đã gọi điện thoại qua đây.

“Ở đâu vậy? Chuyện lần trước có đầu mối rồi.” Tiếng Đồng Diệp từ trong điện thoại truyền ra: “Gặp mặt tôi sẽ nói với cậu.”

Hình xăm... lần trước? 

Minh Thù và Đồng Diệp hẹn xong địa điểm gặp mặt.

Tô Miên từ từ cài khuy áo quần đi ra, hắn hiện tại giống như đã xem nơi này là nhà của mình vậy, liếc nhìn người nằm trên ghế sô pha: “Cô muốn đi đâu?”

“Có việc.” 

“Tôi cũng muốn đi.”

“Đi chết cậu cũng đi sao?” Sáng sớm đã thấy ghét.

“Đi nào.” Tô Miên cười: “Cô đi đâu thì tôi đi chỗ đó, tôi muốn nói lời giữ lấy lời.” 

“...”

Đồng Diệp thấy Minh Thù mang Tô Miên qua đây, biểu cảm không hề nói lên là lo lắng hay là gì khác.

Đồng Diệp kéo Minh Thù khẽ nói: “Sao cậu mang hắn đến vậy?” 

“Hắn muốn cùng đến đây.” Trẫm còn có cách nào chứ.

Đồng Diệp phát điên: “Hắn muốn tới thì cậu mang theo sao?”

Đây là một con người! 

“Đúng vậy.”

“Phất Vũ.” Nét mặt Đồng Diệp nghiêm túc: “Không phải cậu thích hắn đó chứ!”

Minh Thù mỉm cười: “Không được sao?” 

Đồng Diệp trợn to mắt, nỗi khiếp sợ hằn lên khuôn mặt: “Hắn là người, cậu làm sao có thể thích hắn chứ, coi như cậu chuyển hóa hắn thành Huyết tộc, hắn cũng quá yếu về cơ bản không bảo vệ được cậu.”

“Tôi cần người khác bảo vệ sao?”

Đồng Diệp há miệng, không biết nên làm sao để phản bác. 

Hắn liếc mắt về hướng Tô Miên bên kia: “Cậu biết hắn tiếp cận có mục đích gì sao?”

Hắn luôn cảm thấy tên Tô Miên này không có đơn giản như vậy.

“Hắn có mục đích gì không quan trọng, ngược lại hắn sẽ không từ bỏ tôi.” 

“...” Sự tự tin của cô là vì đâu!

Lỡ như người ta lừa gạt cô thì sao!

Có câu những kẻ vướng vào tình yêu đều là những kẻ ngốc, Huyết tộc rơi vào tình yêu cũng là kẻ ngốc ư? 

Hãy trả lại Phất Vũ sáng suốt uy phong trước đây!

Tô Miên đứng ở đằng xa, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Nói lâu như vậy vẫn còn chưa xong, hai người không phải gặp mặt mỗi ngày, có gì mà nói nhiều đến vậy! 

Minh Thù nói rõ ràng như vậy, Đồng Diệp mặc dù không đồng ý lắm nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể vào thẳng chủ đề: “Hình xăm này có người đã thấy qua ở Kim Bất Hoán.”

Minh Thù chờ một lát, Đồng Diệp không lên tiếng nữa.

Cô khẽ nheo mắt: “Hết rồi?” 

Đồng Diệp bất đắc dĩ buông tay: “Tôi đã hỏi qua rất nhiều Huyết tộc, đều không có ai thấy qua cái này. Điều này quả thật rất khó nghe ngóng thông tin.”

-

Kim Bất Hoán tương đương với chợ đen Huyết tộc, ở nơi này có thể dễ dàng mua được huyết dịch tươi, có một số người thiếu tiền sẽ chọn bán máu với giá cao. 

Nhưng những huyết dịch này so với Thiên Sứ Ca mà nói, chất lượng không có đảm bảo, nguồn gốc không rõ ràng thuộc về sản phẩm ba không.

Kim Bất Hoán ở trên con đường dưới lòng đất, bẩn hơn cả con kênh, thậm chí nó còn không bằng con kênh nước. Dù sao không gian kênh nước thông thoáng còn ở đây thì... đông đúc mà ẩm ướt.

Nơi này Huyết tộc đều ẩn trong những chiếc áo choàng đen, không ai thấy rõ ai cả. 

Lúc Đồng Diệp mang Minh Thù đi vào, cũng để bọn họ mặc vào áo choàng như vậy. Tô Miên cũng không cần phải lo lắng, Kim Bất Hoán thường có con người xuống đây, nhiều lắm là bị nhìn nhiều hơn, nhưng nếu một mình... sẽ xảy ra chuyện gì cũng khó nói được.

Đồng Diệp tìm được một Huyết tộc nói với đối phương hai câu, tên Huyết tộc kia quan sát kỹ Minh Thù và Tô Miên: “Đi theo ta.”

Tên Huyết tộc đó khập khễnh dẫn đường. 

Tô Miên nắm chặt tay Minh Thù: “Huyết tộc còn có chỗ như vậy?”

“Vì sao không có? Con người không phải đều có chợ đen, Huyết tộc phạm pháp đều tụ tập ở nơi đây.”

Mỗi chủng tộc đều có kẻ xấu và người tốt. 

Không có chủng tộc nào đều người xấu, cũng không có chủng tộc nào đều là người tốt.

“Mặc kệ sao?”

Minh Thù nhẹ nhàng giải thích: “Huyết tộc cũng không quy củ như vậy, chỉ cần không động chạm đến mình thì không có Huyết tộc nào xen vào việc của người khác.” 

Tên Huyết tộc dẫn đường dừng lại, Minh Thù cũng dừng nói chuyện với Tô Miên.

Huyết tộc vén ra không biết đã chạm vào thứ gì, tạo thành một bức màn màu đen sậm, Đồng Diệp không cùng đi vào.

Mãi đến khi bên trong cho phép họ đi vào, Đồng Diệp chỉ có vén rèm lên đi vào. 

Minh Thù vén rèm lên cho Tô Miên, bên trong rất tối, Tô Miên đi vào chợt không thấy gì cả.

Sau khi thích nghi, Tô Miên đã nhìn thấy một người dường như đang ngồi cách đó không xa, Đồng Diệp đứng cách xa ba bước.

“Mọi người muốn hỏi điều gì?” 

Người đang ngồi kia lên tiếng.

Đồng Diệp đem bản sao hình xăm ra giao cho tên Huyết tộc dẫn đường, Huyết tộc mang bản sao hình xăm đưa cho người kia xem.

Bốn phía tự dưng sáng lên ngọn lửa xanh lam. 

Tô Miên thấy rõ người ngồi bên kia, hắn không mặc áo choàng đen, người gầy khô mặt đầy nếp nhăn, giống như phù thủy già trong hang động.

“Phất Vũ.”

Tên Huyết tộc kia chỉ nhìn lướt qua hình xăm, đột nhiên nhìn về phía Minh Thù. 

Minh Thù nghi ngờ, đây là ai nhỉ? Trẫm có quen sao?

Minh Thù trầm ngâm, cùng với ngọn lửa xanh lam đang nhún nhảy bốn phía, hình thành nên bầu không khí kỳ lạ.

Một lát sau, Minh Thù mỉm cười gật đầu, chính xác gọi lên tên của đối phương: “Cổ Sâm.” 

Đồng Diệp dường như không biết bọn họ có quen biết, có chút ngạc nhiên nhìn qua.

Nhưng nghĩ lại, bà cô nhỏ này chính là một tên côn đồ trong Huyết tộc, cùng tộc quen biết với Kim Bất Hoán, dường như lại không có chỗ nào sai cả.

“Đã lâu không gặp.” 

“Đã lâu không gặp.” Minh Thù chào hỏi khách sáo.

Ngón tay gầy gò của Cổ Sâm chỉ chỉ về phía trước: “Ngồi đi.”

Minh Thù mang theo Tô Miên đến ngồi trên chiếc đệm trước mặt, Đồng Diệp ngồi vào bên cạnh. 

“Cô muốn hỏi về cái này?” Ngón ta Cổ Sâm chỉ vào tờ giấy kia.

“Đúng vậy.”

Cổ Sâm cầm tờ giấy kia lên, cẩn thận kỹ một lát: “Đây là ký hiệu của Hội Cứu Thế.” 

“Đã nghe qua diệt thế, chưa từng nghe qua cứu thế.” Minh Thù nói: “Huyết tộc nhận thức sai, cảm giác bản thân là cứu thế ư?”

Cổ Sâm nhìn cô, ánh mắt đục ngầu xuyên qua cô rồi nhìn vào người khác.

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ quen biết với Cổ Sâm đó là một sự trùng hợp, nhưng bình thường không có liên lạc được nhiều, chỉ có thể gọi là quen biết. 

Cổ Sâm thu tầm mắt lại: “Hội Cứu Thế là một tổ chức Huyết tộc không vì con người, bọn họ cho rằng Huyết tộc là chủng tộc bị nguyền rủa, bị thần và thế giới bỏ rơi.”

Minh Thù suy nghĩ rộng ra: "Cho nên bọn họ dự định diệt thế, sau đó tự mình làm thần sao?"

Trong tiểu thuyết thường viết như thế viết, không có gì sai. 

Cổ Sâm lắc đầu: “Mục đích của Hội Cứu Thế tôi không biết. Bọn họ hành tung không rõ, hoạt động bí ẩn, chọn lựa, huấn luyện thành viên nghiêm ngặt.”

Cổ Sâm đẩy tờ giấy kia tới trước mặt Minh Thù: “Cô tìm không được bọn họ, Huyết tộc Hội Cứu Thế đều là một đám người điên.”

Minh Thù nhìn vào con dơi kia bị cây tường vi quấn quanh, mỉm cười: “Đã có người nhìn thấy Huyết tộc có hình xăm này trong Kim Bất Hoán, vậy… tên Huyết tộc kia tới Kim Bất Hoán làm cái gì?” 

Cổ sâm: “Cô muốn tìm bọn họ để làm gì?”

Minh Thù: “Bọn họ muốn giết tôi.”

Nét mặt Cổ Sâm có chút kỳ lạ: “Giết cô?