Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1085: Thủ lĩnh tại thượng (34)

Sau khi người thú ở các bộ tộc đầm lầy phía bắc lần lượt chết đi, người thú trong các bộ lạc phía nam cũng bắt đầu tình trạng tương tự.

Vẫn là không biết làm sao mà chết.

Toàn bộ bộ tộc, giữa đêm không một tiếng động. 

"Thủ lĩnh..."

"Thủ lĩnh làm sao bây giờ?"

Người thú của bộ tộc Lợn Rừng vây quanh thủ lĩnh Lợn Rừng, mặt mỗi người đều tỏ ra lo lắng, bộ tộc Ngựa Hoang ngay gần họ ngày hôm qua cũng đã xảy ra chuyện. 

Bộ tộc xảy ra chuyện là từ phía bắc từng bước lan tràn tới, vậy kế tiếp chính là bộ tộc Lợn Rừng của bọn họ.

Thủ lĩnh Lợn Rừng đau đầu: "Ồn ào cái gì, tất cả im lặng cho ta."

Các người thú nhất thời im bặt. 

Thủ lĩnh Lợn Rừng lông mày nhăn lại: "Thu dọn đồ đạc đi."

Nhiều bộ tộc như vậy đều chết không rõ ràng, bất kể là do thần thú giáng tội hay là Vu Linh, đối diện với những lực lượng bí ẩn khó lường này, những người thú bọn họ đều ở vào thế bất lợi.

Thủ lĩnh Lợn Rừng từ trước đến nay vốn là một con heo thức thời, nói đi là đi. 

Nhưng khi thủ lĩnh Lợn Rừng mang người đi, lúc ra tới cửa bộ tộc, một người thú giống cái đang một mình đi tới bên này.

"Hồ Cửu?"

Thủ lĩnh Lợn Rừng cảm thấy kỳ lạ. 

Cô ta tại sao lại ở đây?

Hồ Cửu dần dần tiến đến gần, da thú trên người cô ta khó khăn lắm mới che chắn được những bộ phận quan trọng, trong lúc đi tự nhiên có vẻ như lộ ra khiến cho người ta muốn nhìn trộm.

"Các người bây giờ muốn đi đâu?" Giọng nói Hồ Cửu mềm mại, nụ cười mê hoặc. 

Đối với người thú giống cái xinh đẹp, các người thú giống đực khó tránh khỏi động lòng.

Nhưng lúc này, mặc dù Hồ Cửu xinh đẹp yêu kiều, thủ lĩnh Lợn Rừng cũng không có tâm tư nhìn.

"Hồ Cửu, ngươi đến đây làm gì?" 

Sóng mắt Hồ Cửu lưu chuyển, chớp chớp: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Thủ lĩnh Lợn Rừng nhíu mày.

Người kia ở bộ tộc Khổng Tước và Hồ Cửu này không hợp nhau, làm một người thú thức thời, hắn đương nhiên cũng không muốn có quá nhiều dính dáng với Hồ Cửu. 

Nhưng lúc này Hồ Cửu dường như có gì đó không đúng...

"Rời khỏi đây, chuyện gần đây ngươi cũng không phải không biết." Thủ lĩnh Lợn Rừng nhanh chóng trả lời.

"Vậy các sợ rằng ngươi không thể rời khỏi nơi này..." 

Hồ Cửu tiếp tục đi về phía trước, trược giác báo cho thủ lĩnh Lợn Rừng biết có nguy hiểm nhưng đã không tự chủ được.

"Qua đây."

Hồ Cửu vẫy tay về phía hắn. 

Tộc nhân đi theo phía sau hắn, giống như ma nhập cứng nhắc đi đến trước mặt Hồ Cửu.

"Hồ Cửu! Ngươi muốn làm gì bọn họ?" Thủ lĩnh Lợn Rừng hét lên, muốn ngăn cản tộc nhân nhưng tộc nhân cứ liều mạng đi về phía Hồ Cửu.

"Đây là vinh hạnh của bọn họ, có thể vì ta cống hiến một phần sức mạnh." Hồ Cửu kéo người thú thứ nhất tiến đến gần cô ta, nụ cười của cô ta vẫn quyến rũ như cũ, có điều giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Ngươi cũng qua đây." 

Thân thể của thủ lĩnh Lợn Rừng giống như đột nhiên bị người khác khống chế, bắt đầu theo tộc nhân đi về phía Hồ Cửu.

Trong đầu hắn cũng dần dần trống rỗng.

Không đúng... 

Không thể để cho cô ta khống chế hắn.

-

Người thú ở bộ tộc phía bắc không biết Hồ Cửu, nhưng những người ở bộ lạc phía nam thì biết. 

Có người thú may mắn chạy thoát, chuyện Hồ Cửu là hung thủ dần dần truyền ra ngoài.

Hồ Cửu bắt đầu chẳng phân biệt địa phương săn giết, người nào không may sẽ gặp phải cô ta.

Lúc này tất cả mọi nơi dường như đều không an toàn. 

Chỉ có sơn cốc của bộ tộc Khổng Tước, sơn cốc kia... dường như tường đồng vách sắt, ai cũng vào không được.

Không biết là người nào đưa ra tin tức này, bên ngoài sơn cốc của bộ tộc Khổng Tước dần dần tụ tập rất nhiều người thú.

Bộ tộc từng bị bọn họ chán ghét bị chỉ định là Vu Linh, lúc này lại thành hi vọng của bọn họ. 

Sơn cốc rất lớn, chứa đựng những người thú này không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề là...

Lúc Minh Thù đi cũng không nói cho bọn họ biết làm thế nào để những người thú bên ngoài có thể đi vào. 

"Ôn Noãn..." Danh Chiết nhìn Ôn Noãn: "Làm sao bây giờ?"

Ôn Noãn cắn môi, mắt lộ vẻ không đành lòng: "Ta cũng không biết, nếu như Hồ Cửu biết những người thú này tụ tập ở đây sẽ tới giết bọn họ!"

Danh Chiết suy nghĩ một chút: "Ta... đi khuyên bọn họ rời đi?" 

Nhưng khi Danh Chiết đi đến, đối mặt với lời khuyên của hắn, những người thú này lại cầu xin hắn để cho bọn họ đi vào.

"Ta thực sự không biết làm sao cho các ngươi đi vào được, thủ lĩnh của chúng ta không ở đây." Danh Chiết nói sự thật.

Hắn là thực sự không biết làm thế nào để những người này có thể vào. 

"Các người không thể thấy chết mà không cứu được, nhanh cho chúng ta đi vào."

"Danh Chiết, bộ tộc chúng ta cũng chưa từng đắc tội với các người, mau cho chúng ta đi vào."

"Chỉ cần để cho chúng ta đi vào, về sau bộ tộc chúng ta nghe theo các ngươi." 

"Danh Chiết..."

Ban đầu là cầu xin, cuối cùng là la hét, rít gào.

Danh Chiết lui về phía sau, nhìn những khuôn mặt dữ tợn trước mặt, hắn chật vật nuốt một ngụm nước bọt. 

Càng ngày càng nhiều người thú tụ tập ở bên ngoài sơn cốc.

Bọn họ không ngừng dùng thân thể va chạm vào bức tường không nhìn thấy.

Nhưng bức tường rất vững chắc, ngoài việc khiến mình đụng phải váng đầu hoa mắt, cũng không có bất cứ tác dụng gì. 

Thú nhỏ nấp ở sơn cốc trên vách núi, móng vuốt nhỏ lấy một khối đá, đôi mắt đen nhánh nhìn những người thú phía dưới.

Nó lăn qua lăn lại tảng đá ở giữa móng vuốt, thú nhỏ chợt ngẩng đầu.

"Hồ Cửu tới!" 

Tiếng thét chói tai của các người thú hoảng sợ vang lên.

Từ phía xa Hồ Cửu bước trên ánh nắng chiều mà đến, quanh thân nhấp nhô từng sợi khí màu đen, lộ ra khuôn mặt quỷ quyệt âm trầm.

Buồn nôn chết mất. 

Thú nhỏ ghét bỏ không thôi.

"Cô ta không phải là Hồ Cửu... Cô ta là Vu Linh!"

"Vu linh... A..." 

Tiếng kêu thảm thiết phía dưới, cũng không ảnh hưởng đến thú nhỏ. Nó dùng móng vuốt nhỏ lăn lăn tảng đá, thần thái cực kỳ giống Minh Thù, lâu lâu lộ ra vẻ hững hờ, im lặng nhìn cảnh giết chóc phía dưới.

Các người thú trong sơn cốc của bộ tộc Khổng Tước tụ tập lại, không che dấu được vẻ sợ hãi.

Hồ Cửu tại sao lại biến thành như bây giờ? 

Cô ta giết người thú phía ngoài, rồi có tiến vào giết chết bọn họ không?

Thủ lĩnh vì sao vẫn chưa trở lại?

"Hồ Cửu, ngươi nhìn cho rõ, ta là ai!" Thủ lĩnh Chó Mực chẳng biết lúc nào xen lẫn trong trong đám người, hắn lúc này đang bị Hồ Cửu giữ lấy, hắn khàn giọng gào thét. 

"Ta đương nhiên biết ngươi là ai." Hồ Cửu nói: "Có điều bây giờ ta không cần dùng đến ngươi, chỉ cần giết chết hết các ngươi, ta sẽ có thể đi ra."

Đôi mắt thủ lĩnh Chó Mực phóng ta: "Ngươi... Ngươi là..."

Vu Linh. 

Cô ta không phải là Hồ Cửu, cô ta là Vu Linh.

Nhưng là tại sao lại biến thành như vậy?

Hồ Cửu đâu? 

"Ngươi không thể giết ta, ta sẽ giúp ngươi làm việc." Thủ lĩnh Chó Mực lúc cảm giác được nguy hiểm, lập tức hét lớn một tiếng: "Vu Linh đại nhân, ngươi không thể giết ta."

Hồ Cửu không biết suy nghĩ cái gì: "Cũng được, ngươi còn có tác dụng."

Cô ta ném thủ lĩnh Chó Mực ra, xẹt qua người bên cạnh. 

Thủ lĩnh Chó Mực quỳ rạp trên mặt đất, từng ngụm, từng ngụm thở dốc.

Hắn thiếu chút nữa đã chết.

Các người thú căn bản không phải là đối thủ của Hồ Cửu, đây chính là sức mạnh của Vu Linh, nhưng lại không phải là toàn bộ sức mạnh của Vu Linh. 

Đợi người thú bên ngoài sơn cốc chết hết, Hồ Cửu nhìn về phía trong sơn cốc.

Cô ta muốn vào sơn cốc, giết hết người thú trong sơn cốc.

Nhưng khi cô đi vào sơn cốc, đã bị một luồng sức mạnh đẩy bay. 

Hồ Cửu cảm thấy không đúng cũng không tiếp tục thử, không định vào sơn cốc nữa.

Sức mạnh của cô ta bây giờ đã đủ rồi... Chờ nó đi ra, lại tới giết chết những người thú này cũng không muộn.

Hồ Cửu túm lấy thủ lĩnh Chó Mực, đi về phía núi thần thú.