Chuyện gì vừa xảy ra?
Không ai thấy.
Chỉ có bản thân Nhiếp Phàm rõ, vừa rồi thiếu chút nữa... Nhưng đột nhiên hắn bị vật gì đó đánh một cái.
Tiếp đó không kiểm soát được bị ngã xuống.
“A Phàm.”
Hồ Cửu phản ứng, lập tức tiến lên đỡ Nhiếp Phàm dậy, quan tâm hỏi: “Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Nhiếp Phàm thấy Hồ Cửu quan tâm mình như vậy, trong lòng dễ chịu vài phần.
Hồ Cửu đỡ Nhiếp Phàm dậy, xung quanh đều là người thú, Hồ Cửu lập tức làm ra bộ dạng người bị hại: “Dao Lạc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào! Chúng ta với ngươi không oán không hận, ngươi lại ra tay…”
“Bây giờ, có oán có hận rồi.”
“...”
Không cần phải nói Hồ Cửu không lời chống đỡ, ngay cả người thú vây xem lúc này cũng không lời chống đỡ.
Nói rất có đạo lý, căn bản không thể phản bác.
Quy tắc giới người thú chính là nhìn không vừa mắt thì đánh.
Cho nên đánh nhau, thực sự không có gì ghê gớm.
Người nào đánh thắng mới là chuyện quan trọng.
“Các người không phục, có thể tiếp tục đánh.” Minh Thù đem khảm đao khiêng trên vai, nụ cười kiêu ngạo: “Còn đánh không? Ta có thể theo đến cùng.”
Vì cục cưng, trẫm có thể!
Hồ Cửu nghĩ tới lúc trước đánh nhau với bộ lạc Lợn Rừng, cô ta thuận tay lấy ra những vũ khí kia.
Nhiều như vậy, rốt cuộc cô ta làm sao lấy ra.
Còn nữa...
Lần trước rõ ràng cô cướp được một cái, nửa đường không biết làm sao lại bị cướp đi, ngay cả ai cướp cô cũng không thấy rõ.
“A Phàm...” Khóe mắt Hồ Cửu ửng đỏ, nước mắt đọng ở khóe mắt, không ngừng gọi Nhiếp Phàm.
Đối diện với khuôn mặt uất ức của Hồ Cửu, Nhiếp Phàm chỉ muốn giết chết Minh Thù.
Dám làm cho A Cửu đau lòng như vậy.
“A Cửu đừng sợ, tôi nhất định sẽ vì cô lấy lại công đạo.” Nhiếp Phàm an ủi Hồ Cửu.
“A Cửu…”
Thương Tu không biết từ đâu xuất hiện đẩy Nhiếp Phàm ra, ôm Hồ Cửu vào trong ngực: “A Cửu cô không sao chứ?”
Nước mắt Hồ Cửu lả tả rơi xuống.
“Nhiếp Phàm ngươi đã làm gì A Cửu?” Thương Tu ngửi được mùi trên người Hồ Cửu, lập tức hung tợn trừng mắt về phía Nhiếp Phàm.
Nhiếp Phàm bị Thương Tu rống lên như thế, lập tức cười lạnh một tiếng: “Ta có thể làm gì với A Cửu? Đừng có không biết rõ tình hình mà nói bậy.”
Nhiếp Phàm đố kỵ Thương Tu là bạn đời của Hồ Cửu, mà Thương Tu đề phòng Nhiếp Phàm dụ dỗ Hồ Cửu, quan hệ hai người thật không tính là tốt được.
Minh Thù cắn khoai lang khô, nghe vậy lập tức lên tiếng: “Ta, là ta làm đó, không có quan hệ gì với hắn, ngươi có tức giận thì đừng khách khí, hãy nhắm tới ta.”
Hiệp sĩ đổ vỏ Minh Thù đăng nhập.
Ở đâu có thù hận, nơi đó có trẫm!
“Dao Lạc.”
Thương Tu quay đầu, thấy rõ là người phương nào, cắn răng nghiến lợi kêu lên tên cô.
Hồi ức nhục nhã trước đây xông lên đầu.
Dẫn tới ánh mắt của Thương Tu nhìn cô càng ngày càng phẫn nộ.
Minh Thù ngây thơ đáp một tiếng: “Đây.”
Thương Tu: “…”
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Thương Tu.]
Minh Thù nheo mắt.
Đây là lý do quang minh chính đại cho trẫm đánh hắn đây.
Thương Tu đang muốn lý luận với Minh Thù tại sao ức hiếp Hồ Cửu, khiêng đao của giống cái đó đột nhiên động.
Cô di chuyển mang theo tiếng gió thổi, trước mặt Thương Tu nhoáng lên, tiếp đó cổ tay hắn đã bị níu lại, hắn bị ép buông Hồ Cửu ra, hình ảnh xoay vòng vòng sau đó lưng chạm đất.
Thương Tu ngất xỉu, một giây kế tiếp thấy rõ người đứng ở đỉnh đầu, trong đôi mắt hai ngọn lửa giận cháy hừng hực.
Hai tay hắn chống đất, thân thể nhảy lên.
"Bịch!"
Thương Tu còn chưa đứng dậy, lần nữa bị đánh xuống đất.
“A Tu!” Hồ Cửu vội vàng kêu một tiếng.
“A Cửu đừng tới đây!” Thương Tu hét lớn với Hồ Cửu.
Tuy Hồ Cửu không hề có ý qua đó.
-
Lúc thủ lĩnh Chó Mực tới, Minh Thù đã đánh Thương Tu bị thương không ít, Hồ Cửu ở một bên khóc gọi tên Thương Tu, Nhiếp Phàm ở bên cạnh kéo cô ta.
Người thú vây xem không đành lòng nhìn thẳng.
Đánh nhau đã xem nhiều, loại một bên đánh một bên chịu đòn này, vẫn là rất hiếm thấy.
“Thủ Lĩnh… Dao Lạc, đây là?” Thủ lĩnh Chó Mực biết rõ còn hỏi.
“Hoạt động một chút.” Minh Thù ném Thương Tu ra, sửa sang y phục, bình tĩnh mỉm cười.
Thủ lĩnh Chó Mực nhìn Thương Tu, kiêng kỵ trong lòng đối với Minh Thù thêm mấy phần: “Tốt xấu gì cũng là ở bộ tộc của ta, cũng xin thủ lĩnh Dao Lạc nể mặt vài phần.”
Minh Thù vừa định gây thù với thủ lĩnh Chó Mực, Danh Chiết ở phía sau túm cô, lắc đầu với cô.
“Ngày mai chúng ta còn có chính sự, hy vọng mọi người tạm thời có thể chung sống hòa bình.” Thủ lĩnh Chó Mực lại nói: “Mọi người không có chuyện gì thì giải tán thôi.”
Một câu chính sự của thủ lĩnh Chó Mực, thành công khiến cho tất cả mọi người đều im lặng.
Minh Thù bị Danh Chiết kéo đi.
Cô quay đầu nhìn Hồ Cửu, cười híp mắt thả tim với cô ta.
Hồ Cửu: “…”
Tuy là nhìn không hiểu dấu hiệu tay đó là gì, nhưng có phải cô ta bị bệnh không?
Danh Chiết lôi Minh Thù trở lại chỗ bọn họ nghỉ ngơi.
“Ngươi kéo ta đi làm gì?”
Sắc mặt Danh Chiết rất kém, thậm chí là thân thể run rẩy.
Hắn hơi sợ hãi nhìn ngó xung quanh, Minh Thù cũng nhìn theo hắn, Ôn Noãn đang mở to mắt tò mò nhìn bọn họ như nhìn vàng 24K, người thú còn lại thì thầm với nhau, không có chỗ nào kỳ quái.
“Danh Chiết sao vậy?” Ôn Noãn hỏi.
Những người thú này không cho phép cô đi qua.
Minh Thù nhún vai, cô cũng không biết.
Một lúc lâu sau Danh Chiết mới rùng mình nói: “Vừa rồi... Vừa rồi dường như ta thấy thần thú rồi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả người thú đều nhìn về phía hắn.
Trong bầu không khí hơi yên tĩnh.
Minh Thù nhướng mày: “Ngươi biết thần thú có hình dạng thế nào sao? Hơn nữa, đó không phải là thần của các ngươi sao? Ngươi thấy hẳn là phải vui vẻ, sao lại sợ hãi như vậy?”
“So với thần thú trên bức tranh thì giống nhau... Nhưng cũng không giống, ta cũng không biết nói thế nào.” Danh Chiết nói năng hơi lộn xộn: “Chỉ là ta cảm thấy rất sợ.”
“Lúc đó, có nhiều người thú như vậy ở đó, ai cũng không phát hiện sao chỉ có ngươi nhìn thấy?”
“Ta không biết, hắn... hắn đứng rất xa... Chỉ thoáng một cái đã biến mất... Ta cũng không biết có phải là nhìn lầm không...” Danh Chiết cũng sắp khóc.
Lúc đó Minh Thù không có phát hiện điều gì kỳ lạ.
Nhiếp Phàm đột nhiên ném qua, là thú nhỏ làm...
“Được rồi… bất kể là thứ gì, nếu thật gặp chuyện không may, không phải còn có nhiều người thú như vậy chống đỡ sao, chết cũng không đến phiên ngươi.”
Minh Thù thử an ủi Danh Chiết, giao Danh Chiết run lẩy bẩy cho Ôn Noãn.
Những tộc nhân còn lại chắc là hiếu kỳ, lại túm tụm một hồi lâu mới im lặng.
Trong bộ lạc cũng dần dần yên tĩnh lại, Minh Thù ngồi bên ngoài lều, nhìn hình bóng phía xa lay động.
-
Hồ Cửu và Thương Tu cùng nhau trở về bộ tộc Sói Hoang, vì Nhiếp Phàm lo lắng cho nên đi theo.
Nhiếp Phàm nhìn Hồ Cửu bôi thuốc cho Thương Tu, nhíu mày: “A Cửu, Dao Lạc đó bị Vu Linh khống chế là thật sao?”
Hồ Cửu giúp Thương Tu bôi thuốc, nghe vậy gật đầu: “A Tu trước kia đã gặp qua, trước đây cô ta căn bản không phải bộ dạng này, hơn nữa trên người cô ta còn có vũ khí kỳ quái, ngoại trừ Vu Linh ta không nghĩ tới thứ gì khác.”
Thương Tu đau "hừ" một tiếng, không có phủ nhận: “Một giống cái, làm sao có thể lợi hại như vậy.”
Hồ Cửu cắn môi: “Thế nhưng người thú khác dường như đều có chút kiêng kỵ cô ta...”