Tại sao lại xuất hiện người thú dị dạng.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nguyên nhân chủ yếu là giữa các chủng tộc.
Giống đực chịu trách nhiệm làm cho giống cái thụ thai, cha là ai người thú sinh ra sẽ là chủng tộc đó.
Thế nhưng...
Đôi khi gặp phải một số trường hợp ngoài ý muốn, ví dụ người thú giống mẹ mình... như vậy người thú này sẽ dị dạng.
Mặc dù không biết nguyên lý, nhưng cả thế giới người thú đều là như thế.
Chỉ cần người thú sinh ra thuộc bộ tộc của mẹ, nhất định sẽ dị dạng.
Người thú dị dạng không phải chuyện vẻ vang gì, một khi phát hiện vào lúc trời tối sẽ bị đưa đi.
Người thú thông thường sinh sản một lúc nhiều đứa con, căn bản sẽ không có ai biết có một người thú dị dạng.
Người thú vừa mới sinh ra, nếu bị dị dạng sẽ ném vào trong núi hoang, kết cục thế nào trong lòng mọi người đều biết.
Căn bản không còn khả năng sống sót.
Nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy người thú dị dạng thành niên.
Mà người thú trẻ tuổi, nghe nói còn có loại chuyện thế này nhao nhao cảm thấy may mắn, bọn họ không phải người thú dị dạng.
“Vậy cái đó... thú lọt lưới?” Minh Thù chỉ vào con tê tê bị trói.
Các tộc nhân nhìn nhau, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng, sợ nói sai.
Con tê tê là Minh Thù bắt được, cũng không thể xác định chuyện gần đây là do nó làm.
“Giải tán thôi.” Không có đáp án, Minh Thù vẫy tay cho tộc nhân trở về.
“Thủ lĩnh... cái này... nó, nó bị sao rồi?”
Đầu tiên Minh Thù xem con tê tê, lại nhìn tộc nhân đặt câu hỏi kia: “Nếu như ngươi muốn mang về, ta không có ý kiến.”
Tộc nhân co đầu lại, nhanh chóng lui ra.
Thứ dị dạng đã xấu thì thôi còn dữ như vậy.
Bị điên mới chịu mang về.
Danh Chiết bị bỏ lại cuối cùng, hắn do dự mở miệng: “Thủ lĩnh, chuyện gần đây là nó làm thật sao?”
“Ngươi hỏi nó đi, ta làm sao biết.” Trẫm đâu hiểu biểu đạt của con tê tê.
Ánh mắt Danh Chiết rơi trên người con tê tê, hắn hơi cắn môi dưới có chút không đành lòng.
Minh Thù đã đi được một đoạn, Danh Chiết nghe âm thanh của cô chậm rãi vang lên: “Con thú này dữ như thế, bị làm thịt là đáng đời.”
Danh Chiết tự nhiên run lên, liếc mắt nhìn con tê tê đang nằm ở kia.
Tại sao người thú dị dạng muốn giết người thú? Trả thù sao? Nếu như là trả thù thì tại sao lại vẽ hình thần thú?
Danh Chiết lơ ngơ.
Mà con tê tê cứ như vậy bị ném vào trong sơn cốc.
-
Con tê tê không biết nói cứ như vậy bị trói trong sơn cốc, cũng không thấy có người thú khác tới cứu nó.
Mà nó ngay từ sau khi phẫn nộ từ từ bình tĩnh trở lại, đối với người thú mỗi ngày vây xem nó, tỏ vẻ thái độ xem thường.
Ôn Noãn và Danh Chiết hai tên vô cùng từ bi bát ái này, thỉnh thoảng còn cho nó đồ ăn.
Nhưng mà con tê tê không cảm kích.
“Thủ lĩnh, không thể cứ trói mãi ở đây được…”
“Giết chết.” Minh Thù mở miệng nói ra.
“…” Danh Chiết cảm thấy thủ lĩnh nhà mình có đôi khi rất hung tàn, nhưng mà hình như cô chưa hề ra tay giết bất kỳ một người thú nào, nhiều nhất chỉ là... đánh cho không đứng nổi thôi.
Rất mâu thuẫn.
“Hắn cũng thật đáng thương.” Ôn Noãn yếu ớt nói: “Từ nhỏ đã bị vứt bỏ, thật vất vả mới lớn được như vậy.”
“Thiếu nữ, tỉnh lại đi, hãy nhớ đến người thú bị hắn giết hại.” Nữ chính lương thiện như thế, rốt cuộc làm sao sống sót được ở thế giới này.
Trẫm mà thế này, kể cả đầu khớp xương cũng không còn rồi.
Đây chính là điểm khác nhau giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện sao?
Nếu là như vậy, xin cho trẫm làm nhân vật chính! Trẫm cũng muốn không làm mà hưởng, mỗi ngày có đồ ăn vặt!
Ôn Noãn hơi biến sắc, nhưng vẫn giải thích một câu: “Cũng không chắc chắn là hắn làm.”
Nhưng mà Ôn Noãn nói xong cũng im miệng.
Cô bây giờ cũng không thể đồng tình với người khác, lo bản thân cho tốt trước đã.
Tuy không nhất định là hắn làm, nhưng cũng có mấy phần nghi ngờ là hắn làm…
Minh Thù ăn xong bánh ngọt Ôn Noãn mới làm: “Có gì để nhìn, cũng không thể ăn, làm gì vậy, đi đi.”
Minh Thù đã lên tiếng, tộc nhân vây quanh còn lại tản ra.
Danh Chiết bị người gọi đi, Ôn Noãn thì ngồi một bên phơi “khoai lang khô”.
Minh Thù thò tay trộm một miếng, Ôn Noãn liếc nhìn cô một cái Minh Thù liền ngồi nghiêm chỉnh.
Khóe miệng Ôn Noãn giật giật, cô nghĩ rằng tôi thế này sẽ không thấy sao?
“Thủ lĩnh... người cứ như vậy, đến thời điểm buổi tối thu dọn sẽ không còn gì nữa.”
Minh Thù mỉm cười, đăng nhập kỹ năng diễn: “Gì chứ?”
Ôn Noãn: “…”
Ôn Noãn ôm đồ ăn rời xa Minh Thù một chút.
Bình thường cô rất lười di chuyển, chỉ cần cách xa cô một chút, có thể tránh khỏi bàn tay trộm đồ ăn của cô.
Ăn cơm trưa xong, Minh Thù nằm trên đất trống tiếp tục trừng mắt lớn mắt nhỏ cùng con tê tê.
Nhưng lúc này, Danh Chiết vội vã chạy tới, đầu tiên liếc mắt nhìn con tê tê, sau đó hướng về phía Minh Thù nói: “Thủ lĩnh, vừa rồi bộ tộc Chó Mực phái người thú truyền lời qua đây, nói là bắt được hung thủ sát hại người thú, mời người qua đó.”
Ánh mắt Minh Thù và Danh Chiết chạm nhau, yên tĩnh không nói.
Vậy thứ bọn họ bắt là cái gì?
Minh Thù đang ăn khoai lang khô trộm được: “Tại sao phải mời ta?” Lần trước đánh chưa đủ thảm sao?
“Chuyện lớn như vậy, lại còn dính đến thần thú, bộ lạc người thú gần đó đều đến.” Danh Chiết trả lời.
Đây là trình tự bình thường, không có vấn đề gì.
“Ngươi nói...”
Danh Chiết nín thở lắng nghe.
“Bọn họ có chuẩn bị đồ ăn không?”
Danh Chiết: “…”
-
Bộ tộc Chó Mực cách sơn cốc chỉ một đoạn, Minh Thù dẫn theo người thú ra ngoài, vừa lúc gặp phải bộ tộc Lợn Rừng.
Thủ lĩnh uy phong lẫm liệt của bộ tộc Lợn Rừng nhìn thấy Minh Thù, lập tức rụt rè theo ở phía sau không dám đi trước.
Minh Thù đối với hàng xóm thể hiện thân thiết, ân cần thăm hỏi: “Trư Trư, Nhĩ Du và Nhĩ Nhã đâu?”
Thủ lĩnh Lợn Rừng: “…” Gì mà Trư Trư chứ!
Trên mặt thủ lĩnh Lợn Rừng cố nở nụ cười: “Ở tại bộ tộc, thủ lĩnh Dao Lạc yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng bọn họ thật tốt.”
“Ừm.” Minh Thù gật đầu: “Ngươi có mang thức ăn không?”
Thủ lĩnh Lợn Rừng nhanh chóng đưa cho Minh Thù một miếng thịt khô.
Minh Thù: “…”
Thủ lĩnh Lợn Rừng ngơ ngác nhìn Minh Thù đi thật nhanh, hắn đi tới trước đội ngũ giống cái.
“Ta vừa rồi nói sai gì sao?” Hắn hỏi tộc nhân bên cạnh.
Các tộc nhân nhao nhao lắc đầu.
Không hiểu.
Theo tốc độ của Minh Thù, bọn họ là đội ngũ cuối cùng đến bộ tộc Chó Mực, các bộ lạc gần đó đã tới từ sớm.
Muôn màu muôn dạng người thú, mỗi người đứng thành một đoàn.
Những thứ này đều là động vật nhỏ...
Đáng tiếc cũng không thể ăn.
Minh Thù và bộ tộc Lợn Rừng cùng nhau qua đây, các bộ lạc người thú còn lại đều cảm thấy hiếu kỳ.
Đây chính là thủ lĩnh bộ tộc Khổng Tước mới nhậm chức?
Quả nhiên xinh đẹp...
Nhưng mà người này đã tiêu diệt bộ tộc Báo Đốm...
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chuyển động trên người Minh Thù, Minh Thù mỉm cười đáp trả.
Thủ lĩnh Chó Mực chủ động tiến lên, bề ngoài tươi cười nhưng bên trong thì không: “Chúc mừng Dao Lạc trở thành thủ lĩnh bộ tộc Khổng Tước.”
Nụ cười Minh Thù càng sâu, giọng nói mềm mại: “Ta đánh nhiều chó của ngươi như vậy, ngươi còn chúc mừng ta, ngươi là chúc mừng ta chết thì có?”
Thủ lĩnh Chó Mực: “…”
Này là khách sáo, hiểu hay không!
Biết mình đánh nhiều tộc nhân của hắn như vậy, đến địa bàn của hắn còn dám kiêu ngạo!
Thủ lĩnh Lợn Rừng chen vào nói: “Đã trễ thế này, ngày hôm nay sẽ không bàn bạc được rồi, chi bằng mọi người đi nghỉ ngơi trước?”
Lúc các bộ lạc còn lại đến, kỳ thực họ đã nghỉ ngơi rồi.
Thế nhưng bộ tộc Lợn Rừng cũng là nhân vật tương đối lợi hại, hắn đã lên tiếng các bộ lạc còn lại cũng không dám lên tiếng phản đối.