“Nói chút đạo lý đi, ta và Nhĩ Nhã cũng không phải một phe, bọn sói này lại càng không phải là một phe với ta rồi, tại sao là ta nửa đường bắt cóc?”
Thủ lĩnh Lợn Rừng: “...”
Minh Thù mỉm cười chân thành: “Hơn nữa bây giờ không phải là ta tới giúp ngươi sao? Người tốt có dịch vụ chăm sóc sau khi bán hàng như ta không nhiều đâu nha.”
Thủ lĩnh Lợn Rừng: “...”
Dịch vụ sau bán hàng?
Người tốt?
Này đều là cái gì vậy, nghe không hiểu.
Minh Thù tiếp tục lừa dối: “Bỏ qua cơ hội này, không còn cơ hội nữa đâu nha, các ngươi đánh không thắng bọn họ, thực sự không mời ta hỗ trợ?”
Thủ lĩnh Lợn Rừng: “...”
Thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn thấy phe mình sắp thua bị Minh Thù dụ dỗ, cắn răng bằng lòng yêu cầu của Minh Thù.
Minh Thù nhoẻn miệng cười: “Chờ chút, ta tìm vũ khí trước.”
Sau đó thủ lĩnh Lợn Rừng cứ nhìn cô từ trong tay áo giũ ra một đống đao.
Nụ cười ngọt ngào của cô gái, phát cho bọn hắn mỗi người một vũ khí kỳ quái.
Bộ tộc Lợn Rừng nhận được đao: “...”
Những người đối diện bầy sói và Hồ Cửu: “...”
“Chém đi.” Minh Thù phất tay.
Hồ Cửu tức đến mức phun ra máu, thứ này không phải hẳn rất quý giá sao?
Vì sao... cô có thể lấy ra nhiều như vậy?
Mặc dù không biết là vật gì, thế nhưng vừa rồi đồ chơi này đã chém bộ tộc Lợn Rừng tán loạn, uy lực hắn đã từng gặp qua.
Lúc này nhận được vũ khí, sĩ khí người thú bộ tộc Lợn Rừng tăng lên nhiều.
“Bắt hắn lại cho ta!”
Thủ lĩnh Lợn Rừng giơ đao, vô cùng nổi giận gầm lên một tiếng.
Bối cảnh có thể nói là quyết sống chết.
[Ký chủ, tôi có một câu hỏi.] Hài Hòa Hiệu nhịn không được lên tiếng.
[Cô có nhiều đao như vậy để làm gì?]
“A, lúc đầu định dùng để luyện tập phi đao.” Minh Thù ngồi xổm ở bên cạnh ăn trái cây: “Tiểu lý phi đao đó có hiểu không.”
[Cô chắc chắn không phải là chuẩn bị dùng để đổi tiền mua đồ ăn vặt?] Đao này nhìn cũng không giống như đao thông thường.
Đương nhiên không thể hiện được dưới tay người thú.
“Đoán gì cứ nói thật.”
[...] Nó biết ngay mà.
Đánh nhau đều dựa vào ký chủ tự sát, làm sao có thể gặp phải chuyện luyện tập không đáng tin này.
"Bụp!"
Một người thú bộ tộc người sói bổ nhào ở trước mặt Minh Thù.
Người thú cùng Minh Thù mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Minh Thù ôm trái cây, giống như một con chuột khoét kho thóc yên lặng lui về phía sau.
Người thú tộc sói: “...”
Người thú tộc sói đứng lên, năm ngón tay cong lại, chuẩn bị tấn công Minh Thù.
Móng vuốt sắc bén hướng phía Minh Thù vung tới, Minh Thù bảo vệ trái cây trong tay lùi lại, bên cạnh lại nhảy ra hai người thú tộc sói.
Trái phải tấn công.
Minh Thù liếc mắt nhìn phía Hồ Cửu.
Hồ Cửu và Thương Tu đứng cùng nhau, nhất định là Thương Tu chỉ huy bầy sói tấn công cô.
"Chậc chậc..."
Thực sự là đáng tiếc.
Làm sao lại có thể nói nhỉ.
Người thú tộc sói Giáp: “...” Cô ta có ánh mắt gì vậy?
Người thú tộc sói Ất: “...” Ta cảm thấy được có chút đáng sợ.
Người thú tộc sói Bính: “...” Ít nói nhảm, giết cô ta.
Minh Thù cắn trái cây, đưa tay ra xắn ống tay áo lên… sờ đao.
Người thú tộc sói Giáp Ất Bính bị ánh đao làm mù mắt: “...”
Bọn họ muốn về nhà.
-
Hồ Cửu nhìn Minh Thù bên kia, ánh đao lóng lánh, áo bào tung bay lại có chút xinh đẹp.
Cô cầm trên tay món vũ khí này, cô cũng đã dùng qua, nhưng là...
Vì sao luôn cảm thấy ở trên tay cô ta lợi hại hơn nhiều?
Rõ ràng nhìn qua đều không khác mấy, không có chỗ gì đặc biệt.
Hồ Cửu vừa quay đầu lại, thấy Thương Tu cũng nhìn bên kia, lập tức tức giận: “A Tu.”
Thương Tu hoàn hồn: “Thứ trên tay Dao Lạc thật là đáng sợ. A Cửu, chúng ta rút lui trước đi.”
“Nhĩ Du...” Hồ Cửu có vẻ nổi nóng, lo lắng nhìn Nhĩ Du bị người thú Lợn Rừng vây quanh.
“Chúng ta rút lui trước, tìm cơ hội lại cứu hắn.” Thương Tu nói: “Nếu không... chúng ta e là phải ở lại chỗ này.”
Hồ Cửu trên mặt hiện lên một tia giãy dụa, cuối cùng gật đầu.
Thương Tu ôm Hồ Cửu, đưa ngón tay bỏ vào trong miệng, thổi một tiếng huýt sáo.
Bầy sói nhận được mệnh lệnh, hỗ trợ nhau lui lại.
Ba người thú đánh nhau với Minh Thù cũng muốn lui lại, thế nhưng vừa rồi có một người thú làm nát trái cây của Minh Thù, Minh Thù một phát níu lấy hắn, khiến hắn ngã trên mặt đất.
Người thú gào một tiếng, biến trở về hình thú.
“Ai bảo ngươi lãng phí lương thực! Ai bảo ngươi lãng phí, ai bảo ngươi lãng phí...” Lưỡi đao hướng lên trên thân người thú bắt chuyện, người thú bị đánh gào khóc kêu lên.
Mặt khác chỉ thấy một đoàn tộc nhân bị đánh cuộn thành một đám, liếc nhau quyết đoán chọn buông tha.
Minh Thù đánh mệt mỏi, ngồi xuống trên mặt đất, đem thú nhỏ lôi ra.
“Đi đem cây khảm đao của trẫm cầm về.”
Thú nhỏ trên mặt đất lộn một vòng, lông đủ mọi màu sắc dính vào một chút bụi bặm. Thú nhỏ nhảy dựng rũ rũ, bụi bặm rơi xuống.
Dựa vào cái gì! Chính ngươi cho cô ta! Dựa vào cái gì muốn ta đi cầm về! Ta nhỏ như vậy, đao lớn như vậy mang không nổi, không đi!
Minh Thù nheo mắt: “Cho ngươi mười bàn Mãn Hán toàn tịch.”
Nợ nhiều không có áp lực chút nào, há mồm thì mắc quai.
Thú nhỏ quay đầu.
Tin ngươi mới lạ.
Minh Thù cầm đầu ngón chân chọc nó: “Nhanh lên một chút đi, một lát nữa chạy xa ngươi còn phải đuổi theo.”
Thú nhỏ: “...”
Con sen ngươi chính là cầm thú!
Thú nhỏ đùa cợt cuộn thành một cục, lọc cọc lăn đi xa rồi.
Thủ lĩnh Lợn Rừng đứng ở đằng xa nhìn Minh Thù cùng với con thú như cái bánh trôi lăn đi.
Đó là... vật gì vậy?
Thật kỳ quái, hắn chưa từng thấy.
Minh Thù từ dưới đất đứng lên, quay đầu thấy thủ lĩnh Lợn Rừng, mỉm cười: “Trư Trư, lúc nào trả thù lao cho ta?”
Trư Trư...
Trư Trư cái đầu ngươi!
Ai là Trư Trư!
Thủ lĩnh Lợn Rừng nheo mắt, đáy lòng có sự tính toán.
Mấy thứ trên tay hắn, còn có người thú bắt được từ bộ tộc Khổng Tước.
“Dao Lạc ngươi đứng lại!” Thủ lĩnh Lợn Rừng quát lớn một tiếng: “Chuyện ngày hôm nay, coi như là ngươi mang đến nếu như không phải ngươi đem hai người thú cho chúng ta, cũng sẽ không dẫn tới chuyện như vậy, cho nên...”
Minh Thù nheo mắt: “Cho nên cái gì? Ngươi muốn quỵt nợ? Còn muốn lấy đi những cây đao này?”
Đao?
Thì ra vũ khí này gọi đao.
Minh Thù cho bọn hắn rất nhiều đao, thủ lĩnh Lợn Rừng cảm giác mình lúc này chắc là chiếm ưu thế.
“Mấy thứ này coi như là quà bồi thường cho bộ tộc chúng ta!”
Thủ lĩnh Lợn Rừng chí khí hùng hồn.
Hắn thấy Minh Thù không lên tiếng, cho là cô cũng kiêng kỵ những cây đao này, phất tay: “Đi.”
Vừa rồi người thú bộ tộc Lợn Rừng đã dọn sạch hiện trường.
Nhĩ Du và Nhĩ Nhã bị buộc chung một chỗ, những người thú còn lại cũng đều bị trói lại, ngay cả thi thể trên đất bọn họ cũng chưa từng buông tha.
Thủ lĩnh Lợn Rừng ra lệnh một tiếng, các người thú nhanh chóng lui lại.
“Rầm!”
Người thú chạy đầu tiên đột nhiên bị đụng mạnh sợ hãi đột ngột dừng lại, người thú phía sau cũng dừng phắt lại, liên hoàn va vào nhau.
Phía trước bụi bặm tràn ngập, mặt đất lõm sâu xuống phía dưới, xuất hiện một cái hố sâu.
“Làm thú vật không nên âm mưu như vậy, mọi người rõ ràng một chút không được sao?”
Người thú bộ tộc Lợn Rừng xoay người, đối diện nụ cười nhợt nhạt của cô, nhìn rất hiền lành.
Thủ lĩnh Lợn Rừng chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn muốn lui về phía sau, nhưng hai chân như mềm nhũn ra, căn bản không thể động đậy.
Vừa rồi đó là cái gì?