Minh Thù mở cửa, thấy một đám người đứng ở bên ngoài.
Ánh mắt trước tiên từ lướt qua người Hàn Giang Tuyết, rơi vào trên người thiếu niên, cuối cùng chuyển tới cái túi trong tay Trương Mộc.
Dường như đã xác định Trương Mộc có mua đồ ăn vặt, cô mới mở cửa.
"E hèm, tôi giới thiệu một chút, đây là Úy Nhiên. Úy Nhiên, đây là Hàn Giang Tuyết đại thần." Trương Mộc đưa Hàn Giang Tuyết tới đây, đương nhiên là vì bạn tốt của hắn.
"Ồ." Minh Thù lấy đồ ăn vặt: "Chào đại thần."
Trương Mộc: "..." Cô thật đúng là không thích đại thần rồi? Lạnh lùng như vậy? Không khoa học! Thần tượng làm sao có thể nói đổi là đổi được?
"Xin chào." Hàn Giang Tuyết lễ phép gật đầu: "Tôi từng đọc qua "Tinh đồ" của cô."
Hàn Giang Tuyết đột nhiên nói một câu như vậy, Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn: "Có hay không?
Tinh đồ là một quyển đã được viết xong của nguyên chủ, viết về các vì sao.
Các vì sao ở thế giới này không phải thứ ít được nói đến, ngược lại nó là đề tài hàng đầu, rất nhiều người viết.
Hàn Giang Tuyết nói: "Lối văn viết rất mới mẻ."
Minh Thù đột nhiên ác độc nói: "Nhưng thật ra là chép của anh."
Hàn Giang Tuyết có một quyển sách gọi là "Tinh đồ", cảm hứng của nguyên chủ chính là bắt nguồn từ quyển sách này, thậm chí ngay cả tên đều không khác mấy.
Thế nhưng kịch bản và lối viết đều là nguyên chủ tự mình nghĩ, không sao chép của Hàn Giang Tuyết.
Đều là đại thần, cũng không tranh giành sự nổi tiếng, nguyên chủ trước đây thực sự coi Hàn Giang Tuyết là thần tượng.
Minh Thù nói như vậy, nhưng nhiệm vụ vẫn phải là… kéo thù hận.
Hàn Giang Tuyết không có phản ứng gì, bình tĩnh nói: "Tên tương tự mà thôi."
Minh Thù mỉm cười, tiếp tục cúi đầu lấy đồ ăn vặt.
Bầu không khí có chút ngại ngùng.
Trương Mộc kiên trì tiếp tục giới thiệu: "Đây là Mạc Vô Tình, tác giả "Hoàng giả giáng lâm"."
Mạc Vô Tình đưa tay về phía Minh Thù: "Xin chào."
Minh Thù đưa tay ra bắt: "Xin chào." Rồi nhanh chóng thu lại, ôm chặt đồ ăn vặt.
Mạc Vô Tình: "..."
"Vị này chính là..." Trương Mộc nhìn qua người thiếu niên đang dáo dác nhìn quanh.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn qua.
Hàn Giang Tuyết liếc hắn một cái: "Sở Hồi."
Thiếu niên mím môi cười, bất chợt có loại cảm giác ngoan ngoãn, nhưng vừa nhìn ánh mắt hắn thì sẽ liền biết, thiếu niên này tuyệt đối không ngoan chút nào.
Hàn Giang Tuyết nói tên này không biết là bút danh hay là tên thật, Trương Mộc thầm quan sát và có không ít kết luận, nhưng đều không phải có liên quan với tác giả.
Vậy hẳn là tên thật.
Rất có thể không phải người trong nghề.
Đúng là bạn trai của Hàn Giang Tuyết sao?
Ánh mắt Minh Thù dừng lại hơi lâu trên người thiếu niên, thậm chí vượt qua Hàn Giang Tuyết.
Hàn Giang Tuyết ngồi một lát, không biết nhận điện thoại của ai, đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, luôn tiện cậu giúp tôi trông coi cậu ta một lát, không nên để cho cậu ta đi ra khỏi cửa này."
Mạc Vô Tình: "..."
Trương Mộc: "..."
Thiếu niên chỉ cười, nhìn theo Hàn Giang Tuyết rời đi. Đợi cửa đóng lại, thiếu niên gỡ xuống tai nghe điện thoại, tiến đến trước máy tính Minh Thù: "Chị, chị viết cái gì vậy?"
Giọng nói thiếu niên vô cùng dễ nghe.
Âm cuối hắn nhả chữ rất nhẹ, vô cùng thu hút.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn thiếu niên: "18+."
Thiếu niên khẽ nhíu lông mày đẹp, giọng nói ngây thơ như trẻ con: "Thật không? Tôi có thể đọc không? Tôi còn chưa có xem qua loại như vậy."
Trương Mộc: "..." Tôi cũng không biết bạn tốt còn có thân phận như vậy.
Mạc Vô Tình: "..." Đối thoại này sao có chút quái dị.
"Chị không trả lời, đó chính là bằng lòng đấy nhé." Thiếu niên không cần sự cho phép.
Minh Thù nheo mắt lại tự tay lấy đi máy tính, thiếu niên giống như là tò mò, trước khi Minh Thù giành được máy tính đã xoay người ngồi vào bên kia.
Minh Thù đứng dậy, đi tới, ngắn ngủi mấy giây...
Minh Thù giành lại máy tính, thấy chính là một màn hình trống trơn.
Vừa rồi khó khăn lắm cô mới viết ra được, bị hắn xóa bỏ rồi hơn nữa lại là xóa vĩnh viễn.
Minh Thù: "..."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn gò má đẹp hiện ý cười, ánh mắt lóe lên sự ác ý, đầu hiện ra cặp sừng nhỏ như ác ma, phía sau là cánh và đuôi ác ma.
Minh Thù không hề nghĩ ngợi, cầm cái gối bên cạnh đánh hắn.
Trẻ hư muốn ăn đòn!
Thiếu niên không ngờ Minh Thù sẽ làm như vậy, đùng một cái nhảy dựng lên: "Chị, xin lỗi mà, tôi không cẩn thận một chút thôi mà, chị đừng nóng giận."
Minh Thù nhéo hắn, ấn trở về trên ghế sô pha, mặt mỉm cười: "Tôi cũng là không cẩn thận nên đánh cậu một trận, cậu cũng không nên tức giận."
Trương Mộc và Mạc Vô Tình còn chưa kịp phản ứng, Minh Thù đã bắt đầu đánh.
"Úy Lam, cô mau thả hắn ra." Đây chính là người Hàn Giang Tuyết mang tới.
Trương Mộc và Mạc Vô Tình đồng thời lao đến, kéo Minh Thù và thiếu niên ra.
Minh Thù bị Trương Mộc kiềm chế, cầm đồ ăn vặt ăn xong vài miếng an ủi, chỉ vào cửa: "Đi ra ngoài."
Tức chết trẫm!
Thiếu niên dường như rất vui vẻ, hoàn toàn không tức giận chuyện Minh Thù đánh hắn, ngược lại cũng không phải rất đau, hắn hướng về phía Mạc Vô Tình nói: "Là chị bảo tôi đi ra nhé."
Minh Thù chợt nhớ lời nói Hàn Giang Tuyết vang lên trước khi đi: "Đứng lại."
Thiếu niên vô tội nhìn về phía Minh Thù: "Chị?"
"Tôi nghĩ lại, đuổi người xinh đẹp như vậy ra ngoài có chút không hay." Minh Thù mỉm cười.
"Tôi đã làm sai chuyện, nên bị như vậy." Thiếu niên nói: "Tôi nên đi ra ngoài."
Thiếu niên nói xong liền đi ra ngoài.
Minh Thù ngăn lại hắn: "Như vậy sao được, cậu đi ra ngoài bị người khác bắt nạt tôi không gánh nổi trách nhiệm, cho nên chỉ có thể uất ức mình một chút."
Thiếu niên không hiểu nhìn cô.
Minh Thù cong môi nhìn hắn cười sáng lạng.
Một phút đồng hồ sau.
Thiếu niên nhìn cửa phòng tắm, yên tĩnh không nói.
Giọng nói cùng tiếng cười truyền vào: "Đã quên nói cho cậu, trước đó tôi đã kịp cập nhật lên rồi."
Thiếu niên: "..."
-
Hàn Giang Tuyết trở về nghe nói thiếu niên bị Minh Thù nhốt ở trong phòng tắm, Mạc Vô Tình và Trương Mộc đều sợ Hàn Giang Tuyết tức giận, nhưng mà hắn lại rất bình tĩnh thả thiếu niên ra.
Thiếu niên giống như gà trống đấu bại trận, đứng ở phía sau Hàn Giang Tuyết.
Lặng lẽ ngẩng đầu trừng Minh Thù.
Hắn đã nhớ kỹ.
Minh Thù cong khóe môi cười: "Đại thần, cậu ta dường như không phục lắm, anh có muốn dạy dỗ hắn một chút hay không?"
Thiếu niên: "..."
Hàn Giang Tuyết liếc mắt: "Xin lỗi đi."
"Dựa vào cái gì, cũng không phải tôi muốn tới..." Thiếu niên nói thầm, quay đầu ra chỗ khác không muốn xin lỗi.
Hàn Giang Tuyết dường như có chút bất đắc dĩ: "Thật sự xin lỗi, đều là do tôi chiều thành quen."
"Đúng vậy." Minh Thù gật đầu: "Làm như vậy chưa bị đánh chết, thực sự là kỳ tích."
Thiếu niên nghiêng đầu qua chỗ khác, tiếp tục trừng Minh Thù.
Hàn Giang Tuyết vô cùng có lễ phép thay thiếu niên nói xin lỗi.
Minh Thù nheo mắt: "Tôi có thể hỏi một vấn đề không?"
"Ừm?"
"Quan hệ hai người là thế nào."
Hàn Giang Tuyết sửng sốt, một lát sau mới nói: "Tôi là anh trai hắn, Sở Hàn."
Mạc Vô Tình và Trương Mộc: "..."
Bọn họ cảm thấy áy náy vì trước kia đã có những suy đoán xấu xa.
Thiếu niên dường như bất mãn "hừ" một tiếng: "Lắm chuyện."
Minh Thù mỉm cười: "Trẻ hư đánh vài lần thì ngoan thôi."
Thiếu niên: "..."
Đợi Hàn Giang Tuyết mang theo Sở Hồi rời đi, Minh Thù sờ lên cằm: "Nhìn ngoại hình cũng không giống mà, có một người được nhặt về à?"
Trương Mộc: "..."
Cô hỏi tôi?
Tôi đi hỏi ai đây!