Minh Thù offline đi ăn, ăn xong rồi online thì trời đã tối.
Vừa online, đã bị người chơi hỏi thăm.
[Ô Nha: Ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới chứ!]
[Phong Hòa Tận Khởi: Không có chuyện ta không dám, chỉ là ta muốn hay không thôi.]
[Ô Nha: Hừ, được thôi, tới sân đấu đi.]
Minh Thù truyền tống đến sân đấu.
Ô Nha đã đợi tại sân đấu, Minh Thù vừa xuất hiện, Ô Nha liền chọn PK một người.
Minh Thù tiếp nhận PK, hai người chuyển vào sân đấu.
Sân đấu một người không có bản đồ gì, chính là một không gian rất lớn, tùy ý để người chơi đi qua đi lại ở bên trong.
Mọi người chơi vây xem ở bên ngoài.
Ngay từ đầu Quạ chiếm ưu thế vì Ô Nha là pháp sư, pháp sư là nổi tiếng chuyên nghiệp đánh xa.
Mà Minh Thù là kiếm khách, vừa đúng là chuyên nghiệp đánh gần.
Nhưng rất nhanh mất đi ưu thế.
Đây không phải là trò chơi trực tuyến bàn phím hành động toàn dựa vào tay, mạng internet trì hoãn hoặc là bất kỳ sai sót gì đều sẽ dẫn đến nhân vật xuất hiện sai sót.
Toàn bộ tin tức dựa vào là bản thân, thân thể tố chất càng tốt hoặc là người từng luyện, chơi Vấn Linh càng có ưu thế.
Tốc độ Minh Thù nhanh đến mức dường như Ô Nha cũng không thấy rõ.
Mỗi lần công kích của hắn đều rơi vào khoảng không.
Cuối cùng dường như Ô Nha công kích bừa, hắn không thấy rõ Minh Thù ở nơi nào, cho dù thấy rõ cũng không có biện pháp ngắm trúng.
[Phong Hòa Tận Khởi thắng.]
Hệ thống cho ra kết luận.
Quần chúng phía ngoài thổn thức một lúc.
Lúc này người kêu gào to tiếng cũng rụt cổ lại.
Phong thần cũng đúng là phong thần.
[Phong Hòa Tận Khởi: Không phải ta khoác lác, giết ngươi đơn giản như giết con kiến vậy.]
[...]
Tuy là ngươi rất lợi hại thế nhưng ngươi kiêu ngạo như vậy thì ngươi sai rồi!
Đánh hắn!
Minh Thù lập tức nhận được nhiều lời mời PK, cô tùy ý chọn một cái.
[Phong Hòa Tận Khởi: Đừng vội, đều xếp thành hàng, ta đánh từng người một.]
[...] Đánh vào chỗ chết.
[Ô Nha: Phong Hòa Tận Khởi ngươi rất lợi hại nhưng người lợi hại của Vấn Linh không chỉ một mình ngươi. Vào cuộc thi đấu mùa thu, ngươi mới gặp kẻ mạnh thực sự.]
Ô Nha thua rồi, nhưng không cam lòng.
[Phong Hòa Tận Khởi: Gặp thì thế nào.]
Những lời này làm người khác không nuốt trôi nổi.
Dường như khẩu khí tùy ý đó của cô khiến người chơi cũng có thể cảm thấy được... cô không để ý.
[Ô Nha: Vậy chúng ta hãy xem thử, ngươi ở cuộc thi đấu mùa thu còn có thể tự cao như vậy hay không.]
Tuyển thủ của chiến đội HS và chiến đội Phượng Hoàng cũng không phải người bình thường.
[Phong Hòa Tận Khởi: Ta cố gắng tự cao đến cùng, không để ngươi thất vọng đâu.]
Minh Thù cố ý thêm vài đường gợn sóng ở phía sau, định chọc tức chết đám người chơi này.
Người chơi bị chọc tực thực sự không ít, đặc biệt là Ô Nha.
Tư Trầm đứng ở trong đám người nhìn chữ phía trên phát trực tiếp, khóe môi hơi nhếch lên.
Một lát sau lại đè trở lại.
Cười cái gì mà cười?
Có gì đáng để cười?
[Nhĩ Nữ Mã: Phong Hòa Tận Khởi ngươi có phải bệnh thần kinh hay không, bà nó...#!%#@%$#%]
[Ngôn ngữ của người chơi Nhĩ Nữ Mã sỉ nhục người chơi khác, cấm phát ngôn hai mươi bốn giờ đồng hồ.]
Tin tức này chưa treo vài giây đã bị rút lại.
Không nhìn lầm chính là bị rút lại.
[Ngôn ngữ của người chơi Nhĩ Nữ Mã sỉ nhục người chơi khác, cải tạo trong ngục giam một tháng, răn đe làm gương!]
Bốn chữ răn đe làm gương cộng thêm dấu chấm than, đằng đằng sát khí.
Người chơi kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thủ vệ ngục giam xuất hiện, hắn làm vẻ mặt ngơ ngác rời khỏi.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, bàn tán nhiệt liệt.
"Bà nó! Một tháng?"
"Vừa rồi ta không hoa mắt chứ, phía chính phủ lại loại bỏ một thông báo."
"Chức năng mới thêm hôm qua là lời phát ra ngoài có thể rút về, nhưng ta không ngờ thông báo phía chính phủ cũng có thể rút lại."
"Chỉ là mắng người, thông thường đều là nhốt một ngày sao lần này lại nhốt một tháng?"
"Sẽ không xảy ra vấn đề gì rồi chứ?"
"Toàn bộ tin tức trò chơi trước đây chính là các vấn đề, Vấn Linh từ Nội Trắc đến bây giờ vẫn không xảy ra vấn đề lớn gì, xảy ra vấn đề cũng khó tránh khỏi."
Thổ phỉ cầm đầu tổ chức đang dùng sức rút tay của mình, để cho ngươi tiện tay!
Phản ứng của thân thể lại nhanh hơn đầu óc.
Điểm này làm cho Tư Trầm bắt đầu lo lắng.
Kỷ Hòa... Kỷ Hòa... Kỷ... Hòa...
Hừ!
Nhớ cô ta làm gì!
"Tư tiên sinh, tới chỗ này đứng xem tư thế oai hùng của ta à?"
Gương mặt trước mặt Tư Trầm đột nhiên phóng to, làm hắn kinh ngạc chợt lùi lại phía sau: "Bà nó, cô muốn hù chết tôi?"
Không biết từ lúc nào mà người chơi bốn phía đã tản đi.
Hắn đứng ở nơi này bao lâu?
Tư Trầm lại có chút ngẩn ngơ.
Minh Thù mỉm cười: "Hù chết anh có thể kế thừa sản nghiệp của anh mua đồ ăn vặt sao?"
Tư Trầm cắn đầu lưỡi: "Nằm mơ."
"Haiz, nằm mơ đây."
Minh Thù phất tay một cái.
Tư Trầm nhìn cô đến bên ngoài sân đấu.
Minh Thù đột nhiên xoay người lại quay trở về, Tư Trầm trơ mắt nhìn khuôn mặt của cô tới gần, đặt xuống nụ hôn êm ái trên khóe môi hắn.
Nụ cười cô gái trong sáng, cánh môi ửng màu hồng nhàn nhạt như hoa xuân tháng ba xán lạn, hoa anh đào bị gió cuốn qua bầu trời mênh mông khiến người ta không nhịn được muốn thưởng thức từng chút.
"Tư tiên sinh, ngủ ngon."
Giọng điệu cô gái dịu dàng, không nhẹ không nặng, từng âm tiết đều đập vào thần kinh của hắn, chỉ còn lại tiếng "vù vù" của gió.
Bóng hình của Tư Trầm chợt biến mất tại chỗ.
Minh Thù nhìn chỗ Tư Trầm biến mất như có điều suy nghĩ.
Tiểu yêu tinh thế này là không nhớ cô?
Đổi thành trước đây, e là hắn đã thay đổi bày tỏ vô số lần.
Lần này không chút phản ứng nào thì thôi đi, cô chỉ làm như vậy, hắn lại bị dọa chạy...
Trên đó xảy ra chuyện gì vậy?
Có liên quan đến Thiên Khải sao?
Thiên Khải à...
Mắt Minh Thù hơi nheo lại, ánh mắt thu lại chỉ là sự lạnh lùng u ám.
Rất nhanh Minh Thù liền khôi phục bộ dạng cười híp mắt.
Không có ký ức!
Bắt nạt tốt một chút.
Nếu không... chờ hắn có ký ức, không phải giả đáng thương thì chính là phạm quy mua đồ ăn vặt, đều không nỡ xuống tay.
[...] Dường như tư duy của ký chủ có chút khuyết điểm.
Người khác gặp phải chuyện như vậy không phải nản lòng nhụt chí, không đáng thẹn sao?
Vì sao ký chủ ngược lại vui vẻ như thế?
Ký chủ có phải cần xem tiểu yêu tinh đánh nhau để bình tĩnh hay không?
Vì vậy Minh Thù không hiểu ra sao bị cuộc đánh nhau của tiểu yêu tinh lấp đầy đầu.
Minh Thù: "..."
Hài Hòa Hiệu có phải bị bệnh hay không, đột nhiên bắt đầu thả tiểu yêu tinh, ngay cả lời chào hỏi cũng không nói!
Minh Thù rời khỏi trò chơi, che Hài Hòa Hiệu không hài hòa đi.
Cô lôi thú nhỏ ra: "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc Thiên Khải từ đâu đến?"
Thú nhỏ lim dim, móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay của Minh Thù, đầu lưỡi màu hồng liếm láp, một lúc lâu mới choáng váng trả lời cô.
Sao ta biết.
"Không phải ngươi được xưng là cái gì cũng biết sao?"
Thú nhỏ rầm rì.
Đó cũng là sau khi ta sinh ra mới biết được, Thiên Khải tồn tại trước ta sao ta biết. Đột nhiên ngươi hỏi cái này để làm gì?
"Hỏi thử thôi."
Thú nhỏ ngáp một cái vô cùng có tính người.
Hừ hừ, khẳng định lại là vì con thú hai chân kia! Ta biết cô không thương ta!
Minh Thù ném thú nhỏ đang tức giận vào trong ly thủy tinh trên bàn, lông đủ mọi màu sắc tóc bị đè thành đường cong, giống như cầu vồng trong ly.
Con sen à, ngươi tiêu rồi!
Thú nhỏ thét trong ly.
Minh Thù chuyển tay cầm ly, đến gần nó lộ ra một nụ cười thật to.
Thú nhỏ: "..."
A a a!
Con sen à, tại sao ngươi có thể vì một con thú hai chân vừa không có lông vừa xấu xí mà đối với ta như vậy!
Trước đây ngươi nói lời thề non hẹn biển với ta thì sao!
Ngươi là một người đàn ông bạc tình!
Ngươi là một người phụ nữ cặn bã!