Thân thể Thị Huyết Lão cự thú cùng hoàng kim cự mãng va chạm vào nhau, trong phút chốc đất rung núi chuyển, thiên địa như muốn sụp đổ.
- Bính bính…
Hai cự thú va chạm lẫn nhau, lại tách đi ra, mà hoàng kim cự mãng nương lần va chạm này nháy mắt bắn về phía xa xa, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không còn nhìn thấy.
Thị Huyết Lão cự thú không còn cảm giác được hoàng kim cự mãng tồn tại, nhất thời thét dài một tiếng, vô cùng bất mãn, thập phần phẫn nộ, tràn ngập vẻ không cam lòng.
- Cự mãng đã trở lại.
Ngay lúc Tô Anh cùng Dương Lỗi đang nghỉ ngơi, Khúc Kỳ đột nhiên truyền âm nói.
- Nhanh như vậy đã trở lại, không sai.
Hiện tại hắn đã khống chế hoàng kim trư, cho nên tuyệt không lo lắng, nếu cự mãng dám bất lợi với họ, hắn sẽ giết hoàng kim trư, nhưng Dương Lỗi cũng biết cự mãng sẽ không làm xằng bậy.
- Ngang…
Còn chưa đi được bao xa, Dương Lỗi đã cảm thấy cự mãng đã đến.
Sau khi tiến vào, nó gầm rú một tiếng, Dương Lỗi biết nó đã phát hiện được mình.
Lúc này hoàng kim trư ngoan ngoãn đứng bên cạnh Dương Lỗi, đã hoàn toàn bị hắn khống chế, đây là một loại thủ pháp đặc thù, chỉ cần nó có điều gì khác thường là có thể trực tiếp giết chết nó. Đương nhiên thông qua hoàng kim trư, Dương Lỗi cũng cảm nhận được tuy mình không thể khống chế cự mãng như hoàng kim trư, vẫn có thể thay đổi một ít ý nghĩ của nó, hoặc là nói có thể ảnh hưởng nó.
- Lại đây.
Dương Lỗi hô to.
Mà lúc này Tô Anh cùng Khúc Kỳ thập phần khẩn trương, Dương Lỗi không chút để ý, nhìn hoàng kim cự mãng dữ tợn trước mắt lại không có chút lo lắng cùng sợ hãi.
- Ngang…
Chứng kiến Dương Lỗi đã khống chế hoàng kim trư, hoàng kim cự mãng nổi giận, phẫn nộ, hướng chỗ hắn vọt tới.
Thấy tình huống này Tô Anh cùng Khúc Kỳ hoảng sợ, thân hình không tự chủ được thối lui ra sau vài bước.
Mà Dương Lỗi ngược lại bước lên một bước, nhìn thẳng vào cự mãng nói:
- Muốn giết ta? Hừ, nếu ngươi dám động thủ, ta sẽ lập tức giết lão đại của ngươi.
Nói xong trong tay hắn hiện ra thanh trường đao, nháy mắt đặt lên cổ hoàng kim trư.
- Ô ô…
Hoàng kim trư run lên, kêu to vài tiếng với cự mãng.
- Ngang…
Cự mãng ngừng lại, phẫn nộ nhìn Dương Lỗi, nó không cách nào tránh được, hoàng kim trư là lão đại của nó, còn ký kết khế ước cộng sinh với nó, mặc dù bản thân cự mãng không sợ chết, nhưng phải lo lắng an nguy của hoàng kim trư, có thể nói tư tưởng cảm xúc của hoàng kim trư ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng với cự mãng.
- Không sai, không sai, vẫn còn rất nghe lời.
Dương Lỗi vui vẻ nói:
- Kỳ thật đi theo chúng ta các ngươi vẫn rất có tiền đồ, nếu không có sự xuất hiện của ta, các ngươi muốn tiếp tục đột phá thật khó khăn, quá khó khăn. Cho nên ngươi không cần phẫn nộ, có lẽ đây là một lần cơ hội, ngươi không nhìn thấy Thị Huyết Lão cự thú kia thật cường đại sao? Ngươi nắm chắc có thể đánh chết nó sao? Ta nói cho ngươi biết, yêu thú càng thêm cường đại thật quá nhiều, mà thế giới này cũng không phải thế giới gì lớn, chẳng qua chỉ là một vị diện nho nhỏ mà thôi, chỉ là một nơi thí luyện, mà ta cùng sư tỷ Tô Anh là đi vào không gian này thí luyện, các ngươi lại là mục tiêu thí luyện của chúng ta.
Lời của Dương Lỗi làm cự mãng nửa tin nửa ngờ, kể từ sau khi nó cắn nuốt thi thể ngũ trảo kim long, chưa từng gặp qua đối thủ, chỉ mới gặp được đầu Thị Huyết Lão cự thú mà thôi.
- Sư đệ, ngươi nói như vậy nó nghe hiểu được sao?
Tô Anh ngạc nhiên hỏi.
Dương Lỗi cười cười:
- Đương nhiên, hoàng kim cự mãng đã đạt tới trình độ kim tiên, tự nhiên có thể nghe hiểu được.
- Sư đệ, ngươi có thể nghe hiểu được nó nói cái gì sao?
Tô Anh hỏi.
Dương Lỗi gật đầu.
Tô Anh nghe vậy ánh mắt chợt phát sáng lên:
- Sư đệ, ngươi có thể dạy ta sao?
Chuyện này cũng có thể, đây là thông linh thuật, lại có bộ phận đơn giản hóa đặc thù, thú ngữ, thú ngữ là chi nhánh của thuật thông linh, nhưng chỉ có tác dụng với một ít yêu thú, ma thú có trí lực tương đối cao hay thông minh, mà đối với trí lực thấp thì không được.
Nhưng cho dù là như vậy muốn trao đổi ra tiêu hao không ít điểm, phải tiêu hao tới năm trăm vạn điểm, không phải là số lượng nhỏ, tuy rằng lúc này Dương Lỗi có vài trăm triệu điểm.
Nhưng nếu Tô Anh nói như vậy dạy cho nàng cũng không sao, huống chi nếu mình thu thập được cự mãng cùng cự thú, như vậy thực lực của mình sẽ tăng lên, đến lúc đó số điểm trao đổi lại đáng là gì? Hắn không để trong lòng.
- Được, để ta xử lý xong chuyện này sẽ truyền cho sư tỷ.
Dương Lỗi cười nói.
Tô Anh nghe vậy mừng rỡ:
- Thật sao, sư đệ, ngươi không được lừa gạt sư tỷ nha.
- Sẽ không, sư đệ có khi nào đã lừa gạt sư tỷ, ngươi cứ yên tâm đi.
Dương Lỗi đáp.
- Ân ân, vậy sư đệ ngươi làm nhanh lên.
Tô Anh nói.
- Ngang…
- Kêu la cái gì!
Tô Anh có chút bất mãn trừng mắt kêu lên.
Dương Lỗi nhìn cự mãng:
- Chúng ta làm giao dịch đi, chỉ cần ngươi giúp chúng ta hoàn thành một việc, ta sẽ bỏ qua lão đại của ngươi, ngươi nghĩ thế nào?
Ánh mắt cự mãng không ngừng chuyển động, tựa như đang tự hỏi mình.
Ước chừng một phút sau, thanh âm cự mãng truyền vào trong đầu Dương Lỗi.
- Được, nhân loại, ta đáp ứng ngươi, ngươi nói ra điều kiện đi, nhưng ngươi phải bảo đảm một khi ta làm được, ngươi phải thả lão đại của ta, giải trừ khống chế cho lão đại của ta.
- Đây là đương nhiên, nếu ngươi giúp ta hoàn thành xong nhiệm vụ của ta, như vậy ta nhất định giữ lời, bỏ qua lão đại của ngươi, giải trừ khống chế.
Dương Lỗi mỉm cười nói, xem như đạt tới hiệp thương.
- Là điều kiện gì?
- Rất đơn giản, hôm nay không phải ngươi đã chiến đấu với một con cự thú sao? Mục đích của chúng ta lần này là muốn đối phó cự thú kia, nhưng thực lực của ngươi tuy cường hãn, so sánh với cự thú vẫn còn có chút chênh lệch, nếu các ngươi liều chết chỉ có một kết quả là ngươi nhất định sẽ chết, mà cự thú chỉ bị trọng thương mà thôi.
Dương Lỗi nói.
- Không thể nào, hừ, ta là ngũ trảo kim long, làm sao bị một con Thị Huyết Lão giết chết, tuyệt đối không có khả năng, tuy nó cường đại nhưng không có khả năng giết chết ta.
Cự mãng lớn tiếng kêu lên.
- Không tin?
Dương Lỗi cười cười.
- Ngang, bây giờ chúng ta đi ngay, bản thân ta thật muốn nhìn xem rốt cục là ta lợi hại hay nó cường đại.
Cự mãng nổi giận vẫy động thân hình quát.
- Đừng nên nóng nảy, chúng ta cần làm sẵn chuẩn bị, nên nhớ mục đích của ta là một kích giết chết, mặc dù ngươi cường đại nhưng ngươi nắm chắc giết chết được nó sao? Nếu cho nó chạy trốn, chúng ta làm sao tìm được nó? Nếu nó trốn thoát chẳng phải sẽ phí công? Ta cũng không muốn sau này bị nó thường xuyên đánh lén trả thù.
Dương Lỗi lắc đầu nói.
Cự mãng nghĩ nghĩ, không sai, tuy nó tự tin đánh bại được Thị Huyết Lão, nhưng không nắm chắc giết được cự thú, một khi để cự thú chạy thoát, ngày sau liên tục làm phiền, tuy cự mãng không quá thông minh, nhưng có một số việc vẫn có thể nghĩ tới.