- A.. .
- Đáng chết, chúng ta rút lui.
- Sát, sát, sát a."
Hiện trường đã là loạn thành một đám, những gì bọn họ đã thấy đều là ảo giác. Nhưng chính là những ảo giác này khiến cho bọn họ đã bắt đầu tự chém giết lẫn nhau.
Dương Lỗi nhíu mày, lúc này không hề rơi vào trong ảo giác có hai người. Một người là Kim Du, một người là Hồ Duyệt Nô.
Kim Du không hề rơi vào trong ảo giác, không bị ảo giác này làm ảnh hưởng thì đúng là Dương Lỗi không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì Dương Lỗi biết, gia hỏa này chắc chắn vẫn còn hướng về Hổ Tam Bưu.
Mà Hồ Duyệt Nô này, Dương Lỗi rõ ràng rằng nàng là không có khả năng hướng về Hổ Tam Bưu. Đương nhiên, Dương Lỗi cũng không dám trăm phần trăm khẳng định, nếu như nàng không phải người của Hổ Tam Bưu, như vậy làm thế nào mà nàng lại vẫn còn tỉnh táo như vậy?
Đến khi Dương Lỗi vận dụng Chân Thực Ưng Nhãn để xem xét Hồ Duyệt Nô, thì hắn cũng là kinh ngạc phát hiện. Hồ Duyệt Nô lại đang hấp thu Âm Khí trong trận pháp này. Mặc dù rất nhỏ bé, nhưng xác xác thực thực là đang hấp thu năng lượng của trận pháp này.
Dương Lỗi thấy điều này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thì ra là như vậy, cội rễ ảo giác của trận pháp này kỳ thật chính là năng lượng thuần âm này. Hơn nữa Tử khí vô tận, Hồ Duyệt Nô có thể chất đặc thù, có thể hấp thu những năng lượng thuần âm này.
Mà lúc này chính là như vậy, nàng có khả năng không e ngại những Tử khí này, có khả năng hấp thu năng lượng thuần âm này.
Nếu như không có những Tử khí này, thì trận pháp này chính là đại bổ vật đối với nàng, nếu như hấp thu toàn bộ thì đủ để cho tu vi của nàng tăng lên một cấp bậc. Nhưng đáng tiếc chính là, trong đó trộn lẫn rất nhiều Tử khí, phải tách cái đó ra cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Đương nhiên, điểm ấy đối với Dương Lỗi mà nói cũng không phải một chuyện khó khăn lắm. Mặc dù Dương Lỗi chưa từng nắm giữ qui luật tử vong, nhưng vì vậy thế giới là do chính mình đang nắm giữ, Dương Lỗi tương đương chính là chúa tể của không gian vị diện này. Mặc dù không có nắm giữ qui luật tử vong, nhưng hắn có khả năng rất dễ dàng cách ly những Tử khí này .
Ánh mắt chuyển qua chỗ Kim Du, Dương Lỗi phát hiện trận thế xảy ra biến hóa lần thứ hai. Hơn nữa cách đó không xa xuất hiện mấy người, trong đó có hai người tu vi khá cao.
Một người đạt tới cảnh giới Kim Tiên, thiết nghĩ tên kia chính là Hổ Tam Bưu. Tại thế giới Mộng Huyễn này, trừ mấy người kia ra thì cũng chỉ có gia hỏa này là tu vi tối cao.
Còn một kẻ khác, tu vi mặc dù không có lợi hại như thế, nhưng mà tinh thần lực cực kỳ dũng mãnh. Trên khóe miệng hắn đang hiện lên một nụ cười đắc ý. Dương Lỗi liền biết, gia hỏa này chính là Lâm Tam Chân kia, nếu không sẽ không thể đắc ý như thế.
Lâm Tam Chân này đích xác cũng coi là một nhân tài. Thiên phú bẩm sinh của hắn tại phương diện trận pháp cơ hồ có khả năng hơn được lão bà Lý Tuyết Mai của mình. Thiên phú bẩm sinh như vậy, đó là cực kỳ hiếm thấy.
Ít nhất, cho đến trước mắt thì Dương Lỗi vẫn chỉ vẻn vẹn nhìn thấy hai người. Một người chính là Lý Tuyết Mai, một người khác chính là Lâm Tam Chân này .
Lâm Tam Chân này nếu như là thức thời, nguyện ý trở thành thuộc hạ của mình thì cũng là một chuyện tốt. Dương Lỗi thật đúng là không muốn một nhân tài như vậy, mà cứ như thế bị hủy diệt. Đương nhiên, nếu như trái lại, gia hỏa này mà khăng khăng một mực cố chấp, như vậy Dương Lỗi cũng sẽ không khách khí.
Hắn cũng sẽ không bởi vì khen ngợi kẻ kia về trình độ phương diện trận pháp mà bỏ qua cho Lâm Tam Chân. Người như vậy, nếu không thể thu phục liền không hề cần phải tồn tại. Kẻ ngu mới có thể lưu lại cho mình một kẻ địch như vậy.
Mặc dù nói một kẻ địch như thế này, đối với Dương Lỗi căn bản không tạo thành uy hiếp. Nhưng hắn có khả năng tạo thành thương tổn đối với người bên cạnh mình. Nếu thật sự có chuyện như vậy phát sinh, đến lúc đó liền hối tiếc không kịp .
- Lâm lão đệ, trước thả Kim Du ra đi, lần này hắn lập được công lao lớn như thế, cũng nên khen thưởng thật tốt cho hắn một phen .
Lúc này Hổ Tam Bưu nhìn đại trận
- Còn cái gì mà Thánh Sứ kia, hừ, không cố gắng đi hưởng thụ cuộc sống, cũng đừng tìm đến Lão Tử gây phiền toái, thật sự là tự tìm tử lộ.
- Đúng vậy, Hổ ca là ai, một Thánh Sứ nho nhỏ mà thôi. Cùng với thời gian, ngay cả Thánh Chủ kia đều khỏi phải bàn.
Lâm Tam Chân nói với giọng điệu cực kỳ tự tin
- Chỉ cần ta có thể nghiên cứu ra Hỗn Độn Thôn Thiên Đại Trận thì mặc dù là Đại La Kim Tiên cũng khỏi phải bàn. Đến lúc đó Hổ ca muốn là Thánh Chủ, còn không phải chuyện dễ dàng sao .
- Lâm lão đệ, không thể nói lời như vậy, muốn thành Thánh Chủ không phải đơn giản như vậy.
Nhắc tới Thánh Chủ, sắc mặt Hổ Tam Bưu hơi đổi, hắn nói tiếp:
- Thánh Chủ kia rốt cuộc là tu vi gì thì ta không biết, nhưng tuyệt đối là sâu không lường được. Ta có một loại dự cảm mãnh liệt, Thánh Chủ kia có tu vi tuyệt đối cao hơn Đại La Kim Tiên bình thường, thậm chí có khả năng là tồn tại trên cả Đại La Kim Tiên. Kim Tiên và Đại La Kim Tiên mặc dù chỉ là một bước xa, nhưng một bước xa này cũng là cách xa nhau ngàn vạn dặm.
- Hổ ca.
Lúc này Kim Du cũng được thả ra, nhìn thấy Hổ Tam Bưu, Kim Du vội nói.
- Không tồi, không tồi. Kim Du, lần này ngươi lập công lớn, sau khi trở về sẽ lấy món đồ đó làm phần thưởng xứng đáng cho ngươi.
Hổ Tam Bưu vỗ vỗ bả vai Kim Du mà nói .
Kim Du nghe vậy kích động không thôi. Lần này đây, nếu như không phải nhớ đến món đồ như vậy thì chính mình đã lựa chọn đi theo Dương Lỗi, sao còn phải do dự một phen. Nhưng Hổ Tam Bưu đã đồng ý cho mình món đồ như vậy, điều này làm cho Kim Du không chút do dự lựa chọn Hổ Tam Bưu.
- Đa tạ hổ ca, đa tạ hổ ca.
Kim Du cúi đầu khom lưng, vui mừng nói không thôi .
- Được rồi, đây là thứ ngươi hẳn là có được. Hổ Tam Bưu ta đối với huynh đệ của mình từ trước đến giờ là cực kì hào phóng rộng lượng, hơn nữa nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu đã nói sẽ cho ngươi món đồ như vậy, liền cho ngươi món đồ ấy.
Hổ Tam Bưu vung tay lên, nói tiếp
- Ta rất hiếu kỳ, vị đại nhân Thánh Sứ kia của chúng ta là thế nào?
Nghe được Hổ Tam Bưu nhắc tới Dương Lỗi, Kim Du có hơi căng thẳng .
- Tại sao lại thế?
Thấy vẻ mặt Kim Du như vậy, Hổ Tam Bưu cũng có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ vị đại nhân Thánh Sứ kia còn không phải đơn giản như trong tưởng tượng của mình, không phải yếu như vậy sao ?
- Hổ ca, vị đại nhân Thánh Sứ kia có thực lực không phải tầm thường. Chỉ sợ, chỉ sợ, trận pháp này không vây khốn hắn được bao lâu.
Dù hơi do dự, nhưng Kim Du vẫn nói ra. Mặc dù điều này cũng chỉ là Kim Du tự mình suy đoán mà thôi. Nhưng vừa rồi Kim Du nhìn thấy Dương Lỗi thi triển bản lĩnh, đó tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng làm được.