Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 97

CHƯƠNG 97

Tống Đoan Nghi đã định trước không thể tới thành Vong Tiên, bởi chúa tể của hắn chính là ký ức.

Người luôn gánh hết thảy trên lưng như hắn cần gì phải nhìn lại những mảnh ký ức đó?

Hà Duy còn đang sầu lo không thôi, Tống Đoan Nghi đã ôm lấy cậu giữa khoảng không mênh mang và bắt đầu hồi tưởng.

Xung quanh chẳng có thứ gì, trống rỗng, tĩnh mịch, hệt như cõi đi về của người chết, một phần mộ tịch liêu.

Thế nhưng vẫn có tiếng tim đập và âm thanh thở gấp của hai người họ.

Cảm giác thế gian chỉ có đôi ta khiến tim người ta đập thình thịch, loại xúc cảm sắp nhìn thấy kết cục của số mệnh lại làm lòng người khó tránh kích động.

Tâm trạng Tống Đoan Nghi khá tốt, thậm chí có thể kể lại sự việc bằng giọng điệu nhẹ nhàng như không.

Hà Duy im lặng lắng nghe, rồi xâu chuỗi tất cả với nhau.

Hắn tên Đoan Thanh, tôn hiệu Linh Thủy, được xưng là Linh Thủy Thiên Tôn.

Đây là tôn hiệu vô cùng cao quý, tại đại lục Đấu Linh, linh vi tôn. Linh Thủy đại biểu cho hết thảy cội nguồn, tôn hiệu này gần như mang hàm ý hắn là thần của thế giới, được toàn bộ sinh linh tôn làm thần.

Nhưng hắn không thuộc về nơi này.

Đoan Thanh đến từ thế giới kia, một thế giới tu chân đúng nghĩa, người nơi ấy không có Đấu Linh mà phân biệt bằng linh căn, còn có đan điền nạp linh. Đoan Thanh tu luyện mấy vạn năm, cuối cùng lên được Đại Thừa, hắn phá vỡ thời không, rồi lại mắc sai lầm nhỏ tại cửa ải quan trọng, rơi khỏi đài tiên. Vốn nên gặp họa tử vong, nhưng hắn chung quy đạo pháp cao thâm, nên đã cưỡng chế xé rách không gian và xông vào đại lục Đấu Linh.

Có thể sống sót là may mắn lắm rồi, Đoan Thanh đạo tâm vững chắc, định tiếp tục tu luyện, nuôi chí phi thăng lần nữa. Ngờ đâu nơi đây hết sức kỳ dị, linh lực tràn đầy thiên địa, song cực kỳ ảm đạm, cơ hồ không có một chút sức sống nào, hắn nhất thời hắn không biết cách hấp thu.

Tiếp theo, hắn lại phát hiện nơi này vẫn ở trạng thái nguyên thủy, nhóm sinh linh đã mở rộng linh trí, nhưng chẳng hề tồn tại dấu vết tu chân.

Cứ thế tiêu hao mấy trăm năm, tu vi của hắn không được bồi dưỡng, sức mạnh kém khi xưa mấy trăm lần.

Với tiến độ ì ạch này, muốn phi thăng lần nữa thực sự quá xa vời.

Tuy nhiên, Đoan Thanh trước nay chưa bao giờ là kẻ cam chịu số phận, hắn đạp khắp núi sông, bắt đầu tìm kiếm phương pháp, mãi tới khi vô tình phát hiện một Yêu tộc thân thủ mạnh mẽ, trong cơ thể y có một lực lượng đang rục rịch.

Đoan Thanh giúp y kích phát, sau đó khám phá ra Đấu Linh.

Hóa ra linh khí ở đây vận chuyển như vậy!

Đoan Thanh hỗ trợ bọn họ, kích hoạt Đấu Linh cho không biết bao nhiêu người, cải biến cuộc đời họ triệt triệt để để. Đồng thời, sau khi vô số người truy đuổi tu luyện, linh lực trong trời đất cũng dần dần phát triển.

Đoan Thanh rốt cuộc có thể nạp linh nhập thể, nhưng hắn nhận ra cường độ linh lực và số lượng Đấu Linh thức tỉnh cùng chung nhịp thở, linh thể càng nhiều, linh khí càng phát triển. Kể từ đó, số lượng hắn hút vào cũng càng ngày càng nhiều.

Trong ngàn năm này, tu vi của hắn tăng vọt, dè đâu những đệ tử hắn một tay bồi dưỡng lại nảy sinh tư tâm và dã tâm, bắt đầu biến tướng.


Lúc Tống Đoan Nghi nói đến đoạn của Trúc Uyên, Hà Duy mới biết dù khi ấy Đoan Thanh bị trọng thương, nhưng đó tuyệt đối chưa phải cảnh tượng cậu chứng kiến trong mộng.

Dẫu sao tu vi chênh lệch quá lớn, đám Ly Ưu chiến đấu kịch liệt với hắn chừng mười bốn ngày dần có xu thế kiệt sức. Chính lúc này, đệ tử thứ bảy của Đoan Thanh là Băng tộc Ly Tâm dẫn theo rất nhiều tộc nhân đuổi tới, giúp Đoan Thanh trấn áp hoàn toàn đám Ly Ưu.

Thời điểm nhắc tới đoạn ấy, Hà Duy cũng thấy được Băng tộc xuất hiện ở chỗ Trúc Uyên, quả nhiên, Băng tộc đến giải vây rồi!

Cậu thoáng an tâm, kế tiếp lại bị lời Tống Đoan Nghi dọa cho kinh hãi.

Băng tộc là chủng tộc kỳ bí nhất đại lục Đấu Linh, bọn họ sợ nóng, yêu thích nơi râm mát, ba tộc khác đều đã kích hoạt Đấu Linh, chỉ riêng Băng tộc chậm chạp chưa có linh thể thức tỉnh.

Tháng ngày ấy là quãng thời gian đau khổ đối với toàn thể Băng tộc, tộc nhân vốn đã ít ỏi, trước kia nhờ thân thủ linh hoạt và tuổi thọ dài lâu, kinh nghiệm với kiến thức cũng dày dạn hơn người khác, thành ra mới có thể đặt chân tại lục Đấu Linh, nhưng hiện tại… Tộc khác đã bắt đầu tu luyện điên cuồng, theo đuổi sức mạnh, riêng bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ. Khoảng cách kéo ra mấy trăm năm, thế hệ Băng tộc đầu tiên sắp chết đi mà vẫn chưa kích hoạt linh thể thành công.

Đoan Thanh thương hại họ, cộng thêm linh căn trước đây của hắn là băng linh căn hiếm thấy, nên trời sinh có hảo cảm với Băng tộc.

Lại thêm mấy chục năm, cuối cùng hắn cũng tìm ra nguyên nhân, thì ra hình thái linh thể của Băng tộc rất đặc thù, là nguyên tố băng cực hiếm. Đoan Thanh giỏi dùng băng, bèn sáng lập một trận pháp tuyệt diệu tại vùng đất Cực Hàn, rốt cuộc khiến linh thể của Băng tộc thức tỉnh.

Sau thức tỉnh, Băng tộc phô bày lực lượng vượt xa người thường, tốc độ tu luyện nhanh hơn ba tộc khác gấp trăm lần, linh kỹ lại mạnh mẽ, ai cũng là chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến.

Cũng chính vì vậy, tình cảm nhóm Ly Tâm dành cho Đoan Thanh rất sâu đậm, bè lũ Ly Ưu phản bội hắn, nhưng Băng tộc sẽ không.

Ai cũng tưởng thế, ngay cả Đoan Thanh.

Cơ mà… ngươi nào chả có ý nghĩ cá nhân, đa số Băng tộc cảm kích Thiên Tôn, song vẫn có bộ phận nhỏ ôm tâm tư xảo quyệt.

Mấy trăm năm ba tộc khác kích hoạt Đấu Linh mà Băng tộc lại không là khoảng thời gian tăm tối nhất kể từ lúc họ chào đời, vốn dĩ là chủng tộc cao cao tại thượng, thế mà lại sa lầy, thoáng cái bị Yêu tộc và Nhân tộc mà họ vẫn luôn khinh thường giẫm đạp!

Băng tộc sở hữu diện mạo xuất chúng, dù nam hay nữ đều xuất trần như nhau, ngày xưa lực lượng cường thịnh, chủng tộc khác chưa dám tơ tưởng gì, nhưng khi địa vị đảo điên, sắc đẹp trở thành nguồn gốc tai họa.

Vô số Băng tộc lưu lạc thành đồ chơi trong tay quyền quý, đau khổ và nhục nhã không lời nào tả xiết, nếm trải mấy trăm năm hắc ám, tới lúc chiếm được sức mạnh lần nữa thì sao cam tâm cho đặng?

Một số người biết ơn Thiên Tôn, vài kẻ khác lại quá khích.

Nếu không có Thiên Tôn, mấy tiện tộc kia làm sao bò lên đầu bọn họ được?

Nếu tất cả không kích hoạt linh thể, dựa vào sức mạnh của Băng tộc, đời nào cho phép chúng giở trò xằng bậy!

Suy cho cùng đều là lỗi của Thiên Tôn! Đều do hắn gây nên! Chính hắn hại họ phải lãnh mấy trăm năm khuất nhục!

Giờ hắn giúp bọn họ thức tỉnh linh thể thì sao? Những khuất nhục sẽ biến mất chắc?

Chuyện đã phát sinh mãi mãi không thể cứu vãn, cũng chẳng cách nào dẹp yên hận thù trong lòng, bọn họ muốn báo thù, nhất định phải!

Mà bấy giờ chính là cơ hội tốt nhất.

Tuy Đoan Thanh bị thương, nhưng chưa phải vết thương chí mạng, tu dưỡng tại Băng tộc một thời gian cũng chậm rãi khôi phục.


Song hết thảy chỉ mới bắt đầu.

Đoan Thanh vô cùng phẫn nộ trước sự phản bội của đám Ly Ưu, có điều chưa đến mức muốn giết bọn họ, ngược lại không phải vì cái gọi là tình nghĩa sư đồ, nói trắng là vì nhu cầu, hắn cần linh thể của họ để khiến linh khí trong thiên địa phát triển, sau đó tu luyện.

Nói thì nói thế, nhưng họ phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chịu chút trừng phạt cũng hợp lẽ.

Ý Đoan Thanh là vậy, song những Băng tộc thân mang huyết cừu lại điên đảo thị phi, sau khi điên cuồng hò nhau tàn sát hàng loạt dân trong thành, bọn chúng đổ hết tội lên người Đoan Thanh.

Cừu hận bị kích thích triệt để, nếu nói đám Ly Ưu chỉ vì dã tâm với dục vọng, thì bây giờ trong lòng ba tộc lại chất đầy hận thù và oán niệm, cuộc phản sát mất trí mở màn như thế.

Dù Đoan Thanh mạnh mẽ, chung quy vẫn chưa bước vào thời kỳ toàn thịnh, bị vây công cũng bắt đầu kiệt lực. Ngay lúc này, Ly Tâm vẫn đi theo Đoan Thanh bỗng nhiên gây khó dễ.

Hóa ra hắn đã sớm đạt thành ước định với nhóm Ly Ưu, bọn chúng thiên tân vạn khổ tìm được một thuật áp chế, bèn thừa dịp Đoan Thanh yếu đi mà phóng thích thành công.

Một đàn kiến có khả năng nuốt trọn con voi, dẫu có là thần quân trên trời, thì giờ phút này cũng bị phàm nhân lôi xuống địa ngục, trọn đời không thể thoát thân.

Kế tiếp chính là cảnh trong mơ của Hà Duy.

Đoan Thanh ngã xuống trong sự không cam tâm và phẫn uất, tuy hắn có mưu đồ với bọn chúng, nhưng cho tới nay vẫn ôm quan niệm hỗ trợ, chưa từng bạc đãi chúng mảy may, còn một lòng giảng dạy công pháp bí tịch. Hắn giúp bọn chúng mở cánh cửa trường thọ, song chúng lại đẩy hắn xuống vực sâu địa ngục.

Linh căn bị hao tổn, đạo tâm bị hủy, trong cơn tuyệt vọng là sự giận dữ thiêu đốt tim gan, lửa giận bị phản bội, bị lừa gạt và oán khí giao hòa với nhau, đánh thẳng vào nơi sâu thẳm của linh hồn. Đoan Thanh ngạo nghễ hai đời, đứng trước hoàn cảnh này há lại cam lòng!

Ta đối với các ngươi như vậy, các ngươi lại phụ ta.

Nếu đã thế, ta cần gì thương xót nữa!

Dưới lửa giận hừng hực, hắn tế cả sinh mệnh, phóng ra một cấm thuật viễn cổ, tạo một lời nguyền bao trùm toàn đại lục Đấu Linh.

Chính là… mỗi người trên đại lục Đấu Linh đều phải trải qua lễ trưởng thành.

Hà Duy chợt nhớ tới khoảng thời gian đầu, cậu suýt nữa chết tại lễ trưởng thành, là Tống Đoan Nghi cứu cậu, lúc ấy… Vân Uyển Nhi bảo đây là tôi luyện Thiên Thần ban cho, song Hà Duy lại đáp rằng: Đó là nguyền rủa.

Té ra là nguyền rủa thật.

Không cam tâm và phẫn uất đến từ linh hồn, lời nguyền thí tâm tạo ảnh hưởng khắp đại lục.

*thí tâm: “thí” là giết, “tâm” là trái tim/ tư tưởng

Hà Duy nghe mà ngẩn người, cuối cùng mới vô thức hỏi: “Hắn… chết rồi sao?”

Tống Đoan Nghi ôm Hà Duy, chạm nhẹ vào tai cậu: “Hắn chết không được, lời nguyền đoạt đi tính mạng của hắn, nhưng linh hồn vẫn tồn tại, chỉ chia năm xẻ bảy thôi.”

Thân thể Hà Duy đột nhiên cứng đờ, tuy đã sớm có dự đoán, song nghe Tống Đoan Nghi xác nhận, cậu vẫn cảm thấy khó tin.

“Lăng Vân Dực là tư chất, Trúc Uyên là sức mạnh, Lê Viêm là bản năng, mà ta…” Tống Đoan Nghi cười cười, “Tin rằng ngươi có thể đoán được.”

Môi Hà Duy khẽ run: “Là ký ức.”

“Đúng thế.”

Hà Duy nhắm chặt mắt, nói: “Mặc dù vậy, các ngươi đã sinh hoạt độc lập biết bao năm, đã thành những con người khác nhau, vì sao phải khăng khăng…”

“Không hoàn chỉnh.” Tống Đoan Nghi thu lại nụ cười, “Ngươi vĩnh viễn không hiểu được nỗi khổ linh hồn bị khiếm khuyết, điều này còn khủng bố hơn thân xác không trọn vẹn. Mặt ngoài nhìn không ra, nhưng mỗi khi tới một chu kỳ, tinh thần sẽ đối mặt với nỗi thống khổ mà người thường khó lòng mường tượng. Đó là cơn đau đủ khiến người ta phát điên, chẳng ai muốn nếm thử lần thứ hai, song chúng ta đã gặp phải trăm ngàn lần.”

“Hà Duy, ngươi tưởng tượng được cái cảm giác ấy không?” Giọng Tống Đoan Nghi rất bình tĩnh, nhưng Hà Duy lại nhận thấy vị đắng chát như mật trong đó.

—–

Mật này hông phải mật ong nha, mà là mật trong mật cá :v

Mần đến đây mới sực nhớ một chuyện quan trọng, quên chưa đặt pass =)) Hay pass chương cuối nhở, ai kđồng ý giơ tay =))