CHƯƠNG 27
Chân mày Hà Duy nhảy dựng, muốn làm gì nữa đây?
Nội dung khởi động, chuẩn bị biến thân? Chẳng phải cái thân thể bán nữ kia chết ngắc rồi hả? Còn biến cái gì thân? Còn nữa… rốt cuộc là tình tiết gì khởi động ?
Muốn đi giúp Lăng Vân Dực à?
Hà Duy vội mở giao diện hệ thống, chẳng quan tâm những thứ khác mà trực tiếp mở cột nhiệm vụ ra, quả nhiên trông thấy nhiệm vụ mới.
“Nhiệm vụ đỏ (7): Thoát khỏi vùng đất Thẩm Phán. Đã nhận.”
Nhìn đến hai chữ cuối, Hà Duy dâng trào xúc động mãnh liệt muốn chửi người, ai nhận hả? Nhận hồi nào? Hệ thống chết bầm nhà mi cho chút nhân quyền được không?! Ép mua ép bán thì thôi đi, giờ ngay cả nhiệm vụ cũng tự tiếp nhận, ép mãi bố mày cáu, bố phủi tay mặc xác đấy!
Ý niệm vừa lóe lên, dưới nhiệm vụ bất ngờ bay ra một hàng chữ: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng 5000 kim tệ, cửa hàng đổi mới ba trang.”
Hà Duy: “…” Chim chết vì ăn người chết vì tiền, bố liều mạng!
Có kim tệ quyến rũ, còn có cửa hàng đổi mới tất ra vật tốt, Hà Tiểu Ngư thành công mắc câu.
Trải qua nhiều lần đau khổ, cậu đã luyện ra một trái tim hợp kim titan siêu cường siêu chắc, nên lúc này Hà Duy nhanh chóng trấn định lại, bắt đầu động não.
Vùng đất Thẩm Phán cả ngày âm u, Huyết tộc và Tu La tộc rải rác khắp nơi, khát máu là bản năng sinh tồn, tàn sát là nền tảng sống sót, nơi đó vô luật pháp vô quy tắc, kẻ thắng làm vua, kẻ yếu chỉ có thể bị giết hại một cách tàn nhẫn.
Trải qua lễ tẩy rửa ở đó, tam quan của Lăng Vân Dực triệt để méo mó.
Thật tình, chớ nói là nam chính gánh mối hận diệt môn trên lưng, dù là dân thường có cuộc sống êm ả, nhưng chỉ cần sinh hoạt tại vùng đất Thẩm Phán mà vẫn sống sót, sẽ tuyệt đối hóa thành người khác.
Hà Duy thở dài, trước tiên phải xây dựng tâm lý thật chắc, sau đó cố gắng tăng cường lợi thế bảo mệnh, nếu muốn thoát thì chí ít cũng phải còn sống.
Tuy nhiệm vụ không nói rõ có cùng đi với Lăng Vân Dực hay không, nhưng đã tới đó, lẽ nào không mang theo hắn?
Cho nên nói, cậu cũng phải vạch chút kế hoạch cho Lăng Vân Dực.
Hiềm nỗi cậu quá yếu, dù có Đoan Thanh… Tống Đoan Nghi… được rồi, là sư tôn… mẹ nó, nghĩ đã thấy hãi! Thôi ngưng! Hà Duy thu hồi suy nghĩ, cố gắng vực tinh thần, mặc dầu có… giúp gia tăng tu vi, nhưng kỳ thức tỉnh cấp năm chưa có gì đáng xem, căn bản có thể bị bóp chết bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, cậu còn phải biến thân, thân thể bán nữ có tu vi hay không lại là chuyện khác.
Bởi vậy, cậu cần nhiều ngoại vật bổ trợ cho mình hơn.
Tốt nhất là một đống thuốc đại bổ, hoặc thần binh lợi khí, bằng không thì cái bùa hộ mệnh gì đó…
Đang nghĩ vậy thì chợt nhanh trí, nhớ ra mình tuy lọt xuống một hố to, nhưng tốt xấu gì cũng hoàn tất một nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ màu đen (1): Làm quen Tống Đoan Nghi đã hoàn thành, phần thưởng 10 kim tệ.”
Có nhiệm vụ hoàn thành, cửa hàng sẽ đổi mới, dù cửa hàng thường xuyên không đáng tin, nhưng ít nhất mỗi lần đều cống hiến một thứ tốt, đủ cho cậu bảo vệ mạng nhỏ.
Vội mở cửa hàng, Hà Duy thoáng nhìn liền rung động.
Trời ạ! Đẹp quá đi mất!
Những người từng chơi game nhất định rất quen với hình ảnh này!
Cửa hàng chỉ có sáu ô vuông, nhưng vật phẩm trong sáu ô đều sáng lóa như muốn chói mù mắt người.
Chẳng cần xem nhiều, nhắm mắt cũng biết toàn hàng ngon! Hàng đỉnh của đỉnh!
Hà Duy dụi mắt, nghiêm túc quan sát: Đại lực thần hoàn (…), bạo tuyết lâm thế, túi càn khôn, hộ thuẫn vô địch, cửu chuyển hồi sinh đan, một túi nhỏ bạo liệt hoàn.
Trong đó, chỉ có túi càn khôn và túi bạo liệt hoàn màu xanh, bốn thứ còn lại đều phát ra hào quang tím rực rỡ.
Hà Duy chảy nước miếng, tiếp tục nhìn, tiếp đó trái tim nhỏ co rút, nước mắt ròng ròng.
Mắc… mắc quá! Giá trên trời không! Nhìn chuỗi số không đằng sau, Hà Duy đếm đến chết cũng chả hết.
Thế nên… mắc vậy ai mua nổi?
Cậu chỉ có tổng cộng 102 kim tệ thôi! Làm ơn đừng trêu ngươi cậu được không?
Hà Duy bi thương dời mắt đi, không ngờ lại phát hiện một điểm bất thường, phía trên bên trái cửa hàng có dòng đếm ngược nho nhỏ biểu hiện còn một giờ.
Hà Duy đực ra, có chút không hiểu, đây là ý gì?
Ngay sau đó, cậu nhìn về phía túi nhỏ bạo liệt hoàn, lập tức kích động.
Túi nhỏ bạo liệt hoàn, bên trong chứa mười viên bạo liệt hoàn, giá năm kim tệ.
Nếu cậu nhớ chính xác, lúc mới bắt đầu có dùng qua viên thuốc này, một viên là năm kim tệ, nhưng hiện tại mười viên mà chỉ cần năm kim tệ, đây là giảm giá mà?
Chẳng lẽ giá đặc biệt không tính theo số lần mà tính theo thời gian? Tiếc quá! Sao cậu không phát hiện sớm hơn!
Nhưng phát hiện thì sao? Muốn đổi mới cửa hàng thì phải làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ phải tiếp xúc với biến thái, dễ dàng thành công mới lạ?
Ơ, bên cạnh đúng lúc có một mục tiêu màu đen…
Hà Duy vừa bỏ túi càn khôn chỉ năm mươi kim tệ vào túi, vừa nghĩ có nên nhân cơ hội đi kiếm ít độ hảo cảm từ Đoan Thanh, rồi hoàn thành một nhiệm vụ…
Nghĩ nghĩ một hồi vẫn lùi bước, quên đi, cơ hội giảm giá vẫn còn, nhưng tính mạng chỉ có một, nhỡ bất cẩn bị đùa chết, cậu chả còn mạng mà kiếm kim tệ nữa.
Chảy nước miếng nửa ngày với đám bảo vật, Hà Duy cũng chỉ đành nhịn đau đóng lại.
Đóng cửa hàng xong, Hà Duy trang bị túi càn khôn vào ba lô, ba lô hệ thống từ một ô biến thành mười ô, rốt cuộc có thể chứa thêm ít đồ.
Hà Duy bỏ túi nhỏ bạo liệt hoàn vào, suy nghĩ một lát lại đi lục lọi đồ. Đoan Thanh quả nhiên tài đại khí thô, nơi ở đẹp đẽ không nói, trong tủ cũng đầy nhóc y phục, đủ kiểu trường bào muốn gì có nấy. Hà Duy nhét vài món vào ba lô chẳng chút do dự, đoạn cân nhắc đến đồ ăn.
Đang nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hà Duy căng thẳng, sợ là biến thái… à không, sư tôn đến…
May mà chỉ tới đưa cơm.
Bốn tu sĩ vâng lời tiến vào, dọn xong đồ ăn theo thứ tự, rồi lưu loát ra ngoài.
Hà Duy nhìn nhìn, nước miếng sắp rớt tới nơi.
Bốn mặn, ba chay, còn có một phần nước canh và ba món điểm tâm ngọt. Hà Duy làm gì từng nhìn thấy bữa ăn thế này? Bụng tức thì sôi ùng ục.
Tuy Tống Đoan Nghi sẽ gạt chết người, nhưng giờ đâu phải thời khắc cuối cùng, thật ấm lòng mà!
Hà Duy không nghĩ nhiều nữa, trước tiên lấp đầy bụng, sau đó bỏ hết năm món ăn và tất cả điểm tâm chưa động qua vào ba lô.
Sau cùng, tầm mắt dừng trên năm lá bùa triệu hồi màu lam.
Thứ này… có nên đem theo không?
Đã bỏ tiền mua cũng đâu thể quăng đi, vả lại… nếu quăng bị người ta nhặt được, người ta triệu hồi Trúc Uyên… Trúc Uyên phát hiện tin vịt, truy xét tới đây, biết mình ném bùa đi…
Đệt! Hà Duy hết do dự, nhanh nhẹn bỏ bùa hộ mệnh vào ba lô.
Cậu vừa làm xong động tác này, trong óc liền đinh một tiếng: “Tình tiết đã khai màn, vị trí ký chủ lệch khỏi quỹ đạo, sắp bắt đầu truyền tống.”
Hà Duy hồi hộp, vừa ngẩng lên liền gặp lại cái lỗ đen khổng lồ ban đầu.
Chưa đợi cậu động đậy gì, cảm giác choáng váng tập kích, mình đã hồn lìa khỏi xác.
Vùng đất Thẩm Phán, ngập tràn máu tanh. Dù Hà Duy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng vẫn có chút khẩn trương, song nghĩ đến đống kim tệ kếch sù cùng mấy kỳ trân dị bảo kia, cậu lập tức phấn chấn.
Đằng nào cũng tránh không khỏi, chi bằng liều mạng!
Đương suy nghĩ miên man, hồn vía đã về vị trí cũ, một lần nữa đặt chân lên đất.
Hà Duy cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy được cặp bưởi, có chút không quen, nhưng hên là không phải lần đầu biến thành nữ, coi như thích ứng phần nào, chỉ cần không cúi xuống dòm thì cũng chẳng cảm giác gì mấy.
Hà Duy ý chí chiến đấu sục sôi, đang định đánh giá chung quanh một phen, song mới liếc một cái, sắc mặt đã trắng như giấy Tuyên Thành.
Bầu trời xám xịt quỷ dị, cả vùng đất bị máu huyết nhuộm thành đỏ tía, mà dưới chân, bên người, bất kỳ nơi nào tầm mắt có thể lia đến đầy ngập thi thể!
Thiên lý tàn thi, huyết sắc diệu thế.
*thiên lý tàn thi, huyết sắc diệu thế: xác chết khiếm khuyết rải rác ngàn dặm, màu máu chiếu rọi khắp chốn
Những lời ấy chẳng qua chỉ để tham khảo, chứ hoàn toàn không phác họa được quang cảnh trong đó, lúc đích thân tới tận nơi, quả nhiên khiến người ta sởn gai ốc, kinh hãi dị thường.
Hà Duy chỉ là người thường, giờ phút này chưa sợ tới mức ngất xỉu đã xem như trái tim thép.
Mùi máu tươi, vị thối rữa, không khí âm trầm cuồn cuộn, làm người ta khó lòng đè nén cảm giác tởm lợm trong ngực. Hà Duy gắng chống chọi, miễn cưỡng di chuyển bước chân, sau đó đạp lên thứ gì đó dinh dính mềm mềm, cậu chả dám cúi xuống xem, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ kiên cường hướng về trước.
Nơi này là vùng đất Thẩm Phán, là hang ổ tử vong, cậu đã biết, cậu không thể sợ hãi, không thể khiếp đảm, phải tiến lên!
Thêm nữa… Hà Duy tin chắc rằng, Lăng Vân Dực đang ở đây, bằng không hệ thống sẽ chẳng bảo cậu đáp xuống.
Nghĩ vậy, trong lòng Hà Duy trào dâng nỗi xót xa, Lăng Vân Dực ở đây, ở ngay đây, tại cái chốn khủng bố mà đến cả quỷ quái còn chẳng muốn nán lại một giây nào.
Hắn, còn sống không? Nhất định còn!
Nhưng ở nơi đây, sống là chuyện đáng mừng sao?
Hà Duy thôi nghĩ vẩn vơ, cậu cũng đâu cần nghĩ nhiều. Mỗi người đều có cuộc đời của riêng họ, cậu không nhất thiết phải lấy chuẩn mực của mình để đi đánh giá người ta, lại càng không nên tùy ý phóng thích lòng thương hại đáng cười.
Cậu là quỷ nhát gan, nhưng Lăng Vân Dực không phải.
Hà Duy cắn chặt răng, gắng gượng cảm giác sợ sệt mãnh liệt mà tiếp tục tiến bước.
Đi khoảng một khắc, cậu rốt cuộc trông thấy một luồng sáng phát ra từ đằng xa, Hà Duy đâu dám tùy tiện đi lên xem, chỉ quan sát từ xa.
Cũng may thân thể bán nữ này tiếp nhận tu vi của mình, kỳ thức tỉnh cấp năm đã có thể tu tập linh kỹ, tuy Hà Duy không rảnh học nhiều linh thuật cao thâm tinh diệu, song một ít trụ cột đơn giản nhất lại tự động lĩnh ngộ, tỷ như cường hóa năm giác quan.
Ngưng khí tụ linh, cậu niệm khẩu quyết, dẫn linh tới hai mắt, cuối cùng cũng thấy rõ hơn.
Có điều vừa mới nhìn, trái tim liền run bần bật.
Cậu thấy Lăng Vân Dực.
Nam nhân thực sự đang tắm máu!
Một thân bạch bào đã triệt để hóa màu đỏ tươi rực rỡ, tóc dài đen nhánh cũng vì máu tươi mà biến thành đỏ sậm thâm thúy, chỉ duy đôi mắt kia là đen kịt, trống rỗng, không ánh sáng, nồng đậm đến mức khiến lòng người lặng ngắt vì sợ hãi.
Mặt hắn chẳng chút thay đổi, cầm kiếm mà đứng, Hung Kiếm Huyết Tàn được uống no máu tươi đang tỏa ra hồng quang khiếp người, tôn lên dáng vẻ như chiến thần rơi vào địa ngục của hắn!
Đối diện hắn có ba thân ảnh, một Huyết tộc tóc đỏ và hai Tu La tộc.
Từng nếm trải sức mạnh của những quái vật đó, trái tim Hà Duy thót lên tận cổ họng.