CHƯƠNG 21
Trúc Uyên ngắm nhìn thật kỹ, đến khi đóa hoa băng hoàn toàn nở rộ mới dùng đầu ngón tay khẽ vuốt, bôi đi vết máu đỏ trên ngực, sau đó nghiêm túc phác họa hình dáng đóa hoa.
Đầu ngón tay nóng rực, đóa hoa diễm lệ, theo sự tiếp xúc nhẹ nhàng của hắn, tại nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy, bên dưới máu thịt mong manh, tia sáng màu lam nhanh chóng kéo dài, không ngừng va chạm điên cuồng trong huyết quản kinh mạch…
Hà Duy vốn đã dẫn linh nhập thể, mà lúc này, khi chút linh khí kia xung đột với tia sáng màu lam bá đạo, liền bị thôn phệ hầu như chẳng còn gì trong thời ngắn. Tia sáng thậm chí còn có vẻ chưa thấy đủ mà kêu gào và mặc sức tranh đoạt trong cơ thể.
Cướp không được thì bắt đầu va đụng nhau kịch liệt, chúng nó phóng túng khiến thân thể Hà Duy phải thừa nhận vô số thống khổ.
Đau tới cùng cực liền triệt để chết lặng, Hà Duy đã mất sạch năng lực suy xét, căn bản chẳng rõ chuyện gì đang phát sinh, cái cảm giác đau đến mức từng cọng lông tơ đều run rẩy quả thực khó lòng chịu đựng nổi.
May mà bộ máy phòng vệ của cơ thể đã khởi động, cậu mất ý thức, hoàn toàn hôn mê.
Thời gian của bùa triệu hồi đã hết, Trúc Uyên tan biến giữa hư không.
Thân thể Hà Duy mất chỗ dựa liền rơi phịch xuống đất, nhưng dù ngã nặng như vậy, cậu vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Bấy giờ, lũ trẻ rốt cuộc phục hồi tinh thần, chúng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết vị mỹ nhân ca ca kia đã tiêu diệt Tu La tộc, nhưng không phát hiện chuyện giữa hắn và Hà Duy.
Mà tiếng kêu thảm thiết của Hà Duy trước đó cũng bị Trúc Uyên cố ý che lấp, nên chúng căn bản đâu nghe được.
Tới hồi Trúc Uyên biến mất, Vân Uyển Nhi mới liếc thấy Hà Duy té ngã trên đất, cô bé lập tức xông qua chẳng chút nghĩ ngợi, chạy lại gần mới nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Hà Duy trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi ưa nhìn vì đau đớn vô tận mà gần như trong suốt, quần áo bị xé toạc lộ ra phần lớn ***g ngực. Thân hình cậu vốn gầy yếu, giờ khắc này nom lại càng mảnh mai do làn da trắng trẻo quá mức, song điều khiến Vân Uyển Nhi kinh ngạc không thôi chính là đóa hoa băng màu lam ngay trung tâm.
Chỉ nhị phong phú, ngạo nghễ nở rộ, đóa hoa băng không biết tên lại như thể có sinh mệnh, sắc lam chậm rãi chảy xuôi, sáng sáng tối tối, khi sâu khi nông, sắc màu cám dỗ khiến người ta không nỡ dời mắt.
Vân Uyển Nhi ngơ ngác đi tới, vừa định thò tay sờ thử, phía sau liền vang lên giọng Đan Vũ: “Nguy hiểm lắm! Sao ngươi dám một mình chạy đến đây!”
Vân Uyển Nhi quay đầu nhìn nó, trong mắt vương chút mờ mịt, thấy Đan Vũ đang nhíu mày nhìn mình mới chợt hoàn hồn, lập tức gọi: “Đan Vũ ca ca, huynh mau nhìn này! Đại ca ca huynh ấy…”
“Hả?” Đan Vũ chuyển mắt sang Hà Duy, bỗng chau mày, đáy mắt có vẻ nôn nóng, “Sao hắn hôn mê vậy? Hay bị liên lụy?” Ngay sau đó lại bảo, “Không thể nào, lúc Tu La tộc chết hắn vẫn đứng bên cạnh chúng ta, khi đó vẫn chưa sao mà.”
Vân Uyển Nhi vô cùng buồn bực, tuy lo lắng Hà Duy hôn mê, nhưng giờ chẳng phải nên quan tâm đóa hoa băng trên ngực trước sao? Cớ gì lại đột ngột xuất hiện một đóa hoa linh khí bốn phía nhưng hết sức kỳ quái như vậy?
Nghĩ thế, Vân Uyển Nhi lại nhìn về phía Hà Duy, rồi tức khắc giật mình.
Chả có gì hết!
Trên ngực Hà Duy chẳng có thứ gì!
Vân Uyển Nhi ngạc nhiên lại gần, ra sức nhìn chằm chằm ***g ngực Hà Duy, trắng nõn bóng loáng, nước da nhẵn mịn, nhưng không có bất kỳ điểm khác thường nào, đóa hoa băng yêu dã đã biến mất!
“Sao… sao… sao lại thế…” Vân Uyển Nhi thực sự không tin vào hai mắt mình nữa.
Thấy cô bé cứ dán mắt vào ngực Hà Duy, Đan Vũ bất mãn: “Dù hắn đã cứu chúng ta, nhưng ngươi cũng không nên nghĩ nhiều! Hắn lớn hơn ngươi nhiều lắm! Còn…” Nó dừng một lát, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, “Làm được cả phụ thân ngươi đấy!”
Vân Uyển Nhi hoàn toàn đâu để ý nó ăn dấm, chỉ tự lẩm bẩm: “Sao lại thế? Rõ ràng có một đóa hoa, vì sao… lại mất?” Cô bé quả thực nghĩ không ra, nhưng cảm nhận sâu sắc rằng cảnh tượng ban nãy chắc chắn không phải ảo giác. Vân Uyển Nhi không nén được lòng hiếu kỳ, vươn tay toan sờ thử.
Đan Vũ lại nhịn hết nổi, lập tức cầm tay cô bé, quát khẽ: “Vân Uyển Nhi!”
Vân Uyển Nhi quay lại nhìn nó, vẻ mặt lờ mờ: “Làm sao?”
Đan Vũ trừng cô bé: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ý tứ một chút!”
Vân Uyển Nhi: “…”
Nói xong, nó lại cáu gắt: “Tránh ra, để ta xem hắn rốt cuộc bị sao.” Dù gì Đan Vũ cũng là kỳ thức tỉnh cấp ba, đã có thể dẫn linh, bèn tra xét sơ lược tình trạng thân thể.
Vân Uyển Nhi cũng lấy lại bình tĩnh, tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng hiện thực rành rành ra đó, dẫu mình không muốn tin nhưng đúng là chẳng có gì… Lẽ nào là ảo giác thật ư? Vân Uyển Nhi thở dài, suy cho cùng trước đó đã bị kinh hãi quá nhiều, hết ma thú đến Tu La tộc, cũng có thể bản thân nhất thời hoảng hốt, hoa mắt.
Sau khi nghĩ vậy, cô bé mới bình ổn tâm trạng, vội hỏi: “Sao rồi? Đại ca ca bị thương à?”
Đan Vũ cũng là gà mờ, nhíu mày, đoạn lên tiếng: “Hô hấp vững vàng, nhưng… hình như kinh mạch hỗn loạn, với lại…”
Vân Uyển Nhi truy hỏi: “Sao?”
“Ta không dò tới Đấu Linh của hắn.”
“A?” Vân Uyển Nhi hoảng sợ, “Sao lại vậy? Đại ca ca là Đấu Linh tím mà! Hơn nữa đã lên kỳ thức tỉnh cấp ba, theo lý thuyết phải tràn đầy linh lực, hình dạng rõ ràng mới đúng chứ, cớ sao… dò không tới?”
Đan Vũ cau mày, tuy ấn tượng của nó với Hà Duy khá xấu, nhưng trải qua tai họa sinh tử này, nó đã chấp nhận Hà Duy, hiển nhiên không muốn cậu gặp chuyện chẳng lành, bèn ngẫm nghĩ rồi an ủi Vân Uyển Nhi: “Chắc chẳng việc gì đâu, ta chung quy mới học được dẫn linh, chưa chắc đã dò chính xác.”
Nghe nó nói xong, Vân Uyển Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, mới học dẫn linh không thể sử dụng thuần thục là chuyện thường thôi.
Dù vậy, bọn họ vẫn có chút căng thẳng.
Mà lúc này, cô bé áo xanh cũng chạy đến, sau khi hỏi han một phen cũng chủ động dẫn linh dò xét, kết quả ra giống Đan Vũ. Tâm trạng vừa bình ổn của Vân Uyển Nhi lại thấp thỏm.
Đành rằng đều là tân thủ gà mờ, song cả hai đều không dò được… vậy còn bình thường không?
Nhưng hết cách rồi, Hà Duy còn mê man, Địa Tâm Viện vẫn cháy lan hừng hực như cũ, thoạt nhìn vẫn đang đấu xé nhau. Bọn họ sợ lại dẫn tới ma thú, vì thế hợp lực kéo Hà Duy vào kết giới, mấy đứa cùng nhau đỡ cậu, miễn cưỡng có thể đứng thẳng. Đan Vũ và cô bé áo xanh cùng nhau đi ra, tự chống đỡ hộ thuẫn của mình, thủ vệ phạm vi xung quanh kết giới.
Hà Duy cứu chúng, chúng đâu thể bỏ mặc cậu.
Hên là chẳng mấy chốc đã có trưởng lão hộ pháp vội vàng chạy tới, có lẽ cuộc chiến vừa rồi khiến họ chú ý, bấy giờ mới phân một đội đến xem xét.
Có điều lại yên tĩnh bất ngờ, không hề có tung tích kẻ địch, chẳng qua xung quanh đã bị san thành bình địa, hóa thành một mớ hỗn độn.
Ngay tức thì, một trưởng lão tiến lên hỏi, giọng cô bé áo xanh trong trẻo, nói chuyện lời ít ý nhiều, chỉ vài câu nhẹ bẫng đã trả lời đâu ra đấy.
Trưởng lão hộ pháp nhíu mi: “Đại năng giả tóc lam mắt lam?”
Mấy đứa trẻ gật đầu xác nhận.
Các trưởng lão hộ pháp không có đầu mối, chưa từng nghe qua nhân vật giống thế…
Nhưng giờ đâu rảnh rang mà nghiên cứu kỹ, Vân Uyển Nhi nói thêm: “Thưa tiền bối, có thể xem giúp đại ca ca này không? Huynh ấy vẫn hôn mê.”
Trưởng lão hộ pháp lập tức đi qua, dẫn linh dò xét, chợt nhíu mày: “Có lẽ bị đấu pháp hồi nãy liên lụy, ta không giỏi y thuật, chi bằng chờ đến khi diệt trừ hết ma thú rồi hẵng dẫn về trị liệu đàng hoàng.”
Hắn đã bảo thế, Vân Uyển Nhi chỉ đành gật đầu.
Bởi chỗ này đã không còn gì đáng ngại, mà năm gã Tu La tộc lại bị một đại năng giả xuất hiện bất ngờ tiêu diệt, các tu sĩ đều phấn chấn tinh thần, lưu lại ba người bảo vệ bọn nhỏ, những người còn lại chạy về Địa Tâm Viện, bọn họ muốn mang tin tốt qua đó, đồng thời cũng muốn ra sức tiêu diệt ma thú.
Chiến hỏa lan tràn, vô số ma thú mãnh liệt tuôn ra, các tu sĩ lũ lượt xuất Đấu Linh, đấu pháp linh kỹ tầng tầng lớp lớp. Tứ chi rơi rớt của ma thú, máu của tu sĩ, Thanh Mông Viên vốn là nơi phổ cập kiến thức mới và giáo dục lớp trẻ, nay lại biến thành thiên đường giết chóc.
Trên ánh lửa hung mãnh, đỉnh Thanh Loan đối diện Thanh Mông Viên ở xa xa lại cực kỳ bình yên.
Trên Thanh Phong mây mù lượn lờ. Vốn là vùng đất thoát trần nhất, lại bỗng dưng xuất hiện một mặc bàn khổng lồ.
*mặc bàn: cái mâm/khay/bàn màu đen
Mặc bàn đen kịt đáng sợ, hắc khí nồng đậm tiến thẳng về chân trời, hung hăng xé toạc bầu trời, tạo nên một vết rách to lớn. Vết rách kia chính là cánh cửa Hắc Sát nối liền lĩnh vực U Minh và Trung Đình.
Bên cạnh mặc bàn có hai thân ảnh, một thuần trắng, một đỏ thắm.
Chỉ nghe thân ảnh thuần trắng nhẹ giọng hỏi: “Huyết tộc khát máu, không ngờ ngươi lại đổi tính, cả một biển máu như thế mà không đi thưởng thức chút đỉnh à?”
Nam tử áo đỏ lười biếng đáp: “Vô vị, nghe đã thấy chán, không có hứng.”
Nam tử áo trắng cười khẽ: “Gặp được con mồi yêu thích rồi sao?”
Nam tử áo đỏ khựng lại: “Đúng vậy, nhưng tạm thời chưa tóm được.”
“Thế ư?” Nam tử áo trắng dáng vẻ thoát tục, giọng nói còn xuất trần hơn, “Cần ta hỗ trợ không?”
Nam tử áo đỏ cười khẩy: “Nhờ không nổi.”
Nam tử áo trắng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười chứ không đáp.
“Đúng rồi.” Nam tử áo đỏ khẽ nhíu mày, “Hẳn Lăng Vân Dực chưa chết, ta có cần đi một chuyến tới lĩnh vực U Minh không?”
“Không cần.”
“Vậy thì thôi.” Giọng nam tử áo đỏ hết sức hờ hững, hắn tùy tiện liếc mắt nhìn đống hỗn loạn dưới chân núi, đoạn cười khẽ, “Ngươi cũng thật độc ác, vậy mà lại tế cả Thanh Mông Viên, chẳng phải nhân loại các ngươi coi trọng trẻ con nhất ư?”
Nghe thế, thần sắc nam tử áo trắng vẫn đạm mạc: “Từ lúc sinh ra đã mang tội nghiệt, sống hay chết có gì khác nhau.”
—–
Mỹ nhơn aka biến thái cuối cùng chính thức lộ mặt rồi =))