Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 78: 78: Gần Thêm Chút Nữa

“Đúng vậy, không ngờ tới phải không?” Hạ Tri Hứa ngó nghiêng xung quanh rồi thì thầm, “Tớ đi ngang qua đây tình cờ nhìn thấy cậu nên ghé vào xem thử.”
Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng bắt được trọng điểm, “Thế ban đầu cậu định đi đâu?”


“Hả?” Hạ Tri Hứa đi tới bên cạnh cậu, liếc mắt nhìn sách trên giá với vẻ như thể không hề có chuyện gì đầy giả trá, “Vốn là… cũng không định đi đâu cả, thì đạp xe dạo loanh quanh thôi, ngày nghỉ mà.”


Hứa Kỳ Sâm không nói gì, người này đã nhất quán đến thế, cậu cũng chẳng buồn chọc thủng lời nói dối của hắn.
Hạ Tri Hứa rút một quyển tiểu thuyết trinh thám, điện thoại bỗng rung lên làm hắn giật bắn mình, lấy ra cúp cuộc gọi của Trần Phóng rồi gửi một tin nhắn ngắn tới.


[Tao đau bụng, hôm nay không đi được rồi, lần sau tao mời mọi người đi hát, chuyển lời xin lỗi tới mọi người giúp tao, chơi vui vẻ nhé!]
Gửi đi xong thì bật chế độ máy bay.


Nghiêng đầu sang, Hứa Kỳ Sâm đang nhìn hắn với ánh mắt đầy ắp câu hỏi “Cậu chắc chắn là cậu thật sự không bận việc gì khác chứ?”
Hạ Tri Hứa cười giả lả hai tiếng, lật trang sách trong tay mình ra.
Hai người đứng sóng vai trước kệ yên lặng đọc sách, mỗi người một bên tai nghe, chia sẻ thời gian cho nhau.


Đọc được một lúc, Hạ Tri Hứa ngẩng đầu lên, trong cửa tiệm có một chiếc đồng hồ bằng gỗ rất đẹp, kim giờ đã chạm số mười hai.


Hắn liếc nhìn người bên cạnh, lạ thật, người này cứ như có một ma lực thần kì nào đó vậy, chỉ cần ở bên cạnh cậu thôi là thời gian sẽ trôi qua cực kì nhanh.
Tự cảm nhận được cái cảm giác [thời gian như bóng câu qua khe cửa] từ trên người cậu.


Khép lại quyển sách trong tay, Hạ Tri Hứa tháo tai nghe của mình xuống, hắn định tháo luôn tai nghe trên tai cậu, nhưng vừa mới giơ tay, ánh mắt đã chạm lên vành tai đối phương trước một bước.


Ánh mặt trời vàng nhạt rọi xuống, có thể nhìn thấy được từng mao mạch mơ hồ trên vành tai cậu hiện lên những gam màu khắc trên làn da trắng nõn, lông tơ nhỏ xíu dưới tác động của ánh nắng cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Như một vỏ sò xinh đẹp vậy.


Tay Hạ Tri Hứa ngừng giữa không trung rồi quơ quơ, bóng của tay rơi lên tai cậu, thay hắn chạm nhẹ lên vành tai cậu.
Hắn thả tay xuống, ngón tay cầm lấy dây tay nghe kéo dài đến bên cổ của cậu, kéo nhẹ để rút tai nghe ra.
“Đi ăn thôi.” Hạ Tri Hứa nói với Hứa Kỳ Sâm vừa ngơ ngác quay sang.


Khi ra khỏi tiệm sách, Hứa Kỳ Sâm mua năm quyển sách rồi cất vào trong cặp của cậu, lúc tính tiền xong anh chủ còn cười nói, “Bạn nhỏ có gu đọc sách tốt ghê.”
Vò sò nhỏ trắng nõn kia hơi nhuốm sắc đỏ, Hạ Tri hứa nhìn thấy rất rõ ràng.


Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể đeo cặp một bên vai nên không được tiện lắm, Hạ Tri Hứa muốn đeo giúp cậu, sau một hồi qua lại phiền phức thì cũng may rằng đã cầm được cặp trên tay mình, “Để tớ đi, cậu là người bệnh mà.”


Ban đầu Hứa Kỳ Sâm không muốn lắm, dọc đường đi nhắc mãi “Để tớ tự đeo cũng được”, Hạ Tri Hứa thấy rất thú vị, hắn vừa đeo cặp vừa dắt xe, nhưng không trả cho cậu.


Trong mắt hắn, Hứa Kỳ Sâm như một bạn nhỏ không dám tự ý nhận kẹo của người lạ mấy, cứ do dự hoài, muốn nói rồi lại thôi.
“Cậu muốn ăn gì?” Hạ Tri Hứa dắt xe, hỏi, “Trưa nay tớ không về nhà ăn được rồi, chỉ có thể ăn ngoài hàng thôi, cậu đi cùng tớ đi.”


Hứa Kỳ Sâm cũng khe khẽ nói, “Tớ cũng không về nhà được.”
“Thế thì trùng hợp quá rồi còn gì? Hai bọn mình đúng là hai đứa nhỏ đáng thương.” Hạ Tri Hứa cười tươi rói, thấy Hứa Kỳ Sâm chỉ vào một nhà hàng ven đường.
Quán đồ cay Tứ Xuyên.


Hạ Tri Hứa nuốt một ngụm nước bọt, “Ừm, thế ăn ở đây đi.”
Hai người đi vào trong, Hạ Tri Hứa biết thừa Hứa Kỳ Sâm sẽ không chủ động gọi món, vì vậy hắn gọi một vài món ăn quen thuộc và một đĩa cải thảo xào cho mình.


Đợi đồ ăn lên, nhìn cả bàn đỏ rực, Hạ Tri Hứa vã cả mồ hôi.
Trái lại, Hứa Kỳ Sâm vô cùng vui vẻ, mặc dù cậu không cười nhưng rất tự giác cầm đũa lên ăn thử một miếng gà xào xả ớt.
“Ngon không?”


Thấy cậu gật đầu, Hạ Tri Hứa cũng cầm đũa lên, sau một hồi chần chừ, hắn cũng chỉ gắp một đũa cải thảo, chưa nhai được hai lượt mà cổ họng đã nóng cháy, hắn gẩy gẩy trong đĩa, phát hiện ra mấy miếng ớt khô đỏ hòng.
Sao cải xanh xào cũng phải cho ớt vào nữa?


Hạ Tri Hứa rót cho mình một cốc nước đầy, sau đó ăn một thìa cơm tẻ.
Hứa Kỳ Sâm ăn ngon miệng như thế mà hắn trông yếu thế hẳn đi, vì để che giấu sự chột dạ, Hạ Tri Hứa gợi chuyện, “Sao cậu thích đọc sách thế?”


Hứa Kỳ Sâm nhét đồ ăn ngập miệng trông như con hamster nhỏ vậy, cậu ừm một tiếng, nuốt xuống hết rồi mới nói, “Cũng bình thường, tại vì tớ khá là thích chữ viết.”
“Chữ viết?” Hạ Tri Hứa trống cằm, “Sao lại thích chữ viết?”


Hứa Kỳ Sâm cắn đầu đũa, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Cậu không cảm thấy chữ Hán là chữ viết công bằng nhất trên thế giới sao?”
Chữ viết công bằng nhất… Xưa nay Hạ Tri Hứa chưa từng nghe đến cách nói này bao giờ, hắn cười hỏi, “Tại sao lại nói như thế?”


Hứa Kỳ Sâm gõ nhẹ đuôi đũa lên mặt bàn, “Cậu thấy đó, chữ Hán không chia rõ tập thể và cá nhân như tiếng Anh phải chuyển động từ thành số ít và số nhiều.


Trong tiếng Trung, chủ ngữ không ảnh hưởng đến hình thức của vị ngữ, ‘thiên binh vạn mã’ có thể đi cùng vị ngữ ‘lang bạt’, ‘một thân một mình’ cũng có thể.”


Lúc nói ba chữ “cũng có thể”, khóe miệng cậu cong cong như đang cười, Hạ Tri Hứa ngẩn người nhìn Hứa Kỳ Sâm, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ rồi, khi một người nói về thứ mà mình yêu quý, người ấy sẽ thật sự phát sáng.


Cậu hơi cụp mắt xuống, “Tớ luôn thấy như vậy sẽ đỡ cô đơn hơn rất nhiều, một người cũng chẳng khác gì nhiều người.”
Hạ Tri Hứa mê mẩn nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng chẳng thành lời.


Hứa Kỳ Sâm không nhận ra sự khác thường của Hạ Tri Hứa, cậu bật đài nói, nhúng đuôi đũa vào nước rồi vẽ một hình vuông trên bàn.
“Hơn nữa, cấu tạo của chữ Hán cũng công bằng nhất trên thế giới này, nằm trong lòng người, muôn vàn đổi thay.


Nét phẩy (丿) và nét mác (乀) trông có vẻ rất phô trương, nhưng trên thực tế đều bị ràng buộc trong một phạm vi vòng tròn vô hình, dù là chữ hết sức đơn giản hay là chữ phức tạp khủng khϊế͙p͙ cũng có thể đặt trong một ô vuông có cùng kích thước, trông rất cân xứng.


Hơn nữa cái đẹp ấy chỉ người nào hiểu được văn hóa của Trung Quốc mới cảm nhận được, còn không trong mắt người ngoài, chữ Hán giống như tranh vẽ, đẹp nhưng khó phỏng theo.”


Điều này khiến Hạ Tri Hứa cực kì tán thành, “Thế nên trong mắt người Trung Quốc, chữ Hán giống như hình ảnh vector, nhưng trong mắt người nước ngoài, chữ Hán lại trở thành hình ảnh raster.”
(*)
Sự khác biệt chính giữa raster và vector là cách chúng tạo ra hình ảnh cuối cùng.


Vector sử dụng kết hợp các hình dạng nguyên thủy như hình tròn, đường thẳng và đường cong để tạo ra hình ảnh cuối cùng.
Ngược lại, raster sử dụng một lưới với mỗi phần tử trong lưới có màu riêng.
Bộ não sau đó bị đánh lừa và hòa trộn các màu lại với nhau thành một hình ảnh duy nhất.


Ý chỉ ‘như vector’ nghĩa là đơn giản còn ‘như raster’ thì khó phân biệt.
Tư duy tự nhiên và tư duy xã hội va chạm vào nhau.
Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười, “Cách so sánh của cậu lạ thật, nhưng cũng khá chính xác.”
Hạ Tri Hứa hơi giật mình.


Người ngồi đối diện ngâm trong dòng ánh sáng chảy ngược, đôi mắt cụp xuống hơi cong đượm nét cười rất đỗi dịu dàng, khóe môi cong cong nhẹ nhàng khảm giữa hai má trắng mềm của cậu.


Ánh mắt hắn như ngòi bút phác họa chầm chậm tô lên nụ cười hiếm hoi của Hứa Kỳ Sâm, tinh tế và tỉ mỉ đến mức khiến hắn không khỏi chột dạ.
“Cậu cười lên đẹp quá đi.”
Ý thức luôn chậm hơn cơ thể một bước, chẳng thể ngăn được câu nói vốn chỉ nên là [tiếng lòng].


Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, hốt hoảng mím môi, cúi đầu gắp hai đũa thức ăn vào trong miệng.
Đúng là không nên nói ra thành lời.
Bữa ăn này kết thúc không được thoải mái cho lắm, Hạ Tri Hứa sợ cay cố gắng ăn mấy miếng mà cổ họng khô cháy khản đặc.


Nhân lúc Hứa Kỳ Sâm vào phòng vệ sinh, hắn gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, khi đi ra, Hứa Kỳ Sâm biết được chuyện này, cậu có vẻ không được vui, “Ít nhất tớ phải đưa lại cậu một nửa chứ.”
Hạ Tri Hứa dắt xe, “Tớ lười tính, lần sau cậu mời lại là được rồi mà.”


Một học sinh giỏi số học đến mức giáo viên cũng phải ngợi ca mà tính tiền một bữa cơm cũng thấy phiền/ Hứa Kỳ Sâm im lặng không nói gì, thấy bên đường có một cửa hàng thực phẩm phụ, cậu nói Hạ Tri Hứa chờ một chút rồi chạy vào bên trong.


Không lâu sau, Hạ Tri Hứa thấy cậu ra khỏi cửa hàng, đưa cho hắn hộp sữa lạnh trong tay.
“Hả?” Hạ Tri Hứa khó hiểu.
“Sữa bò giải cay.” Hứa Kỳ Sâm nhìn đôi môi đỏ rực của Hạ Bình Hứa, bình tĩnh nói.
“Cảm ơn nhé.”


Ăn xong, hắn với Hứa Kỳ Sâm đi loanh quanh rồi về nhà, mẹ Hạ vừa mở cửa đã hỏi: “Mấy đứa giải tán sớm vậy à? Mẹ cứ tưởng còn không về ăn tối chứ.”
Hạ Tri Hứa giật thót, thế mà quên sạch sành sanh vụ tụ tập với đám Trần Phóng.


Hắn ấp úng đáp lại, lấy điện thoại ra, vừa mới tắt chế độ máy bay đã nhận được một cuộc gọi từ Trần Phóng.
“Alo…”


“ĐMM! Thằng nhóc này mày làm cái gì thế, đi mua sách đã mua được nước Mỹ chưa? Đau bụng đến mức vào ICU luôn à? Gọi cho mày hai mươi mấy cuộc mà không nhấc máy lần nào, rốt cuộc là mày đi đâu!”


Hạ Tri Hứa cầm điện thoại, liếc nhìn vẻ mặt nghi ngờ của mẹ Hạ, hắn vội chạy vào phòng ngủ của mình.


“Không phải, đầu tiên tao đi mua sách, xong đau bụng vào phòng vệ sinh, lúc ra khỏi tiệm sách thì bị giật mất túi, thế là tao phải đạp xe đuổi theo, mãi mới đuổi kịp, tao với một chú đạp xe điện cùng chế ngự tên trộm, nào ngờ lúc đọ sức với tên trộm điện thoại của tao bị rơi ra vỡ tan nát, sau đó chú cảnh sát đến đưa bọn tao đi lập biên bản, tao phải chờ trong đó lâu lắm mới được thả ra ngoài, lại còn phải chờ sửa điện thoại thêm mấy tiếng nữa, thế nên bây giờ mới gọi được…”


Ba hoa chích chòe bịa ra một lời nói dối hết sức ngoạn mục, Trần Phóng nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Thật không đấy? Thế giờ mày đang ở đâu?”
“Ở chỗ tiệm sửa điện thoại…” Vừa mới dứt câu, mẹ Hạ đã gọi với vào phòng từ bên ngoài, “Tri Hứa, có ăn thanh long không?”


“Mày còn dám lừa tao!”
Hạ Tri Hứa dịch điện thoại ra xa hơn một chút, đợi bên kia hét xong rồi mới áp lại gần, hắn cười hì hì, nói, “Không phải, tao vừa về từ tiệm sửa điện thoại, giờ đang ở nhà…”


Bị Trần Phóng điên cuồng mắng ầm lên một trận, ngày hôm sau, Hạ Tri Hứa bị ép phải mua năm phần bánh ngọt ở tiệm bánh gato ngoài cổng trưởng dựa theo “điều khoản bồi thường”, đem cho những nữ sinh trong buổi tụ tập lần trước mỗi người một phần, còn phải mua cho Trần Phóng mấy skin mới trong game.


Mặc dù mấy bạn nữ rất bất mãn việc hắn lỡ hẹn, nhưng được nam sinh nổi tiếng nhất khối mười tặng bánh ngọt cho thì vẫn rất hãnh diện, nhân lúc tặng bánh ngọt thì vây quanh Hạ Tri Hứa nói chuyện rõ lâu, ngoài mặt Hạ Tri Hứa cười tươi híp mắt, trong lòng đã mắng Trần Phóng không biết bao nhiêu lần.


Đến lúc chuông tan học reo vang, mấy nữ sinh kia mới cam lòng rời đi.
Hạ Tri Hứa đạp nhẹ lên ghế ngồi đằng trước, Hứa Kỳ Sâm đang sắp xếp vở ghi ngơ ngác quay đầu lại, thấy Hạ Tri Hứa chỉ vào bàn mình, “Ở dưới.”
“Hả?” Hứa Kỳ Sâm khẽ cau mày tỏ vẻ khó hiểu.


Hạ Tri Hứa cong eo, chỉ chỉ, “Ở dưới ấy, cậu cúi xuống xem đi.”
Lúc này, Hứa Kỳ Sâm mới cúi đầu xuống, bắt gặp một chiếc hộp Hạ Tri Hứa để dưới bàn cho cậu.
Cậu nghi hoặc cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra xem, bên trong là miếng bánh gato nhỏ rất tinh xảo.


Giáo viên vào lớp, Hứa Kỳ Sâm đóng hộp lại cất vào trong ngăn kéo, sau đó dựa lưng vào cạnh bàn của Hạ Tri Hứa, thì thầm hỏi, “Sao lại cho tớ?”
Hạ Tri Hứa nhẹ nhàng đáp lại, “Cảm ơn sữa bò của cậu.”


Hứa Kỳ Sâm nghĩ mãi mới ra hộp sữa bò hôm qua cậu mua cho hắn, khóe môi mím chặt hơi cong lên, rời lưng khỏi cạnh bàn đằng sau.


Nhưng cậu không biết rằng, lúc mua bánh ngọt, Hạ Tri Hứa đứng khom lưng trước tủ kính rất lâu chỉ để cẩn thận chọn ra chiếc bánh xinh nhất và trông ngon nhất gói lại cho Hứa Kỳ Sâm, còn bánh ngọt của những bạn nữ kia chỉ chọn bừa một loại giá năm đồng, tổng cộng chưa đầy hai phút.


Cách đối xử khác biệt ấy, Hạ Tri Hứa vừa muốn cho cậu biết lại vừa không muốn cho cậu biết.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi chớp mắt đã trôi qua, cuộc sống cấp ba căng thẳng chính thức mở màn.


Hạ – rõ ràng có thể đạp xe đi học – Tri Hứa kiên trì bắt xe bus mỗi ngày, sau một, hai tuần, hắn đã dần mò ra thời gian đi học mỗi ngày của Hứa Kỳ Sâm, đúc kết thành quy luật từ kinh nghiệm của mình, sau đó ngày nào cũng canh đúng giờ ra trạm xe bus chờ cậu.


Mãi đến một ngày nọ, hắn ngồi chờ xe bus rất lâu mà không thấy cậu đâu, mình thì suýt nữa đến muộn, tiết tự học buổi sáng còn vừa khéo đụng mặt giáo viên tiếng Anh giỏi nhất là nghĩ ngợi lung tung.


“Đừng tưởng bản thân mình có thành tích tốt là không kiêng nể gì ai, giờ mới bắt đầu vào cấp ba thôi, vẫn chưa nói được gì đâu.”
Hạ Tri Hứa hơi cúi đầu, hắn đảo mắt quanh lớp học, phát hiện ra Hứa Kỳ Sâm vẫn chưa đến.
“Đi vào, về chỗ đứng đi.”


Hắn đáp một tiếng rồi ỉu xìu bước vào lớp, trước khi về chỗ mình để đứng còn lườm nguýt Trần Phóng miệng ngoác tới tận mang tai đến nơi.


Nam sinh ngồi đằng sau cũng cười đùa, “Đúng lúc quá, Tri Hứa, ngồi chắn giúp tôi chút đi, tôi còn chưa làm xong bài tập toán nữa, để giờ làm nốt cái.”


Hạ Tri Hứa lừ đừ gục đầu nhìn sách tiếng Anh trên bàn, đọc bài mà cứ như niệm kinh, đợi giáo viên tiếng Anh đi hết một vòng quay về tổ một, Hạ Tri Hứa mới chọc vai bạn cùng bàn của Hứa Kỳ Sâm.
“Hứa Kỳ Sâm đâu rồi?”


“Không biết nữa, vừa nãy lúc thầy vào lớp trưởng lên báo cáo gì đó, chắc là xin nghỉ cho Hứa Kỳ Sâm đấy.”
“Ồ.” Hạ Tri Hứa lại cúi đầu, tìm được chỗ vừa nãy mình đang đọc dở, lại đọc to lên thành tiếng.


Hắn hối hận rồi, sao mấy hôm nghỉ đó không xin thông tin liên lạc của cậu chứ, số điện thoại hay WeChat ấy chẳng hạn, vậy là bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cậu, chẳng đến nỗi phải ngốc nghếch ngồi chờ như thế.


Nhưng cậu có bắt hắn phải chờ đâu? Bỗng nhận thức được vấn đề này, Hạ Tri Hứa lại càng ủ rũ hơn.


Căn bản cậu cũng chẳng bảo nhất định phải đi học cùng hắn, nguồn cơn chuyện này là do hắn tự nghĩ nhiều mà, kể cả có số điện thoại đi chăng nữa thì hắn cũng đâu phải giáo viên chủ nhiệm, lí do gì mà Hứa Kỳ Sâm phải báo cáo mọi chuyện cho?
Ài, kết bạn đúng là không dễ chút nào.


Hạ Tri Hứa quyết định sau này phải đối xử tốt với Trần Phóng hơn nữa, dù sao hồi tiểu học cũng là cậu ấy chủ động kết bạn với mình mà.
Mãi đến tiết cuối cùng của buổi sáng, Hứa Kỳ Sâm mới đến phòng học.


Lúc ấy đang tiết toán, giáo viên toán gần năm mươi tuổi đang vẽ hình trên bảng đen bằng thước ba góc, nghe thấy tiếng ‘Báo cáo’, ông cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Vào đi.”
Hứa Kỳ Sâm bước vào lớp học dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người.


Hạ Tri Hứa ngồi xoay bút cảm thấy môn toán tẻ nhạt hết sức, vừa nhìn thấy cậu, bút trong tay lập tức rơi bộp lên bàn,
Ra là cậu đi tháo bột.
Bạn cũng bàn đứng lên nhường đường cho Hứa Kỳ Sâm, tay phải cậu đỡ lấy tay trái, đi vào trong ngồi.


Hạ Tri Hứa đá nhẹ lên ghế cậu, thì thầm hỏi, “Cậu đến bệnh viện à?”
Hứa Kỳ Sâm quay lưng về phía hắn khẽ gật đầu.


Hạ Tri Hứa định kể cho cậu nghe sáng hôm nay hắn ngồi chờ cậu đến, còn đi muộn xong bị phạt đứng nữa, nhưng hắn vừa chực mở miệng, giáo viên toán đã quay người lại, nhắc tên, “Hạ Tri Hứa, em rướn cổ lên làm gì?”


“Không gì ạ.” Hạ Tri Hứa từ từ thò về, “Thầy ơi, cổ em bị khó chịu nên em xoay tí thôi.”
“Khỏi xoay nữa, lên đây làm bài này cho tôi.”
Hạ Tri Hứa hậm hực dạ một tiếng rồi đi lên, hắn căn bản không hề nghe giảng, cầm phấn đứng trước bảng đen nhìn một lúc.


Trên bảng đen là bài về hàm số, có ba câu hỏi nhỏ, chỉ mỗi đề bài đã hết nửa bảng.
“Không nghe giảng đúng không?” Giáo viên toán đẩy kính mắt quan sát Hạ Tri Hứa, “Tôi biết ngay mà, lên lớp không nghe giảng…”


“Thầy ơi.” Hạ Tri Hứa bỗng nói ngang, “Điều kiện ở đề bài này của thầy…” Hắn không nói hết câu, cầm phấn trực tiếp sửa tập xác định (0, ) thành (0, ] trên đề bài, sau đó bắt đầu soạt soạt viết lời giải.


Thấy cậu sửa đề bài, giáo viên toán nhíu mày nhìn bảng đen rồi cúi đầu lật giáo án trên bàn, ông còn chưa lật tới trang, Hạ Tri Hứa đã giải xong.
Hắn cười đặt lại phấn lên bàn giáo viên, “Thầy viết điều kiện như thế chắc để thử em đúng không?”


Giáo viên toán hắng giọng nhìn bảng đen, “Đúng vậy, thay đổi điều kiện là một yêu cầu nhỏ tôi giấu trong đề, thử xem các em có phát hiện ra không.
Được rồi, về chỗ ngồi đi, nghe giảng cho cẩn thận.”
Hạ Tri Hứa cười nói cảm ơn thầy rồi xuống chỗ ngồi.


“Hừ, rõ ràng là thầy viết nhầm mà còn nói vậy.” Bạn cùng bàn bĩu môi.
Hạ Tri Hứa giơ tay làm động tác suỵt với cô, thì thầm nói, “Ai mà chẳng mắc sai lầm.”


Hứa Kỳ Sâm ngồi trước ngơ ngác nhìn bảng đen viết kín quy trình giải, ấn tượng trong lòng dành cho người kia nhiều hơn một chút, không còn chỉ là kì quặc và phiền phức nữa.


Chuông tan học reo vang, Hứa Kỳ Sâm quay đầu nói với bạn cùng bàn, “Cho tớ mượn vở viết bốn tiết trước của cậu được không, trưa về tớ chép bù lại bài.”


Bạn nữ cùng bàn hơi bất ngờ, hai người ngồi cùng bàn mấy tuần rồi mà số câu Hứa Kỳ Sâm nói với cô mới đếm được trên đầu ngón tay, không ngờ hôm nay cậu lại chủ động hỏi mượn đồ mình.
Hạ Tri Hứa vội vàng vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Cậu mượn tớ được mà.”


Bạn cùng bàn của Hạ Tri Hứa cười nói, “Cậu còn chẳng nghe giảng nữa là, hai tiết đầu giáo viên vật lý đứng trên bục giảng bài cậu ngồi ở dưới làm đề thi vật lý, tiết toán cậu cũng ngồi lơ đễnh, lấy đâu ra vở chép?”
Hạ Tri Hứa bị chọc thủng lườm nguýt cô.


Có mình cậu là miệng hoạt động suốt ngày.
Hay là mai xin Trương Chính Tâm đổi bạn cùng bàn đi.
Không được, lỡ như người đổi chỗ là hắn thì sao?


Một vài khả năng lóe lên chớp nhoáng trong đầu, vừa hoàn hồn lại, Hứa Kỳ Sâm đã cất vở ghi của bạn cùng bàn mình vào trong cặp, đeo cặp lên chuẩn bị về nhà.
Hạ Tri Hứa vội vàng đứng dậy, “Này này, chờ tớ với.”


Trên xe bus, Hạ Tri Hứa theo thói quen đứng bên trái Hứa Kỳ Sâm, nhận ra điều này, cậu nhẹ nhàng nhắc, “Tay tớ lành rồi mà.”
“À, phải.” Hạ Tri Hứa cười ngượng, “Tớ quên mất, nhìn cậu buông tay xuống cảm giác cứ là lạ thế nào.”


Không hiểu vì sao, khi người khác bó bột tay sẽ có cảm giác rất chật vật, nhưng Hứa Kỳ Sâm không giống như vậy, mà thấy cậu thế, Hạ Tri Hứa lại bị kích thích bởi mong muốn hiếm có là được bảo vệ cậu, giờ cánh tay lành rồi, hắn lại cảm thấy như một năng lực nào đó của mình đã bị tước mất, không dễ chịu chút nào.


Hôm ấy, chuyến xe 729 đông lạ, Hạ Tri Hứa vô tình nhìn thấy thông báo sửa chữa đường dán trên cửa sổ xe, bấy giờ mới biết là vì sửa đường nên nhiều xe bus tạm thời chuyển tuyến chạy, thế nên lượng khách trên xe 729 đông hơn ngày thường rất nhiều.


Ban đầu Hứa Kỳ Sâm nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, nào ngờ tài xe phanh xe dữ quá làm cậu đột ngột buông tay ra, nhào cả người mình lên người Hạ Tri Hứa.
Cậu ngượng ngùng nói xin lỗi, lúc đứng vững rồi ngẩng đầu lên thì tay vịn mình vừa mới nắm khi nãy đã rơi vào tay người khác.


Cậu đành miễn cưỡng bám vào lưng ghế người khác, đứng cứ lung lay loạng choạng.


Đến một trạm dừng khác, lại có một loạt hành khách lên xe hô to “Lùi về sau chút đi”, hai người họ bị chen lấn áp sát vào nhau, nhất là Hứa Kỳ Sâm đã không có tay vịn lại còn bị đẩy đến mức không còn chỗ đặt chân, cậu đành phải nghiêng người để thu hẹp không gian của mình, nhìn về phía Hạ Tri Hứa.


Hạ Tri Hứa cũng bất đắc dĩ quay lại nhìn cậu, cười cười, “Hôm nay đông ghê á.”


Xe đột ngột khởi động, lại thêm một phen rung lắc nữa, Hứa Kỳ Sâm vốn đã không đứng vững – dưới tự tác động của quán tính – va thẳng vào trong lòng Hạ Tri Hứa, ý thức tìm kiếm sự sống theo bản năng khiến cậu duỗi tay ra nắm lấy hai tay Hạ Tri Hứa.


Đối mặt với tình huống “ngã vào trong lòng” đột ngột thế này, Hạ Tri Hứa bỗng hơi bối rối.
Hứa Kỳ Sâm lúng túng buông tay ra, nhưng khoang xe kín như bưng khiến cậu không sao đứng cách ra được.


Áp quá sát nhau, nhiệt độ từ da dẻ của Hạ Tri Hứa truyền vào người cậu xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, Hứa Kỳ Sâm không kìm được mà cúi đầu xuống.
Hạ Tri Hứa là người cực kì ghét mất trật tự và tắc nghẽn.


Thế nhưng lúc này đây, hắn lại muốn cảm ơn tuyến giao thông đông nghịt của cái thành phố này.
Sau khi xuống xe, hai người sóng vai đi tới ngã tư đường, trước khi rẽ vào góc đường, Hứa Kỳ Sâm bỗng mở miệng.
“Bản piano lần trước cậu cho tớ nghe hay lắm, ai là người viết vậy?”


Hạ Tri Hứa hơi ngơ ra, trước đây hắn học piano nên trong điện thoại lưu rất nhiều bản nhạc, hôm ấy hắn cũng chỉ chọn bật bừa một bài thôi chứ không để ý mấy.
Hạ Tri Hứa cố gắng nhớ lại, “Hình như là của Chopin, còn bài nào thì…”


“Không sao, thế tớ về đây.” Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng xoay người, cũng không cho Hạ Tri Hứa cơ hội để nhớ hay nghĩ tiếp.


Hạ Tri Hứa cảm thấy rất kì lạ, bình thường khả năng ghi nhớ của hắn rất tốt, kể cả khi đi trên đường nghe một bản nhạc nào đó thì lúc nhớ lại cũng sẽ không đến mức chẳng còn tí ấn tượng gì, tại sao lại chọn quên mất đúng cái bài mình đã bật hôm đi cùng cậu ấy được chứ?


Dù hắn cố gắng nhớ lại đến mức nào, đầu óc vẫn lặng thinh, chỉ xuất hiện mỗi hình ảnh Hứa Kỳ Sâm quay lại nhìn mình.
Hắn băng qua đường cái, chạy nhanh về nhà, lấy điện thoại trong ngăn kéo mình ra, lục lại lịch sử ghi chú, cuối cùng cũng tìm được bản nhạc kia.
Bản giao hưởng số 2 cung F thứ của Chopin.