Tảng sáng, Hứa Kỳ Sâm bị đồng hồ báo thức của Tô Lẫm gọi dậy.
Cậu vốn muốn ngủ lại thêm một lúc nữa, nhưng người nằm bên cạnh vừa rời khỏi phòng ngủ, trong lòng cậu rất không thoải mái, cảm tưởng như thể bị cắt đi một khúc nhỏ vậy, nhắm mắt không tài nào vào giấc.
Sau khi quấn chăn quanh người lăn qua lăn lại một lúc hồi lâu trên giường, Hứa Kỳ Sâm vẫn quyết định dậy.
Hôm nay là ngày làm việc, Tô Lẫm phải đi làm.
Hứa Kỳ Sâm híp mắt chạy vào phòng tắm rửa mặt, khi đi ra đã thấy Tô Lẫm ngồi ở bàn ăn, thong thả thưởng thức một lát bánh mì trắng.
Hứa Kỳ Sâm ngồi xuống đối diện anh với vẻ lừ đừ phờ phạc vì dậy quá sớm, phát hiện ra trước mặt mình có một ly lớn đựng đầy chất lỏng màu đỏ, cậu ghé tới gần cốc ngửi thử, là vị ngọt của máu.
Cuậ chỉ vào chiếc ly, nói với Tô Lẫm, “Đây là máu của anh à? Sao anh rót nhiều máu thế…”
Tô Lẫm không nói gì, nhấp một ngụm cà phê đen của mình.
Hứa Kỳ Sâm là người rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, nhưng kĩ năng này tuột dốc không phanh khi vừa mới tỉnh ngủ, vì vậy giờ phút này cậu cầm ly bằng hai tay, vẻ vui sướng trên mặt vô cùng rõ ràng.
Cậu mím môi, nuốt nước bọt.
Sau đó vui vẻ uống một ngụm thật lớn.
“Đây không phải máu anh…” Hứa Kỳ Sâm chẹp miệng, nụ cười hoàn toàn biến mất, cậu hơi nhíu mày.
Tô Lẫm hời hợt mở miệng, “Tôi chưa hề nói nó là máu tôi.”
Cũng đúng.
Hứa Kỳ Sâm đặt ly xuống, không thể phản bác.
“Không phải lúc nào em cũng uống máu của tôi được.” Tô Lẫm bổ sung.
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng hỏi ngược lại, “Tại sao?”
Vừa mới hỏi xong, ngay giây tiếp theo, cậu nhớ lại thiết lập trong nguyên tác.
Quỷ hút máu không thể tự do chia sẻ máu mình cho nhau.
Tô Lẫm nhìn vẻ mặt cứng nhắc đầy miễn cưỡng của cậu, âm giọng trầm xuống, “Hiện tại em chỉ đơn phương hút máu tôi, em còn có cơ hội đổi ý.”
Hứa Kỳ Sâm mở miệng rồi lại không thốt được câu gì, cõi lòng buồn bực vô cớ.
“Giờ tôi phải đi làm đây, lát nữa em xin trường học nghỉ một ngày đi.” Tô Lẫm dọn dẹp bát đũa trước mặt, “Em vừa mới biến đổi, tuần này đang trong thời kì chưa ổn định, tôi chở em tới xin giấy xác nhận, tạm thời em đừng đến trường.”
“Vậy thì em ở đâu đây?”
Cảm giác biết rõ rồi còn cố hỏi thích thật.
Hứa Kỳ Sâm khẽ đung đưa chân, phát hiện ra hình như chân mình đã lành lại hoàn toàn, có lẽ bởi vì hiện tại cậu không còn là con người nữa.
Tô Lẫm đứng ở bồn rửa bát, áo sơ mi trắng phác họa rõ ràng đường nét vai lưng anh, dáng hình xương vai thấp thoáng trong tầm mắt, trông rất quyến rũ.
Quyến rũ? Hứa Kỳ Sâm giật mình trước từ ngữ nảy ra trong đầu mình.
“Trước hết cứ ở đây đã, đợi đến khi nào em có thể tự kiểm soát được cơn thèm ăn của mình thì mới được tiếp xúc với con người bình thường.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, anh nói đúng, cậu không muốn gây tổn thương tới bất kì ai.
Tô Lẫm đi vào phòng trong, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt trước mặt Hứa Kỳ Sâm.
“Đây là gì ạ?”
“Kính áp tròng màu đen.”
Anh suy nghĩ chu đáo thật.
Hứa Kỳ Sâm mở hộp ra, nhanh nhẹn đeo kính áp tròng lên rồi soi gương, trông cũng khá tự nhiên, ít nhất thì có thể che được con ngươi màu đỏ của cậu.
Cậu ngước mặt lên nhìn Tô Lẫm, “Trông được không anh?”
Tô Lẫm gật đầu, chỉ ra ghế sô pha, “Đi thay quần áo đi.”
Lúc này, Hứa Kỳ Sâm mới phát hiện ra mình không hề thấy xấu hổ khi mặc áo sơ mi trắng của anh.
Thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Cậu ừng ực uống cạn ly máu có vị khá bình thường, đi chân trần tới ghế sô pha, đôi chân trắng như tuyết thấp thoáng ẩn hiện trước mắt Tô Lẫm, anh chỉ có thể cúi đầu xuống thu dọn bát đĩa cho cậu.
Trên ghế sô pha có một túi giấy, Hứa Kỳ Sâm thò tay vào lấy ra một chiếc áo hoodie màu đỏ rộng rãi và quần bò màu đen.
“Anh mua cái này cho em ạ?”
Tô Lẫm cọ rửa vệt máu bám trên thành ly, “Bộ cũ của em không thể mặc được nữa, tôi vứt rồi.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn anh tập trung rửa ly, thử mặc quần vào, kích cỡ rất vừa vặn.
Sau đó, cậu cởi áo sơ mi trắng ra tròng chiếc hoodie màu đỏ mới tinh lên người, kéo kéo áo, có vẻ hơi rộng.
Cậu chạy vào phòng ngủ soi gương tủ quần áo, kêu: “Bộ này tôn sắc trắng quá, mặt em trông như tờ giấy vậy!”
Tô Lẫm cũng bất lực, anh chỉ hỏi cậu nhỏ da dẻ khá trắng trẻo thì hợp với đồ như thế nào, nhân viên hướng dẫn mua hàng đứng ở quầy liền đưa anh xem chiếc áo hoodie đỏ này.
Anh nhìn Hứa Kỳ Sâm mặc quần áo mới đi ra từ phòng ngủ, “Anh nhìn này, có phải trông em trắng toát như ma không?”
Tô Lẫm bỗng nhiên có cảm tưởng mình đang nuôi một đứa con trai.
“Không đâu.” Anh úp chiếc cốc xuống bàn, bổ sung thêm một câu, “Đẹp lắm.”
Mặc dù giọng điệu rất lạnh nhạt, Hứa Kỳ Sâm vẫn nhận lấy lời khen này của anh, cảm thấy bộ đồ này trông hợp mắt hơn rất nhiều.
Tô Lẫm lấy một dung dịch chỉ cỡ một ngón tay có màu xanh đen rất lạ, trông khá giống mực nước.
“Uống cái này đi.”
Hứa Kỳ Sâm vặn nắp lọ, mùi cũng không tệ lắm, ngửi như thuốc bắc vậy, “Đây là gì thế ạ?”
“Thuốc giúp em tạm thời xây dựng một tấm chắn nắng xung quanh người, hiện giờ em vẫn chưa thế chống lại được ánh nắng mặt trời.”
Hứa Kỳ Sâm ngạc nhiên, “Còn có thứ kì diệu như vậy sao? Có phải ngày nào anh cũng uống cái này nên mới không sợ mặt trời không?”
“Em tưởng lọ thuốc này thích là mua được đấy à?” Tô Lẫm thở dài, “Tôi là quỷ hút máu cấp cao đã sống rất lâu trong xã hội loài người, rất nhiều chức năng trong cơ thể đã thay đổi, bởi vậy mới có thể cố gắng duy trì hình dạng con người dưới ánh nắng mặt trời.”
Hứa Kỳ Sâm ồ lên, ngứa đầu uống cạn thứ thuốc nước không hề dễ uống này.
Lúc sắp ra cửa, Tô Lẫm lại đội cho cậu một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, sau đó đưa thêm khẩu trang, “vũ trang” rất đầy đủ.
Đây là lần đầu tiên cậu xuống tầng kể từ sau khi gặp tai nạn, tâm lý Hứa Kỳ Sâm còn bóng ma, cậu theo sau Tô Lẫm ra khỏi tháng máy.
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, hai hàng cây dưới tầng khu nhà xanh tốt, trên mặt lá lập lòe ánh nắng rực rỡ tuyệt đẹp.
Sợ ánh sáng, cậu rụt tay vào trong ống tay áo vốn khá dài, ngón tay bên trong níu cổ tay áo khép lại.
Tô Lẫm đi đằng trước bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, trước đây anh chưa bao giờ chủ động lấy một lần, Hứa Kỳ Sâm hơi giật mình ngẩng lên, đôi mắt dưới vành mũ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tô Lẫm đưa tay còn lại ra đè lên vành mũ đen che đi đôi mắt cậu, Hứa Kỳ Sâm không thể làm gì khác hơn là cúi đầu mặc Tô Lẫm nắm cổ tay dắt đi.
Cách lớp vải hoodie, cổ tay ngứa ngáy vì ma sát.
Khi hồi phục lại tinh thần, cậu mới nhận ra Tô Lẫm đã dắt cậu đi tránh con đường quen khi trước, vòng qua một hướng khác tới chiếc xe anh đang đỗ.
Anh mở cửa xe cho Hứa Kỳ Sâm, cậu theo đó chui vào trong, thắt dây an toàn cho mình.
Qua kính cửa sổ, cậu nhìn tới nơi mình bị sát hại trước đây, “Tên biến thái giết em kia…” Cậu quay đầu nhìn Tô Lẫm, “Anh làm gì gã rồi?”
Tô Lẫm xoay vô lăng lái xe chạy khỏi khu dân cư, không nói một lời.
Hứa Kỳ Sâm không nhìn anh nữa, cậu mơ hồ cảm nhận được cơn tức giận đang cố kìm nén trong lòng Tô Lẫm.
Lái xe được mấy phút, Tô Lẫm bỗng nhiên mở miệng, “Tôi giết gã rồi.”
Hứa Kỳ Sâm hơi giật mình, nhớ lại lời anh nói tối qua, “Hôm qua anh…”
“Tôi đi tìm gã, đưa gã tới sào huyệt tụ tập của đám quỷ hút máu.” Đèn xanh ở ngã tư đường phía trước chuyển thành màu đỏ, Tô Lẫm không nhanh không chậm đạp chân phanh, dừng xe lại, “Đến giờ chắc đã bị hút kiệt rồi.”
Nghe anh nói, Hứa Kỳ Sâm rơi vào cơn khϊế͙p͙ hãi không nói nên lời.
Cậu biết Tô Lẫm sẽ đến cứu khi cậu cận kề cái chết, nhưng cậu không hề nghĩ tới việc Tô Lẫm sẽ giết người vì mình.
Mặc dù hành động này chẳng là gì với một con quỷ hút máu, nhưng nó cũng không phù hợp với thiết lập của Tô Lẫm.
Anh là một quỷ hút máu luôn luôn mong muốn có thể sống cuộc đời như một con người, vì vậy hàng trăm nghìn năm qua, anh vẫn luôn kìm nén sự cô độc cùng những khao khát của riêng mình, học cách làm sao để có thể trở thành người bình thường.
“Thật ra anh không cần vì em…”
Tô Lẫm lập tức ngắt lời Hứa Kỳ Sâm, “Giết người thì đền mạng, đây là chuyện hai năm rõ mười.
Loại người rác rưởi như gã để sống tiếp chỉ càng gây nên mầm họa lớn hơn.
Anh biến đổi em ngay khi em gần kề cái chết, sau này em chỉ có thể tiếp tục sống mà giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy, kẻ mang tội giết người kia lại có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật một cách trót lọt.”
Đèn xanh báo đi tiếp, Tô Lẫm nhấn ga, ngón tay siết chặt vô lăng.
“Nếu gã ta đã giết người thì phải trả lại một cái giá thật đắt.”
Nói cũng rất có lý, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại cảm thấy đây không phải là tác phong của Tô Lẫm, “Vậy cảnh sát sẽ không phát hiện ra chuyện gã mất tích sao?”
Tô Lẫm nở một nụ cười lạnh lẽo, “Bọn họ không tra ra được nơi đó, cũng không dám đi tới thăm dò, trừ khi là thợ săn quỷ hút máu.”
Thợ săn quỷ hút máu?
Đây cũng là một thiết lập Hứa Kỳ Sâm đặt ra trong nguyên tác, bọn họ là nhóm người dị năng chuyên săn lùng những tên quỷ hút máu phạm tội.
Trong nguyên tác, vì Lục Huyên là quỷ hút máu sơ sinh nên bị rơi vào bẫy người khác sắp đặt trước, trong lúc mất kiểm soát đã hút máu của một cậu bé vô tội khiến cậu ta chết vì mất máu quá nhiều.
Bởi vì, cậu lọt vào tầm ngắm của thợ săn quỷ hút máu, vì bảo vệ cậu mà Tô Lẫm đã nhiều lần giao chiến với đám thợ săn đó, nhưng không bì lại chúng.
Cuối cùng, Tô Lẫm chỉ có thể lấy một con mắt của mình ra trao đổi để thủ lĩnh thợ săn quỷ đồng ý không giết Lục Huyên, chỉ đem cậu đi tẩy não, sau này huấn luyện thành một thợ săn quỷ mới, còn Tô Lẫm biến mất từ đây, biệt tăm biệt tích.
Kết cục này còn BE hơn cả BE… Hứa Kỳ Sâm không hiểu nổi ban đầu mình nghĩ gì mà lại viết ra một cốt truyện như vậy, cảm giác mồ hôi túa đẫm sau lưng, “Vậy… Nếu như thợ săn quỷ hút máu tra ra được là anh làm thì phải tính sao đây?”
“Thì cho đi.” Trong buồng xe hơi ngột ngạt, Tô Lẫm hạ cửa sổ xe xuống, cùi chỏ tay trái gác lên thành cửa, giữ vô lăng bằng một tay, “Tôi cũng có hút máu tên cặn bã đó đâu.”
Trình lươn lẹo này… Hứa Kỳ Sâm tí hon trong lòng cậu không kìm được phải vỗ tay.
“Em buồn ngủ quá…” Hứa Kỳ Sâm ngáp một cái.
“Em là quỷ hút máu sơ sinh, trong khoảng thời gian này sẽ hay buồn ngủ và khát máu, đợi vượt qua rồi thì sẽ ổn thôi.”
Hứa Kỳ Sâm kiệt sức dựa đầu lên cửa sổ xe, nhủ thầm, “Nhưng đến khi nào mới vượt qua được…”
Tô Lẫm lái xe rất vững, Hứa Kỳ Sâm vô tình ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy tiếng còi xe, mở mắt ra mới phát hiện Tô Lẫm đã lái xe đến cổng trường học của mình.
“Tới rồi à anh?”
“Ừm.” Tô Lẫm tắt máy xe, anh nhìn Hứa Kỳ Sâm ngái ngủ dùng hai tay kéo đai an toàn một lúc thật lâu mãi không tháo ra được mà thật sự không nhìn nổi nữa, vì vậy lại gần ấn mở cho cậu.
Cạch một tiếng, dây đai an toàn bung ra, Hứa Kỳ Sâm chợt bật cười một tiếng như say rượu, trông rất ngốc nghếch.
Tô Lẫm ngồi thẳng người, Hứa Kỳ Sâm mở cửa xe ra, như nhớ ra gì đó, cậu quay đầu lại nhìn Tô Lẫm, “Anh không đi làm sao?”
“Còn nửa tiếng nữa.”
Trông Tô Lẫm có vẻ như muốn chờ cậu, Hứa Kỳ Sâm nhìn qua nửa bên mặt anh.
Cậu nhảy xuống xe, “Anh đi trước đi, xong việc rồi em sẽ đi tìm anh, nhanh thôi.” Cậu giấu hai tay trong tay áo hoodie thật dài, cố vẫy thật mạnh bên ngoài cửa xe, “Bye bye!” Nói xong thì quay lại đi vào trường, hòa lẫn trong biển người.
Bóng lưng đỏ chói khiến người ta chẳng thể dời mắt.
Như một học sinh tiểu học.
Hứa Kỳ Sâm đang một mình trên đường đi tới văn phòng của trường thì bất chợt nghe thấy có người gọi tên Lục Huyên từ đằng sau, cậu quay đầu nhìn lại, là bạn cùng lớp cậu.
“Sao cậu bọc người kín mít thế, tí nữa thì tớ không nhận ra.”
Hứa Kỳ Sâm cười gượng hai tiếng, cố tỏ ra như bị bệnh, ho sù sụ: “Tớ bị ốm, cảm cúm… Cậu đi cách tớ ra chút đi, cẩn thận bị lây.”
“Thảo nào, tớ đang thắc mắc sao cậu lại đeo khẩu trang, sắc mặt trắng bệch rồi, sao ốm thế này mà không tới bệnh viện số ba gần đây mà khám?”
Hứa Kỳ Sâm đi vào tòa chính của trường, “Thì tớ đang chuẩn bị xin giấy nghỉ đây.”
Lên tầng ba, bạn học vỗ vai cậu, “Thế tớ vào lớp trước đây.”
“Ừm, cậu đi đi.” Đến giờ Hứa Kỳ Sâm mới hiểu tại sao Tô Lẫm lại phải đi theo cậu.
Những người bạn thường ngày giờ đây đối với cậu mà nói chẳng khác gì túi máu di động.
Nhìn một đống “thức ăn” đi qua đi lại trước mặt, thật khó để có thể không cảm thấy khó chịu.
Hứa Kỳ Sâm không hiểu nổi Tô Lẫm đã nhẫn nhịn bằng cách nào.
May mà Lục Huyên tốt tính, thân thiện nhiệt tình, rất được lòng giáo viên, người hướng dẫn vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nhợt dưới vành mũ của cậu liền lập tức kí giấy nghỉ phép, thậm chí còn tận tình khuyên nhủ, “Em phải cố gắng tập tành, ăn nhiều lên chút, em nhìn em gầy quá rồi, quần áo mặc cũng rộng hơn một cỡ kìa.”
Đó là do mua cỡ lớn…
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy giấy nghỉ phép, “Cảm ơn thầy ạ.” Sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
Lúc đi tới khúc rẽ tầng hai, một nữ sinh chạy ra từ trong phòng, không biết là có chuyện gấp gì mà vội vội vàng vàng xuống tầng.
Chân đi giày cao gót bất cẩn bị trẹo, cả người ngã rầm xuống cầu thang, Hứa Kỳ Sâm đứng cách nửa cầu thang sợ hết hồn, nhanh chóng chạy xuống đỡ nữ sinh kia dậy.
“Bạn học, cậu không sao chứ?”
Một luồng hương tanh ngọt xộc vào.
Giọng nói của nữ sinh kia lẫn cùng tiếng khóc nức nở, toàn phần đầu gối trầy xước chảy không ít máu.
“Không sao không sao, không nghiêm trọng lắm đâu.” Hứa Kỳ Sâm cố gắng đỡ cô dậy, nhưng cậu phát hiện ra sắc mặt bạn học nữ này trắng bệch, trên người không còn chút sức nào, “Cậu sao thế?”
“Tớ… tớ sợ máu.”
Tâm trí Hứa Kỳ Sâm chấn động.
Cảm giác mới mẻ khi vừa bị biến đổi khiến cậu quên mất ngay cả thiết lập cơ bản nhất.
“Trần Giai! Cậu làm sao vậy?”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn thấy hai cô gái khác chạy xuống từ tầng hai, đúng lúc cậu đang lo không biết nên làm gì.
Thấy bạn bè của cô gái tới, cậu lên tiếng giải thích mọi chuyện, sau đó đưa cô bé cho bạn bè mình rồi rời đi.
Hiện giờ đầu óc cậu rối như tơ vò, cậu luôn có cảm giác thế giới này có rất nhiều điểm đáng ngờ, thế nhưng không có sợi dây logic rõ ràng nào có thể kết nối chúng lại đưa ra một đáp án chính xác.
Chứng sợ máu là thiết lập trong nguyên tác, giống như trong thế giới thứ hai Diệp Hàm sợ chó vậy, đây là gán ép không thể loại bỏ của hệ thống, thế nhưng thời gian đầu sau khi bị biến đổi, ngày nào cậu cũng bị cơ thể thay đổi và sự khát máu không thể kiểm soát quấy nhiễu đến mức không còn thời gian quan tâm đến chuyện gì khác, hơn nữa bản thân cậu cũng không sợ máu, khó có thể nhớ được chứng sợ máu của Lục Huyên.
Chuyện này quá lạ lùng, hệ thống không thể tự động xóa bỏ thiết lập này thay cậu được.
Trong nguyên tác, khoảng thời gian Lục Huyên tái sinh phải chịu đựng dày vò vô cùng, vừa thèm khát máu lại vừa thấy sợ hãi, thậm chí còn hết mực chống cự hồi mới đầu bị biến đổi, Tô Lẫm phải mất một thời gian rất dài giúp cậu thoát khỏi bóng ma của máu.
“0901, tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”
0901 trả lời rất nhanh: “Ngài Hứa, mời ngài hỏi.”
“Tại sao chứng sợ máu của tôi lại biến mất?”
0901 đáp, “Thưa ngài Hứa, sau khi ngài bị biến đổi, tôi đã cho ngài sử dụng hết toàn bộ số thuốc đã mua lần trước, đương nhiên chuyện này thực hiện trong thời gian ngài đang hôn mê, tôi rất xin lỗi về điều này.”
Không hiểu vì sao Hứa Kỳ Sâm lại nảy sinh hoài nghi theo bản năng, “Vậy sao… Cậu lấy lọ thuốc nước kia ra đây cho tôi xem chút.”
0901 im lặng hai giây, “Vâng, thưa ngài Hứa.” Vừa dứt lời, một lọ thuốc rỗng xuất hiện trước mắt Hứa Kỳ Sâm dưới hình thức quang ảnh ba chiều.
Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm trông như thể đang quan sát chiếc lọ rỗng này, song trong đầu cậu lại đang suy nghĩ tới chuyện khác.
Vừa nãy hai giây do dự của 0901 càng khiến cậu nghi ngờ, bởi vì trí tuệ nhân tạo thông minh này chưa từng chậm chạp bao giờ, từ trước tới này vừa hỏi xong sẽ lập tức đáp ngay, sự ngập ngừng này của nó quá lạ thường.
Có lẽ việc này chỉ ra hai vấn đề.
Thứ nhất, 0901 đang nói dối, thiết lập chứng sợ máu này không biến mất bởi vì nó tự ý cho cậu sử dụng thuốc chống sợ máu.
Thứ hai, 0901 biết nội tình, nhưng nó không thể nói ra.
Hứa Kỳ Sâm không hỏi nữa, cậu biết vào thời điểm này dù có ép cung 0901, đáp án mình nhận được cũng không chắc là sự thật.
Cậu nhất định phải tìm thêm những manh mối khác nữa.
Đi thẳng từ cửa hông trường là ra bệnh viện số ba, Hứa Kỳ Sâm cúi gằm đầu suốt chặng đường, ánh nắng mặt trời thiêu đốt rọi lên người khiến cậu khó chịu khắp người, mà đây mới chỉ là mùa xuân, đến mùa hè sợ là cậu thậm chí còn không ra đến cửa.
Vào bệnh viện, Hứa Kỳ Sâm đi thẳng tới khoa chỉnh hình, tuy nhiên bên trong phòng không hề có ai.
Trùng hợp gặp được một chị y tá trông khá quen mắt đi tới từ đầu kia hàng lang, Hứa Kỳ Sâm dựa vào cửa tháo khẩu trang xuống.
“Chị ơi!”
Cô y tá hơi giật mình, nheo mắt nhìn hồi lâu, “Ồ, Tiểu Huyên à, sao quấn người kín mít thế kia?”
“Em hơi cảm ạ.
Bác sĩ Tô đâu rồi chị?”
“Anh ấy đến khoa chăm sóc nội trú rồi, hình như nằm ngay cạnh phòng lần trước em ở ấy.”
Hứa Kỳ Sâm đáp một tiếng, nở nụ cười ngọt ngào, “Cảm ơn chị.” Nói xong cũng chạy tới khu chăm sóc nội trú.
Nơi này có thể gọi là sân nhà của cậu, đi bộ một phòng quanh hành lang tầng ba gặp được không ít người quen, các cô dì chú bác đều chào hỏi cậu.
Hứa Kỳ Sâm đi tới căn phòng lần trước mình nằm với tâm trạng vui vẻ, cậu muốn xem những người nằm cùng phòng bệnh khi trước có còn ở đây nữa hay không.
Cậu liếc mắt ngó vào, hình như đã đổi thành một cô bé.
Hứa Kỳ Sâm bĩu môi thất vọng, bước chân dời đến phòng bệnh bên cạnh.
Còn chưa tới cửa, cậu đã nghe thấy giọng của một bé trai.
“Bác sĩ Tô ơi bác sĩ Tô ơi, cháu muốn ăn cái kẹo kia, anh lấy cho cháu với ~”
Giọng bi ba bi bô.
Hứa Kỳ Sâm hơi không vui trong lòng, đi tới cửa, cậu nhìn thấy Tô Lẫm đang đứng bên trong, trên giường bệnh là một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi với khuỷu tay bị treo lên, hình như là bị thương.
Tô Lẫm bóc vỏ kẹo cho đứa nhỏ, cánh tay duy nhất còn có thể cử động của em bé níu thật chặt áo blouse trắng của Tô Lẫm không chịu buông, luôn miệng la lên, “Bác sĩ Tô đút cơ ~”
“Kẹo dính” từ đâu ra thế này.
Hứa Kỳ Sâm đứng im ngoài cửa, mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ quấn riết lấy người nọ, cảm giác trong lòng mình cómột chồng gỗ xếp thành tòa tháp thật vững chắc, vậy mà bàn tay nhỏ xíu bám lấy góc áo Tô Lẫm kia lại đang rút từng thanh gỗ cậu đã dày công vất vả xây dựng, có thể nhìn thấy được tòa tháp cao đã bắt đầu lung lay.
“Khụ!”
Tô Lẫm vừa đút viên kẹo dẻo cho đứa nhỏ thì nghe thấy một tiếng ho rất lớn, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm như bao lì xì đứng ngoài cửa phòng bệnh, hai ống tay áo hoodie rũ xuống, chỉ để lộ đôi mắt đen tuyền đong đầy vẻ không vui.
“Em đến rồi à.” Tô Lẫm nhẹ nhàng nói, trông như thể không hề để ý tới tiếng ho khi nãy của cậu, Hứa Kỳ Sâm càng bực bội hơn, sải bước vào phòng bệnh.
Cách một giường bệnh, cậu lấy kẹo dẻo trong chiếc túi Tô Lẫm cầm trong tay, tháo khẩu trang nhét vào miệng nhai mấy lần.
“Anh là ai thế? Đây là kẹo của em mà!” Đứa bé trên giường hết sức bất mãn, hai bàn tay bé bỏng nắm lấy cổ tay Tô Lẫm, “Không cho ăn.”
Hứa Kỳ Sâm cũng không biết mình bị làm sao, bình thường những lời cậu nói nhiều nhất là “Được”, “Cũng được”, “Tùy cậu”, “Không sao”, thế nhưng hôm nay lại bị một đứa trẻ con khơi dậy lòng hiếu thắng đã say giấc gần nửa đời.
Cậu rút túi kẹo dẻo trong tay Tô Lẫm ra trước mặt đứa trẻ, đặt mông ngồi trên giường ôm lấy eo Tô Lẫm, “Đây là bác sĩ Tô của anh, không cho đụng vào.”
Tô Lẫm thực sự dở khóc dở cười.
“Hai đứa trẻ con” giành qua giành lại, cuối cùng anh cũng mở miệng, “Em đừng nghịch, về phòng chờ tôi đi, tôi kiểm tra xong sẽ tới.”
Hứa Kỳ Sâm ôm eo anh, nhất quyết không động đậy.
Tô Lẫm phải kéo ra cậu mới buộc phải buông, lừ đừ ừ một tiếng rồi đi tới cửa phòng bệnh.
Quay đầu lại liếc nhìn lần nữa, đúng lúc cậu bắt gặp cảnh Tô Lẫm xoa đầu thằng nhóc kia.
Hay lắm, bàn tay nhỏ trong lòng kia chán rút gỗ rồi, thẳng tay xô đổ chồng tháp cao cậu vất vả xếp nên.
Rơi lạch cạch, vương vãi khắp nơi.
Cậu chán ngán quay về phòng ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ xem một bộ phim tới tận trưa, lúc Tô Lẫm về, Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn anh vởi vẻ không vui, đè vành mũ xuống thật thấp giả vờ như không nhìn thấy.
“Đi ăn trưa không?”
Hứa Kỳ Sâm hậm hực phun ra hai chữ, “Không đi.”
Tô Lẫm cởi áo blouse trắng ra treo lên, mặc áo khoác của mình vào, “Đứng dậy nào.”
Anh nói bằng giọng không cho ý kiến gì thêm, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy khỏi ghế, ủ rũ buồn thiu đi theo phía sau anh.
Hai người đi vào thang máy trống không, Hứa Kỳ Sâm thu mình vào trong góc.
Tô Lẫm nhìn cậu qua hình ảnh phản chiếu trên vách thang máy, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Ra ngoài ăn đi, hôm nay thời gian nghỉ trưa dài.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn im im không đáp, từ khi ra khỏi thang máy tới lúc đến bãi đỗ xe cậu không hề lên tiếng, song vẫn ngoan ngoãn lên xe theo Tô Lẫm.
Tô Lẫm không khởi động xe luôn mà liếc mắt nhìn nửa mặt bên của Hứa Kỳ Sâm, “Sao mà em không vui?”
Hứa Kỳ Sâm mở miệng rồi lại không thốt ra gì, nhưng rầu rĩ mấy giây lại muốn nói thành lời, vì vậy cậu tháo khẩu trang xuống, “Em không thích thứ bé bỏng kia quấn lấy anh.”
“Em còn dính người hơn cả em ấy nữa.”
Nghe thấy câu này, Hứa Kỳ Sâm không nhịn được bắt đầu suy nghĩ ẩn ý sâu xa trong lời Tô Lẫm, tự hỏi xem rốt cuộc là anh chê hay đang chọc mình.
Tô Lẫm không nói nữa, Hứa Kỳ Sâm cũng lười chẳng buồn nghĩ tiếp, chỉ lẩm bẩm nhỏ xíu, “Nói chung là em rất không vui.”
“Cảm giác ham muốn chiếm hữu này của em chỉ đến từ hiệu ứng vịt con đối với người đầu tiên đã biến đổi mình mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ khỏe lại.” Tô Lẫm cắm chìa khóa vào xe, đang định vặn thì cổ tay bị người kia nắm lấy.
“Không phải.”
Anh ngẩng đầu lên, vừa tầm đối diện với ánh mắt Hứa Kỳ Sâm.
Đôi mắt cậu giấu dưới vành mũ, tựa như ngọn đèn yếu ớt trong đêm đen.
“Không chỉ có vậy.” Hứa Kỳ Sâm dịch ngón tay lên trên giữ lấy ngón tay Tô Lẫm, giọng cậu chầm chậm nhẹ nhàng, trong sự trẻ con có thêm phần điềm tĩnh, “Bởi vì em thích anh, em không muốn chia sẻ anh cho bất kì ai khác, càng không muốn thấy anh để lộ sự dịu dàng hiếm có như vậy với người khác, trẻ con cũng không.”
Cậu hít sâu một hơi, “Em nói cho anh biết, em nghe thấy rồi, nghe thấy rất rõ ràng.”
Ánh mắt Tô Lẫm hơi thay đổi.
“Đêm đầu tiên anh biến đổi em, ý thức của em vẫn chưa hoàn toàn biến mất.” Hứa Kỳ Sâm nói từng câu từng chữ, ánh mắt kiên định như đang nắm giữ một con át chủ bài vô cùng quý giá, “Em nghe thấy rõ, anh nói anh yêu em.”
“Sáng nay anh nói em chỉ mới đơn phương hút máu của anh, vẫn còn cơ hội đổi ý.”
Hứa Kỳ Sâm hơi nhíu mày.
“Em biết quỷ hút máu chia sẻ dòng máu cho nhau là một hành động cực kì thân mật.” Cậu ôm lấy Tô Lẫm vẫn đang đờ ra qua phanh tay, vùi cằm trong hõm cổ anh.
“Em hoàn toàn không định đổi ý, em muốn trở thành bạn đời của anh.”