(*) Là từ tiếng Anh của từ “biến đổi” được sử dụng trong thế giới này.
***
Tô Lẫm cảm thấy có lẽ mình trúng bùa rồi.
Rõ ràng đã biết đây là cái bẫy được cậu sắp xếp sẵn, nội tâm đã tự cảnh báo bản thân vô số lần.
Không được bước vào.
Không được bước vào.
Thế nhưng ở giây phút quan trọng, anh vẫn hoàn toàn đánh mất lí trí, buông mình lao vào chẳng hề lần lữa.
Tô Lẫm hôn lên đôi môi gần trong gang tấc, tay vô thức ôm lấy Hứa Kỳ Sâm để hai người thêm gần nhau hơn.
Trái tim Hứa Kỳ Sâm đầy tràn cảm giác sung sướng bởi sự thành công, đầu lưỡi lặng lẽ len vào khe hở giữa hai bờ môi lành lạnh, ngón tay leo lên gáy Tô Lẫm nhẹ nhàng cọ cọ.
Động tác này dường như đã cọ vào trái tim sớm đã ngừng đập của Tô Lẫm.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hàm răng trắng bóng nhưng không thể tiến vào sâu thêm nữa, Hứa Kỳ Sâm tức tối hừ một tiếng, lúc nàyTô Lẫm mới buông ra để đầu lưỡi mềm mại của cậu được toại nguyện xâm nhập vào trong khoang miệng ướt át.
Mùi hương thanh mái xen lẫn vị chua nhẹ của chanh lập tức tràn vào mềm mại hòa với sự dịu dàng cùng ngọt ngào của lớp kem tan chảy, vị giác được thỏa mãn khiến trái tim cậu như được đặt giữa những tầng mây nhẹ bẫng.
Khoảnh khắc cảm nhận được sự đáp lại của Tô Lẫm, đầu lưỡi cậu khéo léo tránh đi, đồng thời lướt dọc hàm răng kiếm tìm chiếc răng nanh khó mà phát hiện nọ, khẽ khàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, rồi vội vã rời khỏi đôi môi Tô Lẫm trước khi anh kịp làm bất cứ điều gì.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Tô Lẫm hẵng còn sững người và hai tay vẫn ôm lấy cổ cậu chưa buông ra, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, “Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon quá đi.”
Cậu không thể diễn tả được vẻ mặt hiện tại của Tô Lẫm, cảm giác anh khá tức giận mà cũng có chút ngại ngùng, cõi lòng Hứa Kỳ Sâm vui như hoa nở.
Cậu hôn Tô Lẫm một cái nữa, nhẹ nhàng lắc đầu cọ lướt qua môi anh như chú mèo con ôm lấy chủ mình làm nũng.
Cọ tới cọ lui dinh dính một lúc rồi tách ra, cậu thủ thỉ khe khẽ, “Thích em không?”
Nhìn Tô Lẫm mím chặt môi, Hứa Kỳ Sâm muốn cười mà lại không dám.
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại lần nữa, “Có thích em không?”
Tô Lẫm thật sự không thể chịu được trò trêu ghẹo của cậu, vươn tay đỡ lấy gáy cậu muốn hôn, không ngờ Hứa Kỳ Sâm lại đưa tay ra che miệng.
Cậu nhíu mày, “Không thích em thì hôn em làm gì, anh là trai đểu đấy à?”
Tô Lẫm bị chặn trước miệng trừng mắt nhìn Hứa Kỳ Sâm, bỗng nhiên ɭϊếʍƈ qua lòng bàn tay cậu.
Hứa Kỳ Sâm sợ hết hồn, không ngờ rằng Tô Lẫm sẽ làm ra hành động như vậy.
Cậu còn chưa tỉnh lại đã bị Tô Lẫm cắn cho một phát.
“Shh…”
Đau quá.
Hứa Kỳ Sâm đột nhiên lấy lại tinh thần, Tô Lẫm đã đứng dậy đi mất chẳng thèm quay đầu lại.
Gì chứ… Hứa Kỳ Sâm vẩy vẩy tay.
Cảm giác như trêu đùa một con cún xinh xắn ven đường, càng trêu càng hăng.
Cuối cùng bị cắn một nhát đau điếng.
Hứa Kỳ Sâm mở bàn tay kia ra xem thử.
Phía cuối ngón tay đeo nhẫn có một dấu răng nhỏ theo vòng tròn, ửng đỏ mà nong nóng.
[Nơi này, phải để cho tôi.]
Không hiểu sao lại nhớ tới câu nói này, Hứa Kỳ Sâm cụp ngón tay lại một cách thiếu tự nhiên, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà cầm lấy nắm cơm đã vương vãi, cắn một miếng.
Hẳn anh cũng còn kí ức.
Chẳng lẽ anh cũng là chủ thể ý thức sao?
“0901, sao lại vậy?”
0901 đáp lại rất nhanh, “Ngài Hứa, có chuyện gì vậy?”
Hứa Kỳ Sâm nghĩ ngợi giây lát, mở miệng hỏi: “Trừ tôi ra, trong hệ thống này có còn chủ thể ý thức nào khác không?”
0901: “Ngài Hứa, tôi không có quyền hạn trả lời ngài vấn đề này, xin lỗi.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, “Vậy… kí ức của mục tiêu trong những thế giới này có thể bảo lưu lại không?”
0901: “Ngài Hứa, mặc dù là trí tuệ nhân tạo nhưng tôi cũng có thể nhận ra được bản chất của câu hỏi này và câu hỏi trước là một.
Ngại quá, tôi không có quyền hạn trả lời.”
Khó lừa thật đấy, ai khai phá cái Al này thế không biết.
Hứa Kỳ Sâm cắn một miếng cơm thật lớn cho bõ tức.
Nếu kí ức của anh có thể bảo lưu, vậy thì hoặc cũng giống cậu – là chủ thể ý thức, hoặc cái hệ thống này có thể thiết lập kí thác kí ức cho nhân vật này, thế nhưng nếu như là ý thứ hai, vậy thì có ý nghĩa gì?
Nếu như là ý trước… là chủ thể ý thức giống cậu, vậy thì phải là người trong thế giới hiện thực.
Sẽ có thể là ai được chứ? Mà tại sao lại tiến vào hệ thống này?
Tất cả nhũng hành vi trêu ghẹo Hứa Kỳ Sâm thực hiện mấy ngày qua đều là vì muốn thăm dò xem có phải Tô Lẫm cũng có kí ức của những nhân vật trước hay không, cũng căn cứ vào giả thiết này mà cậu mới dám chủ động như vậy với Tô Lẫm.
Phản ứng của Tô Lẫm khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, song cũng chẳng hoàn toàn tương tự.
Lúc này, những câu hỏi mới liên tục xông ra.
Rốt cuộc người này là ai?
Buổi chiều còn hai tiết học, Hứa Kỳ Sâm một mình quay trở lại trường học, nỗi ngờ vực trong lòng khiến tâm trạng cậu cả ngày không yên, nghe giảng cũng không vào đầu, bạn bè nói chuyện cũng chẳng để trong lòng.
Ngồi trong phòng học, cậu lại nhớ đến Tô Lẫm, nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng như băng đá, từng chút nghi ngờ trước kia như giống khởi động, khiến cho nỗi sốt ruột trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn.
Nói thật, cậu không tin Tô Lẫm không thích mình chút nào, nếu như anh thực sự vẫn còn kí ức của khi trước thì làm sao có thể kìm nén cho được.
Dù sao đi nữa, bọn họ cũng đã đi qua mấy thế giới, giống như thể đã cùng sống với nhau ngần ấy cuộc đời.
Hứa Kỳ Sâm giật mình trước suy nghĩ đột ngột xuất hiện ấy.
Gì mà mấy cuộc đời, nói như thật vậy.
Nhưng phần lớn thời gian anh đều thờ ơ chẳng động lòng, cứ như thể không hề quan tâm tới chút nào vậy.
Suy luận khi trước bị chính bản thân lật đổ, Hứa Kỳ Sâm phiền muộn nằm nhoài ra bàn.
Cậu mở WeChat ra xem, Lục – quảng giao – Huyên nhận được một đống tin nhắn mới, song không có một cái nào từ Tô Lẫm.
Sau một hồi loay hoay, Hứa Kỳ Sâm vẫn gửi đi một tin nhắn WeChat.
[Bác sĩ Tô, có đang bận không?]
Vừa mới gửi đi đã thấy câu nói này đúng là vô nghĩa, giống như cậu ghét nhất là người khác gửi cho mình tin nhắn [Có đó không] vậy, có chuyện gì thì nói, lãng phí thời gian.
Càng nghĩ càng thấy thất bại, quyết định thu hồi tin nhắn.
Nhìn dòng nhắc nhở [Bạn đã thu hồi một tin nhắn], Hứa Kỳ Sâm ủ rũ cất điện thoại vào trong túi.
Cuối cùng cậu cũng thấu hiểu được cảm giác của những người chủ động rồi, đúng là không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Huống gì cậu còn đang đứng ở góc nhìn của tác giả nguyên tác, đoán chắc được tám mươi phần trăm rằng đối phương sẽ thích mình nên mới dám làm như vậy.
Nếu như không biết gì cả, e rằng cậu sẽ không dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình dễ dàng như vậy.
Hứa Kỳ Sâm thở dài, tiếng chuông tan học bất chợt vang lên.
“Lục Huyên, đi ăn xiên nướng với bọn tớ không?”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng lên, nghĩ ngợi giây lát: “…Đi.”
Vừa mới ra khỏi giảng đường với mấy người bạn học, điện thoại trong túi Hứa Kỳ Sâm lại rung lên.
Đám bạn vẫn còn đang nói về game, Hứa Kỳ Sâm đi phía sau cùng lấy điện thoại ra.
[Thu hồi cái gì?]
Hai mắt Hứa Kỳ Sâm lập tức sáng lên.
“Lục Huyên, Lục Huyên?” Bạn học đi đằng trước quay đầu lại, “Cậu cười ngốc ngếch cái gì thế?”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, nhét điện thoại lại trong túi quần, “Không, không có gì, mọi người cứ đi đi, tớ có việc phải đi trước mất rồi.”
“Ơ kìa!”
“Lần sau tớ bao nhé!”
Mấy người bạn bị cho leo cây ngệch mặt ra không hiểu gì, ông nhìn tôi tôi nhìn ông.
“Không phải thằng nhóc này đi hẹn hò đấy chứ…”
Hứa Kỳ Sâm nhìn đồng hồ trên tay, đã là sáu giờ bốn mươi phút chiều.
Hôm nay Tô Lẫm không trực đêm, giờ chắc hẳn đã tan làm rồi.
Đến nhà anh đi.
Bước chân Hứa Kỳ Sâm cũng nhanh hơn, mãi đến khi cậu đứng ở ga tàu điện ngầm và nhìn vào vách ngăn bằng kính phản chiếu của tàu mới bất chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Sao cậu lại vui vẻ như vậy?
Không phải giả vờ vui vẻ để cho phù hợp với giả thiết của Lục Huyên, mà là tâm trạng thật sự trào ra từ trong lồng ngực.
Dường như cậu… không còn giống bản thân nữa.
“Chào mừng bạn đến với tuyến tàu điện ngầm số 2…”
Cửa tàu mở ra, Hứa Kỳ Sâm bước lên, giờ cao điểm đông người gần chết, cậu đeo tai nghe tìm một vị trí đứng sang một bên, dòng suy nghĩ trong đầu lộn xộn hệt như toa tàu chen chúc này.
Cầm chiếc điện thoại của mình, màn hình vẫn cứ tối om không hề có tin nhắn mới.
Có nên trả lời anh một chút không? Nói cho anh biết hiện tại mình đang trên đường đến nhà anh.
Hứa Kỳ Sâm lập tức mở khóa, vào giao diện WeChat, vừa mới gõ ba chữ “Bác sĩ Tô” đã lại xóa đi từng từ một.
Cậu chợt nhớ ra căn bản không cần phải thông báo lại.
Theo thiết lập trong nguyên tác, cho quỷ hút máu cắn vào cổ đã coi như là bước đầu đánh dấu, trong phạm vi nhất định, quỷ hút máu có thể nhận biết được người cung cấp máu, có khi còn chưa xuống dưới tầng nhà Tô Lẫm đã bại lộ hành tung rồi.
Gục đầu kề vách tàu, Hứa Kỳ Sâm thở dài.
Sao lại thêm cái thiết lập này cơ chứ, mất hết cả bất ngờ rồi.
Hứa Kỳ Sâm cứ ngẩn người như thế, đứng như người mất hồn mặc cho dòng người ngày càng chen chúc, đột ngột nghe thấy tiếng thông báo của nhà ga, hồn phách vừa mới rời người chưa được mấy giây đã lại bay trở về.
“Xin lỗi, cho tôi xuống…” Hứa Kỳ Sâm sử dụng tất cả sức lực của bản thân để chen ra ngoài từ trong đám đông, “Ngại quá, làm ơn nhường đường một chút…”
Vất vả mãi mới chen ra được tới cửa.
Bên ngoài cửa tàu, đường hầm đen kịt phản chiếu lại khung cảnh chen chúc trong toa, Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm, vô tình phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, nhưng còn chưa nhìn thấy rõ, đường hầm màu đen đã biến mất, thay vào đó là ánh đèn sáng ngời cùng khu vực ngồi chờ.
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng quay đầu lại.
“Này, cậu có xuống không, không xuống thì đừng có cản đường!”
Hứa Kỳ Sâm bị người phía đằng sau xô đẩy không còn nhìn thấy được gì nữa, cậu liên tục nói xin lỗi rồi bước xuống khỏi tàu theo dòng người.
Bước lên thang cuốn, Hứa Kỳ Sâm khẽ cau mày, trong lòng cứ cảm thấy là lạ làm sao.
Có lẽ là do cả ngày hôm nay cậu có vẻ khá thất thần.
Quẹt thẻ ra khỏi trạm tàu điện ngầm, trời bên ngoài đã xẩm tối, Hứa Kỳ Sâm vừa nghe nhạc vừa đi tới khu dân cư nhà Tô Lẫm.
Nơi này gần khu vực khai phá, vắng người hơn ở trung tâm thành phố rất nhiều, các hộ gia đình sinh sống chẳng bao nhiêu, ngay cả bảo vệ ngoài cổng cũng có lúc không thấy mặt, cũng vừa hay, Hứa Kỳ Sâm bớt được thời gian trình bày với chú bảo vệ.
Dự án xanh hóa khu dân cư cao cấp mới xây dựng này được thực hiện rất xuất sắc, trồng đủ loại đủ kiểu cây cối cỏ hoa, ban ngày có ánh mặt trời chiếu xuống sẽ tưng bừng đua nở, ngập tràn hơi thở thiên nhiên, nhưng đến tối cây cối rậm rạp như vậy trông lại có vẻ khá là âm u.
Hứa Kỳ Sâm khá lớn gan, cậu đạp lên bóng cây lay động đi thẳng về phía trước, song trong lòng cứ hoài âm ỉ bất an, vì vậy tháo tai nghe xuống quay lại nhìn.
Ngoại trừu những bụi cây đen mịt và những cành cây lay động dưới ánh đèn đường ra thì chẳng còn gì khác.
Chẳng lẽ là do cậu quá nhạy cảm thật?
Hứa Kỳ Sâm xoay đầu, lại đeo tai nghe lên, nhưng lần này bấm vào thanh điều chỉnh âm thầm tắt nhạc đi.
Bước chân cậu vô thức nhanh hơn, xuyên qua con đường lát đá cuối rợp bóng long não hai bên tới dưới tầng tòa nhà của Tô Lẫm.
Rõ ràng cậu nghe được tiếng đế giày ma sát với đá cuội truyền đến từ đằng sau.
Hứa Kỳ Sâm không quay đầu lại mà còn bước nhanh hơn, thậm chí còn định bỏ chạy, thế nhưng chân cậu vẫn còn chưa khỏi hẳn nên chỉ có thể miễn cưỡng bước đi, căn bản không thể chạy nổi.
Cậu thà rằng mình lầm còn hơn là thật sự xảy ra chuyện, song dường như đối phương đã nhanh hơn một bước, phát hiện ra sự cảnh giác của Hứa Kỳ Sâm, nhân lúc cậu chưa kịp chạy đi liền đẩy ngã xuống đất.
Đùi phải Hứa Kỳ Sâm đau đớn vô cùng, đối phương đè nửa thân mình lên người cậu khiến cậu chẳng còn đường vùng vẫy.
“Anh là ai! Buông tôi ra…”
“Mẹ kiếp cho mày chõ mũi vào chuyện của người khác này!” Người kia bẻ ngoặt hai tay Hứa Kỳ Sâm ra sau để cậu không thể giãy giụa nữa, sau đó đạp lên đùi phải của Hứa Kỳ Sâm đầy tàn nhẫn.
Chõ mũi vào chuyện của người khác?
Hứa Kỳ Sâm đột ngột nhận ra những gì cậu nhìn thấy trong toa tàu khi nãy không phải là ảo giác, bóng dáng quen thuộc kia chính là tên ấu ɖâʍ rác rưởi bị cậu bắt thóp trên chuyến tàu điện ngầm!
“Mày còn quay video?! Mày tưởng bản thân là cái thá gì!”
Chân Hứa Kỳ Sâm đau đến mức không động đẩy nổi, xương nửa bên mặt bị đất đá cọ đau rát, “Buông tôi ra! Nếu không anh sẽ hối hận…”
“Mày còn đe tao! Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết kết cục của việc bao đồng là thế nào!”
Giọng nói người kia bỗng nhiên trở nên sắc nhọn, sức lực của hắn ta mạnh đến đáng sợ, túm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm kéo lê cậu đến lùm cây bên cạnh.
Vết thương ở chân khiến Hứa Kỳ Sâm không tài nào đứng nổi, tên biến thái kia đạp lên tấm lưng vừa nhổm dậy của Hứa Kỳ Sâm làm cậu kêu lên vì đau đớn.
Đột nhiên, kèm theo một cơn đau, Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được có một vật gì đó lạnh lẽo và sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể cậu từ phía sau!
Cậu căn bản không thể ngờ được rằng người này lại còn mang theo hung khí!
“Tao cho mày ra mặt này! Ông đây sờ nó thì liên quan gì đến mày! Cho mày lo chuyện bao đồng này!”
Tên biến thái kia vừa chửi vừa điên cuồng đâm con dao gọt hoa quả vào người Hứa Kỳ Sâm, càng đâm càng sâu, khoang miệng Hứa Kỳ Sâm tuôn trào máu tanh, cơn đau đớn bị đâm thấu máu thịt khiến cậu không phát ra được một tiếng cầu cứu nào, mùi máu tanh ngày càng tràn ra như tấm lưới kín mít gió thổi không lọt quấn cậu thật chặt vào bên trong, không thể hô hấp, thậm chí ngay cả đau đớn cũng chẳng còn cảm nhạn được…
“Hừ, mẹ kiếp… Đi chết đi.”
Con dao sắc bén lạnh lẽo bị rút ra đột ngột, Hứa Kỳ Sâm đau đớn kêu lên, cảm nhận được người đang đạp trên lưng mình nhấc chân lên nhổ một bãi nước bọt ra đất.
Hứa Kỳ Sâm cảm tưởng như cả người mình đẫm máu, mùi máu tanh nồng khiến cậu choáng váng đầu óc, ruột gan lan truyền cơn đau đớn chẳng thể nào thuyên giảm, khiến cho cậu không còn dù chỉ một chút sức để bỏ dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ rời khỏi lùm cây,
Cậu co ngón tay lại, cố gắng nhúc nhích cánh tay lấy điện thoại trong túi, nhưng ngay cả sức để làm việc này cậu cũng chẳng còn.
Không được…
Mau tới cứu em…
Tô Lẫm đang ngồi trong phòng đọc một cuốn tạp chí khoa học bỗng nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn mãnh liệt không thể thở nổi, con ngươi anh đột ngột mở to.
Hứa Kỳ Sâm gặp chuyện rồi.
Anh vội vã rời khỏi phòng, vừa mở cửa nhà ra đã ngửi thấy mùi huyết.
Mùi hương này nồng nặc đến mức khiến Tô Lẫm lạnh cả sống lưng, hai tay vô thức nắm chặt, ngay cả khớp xương cũng trắng bệch vì dùng sức quá mức, nếu không phải vì sợ để lộ thân phận của mình, anh gần như chỉ muốn mở cửa sổ ra nhảy thẳng xuống.
Tốc độ thang máy chậm chạp đến đáng sợ, Tô Lẫm cảm thấy cả người mình rét lạnh, trong đầu ngập tràn nỗi sợ hãi cùng sự phẫn nộ mất kiểm soát, lý trí đã hoàn toàn trở nên vô dụng.
Chỉ cần nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được sự đau đớn và vẫy vùng của Hứa Kỳ Sâm giờ phút này, cảm giác tính mạng của cậu cứ trượt dần đi từng chút một.
Cảm giác hơi thở và mạch đập của cậu ngày càng yếu ớt.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Tô Lẫm đi theo năng lực trong lòng tìm được Hứa Kỳ Sâm đương thoi thóp trong lùm cây cối rậm rạp bằng tốc độ nhanh nhất.
Anh gần như không thể tin nổi vào mắt mình, con người mới buổi trưa hôm nay còn cười nói trêu đùa trước mặt mình giờ đây nằm gục trong bụi cỏ khuất nẻo, trang phục trắng tinh nhuộm sắc đỏ tươi.
Tô Lẫm bế Hứa Kỳ Sâm lên, vì mất máu quá nhiều nên cơ thể cậu chẳng còn hơi ấm, trái tim kiệt sức không đọng đậy, máu chảy ra từ khóe miệng rơi xuống cổ.
Ý thức sắp tan rã đúng lúc này quay trở về trên người Hứa Kỳ Sâm, cậu cố gắng thử nhấc tay mình lên hòng chạm tới gương mặt tái nhợt của Tô Lẫm, song dẫu có cố thế nào, cậu cũng chẳng còn sức mà nhấc.
“Anh đến rồi… Em… biết mà…”
Rõ ràng trái tim kia đã say giấc trong lồng ngực mấy nghìn năm, không đập nữa, cũng không còn cảm giác.
Vậy mà giờ phút này, Tô Lẫm lại cảm thấy lồng ngực anh đau đớn đến rét run.
Vì sao anh không nhận ra sớm hơn một chút.
Vì sao!
Chẳng màng tới việc sẽ có bất kì ai phát hiện, dưới bóng đêm tĩnh mịch, xương vai quỷ dị sau lưng Tô Lẫm chuyển động, từ bên trong giãy rách toác chiếc áo sơ mi trắng bung ra bên ngoài, cuối cùng biến thành đôi cánh khổng lồ màu đen như cánh dơi.
Anh lẳng lặng ôm Hứa Kỳ Sâm trong lòng, bay lên trời với tốc đọ khủng khϊế͙p͙ tới thẳng cửa sổ sát đất trong phòng mình, dùng hai cánh tay bảo vệ cơ thể cậu, đá một cước vỡ nát cánh cửa sổ thủy tinh rồi bế cậu vào trong phòng khách trống không.
Vì cảm xúc mất kiểm soát, hai mắt Tô Lẫm đỏ như máu, anh đặt Hứa Kỳ Sâm nằm trên sàn, máu của cậu nhuộm đỏ lồng ngực anh.
Ánh trăng lạnh lẽo đâm xuyên vào từ cửa sổ thủy tinh nát vụn, vương vãi trên cơ thể đỏ thẫm của Hứa Kỳ Sâm, mãnh liệt hòa lẫn cùng mùi máu tanh dày đặc để rồi bện ra một vẻ đẹp kì dị nhưng rung động cõi lòng.
Tay Hứa Kỳ Sâm run rẩy lần dọc trên sàn nhà tìm đến đầu gối Tô Lẫm, một ngụm máu tươi trào ra từ khóe môi câu, khắp kẽ rằng đều là sắc đỏ sẫm đáng sợ.
“Tô Lẫm… ôm… ôm em một cái… Em lạnh quá…”
Tô Lẫm rất rõ ràng, cậu vốn dĩ có thể là một bình thường sống một cuộc đời bình thường, không phải trốn trong góc tối âm u, không cần giấu giếm thân phận thật của mình.
Anh không muốn biến cậu thành đồng loại của bản thân.
Thế nhưng giờ phút này, Tô Lẫm chỉ muốn cậu còn sống.
Dù cho trái tim tuyệt đẹp kia chẳng thể đập thêm nhịp nào nữa.
Tô Lẫm vươn tay ra ôm Hứa Kỳ Sâm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu.
Giọng anh rất thấp, rất trầm, tựa như ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, dịu dàng mà tàn nhẫn.
“Tôi yêu em.”
Băng cá nhân chếch trên cổ bị bóc ra như xé mở một loại phong ấn cấm kỵ nào đó, răng nanh sắc nhọn đâm rách da dẻ trơn nhẵn của Hứa Kỳ Sâm, khiến cậu lập tức cảm nhận được cơn kích thích mãnh liệt khi đã cận kề mất ý thức.
Dòng máu trong cơ thể sống lại lần nữa, chúng hòa lại với nhau vội vã không kiềm nổi nữa, bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ đến mức không thể chống chọi lại hấp dẫn như muốn rời khỏi cơ thể này để tuôn trào sang một cơ thể khác.
Người trong ngực phát ra một tiếng thở dốc đầy đau đớn…
Đôi môi Tô Lẫm nhẹ nhàng kề sát làn da bóng mịn của Hứa Kỳ Sam, tham lang ʍút̼ máu trên người cậu, chất lỏng tanh ngọt ấm nóng như suốt ngọt chảy xuôi cổ họng anh, cứ dần dần trượt xuống dưới, khiến cho cơ thể lạnh lẽo u tối của anh chầm chậm bốc cháy lên, càng lúc càng mãnh liệt như sắp trào lên sôi sục.
Yết hầu chuyển động tỏ rõ rằng anh chẳng còn kiểm soát được cơn khao khát, lý trí khiến đầu óc anh chỉ toàn là đau đớn và không đành lòng, thế nhưng dục vọng và bản năng khát máu lại khiến anh tận hưởng đến vô cùng cái khoảnh khắc này.
Muốn hút cạn từng giọt máu trong cơ thể cậu.
Để chúng chảy vào trong cơ thể mình, trở thành phần chẳng bao giờ còn có thể lìa chia.
Để cậu khô cạn chết đi trong lòng anh.
Để cậu có thể sống mãi trong lòng anh.
Ý thức của Hứa Kỳ Sâm ngày một mơ hồ như chìm trong hồ nước, sa xuống, đắm sâu, quấn giữ, ngạt thở.
Con ngươi trong hai mắt chầm chậm tan rã, ánh sáng bên trong không ngừng phai mất, trở thành sắc tối trĩu nặng vô hồn.
Tô Lẫm cố dằn xuống cơn khoái cảm đến cực độ nhờ hút máu, loạng choạng đứng dậy.
Máu của Hứa Kỳ Sâm tràn ra từ trong khóe môi nhỏ giọt trên ngực.
Anh đi tìm một con dao nhọn, cắt mạnh vào cổ tay mình, sau đó khuỵu trên mặt đất, nhẹ nhàng đỡ đầu Hứa Kỳ Sâm lên.
Người trong lòng anh chỉ còn cách cái chết một bước, Tô Lẫm đưa cổ tay mình đến trước môi cậu, nhưng cậu đã chẳng còn sức để hút nữa, vệt máu sậm màu dính lên môi cậu rồi lại trượt xuống.
Bất đắc dĩ, Tô Lẫm chỉ có thể đưa cổ tay đã bị rạch của mình lên trước miệng, cố nén cơn đau đớn thấu tim gan để hút máu lỏng ra, sau đó hôn lên đôi môi Hứa Kỳ Sâm, dùng cách này để đút vào trong miệng cậu.
Máu chảy vào cổ họng Hứa Kỳ Sâm dọc theo đầu lưỡi mềm mại.
Hồ nước tĩnh mịch bỗng chốc bừng tỉnh, một bàn tay kéo cậu từ dưới đáy hồ lên.
Cổ họng thiêu đốt xuất hiện cơn kích thích cùng niềm khoái cảm chưa từng có từ trước đến nay.
Đôi mắt vốn ảm đạm của Hứa Kỳ Sâm nháy mắt nhuộm sắc đỏ thẫm, cậu phát ra một âm thanh trầm thấp từ bên trong cổ họng.
Tô Lẫm biết cậu đã nhận được máu của mình, vì vậy ngẩng đầu lên áp cổ tay mình lên môi cậu.
Máu của người yêu còn vương trên môi mình, cõi lòng Hứa Kỳ Sâm ngập tràn nỗi rung động, cặp răng nanh mới xuất hiện mài lên môi cậu, khiến đáy lòng cậu ngứa ngáy râm ran.
Trước hết, cậu dùng môi nhẹ nhàng cọ xát đầu răng như thăm dò, tựa như một nụ hôn thân mật khắng khít.
Cách thăm dò này chỉ đem lại kết quả duy nhất là làm cho mê muội, cậu khao khát mà ɭϊếʍƈ ʍút̼ đầy tham lam như một con rượu nghiện ngập, dòng máu lạnh lẽo ngọt ngào này khiến cậu chẳng tài nào dừng lại.
Sức lực tưởng như đã biến mất đã dần dần quay trở lại cơ thể hoàn toàn khác này một lần nữa, khát vọng trong lòng cũng càng lúc càng đầy, không còn nghe theo sự chi phối của đại não.
Còn muốn nữa…
Em còn muốn nữa…
Hứa Kỳ Sâm nằm trong lòng Tô Lẫm vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay anh, tham lam hút lấy chất lỏng trong mạch máu như thể sợ hãi anh sẽ cứ vậy mà rời đi, chỉ muốn hút thật nhiều, chỉ muốn từng giọt mái kia rót thẳng vào trong cơ thể mình.
Cậu không biết nên miêu tả bản thân mình như thể nào bây giờ, khao khát, hoảng loạn, hỉ hoan, sung sướng… Khoái cảm cực độ như sóng biển chẳng thể chống đỡ nhấn chìm cậu trong cơn dâng trào nóng rực, dù là băng đá rét lạnh thấu xương cũng không tài nào dập tắt được ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trong cơ thể cậu.
Lời thề nguyện bằng máu có hiệu lực kể từ giây phút này.
Người trở thành đồng loại của ta.
Đêm tối, trăng sáng, mùi tanh ngọt ngạt ngào khắp căn phòng.
Dục vọng ôm lấy sinh mệnh, hòa lẫn vào nhau tăm tối mà tuyệt đẹp.
Nhịp tim yếu ớt ngừng đập vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng “Tôi yêu em”.
Đóng băng vào cõi vĩnh hằng vô tận.