Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 66: 66: Bác Sĩ Tô Em Thích Anh Lắm

Chỉ trong giây lát, đồng tử của Tô Lẫm chuyển thành màu đỏ.
Cảm giác đói bụng sinh lý không thể nào ngăn cản được từng bước một xâm chiếm lấy lí trí của anh.
“Cậu điên rồi…” Anh nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng đau đớn.


“Em không có.” Hứa Kỳ Sâm nhìn anh cố gắng kìm chế bản thân mà vô cớ nhớ đến Mục Diêu ở thế giới thứ hai, lồng ngực cậu không khỏi khó chịu, thẳng thắn hôn đôi môi còn rướm máu lên khóe miệng Tô Lẫm, “Là anh kìm nén sắp điên rồi, sao anh không chịu thừa nhận chứ?”


Bông hoa tuyết cuối cùng rơi xuống.
Khiến cho vạn vật cứ vậy mà sụp đổ.
Tô Lẫm hôn lên môi Hứa Kỳ Sâm, lạnh lẽo và ấm nồng dính quánh đặc lại thật chặt dưới sự bổ dưỡng của máu lỏng, như thể một khối băng rơi vào trong bể rượu nóng rực.


Cảm giác thèm ăn kích thích Tô Lâm trực tiếp bỏ qua bước đầu tiên của một nụ hôn là thăm dò và cọ xát, ɭϊếʍƈ lên vết thương của Hứa Kỳ Sâm hòng mong được thưởng thức vị tanh ngọt nơi đầu lưỡi, nhanh nhẹn chen qua bờ môi khép hờ, tiến sâu vào trong khoang miệng.


Hành động này nằm ngoài dự đoán của Hứa Kỳ Sâm, cậu vốn chỉ đoán chắc được rằng Tô Lẫm đang khát máu đến cùng cực nên mới dùng chiêu này, không ngờ hành động của Tô Lẫm lại hoàn toàn không giống như đang quấy phá vì thèm ăn đơn thuần.


Có lẽ vì phát hiện ra sự ngờ vực và chối từ từ phía cậu, động tác của Tô Lẫm càng mãnh liệt hơn, như thể máu từ một vết thương nhỏ căn bản không đủ để thỏa mãn nhu cầu của anh, trái lại còn khơi dậy trong lòng anh một khao khát lớn hơn nữa.
Anh kết thúc nụ hôn này.


Khoảnh khắc lìa nhau ra, Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy đôi môi tái nhợt của anh vương lấy máu mình, cậu bắt đầu choáng váng, nhịp tim đập càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng hoảng loạn, không biết triệu chứng này là do nỗi sợ hãi đối với máu hay bởi đã nhìn thấy một mặt khác của con người anh – bị dục vọng thao túng.


Vì để xoa dịu cơn hoảng loạn này, bàn tay Hứa Kỳ Sâm siết chặt trên làn da lạnh lẽo của Tô Lẫm, giống như túm lấy được một khúc gỗ trôi dạt giữa đại dương mênh mông vô tận, cách một lớp áo sơ mi trắng, ngón tay cậu gần như chìm vào trong da thịt, trong cơ thể anh.


Đôi môi lạnh lẽo của Tô Lẫm dính máu của mình, từ hai má mềm mại, từ xương sụn nơi tai, từ đường nét quai hàm cho đến vùng cổ trắng mịn in hằn một chuỗi nụ hôn thật tỉ mỉ, như lời cầu xin thần phật phù hộ thành kính trước bữa ăn.


Mạch máu yếu ớt đập kia chính là mục tiêu săn lùng cuối cùng của cậu.
Cảm nhận được hô hấp Tô Lẫm ngày càng gấp gáp, Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên hơi sợ.


Rõ ràng do chính cậu chủ động, cậu cũng biết sẽ bị cắn vào động mạch, thế nhưng trong lòng cậu thật sự vẫn rất sợ, dù gì cậu cũng chẳng phải Lục Huyên thật, sẽ không có được thành tâm một lòng hiến tế.


Tay cậu theo thói quen chạm lên lưng Tô Lâm vừa như xoa dịu vừa như dỗ dành, “Tô Lẫm, anh nhẹ thôi…” Vốn dĩ là tông giọng cầu xin rất bình thường, thế nhưng bởi vì Tô Lẫm đang ɭϊếʍƈ cổ cậu khiến âm thanh run lên, vô tình trở nên ám muội.


Không đợi Hứa Kỳ Sâm kịp ngượng ngùng vì âm thanh của mình, hàm răng sắc nhọn đã đột ngột đâm rách làn da, tiến sâu vào trong máu thịt, Hứa Kỳ Sâm đau đến mức khẽ rên lên, ngón tay bấu càng chặt hơn, cảm giác hô hấp như ngừng lại ngay lập tức.


Trong nỗi đau đớn xen lẫn thứ tình cảm khó lòng tả xiết.
Hàm răng lạnh lẽo của Tô Lẫm được bao quanh bởi dòng máu nóng ấm của cậu, cảm giác thèm ăn cùng cơn khoái cảm liên tục xông tới, khiến cho từng lỗ chân lông trên khắp thân mình cậu đều run rẩy không thôi.


Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được dòng máu bên trong cơ thể mình bị một ngoại lực mạnh mẽ hút ra khỏi cơ thể một cách mất kiểm soát, cơn đau đơn khiến cậu tỉnh táo lại bất chấp nỗi choáng váng, cảm tưởng như linh hồn và sinh mệnh của mình đều đang tràn vào trong cơ thể của một người khác.


Anh hút đi mạnh quá.
Hứa Kỳ Sâm sắp không thể thở nổi nữa rồi.
“Đau… Tô Lẫm…”
Giọng nói mơ hồ không rõ của Hứa Kỳ Sâm len lỏi tới tai Tô Lẫm đánh thức anh khỏi khát vọng điên cuồng.


Anh ngừng lại sự đòi hỏi vô tận của mình, dịu dàng ɭϊếʍƈ vành tai đương liên tục tuôn máu cho đến khi nơi đó không còn chất lỏng đỏ sẫm nào chảy ra nữa.


Hứa Kỳ Sâm đã gần như chìm vào cơn hôn mê, cơ thể run lên nhè nhẹ, trên da thịt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, những điều này đều là triệu chứng khi mất máu.
Tô Lẫm xót xa không thôi, vốn dĩ anh luôn chống cự tiếp xúc gần gũi với cậu là vì sợ rằng bản thân sẽ chẳng thể kiềm chế.


Màu con ngươi trong mắt anh chầm chậm lắng xuống càng lúc càng sâu, ɭϊếʍƈ lên vết máu đọng lại nơi khóe miệng.


Đợi đến khi ý thức đã khôi phục hoàn toàn, Tô Lẫm bế Hứa Kỳ Sâm lên, nhẹ nhàng đặt lên giường trong phòng ngủ, thấm ướt khăn mặt trong nước nóng rồi lau vết máu trên mặt cậu từng tí một.


Dáng vẻ cậu giờ đây chẳng khác nào đã thϊế͙p͙ đi ngủ, Tô Lẫm ngồi trên sàn nhà cạnh giường, lẳng lặng ngắm nhìn rất lâu.
Gió đêm luồn qua cửa sổ, chậm chậm đong đưa, nhẹ nhàng đùa nghịch với tóc mái của Hứa Kỳ Sâm khiến cậu hơi nhíu mày vì ngứa ngáy.


Tô Lẫm vươn tay vén tóc sang một bên, ngón tay còn chưa kịp rời đi đã bị Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng dụi dụi mặt vào.
Cứ tưởng cậu đã dậy rồi, thế nhưng sau khi dụi qua dụi lại, đối phương rúc cả người vào trong chăn chỉ để lộ ra nửa vầng trán.


Tô Lẫm lẳng lặng nhìn thêm một lát rồi rời khỏi phòng ngủ.
Khi tỉnh lại, đầu óc Hứa Kỳ Sâm trống rỗng, nằm mơ màng trên giường một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại.
Cậu nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường, phát hiện ra hiện tại đã là mười giờ tới.


Tấm chăn cậu đắp mềm mại và êm ái, Hứa Kỳ Sâm trở mình, miễn cưỡng nằm úp sấp người, hai mắt nhìn chằm chằm khe cửa phòng ngủ mà chẳng muốn dậy chút nào.
Bên ngoài vang lên tiếng nước chảy, hình như là âm thanh từ vòi hoa sen trong buồng tắm.


Hứa Kỳ Sâm tỉnh táo hơn rất nhiều, cảm thấy bụng đói cồn cào, vì vậy vén chăn lên, vì không có dép nên cậu bám tường đi chân trần đến căn nhà bếp bán mở, mở tủ lạnh ra, thế nhưng bên trong chẳng có bất kì thứ gì ngoài nước uống.


Vốn muốn tìm ít thức ăn lấp đầy cái bụng, Hứa Kỳ Sâm thất vọng đóng cửa tủ lạnh lại rồi nhảy ra phòng khách, phát hiện trên ghế sô pha có một chiếc hộp rất tinh xảo.
Hứa Kỳ Sâm ngồi xuống, cũng chỉ nhìn hộp đóng gói một chút chứ không tự ý mở ra.


Tô Lẫm mặc áo tắm tối màu bước ra từ trong buồng tắm, cả người được bao phủ bởi một tầng hơi nước, tóc tai ướt nhẹp dính sát lấy thái dương.


Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Kỳ Sâm không khỏi lúng túng, đành phải nghiêng đầu đi vờ như đang ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ, “Tầm nhìn nhà anh đẹp thật…”
Vừa nói dứt câu, bụng cậu đã réo lên mất kiểm soát.


Tô Lẫm đi tới ghế sô pha, mở chiếc hộp ra rồi yên lặng đặt lên đầu gối cậu.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn, bên trong hộp là bốn chiếc bánh cupcake rất xinh.


Cậu ngẩng đầu nhìn Tô Lâm, “Ra là cho em ạ?” Nhưng dường như đối phương cố ý trốn tránh ánh mắt cậu, quay người tiến vào buồng tắm sấy tóc.


Hứa Kỳ Sâm đói bụng gần chết, một lèo ăn sạch một cái bánh ngọt, cảm giác chắc bụng khiến tâm trạng cậu lại tốt lên, khi thấy Tô Lẫm với mái tóc mềm mại vừa được sấy khô đi ra lần nữa, cậu cũng chẳng còn cảm thấy lạnh lùng như trước.


“Bác sĩ Tô, hôm nay em ngủ lại đây được không?” Giọng cậu nghe đầy nịnh nọt, “Đã muộn thế này rồi, em về trường học thì không tiện lắm…”


Tô Lẫm không đưa ra đáp án, Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng chờ, trực tiếp đứng dậy đi tới trước mặt anh, “Anh không nói em sẽ coi là đồng ý.” Tô Lẫm vỗ tình nhìn thấy dấu răng trên cổ cậu, vòng qua cậu bỏ vào phòng ngủ mà không nói một lời.


Hứa Kỳ Sâm không để ý đến sự lạnh lùng của anh, quay người nhảy đến huyền quan, lấy từ trong ba lô của mình ra một bộ quần áo để tắm rửa rồi vào buồng tắm.


Nhìn trong gương, sắc mặt cậu có phần nhợt nhạt, đôi môi nứt ra cũng không kết vảy già đáng sợ như trong tưởng tượng, vết thương kia nhỏ hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Là bởi sức mạnh chữa lành từ dịch lỏng trong cơ thể của quỷ hút máu sao?


Cổ vẫn còn nhoi nhói, cậu nghiêng mặt kiểm tra trước gương, thấy có hai lỗ nhỏ rất rõ ràng và vệt máu đọng nhạt màu.
Xuống miệng thật tàn nhẫn.
Nhưng đã được Tô Lẫm hút máu sớm hơn trong nguyên tác, Hứa Kỳ Sâm vẫn rất có cảm giác thành tựu.


Chân của cậu không thể đứng tắm vòi hoa sen được, cũng may là trong phòng tắm nhà Tô Lẫm có một chiếc bồn tắm khá lớn, Hứa Kỳ Sâm xả nước nóng rồi khoan khoái nằm vào trong.
Đã lâu lắm rồi cậu không tắm, cảm giác toàn thân đều thả lỏng.


Ngẩng đầu lên nhìn trần phòng tắm, Hứa Kỳ Sâm bắt đầu thả trôi dòng suy nghĩ.
Khi nãy lúc hút máu, tại sao Tô Lẫm lại hôn cậu?


Lẽ nào hiện tại anh cũng thích Lục Huyên? Hứa Kỳ Sâm không dám chắc, trong nguyên tác, tuyến tình cảm của Tô Lẫm rất mờ nhạt, anh chính xác là một bức tường băng cứng rắn, Lục Huyên đục hoài đục mãi, sử dụng tất cả sức lực mà mình có, thậm chí còn biến thành đồng loại cùng anh mới có thể đục ra một khe hở.


Nhưng ở thế giới này, dường như Tô Lẫm có nhiều tình cảm con người hơn trong tưởng tượng của cậu.


Những hồi ức trong đầu bắt đầu hiện ra vẻ mặt kìm nén và nhẫn nhịn của Tô Lẫm khi anh đè lên người cậu, hai má Hứa Kỳ Sâm nóng bừng, cậu lắc đầu, quy kết rằng đây là phản ứng bình thường khi ngâm nước nóng quá lâu.


Nước đã dần lạnh đi, Hứa Kỳ Sâm thử rời mình khỏi bồn tắm, rồi lại phát hiện ra chuyện không dễ dàng như thế, một chân không thể chống nổi.


Cậu thử chống tay vào thành bồn tắm, đứng trước bằng một chân, nhưng trên sàn và trên người chỉ toàn là nước, cậu không thể nào nhảy ra từ bồn tắm chỉ với một chân được.
Làm sao bây giờ.
Hứa Kỳ Sâm hết sức phiền não.
“Bác sĩ Tô!”


Tô Lẫm dựa người vào giường nghe âm thanh vang lên từ trong buồng tắm, tháo kính mắt của mình xuống.
“Bác sĩ Tô ~ Mau tới đây giúp em với!”


Bị thúc giục không thể chịu được, Tô Lẫm đến gần buồng tắm, thấy cả người Hứa Kỳ Sâm chỉ bọc một tấm khăn tắm, đứng trong bồn chống vách tường phòng tắm bằng một chân, trông y như một con sếu bé bỏng.


Thấy Tô Lẫm không tiến vào mà chỉ khoanh tay đứng dựa vào cửa phòng tắm, Hứa Kỳ Sâm không chịu được mở miệng, “Bác sĩ Tô, một chân của em bất tiện quá, không dám nhảy ra ngoài.
Anh… có thể ra đây giúp em một chút được không?”


Cái đồ lạnh lùng này vẫn y như vậy, bình thản điềm nhiên cũng chẳng lên tiếng, Hứa Kỳ Sâm hơi nóng, “Em cho anh uống cả máu mình mà anh đối xử với em như thế à.” Cậu lí nhí chêm thêm, “Rút răng vô tình.”


Cuối cùng Tô Lẫm cũng đi tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm vươn hai tay ra vốn hy vọng anh dìu mình lên, không ngờ đối phương lại trực tiếp ôm ngang eo Hứa Kỳ Sâm, không nói câu nào bế cậu ra khỏi buồng tắm.


“Này này… Được rồi, được rồi.” Hứa Kỳ Sâm hơi ngượng, “Bác sĩ Tô, anh thả em xuống đây đi.”
Bác sĩ Tô buông cậu ra, Hứa Kỳ Sâm cầm quần áo ngoài cửa vọt vào phòng khách.


Cậu ngồi trên ghế sô pha, để lại trên sàn một hàng dấu chân ướt nhẹp, trông chẳng khác nào con mèo được chủ nhân bế ra khỏi bồn tắm.
Tô Lẫm cũng không dừng lại, anh quay người trở về phòng ngủ của mình.


Cảm giác thẹn thùng và lúng túng khiến Hứa Kỳ Sâm quên mất thiết lập tính cách của Lục Huyên.
Làm sao Lục Huyên lại ngại cho được, được người mình thích bế phải mừng như điên, chỉ muốn lao xuống tầng chạy vòng vòng mới đúng.


Sẽ không phá vỡ thiết lập đâu nhỉ, liệu có bị Tô Lẫm phát hiện ra điều lạ thường không? Hứa Kỳ Sâm thay quần áo với tâm trạng rối rắm, chống vách tường nhẹ nhàng nhảy đến cửa phòng ngủ, hình như Tô Lẫm đã ngủ rồi.


Hứa Kỳ Sâm rón ra rón rén chui vào trong chăn, Tô Lẫm quay lưng về phía cậu, đường nét từ vai, cánh tay cho đến eo nhấp nhô như dãy núi liền nhau.
“Bác sĩ Tô, em lạnh quá.” Hứa Kỳ Sâm nhích người về phía anh.
Âm thanh của Tô Lẫm khiến Hứa Kỳ Sâm nghĩ tới gỗ thông trong tuyết.


“Cậu lại gần thế này chỉ có càng lạnh hơn thôi.”
Hứa Kỳ Sâm sửng sốt giây lát, cậu quên mất chuyện này.
Không được bao lâu, cậu lại vừa cười vừa dán vào lưng Tô Lẫm, “Vậy, vậy để em cho anh ấm áp nhé.”
“Không cần.”


Hứa Kỳ Sâm cười hì hì nằm úp sấp lên bả vai Tô Lẫm ngắm gò má anh, “Bác sĩ Tô, anh nhìn em một chút đi.” Thấy Tô Lẫm không có phản ứng gì, Hứa Kỳ Sâm rướn lên như con cá chạch con đè nửa người lên vai và cánh tay anh, “Bác sĩ Tô à?”


Vẫn không có phản ứng, Hứa Kỳ Sâm lật người lại như leo qua một bức tường, sau một hồi lộn xộn, cậu nở một nụ cười ngọt ngào đối mặt nhìn Tô Lẫm.
“Bác sĩ Tô, máu của em có vị gì?” Hứa Kỳ Sâm dán sát người vào, “Uống ngon không?”
“Nói chuyện đi mà, bác sĩ Tô.”


Không đợi Hứa Kỳ Sâm nói thêm gì, Tô Lẫm đã xoay người lại, một lần nữa quay lưng về phía cậu, thậm chí còn như cố ý trốn tránh cậu mà dịch người trên giường để trống ra một khoảng cách.


Hứa Kỳ Sâm thấy buồn cười, cậu cũng dịch theo, hai người một dịch một trốn đến khi tới tận mép giường, Hứa Kỳ Sâm túm lấy cánh tay Tô Lẫm kéo anh lại vào trong, “Nào, đừng để ngã xuống.”
Giọng cậu nhẹ nhàng và dịu dàng, tựa như lời thủ thỉ bình thường nhất trước khi người yêu ngủ.


Hứa Kỳ Sâm không ngủ được, nghịch ngón tay làm thành mấy người tí hon men theo mép chăn leo lên vai Tô Lẫm, “Bác sĩ Tô ơi, anh buồn ngủ chưa?”
Đối phương không trả lời, nhưng cũng không có tiếng hít thở ổn định nên có khi đã ngủ say.


Hứa Kỳ Sâm cũng không làm động tác khác, nằm cách khoảng mười centimet nhìn bóng lưng anh, một lúc lâu sau nhẹ nhàng chúc ngủ ngon.
Ngủ càng sâu, cơ thể và ý thức bị tróc tách ra càng rõ ràng.


Ý thức lơ lửng đến tầng mây nào đó, chẳng tài nào điều khiển được gì, cơ thể cũng chỉ có thể tự phát những hành động nhờ vào phản xạ có điều kiện và quán tính tích lũy lâu dài.


Hồi nằm viện, dường như không ngày nào Hứa Kỳ Sâm ngủ ngon giấc, suốt đêm mơ thấy chuyện thời cấp ba, có những lúc muốn mà không thể tỉnh lại được.
Thế nhưng kì lạ là đêm đó cậu không nằm mơ, ngủ trọn một giấc tới tận bình minh.


Khi mơ màng mở mắt ra, Hứa Kỳ Sâm phát hiện cả người mình được Tô Lẫm ôm vào trong lòng, cánh tay anh đệm dưới cổ và mặt cậu vòng tới sau lưng.
Hứa Kỳ Sâm cứ ngỡ mình vẫn còn đang mơ.


Cậu thử động đậy, Tô Lẫm vẫn đang say giấc hơi cau mày, không có ý định mở mắt ra mà chỉ càng ôm Hứa Kỳ Sâm chặt hơn nữa, lòng bàn lành lạnh khô ráo chốc chốc lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
Tư thế này, động tác này.
Thật sự quá thân thuộc.


Cơn buồn ngủ của Hứa Kỳ Sâm hoàn toàn biến mất.
Cậu nhớ mình từng xem một bộ phim điện ảnh kịnh tính, lần đầu tiên vì xem qua loa nên trở thành khán giả bị đánh lừa bởi kĩ xảo quay phim và dàn dựng kịch bản.


Bởi vì không cam lòng, cậu xem lần thứ hai mới phát hiện hóa ra không phải vì nội dung bộ phim phức tạp cỡ nào, chỉ là do bản thân đã quên đi mất những chi tiết nhỏ xíu.
Chi tiết nhỏ không đánh lừa được người.


Hứa Kỳ Sâm nhắm hai mắt lại, không biết bao lâu sau, cậu cảm nhận được người đang ôm mình đã thức giấc.
Anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình, buông Hứa Kỳ Sâm ra.
Nghe thấy tiếng bước chân anh ngày càng xa, Hứa Kỳ Sâm mới mở mắt, ngẩn ngơ một hồi, sau đó rời giường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.


Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Lẫm chủ động nói, “Tôi đưa cậu về trường học.”
Hứa Kỳ Sâm nghĩ ngợi một chút rồi cười đáp, “Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ Tô.” Cậu đi tất vào, ngẩng đầu lên hỏi, “Đúng rồi, anh có còn băng cá nhân không? Cổ của em… để lộ ra thì không hay lắm.”


“Xuống mua đi.”
Hứa Kỳ Sâm đi theo sau Tô Lẫm, hôm nay anh vẫn xin nghỉ làm, ăn mặc rất đơn giản, áo len trong màu đen phối với quần bò màu xanh đậm, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu.
Bóng lưng quá giống.
Nhìn anh lái xe ra, Hứa Kỳ Sâm chống nạng, mở cửa xe chui vào.


Xe chạy một đoạn đường, Tô Lẫm nhìn thấy một hiệu thuốc, bèn xuống xe mua một hộp băng cá nhân rồi vứt vào trong lòng Tô Lẫm.


“Em đói, bác sĩ Tô.” Hứa Kỳ Sâm nhìn Tô Lẫm, “Em muốn ăn một ít vằn thắn, ở kia có một tiệm kìa.” Mặc dù không nói lời nào, Tô Lẫm vẫn nhìn theo hướng cậu chỉ, cách tiệm thuốc khi nãy ba cửa hàng đúng là có một quán mì vằn thắn.


Anh mở cửa xe, Hứa Kỳ Sâm lập tức hiểu ý, cũng xuống xe theo.
Cậu chống nạng đi rất nhanh, vừa vào cửa đã nói với chủ quán: “Hai bát mì vằn thắn ạ.”
“Đầy đủ à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, nhìn thấy Tô Lẫm đã vào liền nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống.


“Bác sĩ Tô, anh ăn được mì vằn thắn chứ?”
Tô Lẫm gật đầu.
“Vậy thì tốt.”
Mặc dù tiệm không lớn nhưng chủ quán rất nhnah nhẹn, chỉ phút chốc đã bưng lên hai bát mì vằn thắn mới nóng hổi.


Hứa Kỳ Sâm cầm hai cái thìa nhỏ đưa cho Tô Lẫm một cái, sau đó nhìn bát mì vằn thắn được rắc đầy hành tươi và ngò rí băm nhỏ trông vô cùng ngon miệng.
Cậu liếc sang Tô Lẫm, vươn tay cầm chiếc thìa nhỏ múc hết ngò rí và hành thái trong bát của Tô Lẫm ra để vào bát mình.


“Được rồi.”
Trong bát Tô Lẫm không còn gì ngoài mì vằn thắn và nước lèo trong veo, anh nhìn Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm lại cười rất đỗi chân thành, “Ăn đi bác sĩ Tô.”


Gọi một bát mì vằn thắn, Tô Lẫm không ăn được bao nhiêu nhưng Hứa Kỳ Sâm lại ăn sạch sành sanh, ngay cả nước lèo bỏ thêm sa tế cậu cũng húp hết nửa.


Ăn sáng xong, Tô Lẫm lái xe chở Hứa Kỳ Sâm về trường học, lúc tháo dây an toàn nhìn thấy hộp băng cá nhân, Hứa Kỳ Sâm liền lấy ra một cái, xé vỏ rồi đưa cho Tô Lẫm.


“Bác sĩ Tô, em không tìm được vị trí, anh dán giúp em đi.” Hứa Kỳ Sâm hơi nghển lên, để lộ chiếc cổ nhẵn mịn trước mắt Tô Lẫm.
Hành vi để lộ phần yếu của của bản thân như vậy thường luôn mang theo sự mê hoặc khó lường.
Khi cầu xin, cậu hay vô thức mềm giọng, khiến cho không ai có thể chối từ.


Tô Lẫm hơi do dự, anh nhận lấy băng cá nhân trong tay cậu, xé phần dán đằng sau ra, đưa tay sát gần cổ cậu.
Nhìn thấy hai vết lỗ nhỏ xíu, đầu ngón tay anh không khỏi tê dại.
Anh dán băng cá nhân trong tay lên, nhẹ nhàng miết ngón tay cho bằng phẳng.


Dán băng cá nhân lên vị trí này luôn có cảm giác giấu đầu lòi đuôi đầy ám muội.
Ngay khi ngón tay anh vội vã muốn rời khỏi miếng băng cá nhân, Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon dài lạnh lẽo ấy, ôm lấy Tô Lẫm trong tư thế anh nghiêng người.
“Bác sĩ Tô, em thích anh lắm.”


Nói xong, Hứa Kỳ Sâm nhảy xuống xe thật nhanh, chống cặp nạng của mình cà nhắc rời đi.
Để lại Tô Lẫm hẵng còn sững sờ tại chỗ.


Vừa lên năm nhất, Lục Huyên không có nhiều tiết học, Hứa Kỳ Sâm không có việc gì làm thường xuyên chạy tới khoa chấn thương chỉnh hình ở bệnh viện số ba, thế nhưng bao nhiêu lần không gặp được Tô Lẫm mà lại chạm mặt bác sĩ Vương lần trước tháo bột cho cậu.


Bác sĩ Vương lo lắng quan tâm như một người cha già, vừa thấy Hứa Kỳ Sâm là bắt cậu tới khoa phục hồi chức năng, Hứa Kỳ Sâm bị thúc giục chẳng thể thoái thác đành phải đi theo y tá.
“Bác sĩ Vương, lát nữa bác sĩ Tô đến nhớ nói với anh ấy là cháu tới tìm anh ấy nhé.”


“Được, không thành vấn đề.”
Trong khoa phục hồi chức năng có không ít bệnh nhân, phần lớn là những người bị thương như Hứa Kỳ Sâm đến đây tập luyện phục hồi.


Lúc bước vào, Hứa Kỳ Sâm vừa vặn gặp được một y tá nam đẹp trai cao ráo, quan trọng nhất là vô cùng dịu dàng, không cần biết Hứa Kỳ Sâm đi lại tốt hay không cũng đều nở nụ cười xán lạn, chẳng chút keo kiệt đủ kiểu động viên, cả người thực sự ánh lên vầng sáng của Đức Thánh Cha.


Bốn ngày liên tiếp, Hứa Kỳ Sâm ngưỡng mộ các y tá hướng dẫn của khoa phục hồi chức năng từ tận đáy lòng, nếu tất cả các ngàng dịch vụ được đào tạo theo mức độ như thế này thì quả là tạo phúc cho xã hội.
“Chậm thôi, đúng rồi, đi từng bước một…”


Nhìn y tá Tiểu Trương đứng ở cuối thanh ngang chờ cậu đi tới, Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên có cảm giác mình y như đứa trẻ con mới bắt đầu tập đi.
“Đúng rồi, Tiểu Huyên giỏi lắm, đừng dồn quá nhiều sức vào chân bị thương…”


Vất vả mãi mới bám xà ngang đi được đến cuối, sau lưng Hứa Kỳ Sâm vã đầy mồ hôi, Tiểu Trương còn phấn khích hơn, lập tức ôm chầm lấy cậu, “Tuyệt quá rồi!”


Hứa Kỳ Sâm không khỏi ngượng ngùng, cậu chỉ bám đồ vật đi được mười mấy mét thôi mà Tiểu Trương phấn khích như thể cậu vừa đoạt chức vô địch thế giới ở Paralympic vậy.
Cậu cười gượng, giơ tay vỗ vai Tiểu Trương, “Cảm ơn, cảm ơn cậu, nhờ có cậu…”


Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành, bởi vì dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, vào thời điểm này nên có sự xuất hiện của vai chính còn lại.
Cậu hơi ngó ra ngoài cửa trước.
Đúng là vẫn chưa thể học cách không lập flag cho mình…


Nhìn vẻ mặt tối sầm của Tô Lẫm đứng ngoài cửa khoa phục hồi chức năng, Hứa Kỳ Sâm mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Mồ hôi sau lưng lạnh toát.