Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 61: 61: Thiếu Gia Tôi Không Giả Ốm Tôi Muốn Báo Cáo Có Người Giả Chết!

Hứa Kỳ Sâm và Hà Nhạn Nhân hẹn nhau ở quán cà phê anh thứ nhà cô mở.
Không có khác biệt gì lớn so với lần gặp trước, nhưng Hứa Kỳ Sâm có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, Hà Nhạn Nhân đã hoàn toàn buông bỏ tình cảm dành cho cậu khi trước.


Thực chất ngay từ đầu cậu cũng đã biết, chỉ vì cuộc trò chuyện lần đầu gặp mặt khiến người con gái luôn mang trong lòng khát vọng về quyền bình đẳng cảm thấy được tôn trọng nên mới nảy sinh cảm tình, nhưng trên thực tế, cái cảm tình ấy còn kém xa tình yêu nam nữ nhiều.


Giống như Lâm Niệm Chi từng nói, đằng nào cũng phải kết hôn, chẳng bằng tìm một người tiện cả đôi bên.
Hà Nhạn Nhân cũng như vậy, đằng nào cũng phải kết hôn, chẳng bằng tìm một người biết tôn trọng mình.


Có điều so với lần trước, lần này nội dung cuộc trò chuyện của hai người bí mật hơn rất nhiều.
Nếu không phải đối phương là Hà Nhạn Nhân, Hứa Kỳ Sâm cũng không dám tự tiện đề xuất thế này, dù sao không phải cô gái nào cũng gan dạ, sáng suốt và khí phách như cô.


“Nước đi này của cậu rất nguy hiểm.”
Hứa Kỳ Sâm cười, “Nếu còn con đường khác để đi, đương nhiên tôi sẽ không lựa chọn cách thức này.”
Hà Nhạn Nhân gật đầu, “Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ tận sức giúp cậu.”


Sau khi chia tay Hà Nhạn Nhân, Hứa Kỳ Sâm quay trở về dinh thự nhà họ Tạ.
Vì kế hoạch riêng, cậu chủ động nói với Tạ lão gia muốn chăm sóc cha mình.


Mấy ngày này, gần như hôm nào Hứa Kỳ Sâm cũng vào phòng Tạ Nho Quân thăm hỏi, mặc dù Tạ Nho Quân không phải cha ruột của cậu, nhưng bi kịch của Tôn Lâm không phải ông gây nên, ông cũng là người bị hại trong cuộc, Hứa Kỳ Sâm không có quá nhiều cảm xúc không tốt đối với ông, thậm chí còn thấy hơi thương xót.


Cuộc đời Tạ Nho Quân đã sắp đi tới hồi kết, thuốc độc mãn tính đã ăn mòn toàn bộ cơ thể ông từ trong ra ngoài, ông gần như không nói được thành lời nữa.
“Lâm thiếu gia, thuốc nấu xong rồi ạ.” Một nha hoàn đứng ở cửa, trong tay bưng một bát thuốc Đông y.


Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu mỉm cười, “Được rồi, đặt lên bàn đi, lát nữa tôi sẽ cho cha uống.”
Nha hoàn gật đầu, đầy vẻ quan tâm, “Thiếu gia cũng phải chú ý sức khỏe đó ạ.”


“Được rồi.” Hứa Kỳ Sâm đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, “Lúc ra ngoài thì cài cửa lại giúp tôi, cha tôi không thích ồn ào, cảm ơn.”


Căn phòng trở nên yên tĩnh, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy đi tới cạnh bàn, lấy trong túi áo ra một chiếc lọ to bằng lòng bàn tay, đổ một ít thuốc vào trong lọ rồi đậy kín nắp, sau đó đổ hết số thuốc còn lại vào trong bồn hoa trên bệ cửa sổ.


Mỗi lần Hứa Kỳ Sâm ngồi bên giường Tạ Nho Quân, cầm lấy bàn tay đã tệ liệt cảm giác của ông, ông đều lẳng lặng nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt đục ngầu dần ươn ướt.
Ông không thể nói được, nhưng ánh mắt ấy đã ôm trọn ngàn vạn câu từ.


Lâu dần, một thứ tình cảm nào đó nằm từ nơi sâu xa nhất trong đáy lòng dường như cũng thức tỉnh.
Cậu chợt thấy hối hận, nếu mình không trốn tránh kết cục này, tiến vào nhà họ Tạ sớm hơn một chút, liệu tính mạng của Tạ Nho Quân có cơ hội nào cứu vãn hay chăng?


Song Hứa Kỳ Sâm tỉnh táo lại, cậu nào có phải Chúa cứu thế.
Gần tới giao thừa, dinh thự nhà họ Tạ bận rộn từ trên xuống dưới.


Vì để rèn luyện Hứa Kỳ Sâm, Tạ lão gia sắp xếp cho cậu hỗ trợ chuẩn bị tiệc mừng giao thừa trong phủ lần này, đối với cậu mà nói, đây có thể coi là một thử thách không hề nhỏ.


Hứa Kỳ Sâm lúc nào cũng dịu dàng, đối xử khoan dung và lịch sự với người làm nhà họ Tạ, nhất là khi đem so sánh với Lưu Minh Đức cứ đến đây là vênh mặt hất hàm sai khiến, điều này đã nâng địa vị của cậu trong lòng mọi người hơn hẳn.


So với Hứa Kỳ Sâm, những ngày này Lưu Minh Đức chẳng hề dễ chịu.


Hắn vốn ỷ mình là con trai độc nhất của trưởng nữ nhà họ Tạ, suốt ngày huênh hoang khoác lác, hống hách lộng hành khắp cả thành phố Giang Cù, giờ đây cháu đích tôn chính thức đã trở về, đứa cháu ngoại là hắn cũng lập tức ra rìa, ngay cả bầu gánh sân khấu kịch cũng chẳng còn nịnh bợ hắn như xưa.


Điều này như chọc điên Lưu Minh Đức, cả ngày chỉ nghĩ làm cách nào để trừng trị thằng con riêng từ trên trời rơi xuống này, nhưng mãi không tìm được thời cơ thích hợp.
Theo thông lệ những năm trước, họ hàng ngoại thích của Tạ gia sẽ tới dinh thự nhà họ Tạ sớm trước giao thừa một ngày.


Tục lệ cũ là sắp xếp nơi ở theo gia thế lớn nhỏ, Hứa Kỳ Sâm lại tiến hành thay đổi theo nguyên tắc dựa theo vai vế cao thấp, điều này càng chọc tức Lưu Minh Đức từ trước tới nay chỉ quen kiêu ngạo hống hách ở nhà họ Tạ.
“Thằng oắt Tạ Lâm kia đâu rồi!?”


Nha hoàn trong nhà sợ tới độ nói lắp mãi không trọn nổi một câu, bị Lưu Minh Đức tát cho ngã nhào xuống đất, “Mẹ nó, có mỗi một câu thôi cũng không nói được! Nuôi mấy thứ rác rưởi như chúng mày có ích lợi gì không biết!”
“Lâm thiếu gia ở… ở trong thư phòng…”


Lưu Minh Đức gắt lên, “Mẹ kiếp thằng đó coi mình là thiếu gia thật đấy à!” Nói rồi nổi cơn tam bành lao thẳng tới thư phòng, không nói lằng nhằng lập tức đạp văng cửa, “Tạ Lâm! Con mẹ nó mày nói rõ cho tao!”


Hứa Kỳ Sâm đang đối chiếu sổ sách với quản gia trong thư phòng, thấy tình cảnh này mà chẳng thèm ngước mắt, không hề quan tâm, tiếp tục bàn bạc về vấn đề của các khoản mục.


Lưu Minh Đức thấy cậu không để mình trong mắt lại càng cố nén giận, “Lần nào ông đây về Tạ gia cũng được ngủ ở phòng khách tốt nhất, giờ mày xếp cho ông cái viện nhỏ phía Tây kia là có ý gì! Mày coi mình là chủ nhân nhà họ Tạ thật đấy à?!”


Hứa Kỳ Sâm đặt sổ sách trong tay xuống, bình thản nói, “Anh họ, lần sắp xếp chỗ ở này đã báo cáo trước cho ông nội, ông cũng hoàn toàn đồng ý với cách này.


Đương nhiên, nếu anh họ cứ khăng khăn cho rằng do em cố gây khó dễ, em rất sẵn lòng đổi phòng ở với anh, hôm nay anh họ có thể chuyển sang phòng em luôn, thế nào?”


Vẻ mặt Lưu Minh Đức càng khó coi hơn, hắn xông lên tóm chặt cổ tay Hứa Kỳ Sâm, “Đổi với mày? Mẹ nó chứ mày tưởng mày là cái thá gì!”
Quản gia đứng bên cạnh chứng kiến tình hình này, vội vã kéo Lưu Minh Đức ra, “Thiếu gia xin bớt giận…”


Lưu Minh Đức thúc cùi chỏ đẩy quản gia ngã xuống đất, “Có chuyện của lão à? Cút ra!”
Hứa Kỳ Sâm bị hắn tóm cổ tay vẫn bình tĩnh mở miệng: “Quản gia Lưu, bác ra ngoài trước đi ạ.”
Quản gia đứng dậy từ dưới đất, thở dài rời khỏi phòng.


Nhưng Lưu Minh Đức nào chịu bỏ qua dễ dàng, “Đồ con hoang nhà mày, hôm nay cậu đây không cho mày nếm trải tí khổ sở, chắc mày cũng không biết mình có bao nhiêu trọng lượng!”


Hứa Kỳ Sâm bỗng nở nụ cười, giọng điệu mềm mỏng, kính cẩn và nhún nhường khi nãy đã biến mất tăm hơi, “Anh nói đúng, tôi là con hoang, mẹ anh là trưởng nữ Tạ gia, còn mẹ tôi cùng lắm cũng chỉ là một nữ công nhân vô danh, vừa sinh tôi ra đã lìa khỏi trần thế.


Từ lúc sinh ra tới nay tôi chỉ là kẻ hầu người hạ nhà người khác, thay người khác chặn sát kéo dài tính mạng, còn anh ăn ngon mặc đẹp, quý báu nhường nào.
Nhưng mà, vậy thì đã sao?”


Giọng cậu vừa nhẹ nhàng vừa chân thành, nhưng chẳng hiểu vì sao lại tạo cảm giác khinh miệt lạ lùng, “Anh họ, chắc anh cũng tự hiểu rõ trong lòng, đứa con hoang là tôi đây chẳng bao lâu nữa sẽ kế thừa gia sản của Tạ gia, thứ mà anh nhớ nhung suốt hai mươi năm ròng, cuối cùng cũng chẳng vớt vát được gì chỉ vì mang họ người khác.”


“Anh đừng quên trong hai mươi năm này, ngay cả dinh thự nhà họ Tạ anh cũng không bước được chân vào, chỉ có thể chôn chân trong cái nhà họ Lưu ngày càng lụn bại kia, ai bảo anh không phải cháu trai ruột của ông nội cơ chứ.”


Lưu Minh Đức nhìn dáng vẻ này của cậu, hai mắt đỏ quạch, giáng một quyền đấm thẳng vào mặt cậu.


Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được cơn đau đớn ở chân răng, mùi máu tanh tràn ra, nhưng cậu vẫn vừa cười vừa đẩy Lưu Minh Đức, rời khỏi thư phòng với vẻ chẳng hề gì, “Anh đánh tôi gì được ích gì, chỉ cần tôi vẫn còn ở trong căn nhà này, anh mãi mãi cũng chỉ là thiếu gia đằng họ thôi, tôi muốn cho anh ở chỗ nào anh phải ở chỗ đó, sau này tôi không cho anh đặt chân vào dinh thự nhà họ Tạ, anh cũng không thể làm gì.”


Hứa Kỳ Sâm đẩy cửa thư phòng, cuối câu nhả chữ rất nhẹ nhàng, như thể đang nói một lời quan tâm thân thiết.
Lưu Minh Đức hoàn toàn bị chọc tức, hắn nhào lên bóp cổ cậu, ấn cậu trên tường, mười ngón tay gần như muốn găm sâu vào vùng da cổ.


Sự kích động mãnh liệt khiến Hứa Kỳ Sâm không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể gắng sức dịch người ra ngoài.
Lúc này Lưu Minh Đức đã không còn tỉnh táo nữa, điên cuồng gào thét, “Tao phải giết chết thằng con hoang nhà mày!”


Vượt qua cơn choáng váng do ngạt thở mang lại, Hứa Kỳ Sâm rướn tay đẩy vỡ bình hoa saphir cao hai thức bày trong thư phòng, tiếng vỡ thình lình vang lên, mấy người làm ở tầng hai nghe tiếng vội tới, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức kéo Lưu Minh Đức ra.


Lúc này Hứa Kỳ Sâm mới thoát hiểm, cậu dựa lưng vào vách tường chầm chậm trượt xuống cho đến khi ngồi bệt hẳn xuống đất.


May mà bao nhiêu năm nay Lưu Minh Đức hút thuốc phiện và dạo chơi kĩ viện không biết điểm dừng, cơ thể đã yếu đi nhiều, nếu không Hứa Kỳ Sâm không chết cũng bị hắn tước đi nửa cái mạng sống sờ sờ.
Hứa Kỳ Sâm ngã ngồi trên sàn, một người làm cõng cậu xuống dưới tầng.


Tạ lão gia nghe kể chuyện này qua điện thoại, vội vã trở về dinh thự.
“Lâm Nhi đâu?”
Nha hoàn đứng ngoài cửa thấy lão gia tức giận như vậy, sợ hãi trả lời: “Lâm thiếu gia ở trong phòng, bác sĩ mời tới vừa mới đi ạ.”


Tạ lão gia chống gậy lên tầng, thấy Hứa Kỳ Sâm yếu ớt nằm trên giường, vệt ngón tay trên cổ còn hằn đỏ, lập tức nổi cơn tam bành: “Có chuyện gì thế này!”


Lúc này, quản gia mới lên tiếng, “Khi nãy… Tôi và Lâm thiếu gia đang đối chiếu sổ sách trong thư phòng, Lưu thiếu gia bỗng nhiên vọt vào, lúc ấy đã tóm chặt cổ tay Lâm thiếu gia rồi.


Tôi ở bên cạnh khuyên giải nhưng Lưu thiếu gia không nghe, Lâm thiếu gia bảo tôi ra ngoài trước để hai người nói chuyện, nào ngờ sau đó lại…”
Tạ lão gia nặng nề đập cây gậy lên mặt đất mấy lần, “Tại sao nó lại muốn đến thư phòng?!”


Quản gia giải thích: “Lưu thiếu gia không hài lòng với sắp xếp của Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia đã nói có thể đổi phòng ở với cậu ấy rồi, nhưng Lưu thiếu gia vẫn…”
Tạ lão gia vỗ lên tủ bên cạnh giường, “Thằng nghiệp chướng kia đâu?!”


Đám người làm không ai lên tiếng, Tạ lão gia lại nổi giận bừng bừng, lúc này mới có người rụt rè thưa: “Vừa nãy tôi thấy thiếu gia gọi tài xế ra cửa, bảo là muốn đến rạp hát cho hả giận.”
“Thằng nghiệp chướng này…”


Lúc này, Hứa Kỳ Sâm mở mắt ra, dùng cùi chỏ chống cơ thể khó nhọc ngồi đẩy, “…Ông nội, ông tới rồi ạ.”
Tạ lão gia lập tức ngồi xuống bên mép giường, “Con đừng nói chuyện, thằng nghiệp chướng kia ra tay độc ác thế này, ông thấy nó muốn lấy mạng con đến nơi rồi!”


Hứa Kỳ Sâm ho khan mấy tiếng, chạm lên cổ mình, giọng nói yếu ớt: “Anh họ chỉ nhất thời mất kiểm soát, ông nội chớ coi là thật.”
“Nhất thời mất kiểm soát?” Tạ lão gia siết chặt cây gậy trong tay, “Nó có mà mất kiểm soát cả đời rồi!”


Nha hoàn bên cạnh không nhịn được nữa, cuối cùng cũng mở miệng: “Lão gia, tính tình Lâm thiếu gia quá tốt, lúc nào cũng giải vây cho Lưu thiếu gia, khi nãy chúng tôi đều chứng kiến sự thật, Lưu thiếu gia vừa bóp cổ Lâm thiếu gia vừa gào muốn giết chết thằng con hoang, đúng là đã dùng hết sức mình, khi ấy Lâm thiếu gia còn không đứng lên nổi nữa.”


Hứa Kỳ Sâm liếc nhìn cô bé đó, nhớ ra trước đây có một lần lúc châm trà, cô bất cẩn làm đổ một ít nước trà lên người Lưu Minh Đức, nhờ cậu can ngăn giúp mới không bị Lưu Minh Đức đay nghiến.


“Lão gia, Lâm thiếu gia ở trong phủ đối xử với ai cùng tốt, cũng nhường nhịn hết lần này tới lần khác, nhưng Lưu thiếu gia chửi mắng sau lưng cậu không biết bao nhiêu lần, nói đủ thứ ngôn từ bẩn thỉu…”


“Được rồi Tiểu Ngọc, đừng nói nữa.” Hứa Kỳ Sâm ho khan vài tiếng, “Ông nội, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, anh họ chỉ tức giận nên mới nói ra những lời như vậy thôi, tuyệt đối không phải cố ý đâu ạ.”


Sắc mặt Tạ lão gia nặng nề, một hồi lâu sau mới mở miệng, “Mấy ngày qua con vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong, ông đuổi người hầu trong phòng ra ngoài cho cậu ngủ, Hứa Kỳ Sâm gật đầu, nhìn theo Tạ lão gia rời khỏi phòng.


Cậu nằm trong chăn một lúc rồi ngồi dậy, chống cổ đi tới dựa gần bàn, cầm bút viết cái gì đó.
Lúc ăn cơm tối Lưu Minh Đức cũng không trở về.


Sắc mặt Tạ lão gia rất khó coi, dinh thự nhà họ Tạ lớn như vậy, chẳng mấy chốc chuyện này đã truyền khắp từ trên xuống dưới trong phủ, họ hàng ngoại thích bàn tán sôi nổi, nếu không đưa ra sự trừng phạt nào thì quả là khó khiến kẻ dưới tin phục, vả chăng bản thân ông vốn cũng vô cùng chán ghét đứa cháu ngoại làm xằng làm bậy này.


Đến hừng đông, Lưu Minh Đức mới về dinh thự với cái thân nồng nặc mùi rượu, làm loạn thêm một phen nữa.
Hứa Kỳ Sâm ở trong phòng cũng nghe được tiếng động, cố tình khoác áo xuống tầng giúp đỡ Lưu Minh Đức.


Lưu Minh Đức cũng uống không nhiều lắm, vừa nhìn thấy người dìu mình là Hứa Kỳ Sâm lại bắt đầu nóng máu, vung tay đẩy cậu ra, “Mày cút xa ra cho tao, cái con chó hoang này.”
Hứa Kỳ Sâm cũng không giận, mấy nha hoàn đỡ cậu dậy quay trở về phòng nghỉ ngơi.


Đêm giao thừa, cả nhà họ Tạ tràn ngập không khí vui mừng, tất cả mọi chuyện trên dưới được Hứa Kỳ Sâm sắp xếp ổn thỏa, ai nấy đều khen ngợi cậu không ngớt.
Nhưng Lưu Minh Đức lại ở một tình cảnh khác biệt, mới tinh mơ đã bị gọi tới phòng của Tạ lão gia, quần áo chưa thay, ngộp mùi rượu.


“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì! Tao thấy mày ăn phải gan hùm mật gấu rồi, dám giở thói ngang ngược ở cái dinh thự nhà họ Tạ này!”
Lưu Minh Đức vẫn cứ ra vẻ câng câng, “Tại thằng oắt đó xúc phạm cháu trước!”


“Mày còn dám ngụy biện!” Tạ lão gia chỉ thẳng vào mặt hắn, “Mày không biết xấu hổ hay sao? Từ trên xuống dưới trong phủ biết bao nhiêu con mắt nhìn theo chằm chằm, ai cũng biết mày nhằm vào Lâm Nhi, mày còn ngụy biện cái gì được!”
“Đó là tại nó mua chuộc lòng người!”


“Câm miệng!” Tạ lão gia đứng dậy, “Đi xin lỗi Lâm Nhi, nếu không mày cút ra khỏi cái dinh thự này cho tao!”
Lưu Minh Đức tức tối vô cùng nhưng không dám bộc phát trước mặt Tạ lão gia, chỉ có thể dằn cơn giận xuống bước vào phòng Hứa Kỳ Sâm.


Sau khi bước vào, hắn phát hiện ra cậu đã ngủ rồi, chỉ nhổ phẹt một ngụm nước bọt trên mặt đất, bỏ đi không làm gì.


Hứa Kỳ Sâm nhắm nghiền mắt, nghe hắn đóng cửa rầm rầm mới chậm rãi mở hai mắt ra, lấy chiếc đồng hồ bỏ túi Tạ Nho Quân đưa cho khi nãy, liếc nhìn một cái, nằm thêm một lúc mới nhổm dậy khỏi giường.


Bên ngoài tiếng pháo nổ giòn vang, một đám trẻ con đứng xem cảnh tượng tưng bừng trước cửa dinh thự, đi nhặt mấy đầu pháo đã cháy hết.


Để chúc mừng, Tạ lão gia còn đặc biệt mời một đội múa lân về biểu diễn trước cửa dinh thự nhà họ Tạ hơn nửa tiếng, chiêng trống rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.


Tạ lão gia nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, tiệc tối cũng sắp bắt đầu, bèn nói với quản gia, “Lâm thiếu gia vẫn còn đang nghỉ ngơi sao? Đi gọi nó sửa soạn một chút rồi xuống đây đi.”
“Vâng, thưa lão gia.”


Vừa dặn dò xong, đã có người chạy đến bẩm: “Thưa lão gia, có Hà tiểu thư đến, nói là có chuyện quan trọng muốn đề cập với ngài.”
“Hà tiểu thư? Con gái út nhà họ Hà?”
Người làm gật đầu, “Thưa vâng.”
“Còn không mau mời vào đi.”


Không lâu sau, Hà Nhạn Nhân tiến vào dinh thự, “Tạ lão gia, chúc mừng năm mới.”
“Chà, Nhạn Nhân đến đấy à.” Tạ lão gia đứng dậy từ ghế sô pha, đi tới bên cạnh Hà Nhạn Nhân, “Sao hôm nay không ở nhà ăn Tết? Không phải đến đây chúc Tết lão già này đấy chứ?”


Hà Nhạn Nhân cười, “Tạ lão gia chê cười rồi.” Trong phòng ấm áp, cô cởi áo choàng trên người xuống, Tạ lão gia thấy cô cầm trong tay một tập tài liệu, cười nói, “Có chuyện gì vậy?”


“Tạ Lâm nhờ cháu làm một việc ạ.” Hà Nhạn Nhân ngó lên tầng trên, “Không biết hiện giờ cậu ấy có ở nhà không, cháu muốn nói chuyện với cậu ấy một chút.”
Tạ lão gia gật đầu, ông hết sức đồng tình chuyện Tạ Lâm và Hà Nhạn Nhân qua lại với nhau, “Có, vừa mới cho người gọi…”


Đúng lúc ấy, người làm vừa mới lên tầng đột nhiên lao ra từ trong phòng, gần như không còn là chạy xuống nữa mà vừa lăn vừa bò, nói mãi không xong, “Lão gia, lão gia, Lâm thiếu gia…”
Tạ lão gia hơi nhướng mày, “Lâm thiếu gia làm sao?”


Người làm khϊế͙p͙ đảm run lên cầm cập, nhìn Hà Nhạn Nhân rồi lại nhìn Tạ lão gia, nuốt một ngụm nước bọt, chỉ lên căn phòng mở tung cửa, “Lâm thiếu gia, cậu ấy, cậu ấy, cứ như tắt thở rồi…”


Trong lòng Tạ lão gia có tiếng rơi lộp bộp, Hà Nhạn Nhân lập tức tiến lên đỡ lấy, lớn tiếng khiển trách: “Mới Tết nhất nói láo cái gì!”
Người làm nọ quỳ rạp trên đất, “Lão gia, Hà tiểu thư, làm sao tôi dám…”


Tay Tạ lão gia cũng bắt đầu run, nhưng ông nhất quyết không tin, “Không thể, không thể nào có chuyện như vậy được.”


“Tạ lão gia, ngài đừng nôn nóng, tôi là bác sĩ, để tôi cùng ngài lên xem rốt cuộc là làm sao.” Hà Nhạn Nhân nói rồi lệnh cho tên người làm kia đỡ lấy Tạ lão gia, theo bọn họ lên tầng.


Trong phòng không có ai khác, ba người cùng đi vào, Hứa Kỳ Sâm nằm bất động trên giường, không hề có động tĩnh, như chỉ đang say giấc vậy.
Tạ lão gia vừa vào cửa đã liên tục gọi tên cậu.
“Lâm Nhi, Lâm Nhi ơi?”


Ông bước lên phía trước, bàn tay Hứa Kỳ Sâm lạnh ngắt, rồi lại chạm lên mặt cậu.
Tạ lão gia không đứng nổi nữa, suýt thì ngã nhào ra đất, Hà Nhạn Nhân khó lắm mới đỡ được, “Tạ lão gia, để tôi xem thử, không chừng chỉ lên cơn sốc thôi.”


Hà Nhạn Nhân đeo găng tay, để ngón tay dưới mũi Hứa Kỳ Sâm thăm dò, quả nhiên không còn hơi thở nữa, lập tức mở mí mắt lên kiểm tra.
Tạ lão gia đứng bên cạnh vẫn còn ôm hi vọng, lòng như lửa đốt, “Nó làm sao vậy? Có còn cứu được không?”


Hà Nhạn Nhân thở dài, “Tạ lão gia, không dối gạt ngài, đúng là cậu ấy không còn hô hấp nữa.
Ngay bây giờ tôi cần phải kiểm tra thử nhịp tim đập của cậu ấy.” Nói xong, cô xốc chăn lên để lộ nửa người trên, áp tai lên ngực trái.


Cảm nhận được trong túi ngực trái của cậu có gì đó, cô tiện tay rút ra, sau đó lại cúi người cẩn thận lắng nghe một lần nữa.
Tạ lão gia cũng là người từng trải qua không ít sóng gió, mặc dù giờ phút này trong lòng chấn động, ông vẫn có thể kiên trì chống đỡ.


Ông nhìn sắc mặt Hà Nhạn Nhân đã tự hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn ôm một tia may mắn không muốn tin vào sự thật trước mắt.
“Đi… Đi mời bác sĩ Triệu…”


Lúc này, Hà Nhạn Nhân đột nhiên lên tiếng, “Tạ lão gia, thật không dám giấu giếm gì, mục đích hôm nay tôi đến đây có liên quan tới bác sĩ Triệu trong quý phủ của ngài, đến giờ e rằng hắn đã bị người ở đồn cảnh sát bắt giữ rồi.”


Tạ lão gia không biết chuyện trong cuộc, kinh hãi không thôi, “Tiểu thư nói cái gì?”


Hà Nhạn Nhân đưa tài liệu trong tay cho Tạ lão gia, “Thật ra chuyện này phải do Tạ Lâm nói cho ngài, cậu ấy phát hiện số thuốc hàng ngày đem cho cha cậu ấy có vấn đề, vậy nên nhân lúc không ai chú ý đã đưa một phần thuốc cho tôi nhờ kiểm tra giúp, đây là kết quả kiểm tra.


Trong thuốc của Tạ đại thiếu gia đúng là có độc, nhưng lượng sử dụng mỗi ngày không nhiều, rất khó phát hiện, tích lũy trong thời gian dài sẽ gây tổn thương cực kì nghiêm trọng đối với cơ thể người.”


Cô thở dài, “Mới đầu Tạ Lâm chỉ nghi ngờ tại sao cha cậu ấy chữa mãi mà sức khỏe cứ ngày một yếu đi, vậy nên mới nhờ tôi hỗ trợ điều tra nguyên nhân bên trong chuyện này.”
Tạ lão gia cầm kết quả kiểm tra mà run rẩy không thôi, “Là ai?! Rốt cuộc là đứa nào?”


Hà Nhạn Nhân đưa tờ giấy vừa lấy trong túi áo Hứa Kỳ Sâm ra, liếc nhìn một lượt rồi đưa cho Tạ lão gia, “Tạ lão gia, đây là tờ giấy mới lấy từ trong túi cậu ấy, ngài xem thử xem.”
Tạ lão gia nhận lấy tờ giấy do Hứa Kỳ Sâm đích thân viết, cẩn thận đọc qua nội dung, gần như ngất xỉu.
Ông nội,


Cháu trai do dự mãi, quyết định đặt bút viết phong thư này.
Hiện giờ tình cảnh cháu quá đỗi khó khăn, bởi vậy không thể không đề phòng.


Ngày trước trong buổi tiệc giao lưu của Hà tiểu thư, cháu trai vô tình nghe được cô và anh họ nói chuyện, trong đó dường như có đề cập tới chuyện cha bị bệnh và người bác sĩ trong nhà, nhưng khi ấy cháu chưa biết thân thế của mình, chỉ vỏn vẹn là người làm nhà họ Tống, không dám tự tiện suy đoán hay rêu rao gì.


Giờ đã được trở về nhà chăm sóc cha, cháu mới nhớ tới chuyện ngày hôm đó, cảm thấy vô cùng kì lạ, mới phải xin nhờ Hà tiểu thư học y bên nước ngoài mới về nước giúp đỡ, hỗ trợ điều tra loại thuốc mà cha sử dụng.


Hiện giờ Hà tiểu thư chưa cho cháu câu trả lời, cháu cũng chưa từng nói chuyện liên quan ở tiệc rượu hôm ấy cho Hà tiểu thư, chỉ mỗi nhờ cô ấy kiểm tra thuốc giúp.


Nhưng có lẽ anh họ đã biết cháu chính là người đã gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người hôm ấy, liên tục đe dọa, cháu e chân tướng chẳng thể rõ ràng, đành viết bức thư này phòng ngừa nhỡ đâu.


Nếu cháu trai thật sự gặp chuyện không hay, xin ông nội mau chóng liên lạc với Hà tiểu thư, điều tra cho cặn kẽ chân tướng sự việc.
Lâm Nhi kính dâng.


“Người đâu! Trói thằng nghiệp chướng kia lại cho ta! Nhốt vào phòng chứa củi, không cho ra ngoài!” Tức giận hại thân, Tạ lão gia đột nhiên ho sù sụ, Hà Nhạn Nhân động viên vài câu, “Tạ lão gia, người chết không thể sống lại, xin ngài nhất định phải quý trọng thân thế.”


“Ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới tìm được đứa cháu trai này về, không ngờ… không ngờ…”
Thấy người làm vội vã rời khỏi phòng, Hà Nhạn Nhân do dự giây lát, mở miệng hỏi: “Tạ lão gia, khi nãy tôi mới xem qua, nguyên nhân cái chết của Tạ Lâm là do uống thuốc ngủ.


Lá thư này đích thân viết, nhưng lại không phải di thư, có thể thấy đây chắc chắn không phải tự sát.
Không biết gần đây Tạ Lâm có bị bệnh hay bị thương cần phải sử dụng thuốc gì không?”


Tạ lão gia nhíu mày, “Hôm qua Lâm Nhi mới bị thương, dùng một ít thuốc giảm đau và tiêu sưng.” Ông liếc nhìn lên bàn, “Chính là những loại thuốc này.”


Hà Nhạn Nhân kiểm tra một hồi, lắc đầu, “Không, nhưng loại thuốc này không thể chết người được.” Cô nhìn Tạ lão gia, “Tôi ngờ rằng thuốc của Tạ Lâm bị người khác lén lút tráo đổi.


“Tạ lão gia, thân thể Tạ Lâm đã gần như hoàn toàn nguội lạnh, có lẽ đã chết được một thời gian.
Hôm nay là giao thừa… dinh thự nhà họ Tạ có không ít thân thích trong họ, chuyện này liên quan đến tranh đấu trong gia tộc, không thích hợp để lộ ra ngoài.”
“Nhưng mà Lâm Nhi…”


Hà Nhạn Nhân nói tiếp: “Ngoài ra, tôi tin rằng Tạ lão gia cũng hiểu rõ rằng từ lúc ra đời, Tạ Lâm đã thay người ta chặn sát.
Mặc dù tôi học y, nhưng có những lời của các cụ không thể không tin.


Chân của cậu ấy cũng là do ngăn cản tai họa cho Tống tiểu thiếu gia, trên người cậu ấy có vận tà, giờ đây lại còn chết uổng…”


Người kinh doanh chú trọng nhất là phong thủy, cả đời này của Tạ lão gia, con trai độc nhất vô phúc đoản mệnh, cháu trai cũng vừa trở về đã đột tử, dù là người không tin những chuyện này cũng không thể không sợ hãi, “Vậy… ý tiểu thư là?”
“Người Trung Quốc chúng ta xem trọng mồ yên mả đẹp.


Tạ lão gia, hôm nay đúng thời năm mới, nếu không mau chóng ém chuyện này đi xử lí trong âm thầm, sợ rằng cả năm sau đều sẽ…”
Lời Hà Nhạn Nhân đã khiến đáy lòng Tạ lão gia tê dại, ông vốn là con người cực kì mê tín, thấy tình cảnh này càng không thể không sợ.


Huống gì, giờ đây toàn bộ thân thích trong gia tộc đều tụ tập ở dinh thự nhà họ Tạ, nếu không mau chóng xử lí, e rằng sẽ khiến lòng người hoảng loạn, chỉ ngay hôm sau thôi sẽ truyền đi khắp Giang Cù, đến lúc ấy còn ai dám tới cửa hàng nhà họ Tạ nữa.


“Việc này… đúng là cần phải nhanh chóng xử lí.” Tạ lão gia đứng dậy đi ra cửa, gọi mấy người làm tới phân phó một lượt, rồi lại quay vào phòng, thấy Hà Nhạn Nhân vẫn đứng trông cạnh giường thì khó khăn mở miệng, “Nhạn Nhân… Chuyện này…”


Hà Nhạn Nhân không nén nổi sự thất vọng trên gương mặt, nhưng vẫn đứng dậy nói, “Tạ lão gia yên tâm, trước đây tôi và Tạ Lâm quen nhau, có thể coi là bạn bè.
Hiện giờ cậu ấy nên nông nỗi này, tôi vô cùng đau lòng, đương nhiên sẽ không để lộ ra ngoài.


Huống gì cậu ấy tin tưởng tôi như thế, tôi cũng xin nhờ một lần cuối, hi vọng Tạ lão gia nhất định phải trừng trị hung thủ, đổi lại công bằng cho cậu ấy và Tạ đại thiếu gia bệnh nặng nhiều năm.”
Nói xong Hà Nhạn Nhân xin phép từ biệt, rời khỏi Tạ gia, để lại một mình Tạ lão gia ngồi lặng trong phòng.


Vốn tưởng rằng đứa cháu độc đinh này có thể kéo dài nhang đèn nhà họ Tạ, ấy vậy mà sự đời khó lường, con trai độc nhất và cháu trai của mình đều bị người cùng nhà hãm hại.
Bên ngoài, tiếng pháo vang vẫn chưa ngớt.


Mười mấy bàn tiệc giao thừa trong gia đình vô cùng náo nhiệt, chẳng một ai phát hiện mấy tên người làm nhân lúc hỗn loạn bí mật khiêng thi thể của thiếu gia nhà mình tới lăng mộ cách Tạ gia mười dặm trong lén lút, chôn qua quýt trong một chiếc quan tài gỗ lim mới mua ngay lúc ấy.


Lời nói của Hà Nhạn Nhân cứ mãi quanh quẩn trong lòng Tạ lão gia, ông rất sốt ruột, vì vậy cho mời một thầy tướng số bói một quẻ, hầu hết mọi lời đều giống như Hà Nhạn Nhân đã nói, thậm chí còn phóng đại hơn nhiều.


Tạ lão gia bỏ một số tiền lớn mời chuyên gia bí mật làm phép trên tầng, nghe chuyên gia niệm chú ngữ không ngơi miệng, dưới tầng lại truyền đến tiếng cười tiếng nói, trong lòng ông càng lo sợ bất an.


Hà Nhạn Nhân về nhà ăn một bữa cơm vội vã, chuông điện thoại reo lên, cô vừa tiếp xong đã thay quần áo rời đi.
“Tết nhất con còn định đi đâu?”


“Phòng khám bệnh có vài việc, con phải tới một chuyến.” Hà Nhạn Nhân ôm mẹ một cái, nói mấy câu rồi rời khỏi dinh thự, lại xe tới cửa sau nhà họ Lâm.
Lâm Niệm Chi đứng đợi trong gió lạnh đã lâu, nhìn thấy ánh đèn xe chiếu lại thì đi tới ngó nhìn thử, đúng là Hà Nhạn Nhân.


Lâm Niệm Chi vội vã chui vào trong xe, “Cuối cùng cũng đến rồi, mọi chuyện có suôn sẻ không?”
Hà Nhạn Nhân gật đầu, “Có thể coi là vậy, thân tín vừa mới trả lời đã thấy họ chở lên mộ trên núi rồi.”
“Vậy chúng ta mau lên đó đi.”


Hai người lái xe tới núi vắng, lúc đến nơi đã muộn lắm rồi, dưới chân núi có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ, hai người cẩn thận quan sát, phát hiện đối phương vừa xuống xe.
Là Tống Nguyên Ngôn.
Hà Nhạn Nhân cũng xuống, “Sao anh nhanh thế?”


“Tôi đoán bọn họ sẽ chôn ở đây, tính thời cơ đẹp thì đi thẳng đến luôn.” Vẻ mặt Tống Nguyên Ngôn cực kì lo lắng, “Mau đi thôi, đã sắp năm tiếng rồi.”
Hà Nhạn Nhân gật đầu, ba người lên núi, ngọn núi nhỏ này đã bị Tạ gia thu mua từ lâu về trước để làm nghĩa địa.


Ngần ấy năm, xương cốt chôn dưới ngọn núi này không một trăm thì cũng phải tám mươi.
Đêm đen gió lớn, cành cây trợ trụi ngày đông rét run trong gió buốt, in hằn bóng hình lay động quỷ dị trên mặt đất.


Trên đỉnh núi này, ngoại trừ ba người bọn họ ra thì chẳng còn bóng người nào khác, Lâm Niệm Chi cầm đèn lồng, ánh sáng yếu ớt rọi trên nền đất khiến nơi đây càng thêm âm u đáng sợ, không rét mà run.


Lâm Niệm Chi đội mũ quàng khăn, cảm thấy người mình lạnh gần chết, dính thật chặt lấy Hà Nhạn Nhân, nổi hết cả da gà, “Nhạn, Nhạn Nhân, sao em thấy lạnh thế này…”
Hà Nhạn Nhân nắm tay cô, “Đừng sợ, em là người tiếp thu giáo dục hiện đại, phải tin tưởng khoa học.”


“Khoa học? E rằng giờ trong đầu cô nàng chỉ có mỗi huyền học thôi.” Tống Nguyên Ngôn nhìn cô chùn chân e dè không đi nổi thì không khỏi sốt ruột, “Sớm biết gan cô nhỏ như vậy đã không gọi tới ngáng chân rồi.”


Mặc dù Lâm Niệm Chi rất sợ, nhưng cô còn không muốn bị Tống Nguyên Ngôn xem thường hơn, “Ai bảo tôi sợ! Tiểu thư đây còn lâu mới sợ!” Nói rồi cô buông cánh tay Hà Nhạn Nhân ra, đi hai bước về phía trước còn ra sức dậm chân, ra vẻ thoải mái nhảy mấy lần làm ấm cơ thể, “Tiểu thư đây chỉ lạnh thôi, làm sao? Lạnh mà cũng không được à?”


Tống Nguyên Ngôn bình thản nhìn cô, “Được chứ, đương nhiên là được.
Đại tiểu thư, cô nhìn xuống dưới chân thử xem.”
Lâm Niệm Chi cúi đầu, thấy một mâm đựng trái cây và hương nến.
“Cô nhảy nhót cái gì trước mộ phần người ta vậy?”