Mặc dù nói là bị ép tới làm giáo viên tiếng Trung ở khu nhà thờ nhỏ này, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại vô cùng thích nơi đây, có chăng là bởi công việc này đem cho cậu cảm giác an toàn trong vùng không dễ chịu và thoải mái.
Không hiểu vì sao, cậu cứ như trời sinh đã có sức hấp dẫn trẻ con, giáo viên mà đám nhóc ở nơi này ỷ lại nhất chính là Hứa Kỳ Sâm.
Ngày ngày dạy xấp nhỏ tập viết đọc sách cũng tương đối nhẹ nhàng, nỗi lo duy nhất chính là vấn đề về thân thế của cậu.
Biết rõ quả bom hẹn giờ này sớm hay muộn cũng sẽ nổ tung, ấy thế nhưng lại chẳng xem được thời gian đếm ngược, đây mới là điều khiến cậu hoảng loạn nhất.
“Dạo này không liên lạc với thiếu gia nhà cậu nữa à?”
Hứa Kỳ Sâm đương ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Niệm Chi trên cao.
“Dạo này anh ấy bận lắm, không rảnh để ý đến tôi đâu.”
Lâm Niệm Chi cũng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cô bé đang ngồi dựa vào người Hứa Kỳ Sâm, lấy cành cây viết chữ trên đất bùn, “Vân Nữu, ngoài này lạnh lắm, con về phòng viết nhé, dì Trương sẽ làm bánh nướng đường mật cho các con.”
Cô bé vui vẻ phủi mông, lon ton chạy về căn phòng nhỏ.
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, ánh mắt nhạy bén, “Tống Nguyên Ngôn xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Niệm Chi ừ một tiếng, “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, Tống Nguyên Ngôn đổ bệnh nặng, sốt cao mấy ngày không lùi, nằm viện mấy ngày rồi đấy.”
Bàn tay đang cầm cành cây trên đây chợt khựng lại, một lát sau mới lên tiếng, “Giờ đã xuất viện chưa?”
“Cậu đúng là bình tĩnh đến đáng sợ.” Lâm Niệm Chi liếc nhìn với vẻ mặt khó hiểu, “Không phải Tống Nguyên Ngôn là người yêu cậu sao?”
“Vậy nên tôi mới hiểu anh ấy hơn bất kì ai khác đấy.” Hứa Kỳ Sâm ném cành cây trong tay, phủi bụi dính trên trường sam, quay người rời đi.
Để lại Lâm Niệm Chi ngồi tại chỗ.
Lạ thật, chẳng phải con người này từ trước đến nay vẫn luôn hòa nhã lễ độ sao?
Sao cứ cảm giác như cậu đang tức giận vậy.
Lâm Niệm Chi không đoán ra, mà cũng lười chẳng buồn đoán, sau khi dạy tiết ngoại ngữ xong còn phải chạy về tham gia tiệc rượu, cô đi lên hỏi Hứa Kỳ Sâm, “Có muốn xin nghỉ phép không?”
Hứa Kỳ Sâm đang đọc bài tập làm văn cho một đứa nhỏ, không ngẩng đầu, “Nghỉ phép làm gì?”
Lâm Niệm Chi trừng mắt nhìn cậu, “Thăm bệnh chứ còn gì, cậu không đi à?”
Hứa Kỳ Sâm cúi người, nghiêm túc khoanh tròn trên bài tập làm văn, “Mấy chữ này viết sai rồi, lát nữa phải sửa lại nhé, nhớ kĩ chưa?” Dặn dò xong, cậu mới nhìn sang Lâm Niệm Chi, “Không đi.”
“Lạ thật, ít nhiều gì tôi cũng ngồi một nửa ghế hiệu trưởng, thế mà lại còn xin giáo viên xin nghỉ phép.” Lâm Niệm Chi bắt đầu giở tính tiểu thư, “Thích đi hay không thì tùy, dù sao cũng chẳng phải người yêu tôi, tôi quan tâm mấy chuyện này làm gì.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn cô, điềm nhiên nói, “Không chừng người cô thích cũng tham gia bữa tiệc rượu kia đấy, mau về lựa đồ đẹp đi.”
Nghe cậu nói vậy, Lâm Niệm Chi lập tức đỏ bừng cả mặt, nói chuyện cũng bắt đầu vấp váp, “Cái gì, tôi, tôi làm gì có thích ai đâu.”
Hứa Kỳ Sâm thầm nghĩ, trong xã hội hiện đại, cái tính này của cô người ta gọi là trong nóng ngoài lạnh.
Lâm Niệm Chi bị cậu chọc tức, bỏ đi không thèm quay đầu, Hứa Kỳ Sâm tiếp tục lớp học.
Kết thúc tiết, sau khi ra ngoài, cậu mới phát hiện ra cả trường chỉ còn duy nhất một giáo viên là mình.
Hôm nay mọi người đều có chuyện gì sao?
Kì lạ là người chị phụ trách nấu nướng bếp núc và chăm sóc trẻ con cũng đã thay quần áo bước ra, cười híp mắt nói với cậu, “Hôm nay Tôn tiên sinh không về đoàn tụ với gia đình sao?”
“Đoàn tụ?” Thấy Hứa Kỳ Sâm tỏ vẻ không hiểu gì, chị cười lớn, “Tiên sinh đọc nhiều sách quá nên quên rồi sao, hôm nay là mùng tám tháng chạp, tôi nấu nhiều cháo trong bếp lắm, đám nhóc mỗi đứa một bát tô vẫn còn thừa đấy, Tôn tiên sinh cũng ăn một chút đi rồi hẵng về nhà.”
Hứa Kỳ Sâm cười cười, “Cảm ơn ạ, lát nữa em sẽ tới ăn.”
Đã quen với cuộc sống hiện đại rồi, giờ đến xã hội thời Dân quốc phải sống theo lịch âm, nhất thời cậu chưa kip làm quen, không ngờ chưa gì hôm nay đã là tết mùng tám tháng chạp.
Đáng tiếc là người có thiết lập thân thế phức tạp như Tôn Lâm, vào những ngày lễ ngày tết này – xét ở một mức độ nào đó, có thể coi là người vô gia cư.
0901 đã lâu không gặp bỗng nhiên online, “Xin chào ngài Hứa.”
Hứa Kỳ Sâm trả lời trong lòng, “Lâu rồi không gặp.”
0901: “Dạo gần đây tôi đang phải tiến hành kiểm tra, vậy nên mới không có thời gian giao lưu tình cảm với ngài.”
Hứa Kỳ Sâm: “Cũng tốt, tôi không mong đợi giao lưu kiểu này cho lắm.”
0901 bị hắt hủi vẫn giữ nguyên giọng điệu, “Ngài Hứa, có một vấn đề tôi vẫn luôn thắc mắc thế này, tại sao phần lớn nhân vật chính trong tiểu thuyết của ngài đều không có bối cảnh gia đình đủ đầy êm ấm? Thậm chí có quyển còn chẳng nhắc tới gia đình.”
Ngoài trời rất lạnh, Hứa Kỳ Sâm quay về nhà thờ, khép cửa lại, mở một quyển kinh thánh đặt trên bàn.
“Ngài Hứa, ngài đang từ chối trả lời câu hỏi của tôi đấy à?”
Lúc này, Hứa Kỳ Sâm mới lên tiếng, “Tôi cứ tưởng đam mê tò mò với vấn đề riêng tư của người khác là độc quyền của riêng loài người thôi chứ.”
0901 hơi dừng lại, “Được rồi, xin lỗi ngài Hứa.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu đọc kinh thánh, làm như không hề bị ảnh hưởng gì, vậy nhưng chiếc hộp đen đựng đầy kí ức tận sâu trong đáy lòng cậu sớm đã bị đánh đổ, những hồi ức đã phủ bụi nhiều năm bên trong một lần nữa được gợi lại.
Cậu không thích ngày lễ, nhất là những ngày lễ truyền thống khoe bày sự ấm cúng của buổi gia đình đoàn viên.
Chất trong lòng biết bao gợn sóng suy nghĩ tình cảm, lang thang giữa từng dòng chữ dày đặc trên trang kinh thánh cũ nát, càng đi càng xa, tấm kính màu sắc sặc sỡ trước mắt biến thành ô cửa sổ nhỏ của một mái ấm rất đỗi bình thường, thời gian ngược dòng về lại kì nghỉ đông của học kì một năm lớp mười một.
Cậu cũng giống như bây giờ, một mình ngơ ngác ngồi đọc sách bên cửa sổ, ti vi trong phòng khách chiếu chương trình đêm hội mùa xuân không ai xem, thanh âm ồn ào như thể thật sự có người đang ăn mừng ngày lễ đoàn viên hôm nay.
Trời đã dần tối, cậu băn khoăn không biết có nên đi luộc một ít sủi cảo cấp đông không, nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ mới nhớ phải tối muộn dì mới tan tầm, cuối cùng quyết định chờ cô về rồi ăn sau.
Quay trở lại căn phòng trống rỗng, điện thoại di động bất chợt vang lên không hề báo trước.
Nhìn qua cái tên hiển thị trên màn hình, trái tim Hứa Kỳ Sâm phút chốc tê liệt, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn đăm đăm, không thể cử động.
Đợi đến khi nhạc chuông đã tắt, cậu mới ý thức được việc mình vừa lỡ cuộc gọi, bèn cầm điện thoại lên, phiền não tự hỏi có nên gọi lại hay không, rồi lại sợ có khi đối phương chỉ lỡ gọi nhầm trong lúc đang lướt danh bạ.
Gọi điện làm gì nhỉ?
— Chúc mừng năm mới.
— Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ.
Chắc là như vậy, chắc là những lời khách sáo khiến người ta rất không thoải mái đó, tốt nhất không nói thì hơn.
Hứa Kỳ Sâm đặt điện thoại lên bàn, tầm mắt quay trở lại trang sách, vẫn là những dòng chữ đó thôi, ấy vậy mà cậu lại chẳng thể đọc hiểu.
Tiếng chuông vang lên lần thứ hai, dọa cậu giật cả mình.
Hai lần rồi, chắc không phải gọi nhầm đâu nhỉ.
Cậu khẽ cắn môi, nhận cuộc gọi.
“Alo…”
Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ, còn có tiếng còi xe, khác biệt hoàn toàn với không gian âm u nặng nề âm khí nơi cậu.
“Hứa Kỳ Sâm? Cậu có ở nhà không?”
Giọng nói đối phương cứ oang oang, khiến cho tai Hứa Kỳ Sâm khẽ ngứa ngáy, “Tớ có.”
“Vậy…” Đối phương ho khan mấy tiếng, “Tớ đang ở dưới tầng nhà cậu.”
“Gì cơ?” Cậu buột miệng bật thốt, quá đỗi kinh ngạc, “Cậu, sao cậu lại…”
“Tớ không đùa cậu đâu, nhà cậu có ai không? Có thể xuống dưới một chuyến được không?”
Giọng nói đối phương trong veo, đâm xuyên qua thanh âm ầm ĩ mơ hồ bên ngoài, tựa như luồng điện lan truyền đến tai.
Hứa Kỳ Sâm cũng không biết tại sao, nhịp tim đập càng nhanh lại càng khó mở miệng.
“Không được sao? Nhà cậu có khách à?”
“Không có…” Yết hầu khẽ lăn mất tự nhiên, “Nhà tớ không có ai cả, cậu chờ một chút, tớ khoác áo xong xuống ngay đây.”
Vội vã cúp điện thoại, cậu xỏ dép lê chạy ra ngoài phòng khách, lấy chiếc áo phao lông vũ trắng trên giá mắc ngoài huyền ngoài tròng vội lên người, trước khi mở cửa còn soi lại gương.
Nom y như miếng bánh mật hình trụ dài.
Trời thật sự rất lạnh, Hứa Kỳ Sâm vừa xuống tầng vừa chụp mũ phía sau áo lên đầu, kéo khóa tới tận đỉnh, nhưng không biết vì sao trong lòng cậu cứ luôn do dự.
Sẽ không phải là chơi khăm đâu, nhỉ?
Vừa nãy tại sao cậu không hỏi người kia thêm một câu, tại sao lại tới đây?
Tính sai rồi, nếu thật sự là chơi khăm thì chỉ có thể tự trách bản thân mình quá ngu ngốc mà thôi.
Càng nghĩ vậy càng bớt đi mong đợi, không ngờ vừa mới xuống khỏi cầu thang, cậu đã thật sự bắt gặp một bóng người cao gầy mặc áo lông vũ đỏ rực đứng giữa một đám trẻ con đang đốt pháo, trông ngập tràn không khí ngày Tết.
Đối phương đứng quay lưng lại, Hứa Kỳ Sâm đi tới, nhẹ nhàng ho một tiếng.
“Xuống rồi à.” Hắn xoay người, trong tay cầm hộp đựng đồ ăn cách nhiệt, “Tớ mang sủi cảo tới cho cậu này.”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu gì, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đối phương thò tay kéo kéo mũ len trên đầu mình, “Không phải lần trước cậu cho tớ ăn cơm trưa của cậu sao? Tớ muốn trả lại cậu… Không đúng, không thể nói vậy được… Tớ muốn cho cậu thử đồ ăn nhà tớ, cũng không đúng…” Hắn càng nói càng rối, “Khả năng diễn đạt của tớ hơi kém, tóm lại là cậu nhận lấy đi, mặc dù tớ biết chắc nhà cậu cũng có, nhưng mà, nhưng mà… Nói chung là cậu cứ ăn thử đi nhé.”
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy hộp đựng, lòng bàn tay lạnh lẽo cảm nhận nhiệt độ ấm nóng sinh ra một niềm hạnh phúc khó lòng giải thích được.
Cậu nhìn người trước mặt chuẩn bị rời đi, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Nhà cậu ăn cơm tất niên rồi à?”
“Đúng vậy.” Người kia cứ có cảm giác mũ len trên đầu có vấn đề, cuối cùng quyết định cởi hẳn ra, vò tóc, “Hơn năm giờ đã ăn rồi, đông người lắm, cô dì chú bác gì cũng đều tới cả, có nhiều họ hàng mà tớ còn không quen biết cơ, giờ đang ở nhà đánh bài, tớ không có chỗ nào ở hết.”
Câu nói sau cùng lẫn một chút ý tủi thân, Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể khẽ nói lời cảm ơn.
“Không có gì, cũng không đảm bảo mùi vị… Nhưng cậu nhất định phải ăn hết đấy nhé!” Người kia siết chặt chiếc mũ len trong tay, “Vậy tớ…”
“Tớ về nhà đây.”/ “Cậu có muốn lên ngồi một lúc không?”
Hai câu nói đồng thời vang lên, âm thanh mơ hồ dính vào với nhau như bánh mật, song đối phương rất nhanh đã bắt được trọng điểm, con ngươi đen láy sáng ngời tựa như que diêm nhỏ ai thắp giữa đêm hôm.
“Có được thật không?” Vẻ mặt hắn ý tứ hơn một chút, nhìn sang mấy đứa trẻ con vui đùa bên cạnh, vô thức xoa xoa hai tay mình, “Lạnh quá đi à.”
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm quay người, cầm theo hộp đựng đồ ăn, chầm chậm lên cầu thang, mỗi bước chân như nhễu đầy si rô, mỗi lần lên một bậc thang đều khó nhọc vô cùng.
Rất muốn quay đầu lại, nhưng rồi không có đủ can đảm.
Cứ như vậy đi bộ qua ba tầng lầu mà ngày nào cũng đi.
Hứa Kỳ Sâm lần chìa khóa trong túi mở cửa, khom lưng lấy dép lê của mình cho hắn, “Cậu đi dép của tớ đi, nhà tớ chỉ có hai đôi thôi, cậu không đi vừa đôi của dì.”
“Vậy còn cậu thì sao?”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời, cậu xỏ đôi tất dày có lông xù trên sàn nhà vào chân, “Cái này là được.”
“Nhà cậu cũng không khác mấy so với trong tưởng tượng của tớ.”
Hứa Kỳ Sâm cởi áo khoác, tăng nhiệt độ điều hòa lên vài nấc, “Vậy à.”
“Ừ, cũng giống như con người cậu vậy, vừa yên tĩnh vừa thoải mái.” Nói rồi, hắn lập tức giải thích thêm, “Ý tớ là ở chung rất thoải mái ấy.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn không nói gì, chỉ yên lặng rót một cốc nước ấm cho đối phương.
Hai người ngồi trên ghế sô pha cùng xem Đêm hội mùa xuân chán hơn mọi năm, mở nắp hộp giữ nhiệt nho nhỏ.
Hứa Kỳ Sâm nhìn sủi cảo bên trong, miếng nào miếng nấy hình thù kì lạ, gần như không tìm được cái nào trông thật sự dễ nhìn, quả là hiếm thấy.
“Ở nhà cậu ai nấu nướng?”
“Mẹ tớ?”
“Nấu ngon không?”
“Đương nhiên rồi.” Đối phương cười hết sức tự hào, lộ ra hai cái răng nanh.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn đống sủi cảo hoàn toàn khác hẳn.
Vậy thì đây không phải sủi cảo mẹ cậu gói rồi.
Cậu vốn nhạt miệng, thế nhưng lúc này đây đột nhiên lại rất muốn ăn sủi cảo, vì vậy đi lấy đũa, tiện lấy thêm cho hắn một đôi.
Đối phương lén lén lút lút, trước khi gắp miếng nào cũng phải thử chọc nhẹ vào một chút, trông không khác gì mấy người khách đi mua dưa hấu lúc nào cũng phải vỗ bồm bộp với cảm thấy là dưa ngon.
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy hắn rất kì lạ, nhưng cậu không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ăn.
Mặc dù hình thức chẳng ra làm sao, nhưng hương vị không tệ chút nào.
Đối phương ăn rất nhanh, lia lịa từng miệng, thậm chí còn không nhai kĩ, chớp mắt trong hộp đã chỉ còn đúng một miếng, hắn đẩy tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, tỏ ý để cậu ăn nốt cái này.
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn, giọng nhỏ xíu, “Tớ không ăn được thêm nữa…”
Hắn cố nuốt miếng sủi cảo trong miệng mình xuống, nhíu chặt mày, “Đừng mà, còn mỗi một miếng nữa… Để thừa không tốt đâu.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, gắp miếng sủi cao căng phồng trắng mập lên, cắn một miếng.
Có tiếng vỡ giòn tan.
Đau quá.
Cậu nhả sủi cảo lại vào hộp, dùng đũa khảy khảy.
Đây là… một viên kẹo cứng?
Ngạc nhiên nhìn về phía người vừa mới đẩy cho cậu ăn, đối phương cười còn vui vẻ hơn cả xem tiểu phẩm.
“Chúng mừng cậu! Cậu may mắn quá đi, ăn trúng miếng sủi cảo bọc kẹo cát tường duy nhất của nhà tớ rồi!” Đôi mắt sâu hút cong cong tựa vầng trăng non, “Năm mới chắc chắn cậu sẽ gặp rất nhiều may mắn.”
Gì thế này…
Trong miệng vẫn còn vương lại dư vị của miếng sủi cảo may mắn kì cục, Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm viên kẹo cứng còn chưa tan hết kia.
Đây là kẹo hãng gì thế này.
Ngọt quá.
Ngọt đến nỗi đầu lưỡi cũng khó chịu.
Nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy, cầm kinh thánh trong tay đẩy cửa ra.
Đúng như dự đoán, có một người bước xuống khỏi chiếc xe ngoại đen bóng, khoác áo ngoài màu xanh sẫm, vừa nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đã cười tươi rói từ đằng xa.
Sao lại cứ có cảm giác như thể nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thế này.
Nhưng có phải là cùng một người đâu.
Hứa Kỳ Sâm lùi bước về sau, chực đóng cửa lại.
“Này!” Tống Nguyên Ngôn vội vàng chạy tới, kịp giữ được cánh cửa, ngón tay suýt nữa thì bị kẹp, “Sao thấy tôi lại phải trốn thế?”
Hứa Kỳ Sâm như đang giận dỗi, dùng sức tách mạnh mấy ngón tay của anh ra.
Tống Nguyên Ngôn cười rõ là lấy lòng, cố gắng chen vào, “Sao thế này, tại tôi không đến đây thăm em à?”
Hứa Kỳ Sâm vẫn không hé răng nửa lời, thấy anh chen vào thì ôm sách bỏ ra ngoài.
Tống Nguyên Ngôn dính chặt theo sau cậu, một bước không rời, “Em ở đây có khỏe không? Sao tôi lại thấy em gầy đi rồi này.
Đã ăn cháo mùng tám tháng chạp chưa?”
Hứa Kỳ Sâm yên lặng trở về phòng mình, cậu mở cửa, định đóng lại nhốt người kia ở bên ngoài, vậy mà tên giảo hoạt này vẫn thừa cơ luồn qua khe trống, chui vào trót lọt.
“Đừng giận mà, tức giận hại sức khỏe rồi biết làm sao đây?”
Nghe câu này, Hứa Kỳ Sâm quay người lạnh lùng nhìn anh, nhìn đến tận khi Tống Nguyên Ngôn sởn da gà khắp người, cậu mới chịu mở miệng, “Thiếu gia mới xuất viện mà còn nhọc lòng về nhà thay quần áo khác cơ à?”
Tống Nguyên Ngôn hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn áo sơ mi, cà vạt và cả áo khoác gọn gàng nghiêm chỉnh của mình, khẽ sờ lên chóp mũi, chột dạ hỏi, “Sao em biết được?”
Hứa Kỳ Sâm cầm diêm trên bàn, đốt chậu than, “Toàn mùi khử trùng.”
Lúc này Tống Nguyên Ngôn mới hiểu vì sao Hứa Kỳ Sâm lại tức giận, anh húng hắng khàn giọng, ngồi trên giường Hứa Kỳ Sâm, “Rõ ràng tôi đã nói với bọn họ không ai được nói ra bên ngoài, không được nói cho em biết…”
Hứa Kỳ Sâm đứng dậy, túm lấy cổ áo Tống Nguyên Ngôn, “Vậy cậu đi ra ngoài đi, đừng đến đây nữa.
Dù cậu có chết ở bên ngoài rồi không cần sai người tới đây thông báo đâu, cho em đỡ phải đi thăm viếng.”
Tống Nguyên Ngôn ngẩn ra, bắt lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, ôm chặt cậu trong lòng, “Tôi không cố ý gạt em đâu, chỉ là tôi không muốn em lo lắng…”
Hứa Kỳ Sâm giãy dụa một hồi, bỗng nhiên cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ cơ thể anh, bèn vén phần tóc mái rũ trước trán sang, cúi đầu – vẫn trong vòng ôm của anh, dán trán mình lên trán đối phương.
Nóng quá.
Bực bội.
Khổ sở.
Đau lòng.
Phẫn nộ.
Tất thảy những cảm xúc ấy mãnh liệt nhào nặn vào nhau, nhét đầy trong lồng ngực, trào lên không được mà nhịn xuống chẳng xong, nỗi phiền muộn tăng lên càng khiến cậu tức giận.
“Sốt như thế này còn đến làm gì?” Hứa Kỳ Sâm muốn tránh khỏi lồng ngực anh nhưng còn bị ôm chặt hơn, lần này, Tống Nguyên Ngôn chủ động áp trán vào, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi lành lạnh của Hứa Kỳ Sâm, như con thú cưng không có tình yêu thương.
“Tôi nhớ em lắm, tôi nghĩ nếu mình bị bệnh là có thể trở lại bên cạnh em rồi.”
Vì sốt cao nên giọng anh khản đặc như mặt giấy thô ráp sần sùi ma sát vào lòng Hứa Kỳ Sâm, vừa ngứa vừa đau.
Tống Nguyên Ngôn cầm tay Hứa Kỳ Sâm đặt lên mặt mình, “Em đừng giận mà, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, gắng kìm nén cơn tức giận, “Lần sau cậu còn tự để mình bị ốm nữa, em sẽ không bao giờ gặp lại cậu.”
Một hồi lâu mới thốt nổi nên lời, nghe chẳng hề có sức đe dọa nào hết.
Rõ ràng sức khỏe đã không tốt rồi lại còn cố tình để bị ốm.
Nếu đã không biết quý trọng bản thân như vậy thì cứ kết thúc cuộc đời luôn đi, không cần làm nhiệm vụ gì nữa hết.
Suy nghĩ này vừa thoát ra khỏi căn phòng tối tăm trong tiềm thức, Hứa Kỳ Sâm đã lập tức đổi ý, nhất là khi nhìn thấy gương mặt anh.
Có lẽ bởi vì đang ở gần nhà thờ, dường như có cảm giác kính sợ hơn với những lời độc thoại nội tâm kiểu như cầu xin thần phật phù hộ này.
Thôi, rút lại lời nói, không đến mức kết thúc cuộc đời.
Không thể chết được.
Kể cả có bệnh tật triền miên, không khỏe lên được đi chăng nữa.
Thay đổi yêu cầu vậy, nhưng sau một hồi suy nghĩ thật kĩ, cậu nhận ra hình như mình không vớt vát được tí lợi lộc nào.
Nếu anh cứ bệnh hoài như thế, chẳng phải cậu sẽ phải chăm sóc suốt sao?
Bỏ đi, câu nói này cũng rút lại…
Đừng để anh bị ốm bệnh.
Mình đúng là một kẻ cầu nguyện phiền phức.
“Đang nghĩ gì thế?” Tống Nguyên Ngôn như nhận thấy sự phân tâm của Hứa Kỳ Sâm, véo cằm cậu, “Say sưa thế này.”
Hứa Kỳ Sâm đẩy tay anh ra, “Không có gì.
Cậu thành thật khai báo đi, tại sao lại ốm?”
Tống Nguyên Ngôn cười, lộ ra hai cái răng nanh, “Thì là… Đi tắm nước lạnh mấy lần các kiểu…”
Hứa Kỳ Sâm bóp lấy cổ Tống Nguyên Ngôn, dùng một xíu sức, “Sau này có còn như thế nữa không?”
Tống Nguyên Ngôn lập tức lắc đầu, “Không dám mà, tiên sinh(*).”
Xưng hô đột ngột này khiến Hứa Kỳ Sâm ngẩn cả người.
Gì thế này, cứ như đang sắm vai nhân vật không bằng ấy.
Cậu buông lỏng tay mình ra.
Không đúng, không phải từ trước tới nay cậu toàn sắm vai nhân vật sao? Sao lại cảm thấy ngượng ngùng thế này.
Đương nghĩ ngợi đột nhiên được hôn chụt một cái, kẻ gây họa còn cười hì hì, “Tiên sinh lại phân tâm rồi.”
Hứa Kỳ Sâm đẩy anh ra, đi tới ngồi xuống cạnh bàn, lật quyển kinh thánh khi nãy còn chưa đọc xong, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu uống thuốc chưa?”
“Uống rồi mới đến.”
Bàn sát cạnh giường, Tống Nguyên Ngôn ngồi trên giường dịch tới gần Hứa Kỳ Sâm, nằm nhoài ra mặt bàn ngắm cậu, “Mẹ sợ tôi lại tái phát bệnh cũ, cho phép tôi đưa em quay về chuyến này.”
“Em không về đâu.”
Tống Nguyên Ngôn nắm lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm, “Không được, em quay về cùng tôi đi, tôi đã tốn biết bao nhiêu công sức như vậy, em… Khụ khụ khụ.” Đang nói thì che miệng lại, ho sù sụ không ngừng.
Hứa Kỳ Sâm vươn tay ra vỗ vỗ sau lưng anh, “Tổ tông ơi, cậu yên lặng một lát đi.”
Tống Nguyên Ngôn ngừng ho, giữ chặt lấy tay Hứa Kỳ Sâm không chịu buông, “…Dù sao em cũng không thể ở đây mãi được, em về cùng tôi đi.” Anh thở một hơi thật dài, “Sau này em chỉ làm tiên sinh của một mình tôi thôi.”
Mới không chú ý đã bị anh kéo gọn vào trong lòng, Tống Nguyên Ngôn cúi đầu hôn lên môi cậu, khoảnh khắc hai nơi mềm mại tiếp xúc với nhau, một loại cảm giác mãn nguyện và rung động khó lòng diễn tả thành lời phá tan mọi gông cùm xiềng xích.
Tay anh đỡ sau đầu Hứa Kỳ Sâm, hơi dùng sức vuốt ve từng sợi tóc của cậu, khiến Hứa Kỳ Sâm chẳng thể trốn đi được.
Cái hôn đã lâu rồi không được cảm nhận khiến đáy lòng của cả hai cùng bùng lửa, nóng bỏng, rực cháy.
Cảm giác đầu lưỡi đụng tới răng, đến tận hơi thở cuối cùng, lí trí mách bảo Hứa Kỳ Sâm rằng phải thoát khỏi vòng tay đối phương, nhưng cậu cứ như bị lây nhiễm bệnh, mặt mũi nóng hầm hập, miệng lưỡi khô khốc, toàn thân kiệt quệ, các triệu chứng bệnh khó mà giải thích được cứ thế lan tràn.
“Không được…” Lồng ngực Hứa Kỳ Sâm phập phồng, “Không ở đây được.”
Tống Nguyên Ngôn cười tựa như không, ôm lấy eo cậu, “Tiên sinh, sao lại không được?”
Hứa Kỳ Sâm chống bàn gượng dậy, cố bày ra vẻ thật nghiêm túc, “Cậu đã gọi em là tiên sinh(*), vậy thì em phải dạy cho cậu thế nào là lễ, nghĩa, liêm, sỉ(*).”
(*) Tiên sinh vừa là cách gọi chồng vừa là cách gọi thầy thời xưa.
(*) Bốn trong mười hai chữ đạo đức luân lí Trung Quốc đề xướng: Hiếu, Đễ, Trung, Tín, Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ, Nhân, Ái, Hòa, Bình.
Tống Nguyên Ngôn cười, “Ồ? Vậy tiên sinh nói thử xem, thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ?”
Hứa Kỳ Sâm thẳng người, nhưng giọng nói chẳng có mấy tự tin, “Quân tử tự biết kiềm chế bản thân theo lễ, tước bỏ những ham muốn cá nhân.”
Tống Nguyên Ngôn gật đầu ra chiều nghĩ ngợi, song hành động không hề có ý định dừng lại.
Anh đứng hẳn lên ôm lấy cậu, cúi đầu nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ từ dưới tai xuống cổ, “Tiên sinh tiếp tục đi.”
Hứa Kỳ Sâm đẩy Tống Nguyên Ngôn ra, “Này! Không đùa với cậu, ở đây không được!”
Tống Nguyên Ngôn cực kì vô lại, “Sao lại không thể, ai nói không thể?”
Bàn tay chống đỡ của Hứa Kỳ Sâm hơi trượt, đúng lúc chạm đến quyển kinh thánh cũ kia, cậu chộp ngay lấy, vỗ trước ngực Tống Nguyên Ngôn, “Chúa trời.”
Tống Nguyên Ngôn nhíu mày.
“Đoạn thứ 13 chương 20 trong sách Leviticus(*): Nếu một người đàn ông ăn nằm với đàn ông, hai người bọn họ đã làm ra thứ chuyện ghê tởm, đáng bị xử tử, tội lỗi sẽ đổ lên đầu chúng.” Hứa Kỳ Sâm hơi hất cằm ra ngoài, từ cửa sổ có thể nhìn về phía đỉnh chóp nhà thờ.
(*) Sách Leviticus: Quyển thứ ba trong Kinh thánh Do Thái lẫn Cựu Ước, gồm 27 chương, nối tiếp sau Sáng thế và Xuất hành.
Tống Nguyên Ngôn lấy lại quyển Kinh thánh, đặt lên bàn, “Trí nhớ tốt thật.” Nói rồi, anh cởi áo khoác vứt lên mặt bàn, đột ngột dùng sức áp cả người Hứa Kỳ Sâm ngã ra giường, một tay chống bên cạnh mặt cậu, tay còn lại tháo cà vạt, cúi đầu cười.
“Vậy… Tiên sinh biết tự kiềm chế bản thân…”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc hơi khàn vì bị bệnh, cách làn không khí mỏng manh gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ cơ thể đối phương.
“Có muốn phạm tội cùng tôi không?”