Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 58: Tự tin cùng con đường của bản thân

Thời gian tiếp theo, Triệu Vô Cực đều ở tu luyện bình tĩnh trải qua.

Hắn Tử Hà Bất Diệt thần công đến tiếp theo chính là luyện cốt thiên. Chủ yếu dùng nội lực uẩn dưỡng cốt cách bản thân để cốt cách trở nên cứng cỏi có thể gánh chịu sức mạnh to lớn cùng kháng đả kích năng lực được tăng cường.

Xương cốt được tôi luyện sau có thể gánh chiu được càng cường đại khí huyết vận chuyển cùng tái tạo máu.

Luyện tinh hóa khí. Khí huyết mạnh mẽ thì Tinh mới có thể mạnh được, Tinh mạnh mẽ thì khí tự nhiên sẽ mạnh.

Ngoài ra xương cốt được rèn luyện cũng mang tới khả năng sát thương cực mạnh. thể hiện rõ nhất ở những người chuyên tu quyền pháp cước pháp cùng chưởng pháp.

Một cái gậy gỗ đánh vào người cùng một cái gậy sắt đánh vào người, ở điều kiện tương đương gậy sắt đương nhiên là sẽ gây ra sức sát thương to lớn hơn nhiều.

Tôi cốt chính là rèn luyện xương cốt mạnh mẽ cứng rắn như sắt thép lại không mất đi đặc tính cơ bản của nó, tại Tử Hà Bất Diệt thần công nói rõ tôi cốt chính là uẩn dưỡng tẩm bổ cốt cách của bản thân.

Xương cốt con người có tổng cộng hai trăm linh sáu khối.Xương sọ hai mươi chín khối. Xương sống năm mươi mốt khối.

Chi dưới cốt sáu mươi hai khối. chi trên sáu mươi tư khối.Xương bàn chân hai mươi sáu khối, xương bàn tay hai mươi bảy khối.

Tất cả những thứ này chính là mục tiêu trong tương lai Triệu Vô Cực cần đạt tới, mỗi lần tôi cốt thành công thực lực của hắn sẽ gia tăng một chút, đến lúc tôi cốt hoàn thành hắn sẽ đạt tới tám mươi năm công lực.

Tôi cốt có phân trước sau. Nếu tiến hành một lúc cả người tôi cốt tiến độ sẽ chậm đến cực hạn, chiến lực lại không thể theo kịp bản thân cần thiết.

Vì vậy cần trước chọn chi cốt dưới hay trên để tôi luyện. Hoàn thành chi cốt trên dưới tu luyện sau đó là xương sống cuối cùng là xương sọ.

Tu luyện chi dưới cốt cước lực vô cùng mạnh mẽ có thể đánh có thể chạy, nếu gặp ngang hàng đối thủ chỉ cần muốn rời đi liền có thể thiên nhiên đứng ở thế bất bại.

Tu luyện chi trên cốt thì chiến lực mạnh mẽ hơn nhiều, đơn giản vì nhân loại võ công đa số là sử dụng hai tay đánh ra mà thôi.

Triệu Vô Cực tu luyện chính là cơ sở luyện thể trảo pháp nên hắn quyết định trước tiên tu luyện chi trên cốt. Trong đó xương bàn tay hai hai mươi bảy khối chính là mục tiêu của hắn.

Triệu Vô Cực vốn tu luyện Thủy Thượng Phiêu thân pháp có thành tựu nên hắn cũng không quá lo lắng gặp phải đối thủ có tốc độ nhanh hơn hắn,dù sao Thủy Thượng Phiêu cũng là thân pháp đỉnh cao trên giang hồ rồi.

Hắn lại tu luyện trảo pháp, thường xuyên rèn luyện trảo lực. Bàn tay hắn bóp lại liền giống như là kìm sắt, đối thủ không thể nào thoát ra được. Lại tiến tới một bước tu luyện xong xương bàn tay cốt, hắn trảo pháp sẽ gần như đạt tới đỉnh điểm.

Triệu Vô Cực từ nhẫn trữ vật lấy ra một bình Ngưu bì dịch. Loại này chính là năm mươi năm linh thảo luyện thành Ngưu bì dịch có thể để hắn tiếp tục luyện bì có thể chống đối với hạ phẩm linh khí. 

Nhưng đấy là khi luyện thành mà thôi, hắn bây giờ mới chỉ bắt đầu tu luyện. Ngưu bì dịch đương nhiên là từ chỗ Sở Phi Huyền đưa cho hắn rồi, Triệu Vô Cực tuy hiểu luyện đan nhưng hắn chưa bao giờ tự tay động thủ luyện chế, tất cả chỉ dừng lại ở trên lí thuyết.

Bôi lên Ngưu bì dịch Triệu Vô Cực bắt đầu vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công, vừa lớn mạnh bản thân nội công vừa luyện bì tôi cốt.

Đây chính là đặc điểm của Tử Hà Bất Diệt thần công tuy đã viên mãn cảnh giới trước nhưng cũng không có nghĩa là cực hạn, vẫn có thể tu luyện tiếp tục.

Nhưng muốn bỏ qua giai đoạn luyện bì luyện nhục mà tôi cốt tất nhiên là không được.

Cốt cách một khi mạnh mẽ cũng sẽ kéo theo cả cơ thể vận chuyển mạnh mẽ, đến lúc đó cơ nhục cùng da không chụi nổi xương cốt tốc độ trao đổi chất sẽ dễ dàng bị hút khô.

Triệu Vô Cực bắt đầu rèn luyện xương ngón cái trong hai mươi bảy khối xương cốt, đều đặn cả tay trái lẫn tay phải đều rèn luyện. 

Tôi cốt cần chú ý một sự việc nữa đó là rèn luyện cân bằng, không nên một bên rèn một bên không rèn, sau đó sẽ trở thành người thọt, đi chuyển không được tự nhiên. Nếu là tay thì là tay dài tay ngắn không đồng đều.

Triệu Vô Cực một đêm tu luyện, dựa theo tốc độ tu luyện này của hắn, ước chừng cần hai năm mới có thể hoàn thành luyện cốt thiên của Tử Hà Bất Diệt thần công. Quá lâu Triệu Vô Cực không chờ được hắn muốn tìm đường tắt tăng lên tốc độ tu luyện.

Nhưng trước mắt hắn vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, vô kế khả thi.

Trời sáng.

Triệu Vô Cực tắt đi cách âm trận pháp mở cửa đi ra ngoài, hắn thấy Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương liền lập tức chào hỏi:

“Phụ thân, mẫu thân hai người dậy thật sớm a. mẫu thân ngươi lại biến xinh đẹp”


Sở Phi Huyền vuốt vuốt khuôn mặt mình nói:

“có sao,ngươi lại đang khoa trương ta sao?”

“mẫu thân a, ngươi bây giờ nhìn chả khác gì một cái thiếu nữ mười tám, nếu Đông Phương Uyển Nhi ở đây sợ rằng cũng có thể để người khác hiểu nhầm hai người quan hệ là một cái hảo tỷ muội!”

Sở Phi Huyền bị Triệu Vô Cực thổi phồng tới tận trời, nàng hai gò má ửng đỏ. Tối qua nàng cùng Triệu Phi Dương đúng là có chút điên cuồng. Triệu Vô Cực cho bọn họ từ khúc quả nhiên là rung động tâm can, càng nghe càng tuyệt diệu, tình ý da diết dạt dào. Làm nàng cùng Triệu Phi Dương như nhớ lại thời trăng mật của bản thân, có chút kích động không kiềm chế được.

Được mưa xuân tưới móc đầy đủ nàng đương nhiên tinh thần sáng láng rồi.

Triệu Vô Cực chỉ là một mặt đáng thương nhìn hắn lão cha. Tối hôm qua có vẻ quá sức rồi.

Triệu Phi Dương tuy lúc này khuôn mặt không có gì thay đổi, nhưng Triệu Vô Cực dựa vào sức quan sát đặc biệt nhạy bén của mình cảm nhận được hắn có chút hư. 

Tu tiên giả tinh khí thần luôn được linh khí tẩm bổ rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy trừ khi là bản thân tự làm việc gì đó không thể miêu tả quá sức.

Hắn liền đối với Triệu Phi Dương híp mắt cười nói:

“Phụ thân,hôm trước ta đọc sách có một câu nói rất hay ngươi muốn nghe sao?”

“Ồ câu gì ngươi nói thử xem!” Triệu Phi Dương nhấp một ngụm rượu nói

“Trong sách nói nam nhân phải biết tiết chế a!”

Triệu Phi Dương vừa uống lên hớp rượu lập tức phun Triệu Vô Cực một mặt, hắn ho khan liên tục, Sở Phi Huyền thì một mặt xấu hổ. Tối qua khả năng là hai người quá hứng khởi sau đó liền đem Triệu Vô Cực quên rồi.

Triệu Vô Cực bị phun một mặt mộng bức, trước đây hắn từng xem phim cũng đọc tiểu thuyết thấy mấy cái nhân vật phụ thường bị phun như vậy, lần này hắn cũng thật bị phun rồi.

Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân hắn thật bi ai! Phải chăng hắn là nhân vật phụ rồi?

Lau lau trên mặt rượu Triệu Vô Cực tiếp tục nói:

“Trong sách còn nói, quân tử phải biết lễ nghĩa liêm sỉ”

Triệu Phi Dương phun hắn một mặt như vậy đúng là có chút không lịch sự rồi, Triệu Vô Cực cũng nhổ nước bọt một câu mà thôi.

Triệu Phi Dương thanh minh nói:

“Tại ngươi kích thích lão cha ngươi mà thôi, là ngươi tự tìm.”

Triệu Vô Cực:

“trong sách còn nói dám làm dám nhận, lão cha, ngươi đúng là quân tử. Tối qua may mắn phòng ta có cách âm trận pháp.”

Triệu Phi Dương đỏ mặt nói:

“ta ít đọc sách ngươi cũng đừng đề cập sách với ta, lần sau tu luyện nhớ mở cách âm trận pháp lên tránh bị người khác làm phiền. Ở dã ngoại thì càng cần chú ý bố trí che lấp trận pháp nếu như không muốn đang tu luyện bị người khác quấy rầy hoặc tấn công.”

Triệu Vô Cực như cười không phải cười nhìn Sở Phi Huyền nói:

“Mẫu thân, ngươi có biết nãy giờ ngươi liên tục liếc mắt nhìn phụ thân không? Giống như là một cái khuê các đại tiểu thư cùng tình lang liếc mắt đưa tình vậy! Hai ngươi đã là đạo lữ còn phải như thế sao! Ta ở đây thật có cảm giác thừa thãi a!”

Nói xong Triệu Vô Cực làm bộ thở dài.

Sở Phi Huyền gõ đầu hắn nói:

“Ngươi ở trong sách bắt đầu học xấu rồi đúng không?”

“Mẫu thân, ngươi nếu còn tiếp tục như vậy ta cho dù là ngu ngốc cũng nhìn thấy ngươi ánh mắt hàm tình mạch mạch nhìn phụ thân! Không chừng ta sắp có một cái tiểu muội đây!”


“haha, Cực nhi cũng muốn có tiểu muội rồi sao?”

Nàng mở cái vui đùa mà thôi, nguyên anh kì muốn có hậu đại vô cùng khó khăn. Nàng cùng Triệu Phi Dương có Triệu Vô Cực đã là thiên đại may mắn, không dám mơ tưởng kì tích lặp lại. nhưng cũng không trở ngại cùng Triệu Vô Cực mở vui đùa.

“Có tiểu muội cỡ nào vui vẻ a, ta sẽ mang nàng đi dạo khắp nơi, ăn thật nhiều đồ ăn ngon!”

Hắn kiếp trước đối với em gái không thế nào quan tâm, nếu kiếp này có được em gái hắn không ngại bù đắp sai lầm kiếp trước.

Hơn nữa thế giới này loli đặc biệt manh, vừa manh lại nhu. Hắn có thể tự tay nuôi dưỡng thành công một cái em gái quả là siêu cấp thành tựu đủ để hắn tự hào cả đời.

Hơn nữa Triệu Vô Cực cũng không nhìn nổi Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương rồi. Hai người này ở trước mặt hắn liên tục liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp kỉ kỉ tra tra khiến hắn cảm giác mình trở thành siêu cấp bóng đèn vậy. 

Ăn cơm thật nhanh Triệu Vô Cực liền rời nhà đi tới sân tập. 

Trải qua thời gian dài luyện tập Triệu Vô Cực đối với cơ sở luyện thể trảo pháp đã không còn bị giới hạn ở sáo lộ bình thường nữa, hắn có thể tùy ý biến đổi thứ tự các chiêu thức nhưng vẫn đánh ra luyện thể hiệu quả. 

Lúc đối chiến đối thủ chiêu thức cũng sẽ liên tục biến hóa vì vậy cũng cần liên tục vận dụng trảo pháp cho hợp lí chứ không phải chỉ dựa theo sáo lộ ra đòn. Dựa theo sáo lộ ra đòn sẽ chỉ dẫn tới kết quả thảm bại mà thôi.

Triệu Vô Cực mang trên tay hai mươi lăm cân thủ sáo luyện thể đã tiểu thành. Lại vừa đột phá bốn mươi năm công lực hắn sức mạnh thể chất cũng được nâng lên rất nhiều, trảo pháp được hắn phát huy ra nhuần nhuyễn vô cùng.

Chiêu thức vẫn là những chiêu thức cơ sở kia, nhưng là được hắn đánh ra thiên biến vạn hóa, giống như là nước trường giang không ngừng chảy, ở giữa chiêu thức một chút kẽ hỡ cũng không có.

Triệu Vô Cực trước đây từng nghe nói qua, thiên hạ người luyện võ là từ đơn giản tới phức tạp, lại từ phức tạp quay về đơn giản. Ngàn chiêu vạn chiêu cuối cùng cũng quy về một điểm đạt tới chí cao võ công. 

Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá. Câu nói này hắn cũng tin tưởng.

Nếu ngươi có thể nhanh đến mức vượt qua cả đối phương thần kinh phản xạ vậy thì tính mạng đối phương chính là vật trong túi, muốn lấy lúc nào thì lấy.

Nhưng muốn tu luyện được như vậy khó càng thêm khó.

Triệu Vô Cực tiếp xúc qua những môn võ công phức tạp, hắn xem rất nhiều là đằng khác, nhưng hắn vẫn kiên trì ngày qua ngày không ngừng nghỉ rèn luyện cơ sở luyện thể trảo pháp.

Hắn luyện chính là đơn giản nhất, nhưng lại là cơ sở của tất ca trảo pháp, điểm cuối mà trảo pháp phải quay về.

Chính vì vậy hắn đối với trảo pháp càng thấm sâu hiểu rõ.

Trảo pháp vừa mang tính bao hàm của chưởng pháp lại mang sắc bén của kiếm pháp. Đối phó với bất luận loại võ công gì đều có thể đứng ở thế bất bại.

Đại đạo ba ngàn, kiếm pháp có phồn có giản, trảo pháp cũng là như vậy. Phồn chưa chắc là tốt nhất, giản lại chưa chắc là yếu nhất. Thích hợp tự thân mới là quan trọng nhất.

Ở điểm này Triệu Vô Cực liền làm được rất tốt.

Cơ sở luyện thể trảo pháp chính là được hàng ngàn đời tiền bối dùng tính mênh đi sử đổi đến mức không thể sửa thêm, tới gần đại đạo. Lại thêm hắn tự sáng tạo Thiên Địa Tinh biến chưởng tất cả mọi thứ đều vô cùng thích hợp với hắn.

Triệu Vô Cực vô thức đánh, hắn ý nghĩ thả bay đến nơi xa, người vẫn không hề dừng lại vung trảo, mỗi chiêu mỗi thức đều liên tiếp nối liền không hề có một kẽ hỡ.

“Bồng!”

Đột nhiên Triệu Vô Cực dùng tới khom bước xuất trảo, trảo phá gió âm thanh liền kéo dài hai cái nháy mắt thời gian.

Triệu Vô Cực có chút ngơ ngác, đang suy nghĩ ngẩn ngơ một hồi liền đột phá đại thành rồi.

Cái này có chút khó tin đi. Từ trước tới giờ hắn dám tin đây là một lần đột phá đơn giản nhất của bản thân.

Ngơ ngác đánh trảo một hồi liền đột phá, Triệu Vô Cực cảm thấy không quá chân thực.

Suy nghĩ lại lúc nãy, hắn liền có kết luận. bản thân hắn đối với trảo pháp thấm sâu hiểu rõ, lại đối với trảo pháp hoàn toàn tự tin cùng tin tưởng, khiến cho hắn khí cùng thần được thăng hoa, dẫn tới đột phá.

Trước có nói Ngưu đỉnh đan có nhẹ nhàng chữa thương linh hồn tổn thương. Nhưng hiệu quả cực ít nên cũng không quá có người dùng để làm chữa thương mà dùng. 

Triệu Vô Cực sử dụng những cái này dược lực được tích trữ trong cơ thể hắn từ từ tẩm bổ thần hồn hắn. Hôm nay Triệu Vô Cực đối với trảo pháp thấu hiểu cùng tự tin để cho những thứ tồn dư dược lực này phát huy hết sức mạnh dẫn tới bản thân hắn đột phá.

Cũng giống như kiếm tu, bọn hắn đều là cực kì tự tin ở kiếm thuật của bản thân, câu cửa miệng của bọn hắn chính là:

“mặc ngươi bao mạnh, ta một kiếm trảm chi”

Đối với cái này cực kì cương mãnh ý nghĩ dễ dàng bị đánh gãy Triệu Vô Cực thường không quá coi trọng, nhưng nếu nó ở trong cùng cảnh giới thì lại là một thứ vũ khí cực kì mạnh mẽ.

Một người sử dụng kiếm nếu không tin vào kiếm cùng kiếm pháp của bản thân liệu có thể trở thành hàng đầu kiếm tu được sao? đương nhiên là không!

Triệu Vô Cực hôm nay,trải qua không ít tranh đấu, phong mang sơ lộ. Trên võ học một đường lại càng có kiến giải của bản thân, trở nên thăng hoa. Hắn cùng giống kiếm tu, tin tưởng vào trảo pháp của bản thân. 

Nhưng Triệu Vô Cực khác bọn họ ở chỗ,hắn biết lúc nào có thể đánh lúc nào nên chạy mà không cứng rắn làm đối thủ mình không thể đánh bại được.

Những cái kia kiếm tu nếu có ý nuôi dưỡng kiếm đạo như vậy đa số đều chết đều tàn, người thành công cực ít. Nhưng thành công chính là đỉnh tiêm tu sĩ ở phía đông Tiên Việt đại lục này.

Hôm nay Triệu Vô Cực đột phá đại thành trảo pháp, lại đối với mình trảo pháp tự tin. Hắn bắt đầu bước ra một bước của bản thân, viết lên con đường trảo pháp truyền kì của mình