Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 430: Dọa sợ

Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!

Ầm!

Từ trên tay Triệu Vô Cực một luồng kinh thiên chường kình lóe lên liền ra, nó vừa xuất hiện liền cuốn lên cuồng phong bạo vũ hướng ba người đánh tới.

Mỗi nơi nó đi qua, cây cỏ tan nát, cuồng phong cuốn ngược, không ít cây cối xung quanh cũng bị thổi cho cành là xôn xao rung động, lá cây bay loạn tứ tung trong không khí, gây nên một tràng cảnh vô cùng hỗn loạn. 

Mà Hoàng Ngũ cùng Hạ Tam Giang đều cảm giác được, Triệu Vô Cực một chưởng này như là tử vong âm ảnh đang hướng bọn hắn phủ xuống, trong nháy mắt bọn hắn đều bị cuốn vào bên trong chưởng ý.

Mỗi người đều cảm thấy, bản thân mình đang ở dưới một tòa đại sơn, một cái già thiên đại thủ đánh tan đỉnh núi, khiến cho núi lở đá lăn, nó còn đang điên cuồng hướng phía bọn hắn chạy tới.

Bọn hắn lúc này cũng không sinh ra nổi cái gì chống cự chi ý, đối với cái này gần như là thiên tai cấp bậc cự thủ, bọn hắn cảm giác được mãnh liệt tuyệt vọng.

Nơi nó đi qua, vạn vật héo úa tịch diệt.

Một cái cây bị nó lướt qua, cấp tốc khô héo, lá cây trở nên vàng nhạt đầy bệnh trạng.

Một con thỏ đang hoảng loạn bỏ chay, cấp tốc gầy còm đi, sau đó liền chết.

Đối với cái này kinh khủng cự thủ, bọn hắn làm sao có thể chống lại.

Mỗi người đều sợ hãi bỏ chạy, chạy trối chết, cố gắng níu kéo lại một tia sinh mạng cho mình.

Bọn hắn cứ như vậy bị hãm sâu vào Triệu Vô Cực ý cảnh, cuối cùng Hoàng Ngũ lão tổ là người đầu tiên tỉnh lại, hắn vội vàng rống to một tiếng:

“ tất cả tỉnh lại đi, đừng để đối phương ý cảnh mê hoặc!”

Hạ Tam Giang lúc này chợt mở to mắt ra, vừa rồi Hoàng Ngũ một tiếng rống mới đánh thức lại hắn, nếu không hắn sớm đã bị mê thất vào ý cảnh bên trong không thể tự thoát ra được.

Sau lưng mồ hôi lạnh lâm li, Hạ Tam Giang cảm giác được, đối phương ý cảnh thật khủng khiếp.

Không phải là ý cảnh của hắn có bao nhiêu cao thâm, mà là ý cảnh của hắn quá chân thực, miêu tả quá sống động, khiến bọn hắn gần như không nhận ra đây chỉ là ảo giác.

Có thể thấy được, Triệu Vô Cực ý chí cùng tinh thần có bao nhiêu mạnh mẽ.

Hạ Tam Giang nhìn sang một bên, Mãnh Vân Lưu vẫn còn ánh mắt mê mang hắn trong lòng trầm xuống.

Tên phế vật này, ý chí kém như vậy? ngươi làm sao đột phá được đỉnh phong cảnh a!

Nhưng hắn lúc này đã không kịp gọi, bởi vì Triệu Vô Cực một chưởng đã vỗ đến trước mặt hai người bọn hắn, bọn hắn chỉ có thể mạnh mẽ ngạnh kháng, không còn con đường nào khác.

Cả Hoàng Ngũ cùng Hạ Tam Giang hai vị lão tổ đồng thời rống to một tiếng, lập tức chém ra hai đạo kinh thiên kiếm khí hướng Triệu Vô Cực đại thủ chém tới.

Kiếm khí mạnh mẽ chém vào không khí, khiến cho không khí cũng trở nên vặn vẹo không nhìn rõ phía trước tràng cảnh, có thể thấy được bọn hắn kiếm khí vô cùng ghê gớm

Đương nhiên, đỉnh phong sơ kì toàn lực vận công chém ra kiếm khí, không thể nào không kinh khủng.


Hai đạo kiếm khí hình bán nguyệt vô cùng sắc bén như là có thể cắt đứt mọi thứ kéo lên khí vô cuồng bạo vô cùng lập tức cùng Triệu Vô Cực một chưởng vay chạm vào nhau.

Hai bên nháy mắt va chạm, ba nguồn năng lượng điên cuồng va chạm 

Triệu Vô Cực lấy một đánh hai, nhưng không hề tỏ ra yếu thế. 

Năng lượng của hai bên giảo sát vào nhau, bên nào cũng muốn tiêu diệt đối phương, để cho mình mở ra một con đường, trực tiếp đánh tới bản thể.

Nhưng mà Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hợp lực đánh ra một cái Thiên địa biến sáu vòng âm dương hoàn đại chưởng, hắn cũng phải bỏ ra cái giá nặng nề khiến cho tay phải gần như phế đi, tạm thời mất đi cảm giác cùng không thể sử dụng đối chiến, đánh ra một chưởng đâu phải dễ dàng đón đỡ như vậy.

Chỉ thấy Triệu Vô Cực đại chưởng mãnh mẽ xông tới một cái, hai đạo kiếm khí bỗng nhiên run lên, sau đó là nổ tung.

Ầm! Ầm!

Hoàng Ngũ cùng Hạ Tam Giang sắc mặt tái nhợt, chợt phun ra một ngụm máu tươi, bọn hắn ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía đang hướng về mình đánh tới đại thủ, ánh mắt trợn to, không dám tin hết thảy.

Cùng hai vị lão tổ sợ hãi, chính là toàn bộ bốn thế lực lớn người. Bất kể là gia chủ vẫn là trưởng lão vẫn là lính đánh thuê, bây giờ bọn hắn trên mặt không còn cái gì độc ác tàn nhẫn vẻ mặt, mà chỉ có duy nhất một cái sợ hãi đến tận cùng vẻ mặt mà thôi.

Ba đại gia tộc thêm Thanh Khâu Môn dốc lên toàn bộ lực lượng của mình đi quyết một trận tử chiến với Triệu Vô Cực, cứ nghĩ rằng bên hắn lợi thế vô cùng to lớn rất dễ dàng liền có thể chiến thắng.

Không ngờ giao thủ xong bọn hắn mới biết, bọn hắn sai, sai quá nhiều.

Nhưng lúc này, bọn hắn đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi, mà trả giá, chính là mạng sống của bọn hắn.

A a a a a!

Ta không muốn chết!

Triệu Vô Cực, ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành!

Triệu Vô Cực, tha mạng!

Mỗi người đều là kinh hoảng sắc mặt, nhưng phản ứng mỗi người lại khác nhau.

Có người sợ hãi không suy nghĩ được gì, có người tuyệt vọng kêu rên, có người xin tha, có người lại nảy sinh ác độc nguyền rủa.

Đây chính là nhân sinh bách thái, mỗi người một tính cách, không ai giống ai.

Lúc tuyệt vọng nhất, không còn gì để mất, bọn hắn bộc lộ ra của mình chân thật nhất một mặt, hoặc vô lực nhu nhược, hoặc sợ hãi đầu hàng, hoặc là ác độc.

Đây mới chính là nguyên bản nhất tính cách của bọn hắn.

Nhưng Triệu Vô Cực không có cái gì hứng thú đi nghiên cứu, bởi vì Thiên địa biến của hắn đã trực tiếp vỗ vào đám người sau đó nổ tung ra.

Ầm!


Một tiếng kinh thiên động địa nổ to vang lên, tàn chi bay tứ tung, huyết vũ phun đầy trời.

Ruột, óc, gan, các loại nội tạng văng vẩy ra tứ phía.

Tràng cảnh vô cùng ghê tởm cùng làm cho người ta buồn nôn.

Đây chính là Triệu Vô Cực uy lực một chưởng, đã bị suy yếu đi một chưởng.

Nếu là không trở ngại gì đánh vào người của bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn lúc này đều đã biến thành cặn bã.

Triệu Vô Cực tuy thắng, nhưng hắn trên mặt không hiện lên nổi cái gì vui vẻ sắc mặt.

Triệu Vô Cực bỗng nhiên truyền tới một cảm giác cực độ suy yếu, nhưng hắn lúc này không thể gục ngã.

Nếu hắn gục ngã, Tiếu Mị Mị không thể chống nổi hai trăm cái võ giả này vây công, người chết tiếp theo, chỉ sợ chính là bọn hắn.

Ừng ực!

Xung quanh không ngừng truyền tới tiếng nuốt nước bọt, bọn hắn có chút không dám tin, ba vị đỉnh phong cao thủ cứ như vậy chết rồi.

Dù sao cũng là ba người cùng cảnh giới với Triệu Vô Cực, ba đánh một cùng đối phương đấu một chưởng đều không chịu nổi, Triệu Vô Cực rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu? Hắn là người hay quái vật a?

Triệu Vô Cực cười gằn nói ra:

“ tiếp theo chính là các ngươi!”

Đám người trong lòng siết chặt, bỗng nhiên tên kiếm khách kia dưới chân đạp mạnh một cái tiên phong bỏ chạy.

Ba vị đỉnh phong cao thủ đều chết, ở lại còn có ý nghĩa gì? đợi Triệu Vô Cực đến giết sao? Lúc này không chạy còn chờ lúc nào?

Hắn cảm giác, bản thân mình rất biết thời thế, bởi vậy lập tức co chân liền chạy.

Đám người kia vừa thấy tên kiếm khách này chạy, trong lòng đột nhiên nao nao.

Lúc trước mọi người giống như đều xem hắn động tác đi làm việc, hắn bây giờ co chân liền chạy, chạy được tiêu sái dứt khoát như vậy, bọn hắn nên làm gì đây?

còn chờ gì nữa, chạy nhanh a!

Thế là đám người điên cuồng hướng bốn phương tám hướng lao ra, như là ong vỡ tổ hướng khắp nơi chạy loạn, chỉ mong có thể trốn được sự truy sát của Triệu Vô Cực.

Nhưng cũng không ai biết, Triệu Vô Cực lúc này đã vô tâm truy sát.

Triệu Vô Cực ánh mắt sử cho Tiếu Mị Mị một cái, ý bảo nàng đừng bỏ tay ra.

Hắn bây giờ chính là dựa vào nội lực của Tiếu Mị Mị đến chèo chống bản thân mình có thể đứng thẳng, nếu Tiếu Mị Mị bỏ tay ra một cái hắn chỉ sợ lập tức liền quỳ.

Siêu vận tải đánh ra một chưởng Thiên địa biến không phải là như vậy nhẹ nhõm, bởi vậy Triệu Vô Cực bây giờ cũng đã là sức cùng lực kiệt.

Nhưng may mắn, hắn cuối cùng vẫn là có thể gượng chống, dọa sợ đám giang hồ võ giả ngu ngốc này.

Chung quy mà nói, một đám nhàn tản người, không có cái gì kỉ luật đáng nói, mỗi người đều vì bản thân của riêng mình mà chiến đấu, không thể nào có được kỉ luật như quân đội.

Nếu là quân đội, chỉ sợ lúc này bọn hắn cho dù đánh không lại, nhưng cũng dám lao lên cùng Triệu Vô Cực liều cái cá chết lưới rách.

Nhưng đám này nhàn tản người, lúc có thế thì rất mạnh mẽ ngang ngược, lúc mất đi thế thì như cái chim chút, ho nhẹ cái cũng không dám.

Bởi vậy Triệu Vô Cực mới có thể dọa sợ bọn hắn, đuổi đi bọn hắn.

Triệu Vô Cực nhẹ giọng nói với Tiếu Mị Mị:

“ mau tìm một chỗ kín đáo, ta muốn chữa thương!”