Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 427: Chết rất nhiều

Rống xong một tiếng, Triệu Vô Cực hai mắt cũng lóe lên tức giận quang mang, tưởng ta dễ bắt nạt sao?

Triệu Vô Cực dưới chân thân pháp lại bắt đầu lóe lên, hắn không ngừng xuyên toa giữa đám người, cho dù là nhất lưu, nhị lưu hay tam lưu, chỉ cần không đạt tới nhất lưu hậu kì mới có thể chịu qua được của hắn một chiêu, còn lại dưới nhất lưu hậu kì, tất cả đều là một trảo mất mạng.

Đương nhiên, đây cũng là trong hoàn cảnh bị vây công, Triệu Vô Cực mới không thể một đòn miểu sát bọn hắn, ở trạng thái bình thường, Triệu Vô Cực dám chắc chắn hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhõm đánh giết mấy tên này.

Triệu Vô Cực lúc này đã trở nên tức giận, hắn cũng không cần phải ngần ngại gì đám giang hồ võ giả này bỏ trốn nữa.

Vừa rồi một loạt sự việc, đám người này cũng đã hiểu Triệu Vô Cực không phải là không thể chiến thắng, chỉ cần vây công mài chết hắn, bọn hắn nhất định sẽ thành công.

Nhất là hai vị đỉnh phong cảnh cường giả ở kia, bọn hắn cũng đang tìm cơ hội tấn công đánh giết Triệu Vô Cực.

Nhưng Triệu Vô Cực lúc này tâm thái chiến đấu cũng không còn như lúc trước bó tay bó chân, hắn điên cuồng lao vào giữa đoàn người, triển khai một trận đại đồ sát.

Chỉ cần không phải ở một vị trí dừng lại quá lâu, đám người này muốn vây giết Triệu Vô Cực là không thể nào.

Triệu Vô Cực hai tay điên cuồng bay múa, hai tay hắn ở trên trời múa ra vô tận trảo ảnh, mỗi một lần vung trảo đều là một mạng người ngã xuống.

Triệu Vô Cực đã giết đỏ mắt, đám võ giả cũng giết đỏ mắt, lúc này đã không ai nghĩ tới việc, tại sao bọn hắn phải cùng Triệu Vô Cực liều mạng, mà là nghĩ làm sao có thể nhanh chóng cường công giết chết đối phương.

Triệu Vô Cực trên tay Ẩm huyết thủ sáo cũng đã sớm bị dính đầy máu cùng màu trắng nhơm nhớp đồ vật, chính là óc.

Hắn điên cuồng tấn công, cũng điên cuồng bị tấn công.

Triệu Vô Cực mấy lần bị tan vỡ cương khí, sau đó hắn lại bị chém thương, nhưng rất nhanh lại ngưng tụ ra cương khí một lần nữa trở lại tràng đấu.

Hắc long sơn bây giờ giống như là một cối xay thịt khổng lồ, hơn một ngàn danh giang hồ võ giả cùng Triệu Vô Cực triển khai đại chiến, từ lúc chiều đến lúc chập tối vẫn còn chưa kết thúc.

Triệu Vô Cực lúc này thở phì phò, trên người hắn vết thương chồng chất, máu tươi chảy đầm đìa.

Hắn như điên như dại vung tay lên rồi lại vỗ xuống, mỗi lần như thế lại có một người chết đi.

Triệu Vô Cực dùng trảo pháp giết người nhiều đến nỗi, hắn hai tay cũng đã cảm giác chết lặng, nặng nề vô cùng.

Mỗi lần vung lên như là đeo vào cự thạch ngàn cân vậy, tay hắn như là muốn tan ra.

Mà Hạ Tam Giang cùng Hoàng Ngũ lão tổ sắc mặt cũng là tái nhợt, bọn hắn thân mình đứng trên cành cây cao, thở hổn hển.


Cho dù chỉ là đứng ở bên ngoài đánh lén, nhưng Triệu Vô Cực đã mấy lần nắm được cơ hội suýt chút nữa đòi mạng bọn hắn khiến cho bọn hắn sợ mất mật, không dám để cho đối phương có cận chiến cơ hội.

Nhưng thời gian giao thủ càng dài, bọn hắn càng trở nên kinh sợ.

Triệu Vô Cực không những thể lực cực kì dẻo dai, hắn sức chiến đấu lại như là vô tận.

Từ đầu chiều đánh tới lúc xế chiều, Triệu Vô Cực không biết triển khai trảo công điên cuồng cùng hơn một ngàn danh giang hồ võ giả chiến đấu, chưa hề nghỉ ngơi một chút nào.

Lúc đầu mấy tên yếu đuối nhị lưu tam lưu đều bị Triệu Vô Cực giết sạch, sau đó chỉ còn lại nhất lưu sơ kì trở lên.

Có thể tu luyện tới nhất lưu, cũng có chút bản lĩnh, Triệu Vô Cực lại thể lực giảm sút, trạng thái không ở trạng thái đỉnh phong, hắn lúc này đối phó đám người này cũng trở nên vất vả hơn rất nhiều.

Dù sao không thể một chiêu miểu sát, đối phương chắc chắn sẽ nhanh chóng rút ra, lại dùng sợ hãi ánh mắt nhìn về phía hắn.

Như vậy tràng cảnh, Triệu Vô Cực thấy nhiều nên quen.

Hắn cũng không biết rõ rốt cuộc hắn giết chết bao nhiêu người, nhưng lúc này, hắn cảm giác tần suất vây công mình đã cực đại giảm bớt xuống, khôn còn tấp nập như là bị một bầy dã lang xông vào thôn phệ như vậy nữa.

Phốc!

Triệu Vô Cực lại đánh chết một cái võ giả nhất lưu cảnh giới, hắn còn định giơ tay lên chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, nhưng lúc này hắn chợt nhận ra, xung quanh mình đã không còn ai vây công hắn.

Triệu Vô Cực trên người đã không còn cương khí hộ thân, hắn hai tay cũng không còn cương khí bọc lại, từ nãy đến giờ, hắn chỉ là dựa vào Ẩm huyết thủ sáo cùng hắn man lực đi giết người mà thôi.

Kéo dài như vậy chiến đấu, cho dù là Triệu Vô Cực tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công cũng ăn không tiêu. 

Hắn tiêu hao quá nhanh, nhanh hơn nhiều so với mức hồi phục của Tử Hà Bất Diệt thần công, bởi vậy hắn cũng có lúc cạn kiệt sức lực.

Nhưng Triệu Vô Cực không dám dùng hết toàn bộ nội công, bởi vì vẫn còn hai cái đỉnh phong cao thủ cùng một đoàn nhất lưu cao thủ đang nhìn chằm chằm hắn.

Triệu Vô Cực toàn thân đẫm máu tươi, áo quần rách nát tả tơi, so với tên ăn mày còn thảm, trên mặt hiện lên vẻ mỏi mệt đến cực hạn.

Hắn ánh mắt vốn có chút thất thần tan rã, nhưng lúc này Triệu Vô Cực giống như là tỉnh hồn lại, hắn nhìn xung quanh.

Xung quanh hắn, khắp nơi là xác người.


Nằm ngổn ngang bốn phía, người thì ở gốc cây, người thì ở hố nhỏ, người thì nằm trên cành cây.

Đâu đâu cũng có thể thấy được xác chết.

Triệu Vô Cực cũng không hề đứng lên một cái núi thây, bởi vì hắn thường xuyên di chuyển tránh để bị vây công, nhưng lúc này hắn nhìn lại, cả Hắc long sơn rừng cây này, cứ vài mét lại thấy một cái xác, xác người phủ rộng cả một đoạn rừng rậm, mà Triệu Vô Cực giống như là mang lên liêm đao tử thần, nơi hắn đi qua, xác chết trải dài một mảnh.

Triệu Vô Cực nhìn lên trên mấy cành cây xung quanh, đầu tiên chính là Binh khí thế gia cùng Thanh Khâu Môn, bọn hắn lúc tới đây đội hình sáu vị nhất lưu viên mãn, hai vị lão tổ đỉnh phong sơ kì, lúc này đều tập trung vào một chỗ dùng ánh mắt kinh dị như là nhìn quái vật nhìn hắn.

Đối phương vậy mà không hề tổn thất nhân thủ, có thể thấy được, bọn hắn lúc trước chính là chơi như thế nào tiểu xảo, lừa đám ngu ngốc này võ giả đi liều mạng cho bọn hắn.

Bọn hắn chỉ cần giả vờ thanh thế hạo đại tấn công, đám người này đều sẽ học theo xông tới.

Nhưng bọn hắn có thể rút lui thành công, còn đám người ngu ngốc này thì phải để mạng lại.

Bên kia Lưu gia đám trưởng lão, thình lình sáu vị nhất lưu viên mãn vẫn còn nguyên vẹn, bọn hắn trong tay phá cương nỗ cũng đã sớm vô dụng, bởi vì trong tay bọn hắn phá cương tiễn đã sớm bắn hết.

Bọn hắn cũng đang dùng ánh mắt cực kì sợ hãi nhìn lấy Triệu Vô Cực.

Tiếp theo chính là gần hai trăm tên võ giả, rải rác xung quanh hắn, đám người này hình thành thế vây công, nhưng không một ai dám mạo hiểm tấn công.

Bây giờ còn sống người, đều là người tỉnh lại từ sau một hồi điên cuồng chiến đấu.

Bọn hắn bây giờ mới nhận ra sự thật, Triệu Vô Cực không phải dễ giết như bọn hắn từng nghĩ.

Đao kiếm chém lên cương khí đối phương, tuy có thể đánh cho cương khí hộ thân của đối phương lung lay sắp vỡ nhưng vẫn kém như vậy một chút không có vỡ đi.

Ngược lại đối phương một trảo vỗ xuống, bọn hắn bên này chắc chắn có người phải bỏ mạng.

Cho dù sau này Triệu Vô Cực kiệt sức không còn sáng lên nổi cương khí, hắn cũng dựa vào cơ thể cường hãn đến cực điểm cơ bắp mạnh mẽ co rút lại bảo vệ bản thân hắn.

Đao kiếm chém lên, thường chỉ có thể phá làn da của hắn một chút kéo ra một đạo huyết tuyến, muốn chém xuyên vào bên trong nội tạng, cực kì khó khăn.

Có thể thấy được Triệu Vô Cực cho dù không có cương khí hộ thể, sức phòng ngự cũng cường hãn tới mức nào.

Cương khí còn có lúc bởi vì hao hết nội lực mà ngừng, nhưng cơ thể cơ sở sức phòng ngự, cho dù bọn hắn có chặt chém một lúc nữa, cũng chưa chắc có thể đâm xuyên qua được hắn cơ bắp phòng ngự.

Đáng nói là, không phải ai cũng có cơ hội đâm Triệu Vô Cực một kiếm.

Hắn thân pháp nhanh đến cực điểm, nhìn hắn có vẻ tinh thần mệt mỏi muốn tan rã, nhưng chỉ cần ngươi hướng kiếm đâm về phía hắn, hắn sẽ như là bản năng cấp tốc tránh né, vô cùng kinh dị.

Cho dù ở phía sau đánh lén, Triệu Vô Cực cũng có thể tránh được, ngược lại từ phía sau đánh lén hắn lại so với trước mặt cường công càng khó gây nên thương tích cho hắn.

Mà đám lão tổ này, bị Triệu Vô Cực kéo vào vòng chiến đánh cho mấy lần, sau đó liền trở thành sợ hàng, chỉ dám ở trên cành cây xa xa quan sát tình hình trận chiến, thỉnh thoảng đánh lén một cái vài cái.

Triệu Vô Cực người bỗng nhiên run run lên, hắn cười, điên cuông nở nụ cười:

“ ha ha ha, ha ha ha ha ha!”