Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 407: Không tin thần không bái phật

Kết thúc ngày thi đấu đầu tiên, đã có ba vòng đấu diễn ra.

Tổng số người tham gia vòng đấu tiếp theo thình lình vừa vặn bốn mươi tám người, vừa đủ tổ chức thêm năm vòng đấu nữa.

Ngày mai sẽ tổ chức hai vòng đấu, từ ngày kia trở đi mỗi ngày một vòng.

Sở dĩ mỗi ngày vòng đấu càng ít là bởi vì người yếu đã bị loại hết, còn lại đều là cường giả.

Bọn hắn mỗi lần quyết đấu bị thương ít nhất phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể trở về trạng thái đỉnh phong.

Nhưng ở đây cũng không có người chờ bọn hắn tĩnh dưỡng lâu như vậy được, bởi vậy chỉ có thể nghỉ một ngày mà thôi.

Mọi người đều chỉ có một ngày để nghỉ ngơi hồi sức, nếu để bản thân bị thương quá nặng, như vậy liền đối với vòng đấu sau vô vọng, trừ khi đối thủ của ngươi cũng là thương nặng.

Cái này cũng là khảo thí mọi người sức hồi phục nhanh chậm một tiểu khảo nghiệm.

ở chỗ này nếu ngươi công pháp tu luyện càng cao thâm chữa thương càng nhanh chóng thì sẽ càng có lợi.

Mà Triệu Vô Cực Tử Hà Bất Diệt thần công chữa nội thương chí cao vô thượng thần công quả thật chiếm hết ưu thế.

Tiếu Mị Mị cũng có thể nhờ vào hắn cái này bạn trai vận chuyển lên song tu công pháp giúp nàng chữa thương mà được lợi.

Bởi vậy hai người gần như không cần lo lắng nội thương vấn đề.

Ngoại thương chỉ cần không quá quan trọng như là gãy xương mà chỉ là thương ngoài da Triệu Vô Cực có thể dùng sinh nhục tán nhanh chóng chữa khỏi.

Một đêm không nói chuyện, Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực đều yên lặng vận chuyển song tu công pháp.

Tiếu Mị Mị ngồi trên người Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực giống như cảm giác được, nàng cái mông hình như so với trước kia càng lớn càng vểnh lên, hắc hắc hắc.

Ai, vưu vật a, đáng tiếc!

........

Sáng sớm, mặt trời vừa lên cao, rất nhiều giang hồ võ giả liền tập hợp kín ở gần khu vực võ đài để tiếp tục quan sát trận chiến ngày hôm nay.

Chỉ còn lại bốn mươi tám người, tất cả đều là nhất lưu trung kì trở lên cường giả, bây giờ nhất lưu sơ kì đã sớm bị loại sạch, cũng không hề xuất hiện cái gì hắc mã dùng cảnh giới nhất lưu sơ kì đánh vào đến tận vòng này.

Bên trong đám người cũng có mấy cái vô môn phái võ giả, bọn hắn chính là ở trên giang hồ lang bạt, dựa vào thực lực cùng vận khí một đường tu luyện đến cảnh giới này.

Bình thường các môn phái đều sẽ đối với những người như thế này ra sức mời chào, nhưng đỉnh tiêm môn phái thì không.

Mấy tên nhàn tản võ giả này nếu chỉ là nhị lưu cảnh giới bọn hắn còn sẽ suy nghĩ một chút, dù sao nhị lưu nếu thực lực tốt cũng đáng để đầu tư nuôi dưỡng, nhưng nếu tu luyện đến được nhất lưu cảnh giới vậy tựu không giống.


Nhất lưu không chỉ cần vận khí mà còn công pháp, đan dược, dược vật, đủ các loại vấn đề liên quan tới tu luyện tài nguyên.

Đám nhàn tản võ giả này không có tông môn cung cấp mà có thể tu luyện được đến mức này hiển nhiên là ở trên giang hồ lăn lộn chém giết không ít.

Bọn hắn tam quan đã định hình, bởi vậy muốn tẩy não bọn hắn để bọn hắn thấm nhuần tông môn vinh nhục tư tưởng là không thể nào. 

Tông môn nuôi dưỡng chính là lực lượng của mình để mình có thể sử dụng cho mai sau, không cần nuôi ong tay áo.

Bởi vậy cũng không có cái nào đỉnh tiêm tông môn đứng ra mời chào.

Ngược lại một số cái nhất lưu tông môn thì lại ngỏ ý muốn mời mấy tên nhàn tản võ giả này làm khách khanh hay cung phụng trưởng lão.

Không ít người nhàn tản võ giả đã tìm được cho mình thích hợp tông môn cũng bắt đầu đầu nhập vào bên trong.

Triệu Vô Cực cũng là một cái nhàn tản võ giả, nhưng mọi người đều ăn ý không mời chào hắn.

Thứ nhất là vì Triệu Vô Cực liên quan tới Tiếu Mị Mị, mà Tiếu Mị Mị là người của Cực Nhạc Ma Tông, Triệu Vô Cực trong một góc độ nào đó đến xem cũng có thể xem là nửa cái Cực Nhạc Ma Tông người.

Thứ hai chính là tên này quá khó kiểm soát, thực lực tăng tiến quá nhanh, bọn hắn không mời nổi cũng không khống chế nổi. Mời hắn về biết đâu sau này hắn phát triển mạnh mẽ, quay ngược lại thôn phệ luôn tông môn của bọn hắn thì sao? Lúc đó ai có thể cản nổi hắn?

Thứ ba chính là Triệu Vô Cực quá kéo thù hận, tên này gây thù bản lĩnh rất tốt, hắn trên giang hồ không ít kẻ địch. Mời chào hắn đống nghĩa đối với mấy thế lực kia cũng kéo lên thù địch cờ hiệu, bọn hắn không gánh nổi cái này mạo hiểm.

Một tông môn muốn phát triển mạnh mẽ phải tăng cường thu nhận đệ tử, phát triển kinh tế cùng võ học truyền thừa của mình mà không phải bốn phía chinh chiến đánh sống đánh chết.

Như vậy tông môn sẽ chỉ ngày càng lụi bại chứ không phải phát triển.

Bởi vậy cũng không hề có người nào tới mời chào Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ngược lại cũng là thanh nhàn không ít.

Ngày thứ hai bắt đầu chiến đấu, ngũ đại tông môn người đại diện đều nhọ nhõm chiến thắng đối thủ.

Mọi người cũng không cảm thấy có gì lạ. Dù sao ở đây mở ra chiến đấu chính là của ngũ đại tông môn tranh tài mà thôi, làm gì có ai có thể tranh đoạt được đồ vật trong tay bọn hắn.

Bọn hắn làm vậy chỉ là hợp lí hóa phân chia cái này bảo vật tàn bội mà thôi.

Nhưng Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch là một cái biến số to lớn, bởi vậy bên trong cũng có không ít người đã bắt đầu âm thầm liên lạc với nhau.

Nếu vào vòng chung kết mà có hai người của đỉnh tiêm tông môn, một người còn lại là Triệu Vô Cực thì trước hết hợp sức diệt hắn lại phân cao thấp sau.

Tuy trong ngũ đại môn phái không phải ai cũng quyết định liên kết với nhau, nhưng điều này cũng đã trở thành một cái ăn ý chung.

Đến lúc đó liền xem tình hình sau đó tự quyết định.


Nếu có thể thì liền hợp sức đánh bại Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực có thể đánh vào chung kết gần như đã là của mọi người nhận thức chung.

Tên này thiếu niên thực lực quá mạnh, đánh đến vòng thứ tư rồi mà hắn vẫn chưa thể hiện ra bao nhiêu thực lực chân thực, đá số thời điểm đều là người khác gặp hắn liền sợ hãi chủ động nhận thua, nếu không thì hắn cũng một hai chiêu nhanh chóng giải quyết chiến đấu.

Nhất lưu đối với hắn mà nói như một cái tiểu hài tử yếu đuối vậy, hắn có thể dễ dàng nghiền ép.

Nhưng dù sao đến vòng này gặp phải đối thủ cũng không phải là dạng người mới đột phá nhất lưu hời hợt hạng người nữa rồi, không ít người cũng có chân tài thật học, mọi người cũng phải đánh vài chiêu mới có thể giải quyết xong, không phải như trước đây miểu sát như vậy,

Mà Triệu Vô Cực lại gặp một cái tiểu kinh hỉ, vòng này hắn lại găp được Huyền Không Tự Bất động thiên cương Tự Địch.

Tự Địch đứng ở trên đài, sắc mặt không có cái gì cảm xúc nói:

“ thật không ngờ lại gặp phải ngươi sớm như vậy, đúng là có chút xui xẻo a!”

Triệu Vô Cực nhìn hắn hứng thú hỏi:

“ các ngươi đám này hòa thượng sao mỗi người đều một mặt lạnh lùng vô cảm vậy a! như thế cuộc sống còn có cái gì vui sướng sao?”

Tự Địch lúc này ngược lại nở một nụ cười nói:

“ cuộc đời của ta dùng để nghiên cứu phật pháp cùng võ học, như vậy liền đủ vui vẻ rồi!”

Triệu Vô Cực lắc đầu:

“ được rồi, nói với ngươi cũng vô dụng. Nếu ngươi cảm thấy không thắng nổi, sao không nhận thua đi!”

Tự Địch lắc đầu:

“ Triệu công tử chê cười rồi, ta chính là đại diện cho Huyền Không Tự tham gia thi đấu sao có thể chưa đánh đã nhận thua.

Bản thân ta là võ giả cũng không cho ta làm điều đó.

Mhìn ngươi cùng phật môn có mấy phần duyên phận, không bằng bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật.

Công tử sát nghiệp rất nặng, nhưng tuổi còn trẻ, bây giờ nếu có thể ăn chay niệm phật, tĩnh lại bản tâm từ bỏ sát lục sau này nhất định có thể tu luyện tới một cảnh giới rất cao thâm!”

Triệu Vô Cực cười nhạt nói:

“ ta không cần ăn chay niệm phật không cần bái thần phật cũng có thể tu luyện đến cảnh giới cao thâm, so với các ngươi còn cao thâm.

Mục tiêu của ta chính là tam hoa tụ đỉnh, trở thành tu tiên giả. Phá vỡ ba trăm năm lịch sử không hề xuất hiện tu tiên giả trên giang hồ.

Mà Huyền Không Tự các ngươi tuy là đỉnh tiêm môn phái nhưng cũng đã ba trăm năm không hề xuất hiện qua cái gì cao tăng có thể thành công tam hoa tụ đỉnh, bởi vậy ta cũng đối với các ngươi không có hứng thú gì.

Triệu Vô Cực ta không tin thần không bái phật, thứ ta tin chỉ là duy bản thân ta mà thôi!”

Tự Địch cười nhạt:

“ đúng vậy a, Triệu công tử tuổi trẻ võ công lại cao, là thiên kiêu cấp bậc nhân vật, không tin thần phật cũng là bình thường. Đã vậy chúng ta đạo bất đồng bất tương vi mưu, chỉ có thể dùng võ đạo để giao lưu vậy!”

Nói xong hắn nhanh chóng sáng lên cương khí, một cây côn sắt mạnh mẽ gõ lên mặt đất một cái, như là một tôn La hán hạ phàm đứng ở chỗ kia.

Triệu Vô Cực nhìn lên cương khí đối phương trình độ, trong lòng thầm than:

“ quả thật rất cứng a!”