Triệu Vô Cực từ phòng mình đi ra, thấy Sở Phi Huyền đang yên tĩnh nhìn hắn, nhanh chân chạy tới ôm lấy đối phương nói: “Mẫu thân, ngươi bế quan luyện đan xong rồi sao, vất vả không?”
Sở Phi Huyền thấy Triệu Vô Cực biểu hiện thân mật như vậy trong lòng rất vui vẻ. Nàng còn nghĩ Triệu Vô Cực đầu tiên sẽ hỏi đan dược luyện được thế nào đây? Dù sao trước giờ Triệu Vô Cực đều tỏ ra rất thông minh hiểu chuyện như ông cụ non, hiếm có mới thể hiện ra một bộ dạng trẻ con nên có.
.
“Ừm! đan luyện được rất tốt, không những thế còn ngoài định mức kinh hỉ.”
Nói xong nàng liền từ nhẫn trữ vật lấy ra 1 đống bình ngọc đựng cực phẩm tụ khí đan, số lương nhiều đến Triệu Vô Cực trợn mắt ngoác mồm. Đặc biệt trên tay nàng cầm lấy bình kia 5 viên đan vân tụ khí đan đưa cho hắn xem.
Triệu Vô Cực mở nắp bình ra, đan khí mùi thơm liền bay vào mũi hắn khiến hắn một trận thần thanh khí sảng, cả người thoải mái dễ chịu. Lại đổ 1 viên đan dược ra xem, hắn liền nhận ra ngay đan dược này ý nghĩa: “đan vân! Vậy mà lại là đan vân. Mẫu thân ngươi thật giỏi, ta yêu ngươi chết mất”
Triệu Vô Cực trước giờ đều rất chăm chỉ đọc sách, hắn biết đan vân ý nghĩa, cũng biết môn phái đã 3000 năm không có ra một cái luyện đan sư có thể luyện thành đan vân, mẫu thân hắn đưa cho hắn đúng là một món quà bất ngờ ngoài ý muốn. Chưa kể những cái kia nhìn hoa cả mắt tụ khí đan cũng đủ hắn tu luyện đến lúc thần công đại thành.
Nghĩ tới đây Triệu Vô Cực lại càng dùng sức góp mặt tới áp vào mặt Sở Phi Huyền ra sức chà xát thể hiện tình cảm của hắn. Sở Phi Huyền tuy là nguyên anh kì tu sĩ nhưng trước đây nàng cũng là thiên tài của Thanh Vân Tông, rất sớm thì đột phá đến nguyên anh kì, lại thêm phục dục trú nhan đan nên bây giờ nhìn nàng so với lúc 18 tuổi không khác biệt bao nhiêu. Chỉ bớt đi một chút trẻ trung khí tức thêm vào một chút thành thục phong vận, như một trái hồng đào chín mọng nước vậy.
Triệu Vô Cực từ khi xuyên qua tới thế giới này liền chấp nhận Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương chính là phụ mẫu của hắn kiếp này ở thế giới này. Vì vậy hắn đối với bọn họ vô cùng thân mật, như là đối với phụ mẫu của mình ở thế giới cũ vậy. Lại nói mặt của Sở Phi Huyền lại mềm lại mọng, chà thật thích, thật cho lực, nếu để Triệu Vô Cực chấm điểm hắn không ngại ngần cho nàng 10 điểm, không sợ nàng kiêu ngạo.
Sở Phi Huyền đẩy đầu hắn ra nói: “ được rồi, lại chà nữa mẫu thân ngươi mặt thật mỏng đi mất.Đan dược bây giờ đã đầy đủ chờ tiếp theo ta nói phụ thân ngươi đưa cái nhẫn trữ vật sửa thành nội lực cũng có thể sử dụng ngươi liền tập trung vào tu luyện đi, bớt ra ngoài chạy loạn cả ngày.”
“ Ta tu luyện thật chăm chỉ a mẫu thân, ngươi lúc nào thấy ta không chăm chỉ rồi.” Triệu Vô Cực vô lực phản bác.
Lúc này ngoài cửa liền vang lên tiếng xé gió, có người đạp phi kiếm tới nhà hắn. Triệu Vô Cực nhìn ra, không ai khác ngoài đệ tử của mẫu thân hắn Đông Phương Uyển Nhi, cũng đã thật lâu rồi mới thấy nàng xuất hiện.
Vừa vào đến cửa Đông Phương Uyển Nhi liền vui mừng chạy tới nói: “ sư phụ, ta nghe nói ngươi luyện ra đan vân.Chúc mừng ngươi”
“Ừm, không có gì chỉ là tụ khí đan loại này cấp thấp đan dược mà thôi,không có gì đáng nói” Sở Phi Huyền rất khiêm tốn nói, nàng từ lúc luyện đan xong liền lập tức về nhà, còn chưa kịp tới kiểm tra xem người đệ tử này bế quan luyện đan thế nào, có gì khúc mắt không.
Lúc này nàng mới chú ý nhìn sang Triệu Vô Cực, thấy Triệu Vô Cực cái này một cái đầu trọc bóng loáng nàng có chút mộng bức. Sau đó liền là một trận nén cười, nén đến khó chịu cả người hơi gập lại một chút, cuối cùng mới hít sâu một hơi tươi cười nói “Vô Cực cũng ở đây a, mới một thời gian ngắn không gặp ngươi liền lớn lên trông thấy, có nhớ sư tỉ không? Ngươi muốn đi tu sao? Đừng làm thế sư tỉ sẽ rất buồn a” Đông Phương Uyển Nhi híp mắt nhìn Triệu Vô Cực cười nói
Triệu Vô Cực nhả rãnh: “ta không đi tu có được không. Đây là công pháp tu luyện của ta yêu cầu phải cạo đầu ta mới cạo, ta thích thú cạo đầu lắm sao”
Nói xong hắn lại biến đổi giọng nói, hết sức buồn nôn hướng Đông Phương Uyển Nhi nói: “Ta đương nhiên nhớ sư tỉ a, ngươi bế quan luyện đan ta ở đây một mình thật nhàm chán a, lúc nào cũng muốn tìm ngươi chơi cùng” Triệu Vô Cực cũng không ngần ngại liền nhảy tới ôm lấy đối phương nói, tranh thủ úp mặt vào cặp kia đại hung khí của đối phương lăn qua lộn lại mấy cái làm cho Đông Phương Uyển Nhi hơi đỏ mặt lên.
Đông Phương Uyển Nhi lập tức đưa hắn gỡ ra, ra vẻ tức giận nói: “ đã lớn thế rồi còn học làm nũng, còn ra thể thống gì?”
“Uyển nhi sư tỷ biến thông minh, không tốt lừa gạt a” Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm thở dài, luyến tiếc nhìn cặp kia to lớn đến bất thường đại hung, chả lẽ hắn từ đây không thể tiếp tục cọ cọ một chút sảng khoái a. Có nên không chuyển hướng lừa gạt loli, loli tốt lừa gạt hơn nhiều.
Triệu Vô Cực trong lòng loạn nghĩ một hồi, bên tai thì đã nghe Sở Phi Huyền tiếng nói: “ Uyển nhi dạo gần đây luyện đan có khúc mắc gì không?”
Đông Phương Uyển Nhi liền lập tức tập trung tinh thần, đưa ra một số nghi vấn trong lòng của mình. 2 người một hỏi một đáp, một lát sau liền hoàn thành. Đông Phương Uyển Nhi hết sức được lợi ích vô cùng vui vẻ.
Đợi 2 người nói xong, Triệu Vô Cực liền tranh thủ nói: “ sư tỉ, phía dưới chân núi phàm nhân thành phố có thật nhiều món ăn ngon, hôm nay ngươi cùng ta đi xuống dạo chơi 1 vòng đi.”
“Được, hôm nay ta mời, cho ngươi ăn no thì thôi” Nói xong tế ra phi kiếm mang Triệu Vô Cực rời khỏi tông môn, đi tới phàm nhân thành thị, 2 người vừa ăn vừa chơi đến tận lúc trời tối Đông Phương Uyển Nhi mới mang Triệu Vô Cực trở về nhà.
Lúc này trong nhà Triệu Vô Cực, Triệu Phi Dương đã ở nhà chờ sẵn hắn, một nhà 3 người liền tập trung tại bàn ăn. Tuy ban ngày đã ăn qua mấy món nhưng từ khi luyện võ sức ăn của Triệu Vô Cực trở nên lớn vô cùng, không hề ảnh hưởng tới việc hắn ăn tối.
Triệu Phi Dương liền nói: “Cực nhi, công pháp ngươi tu luyện tuy tốt nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm tục công pháp, ngày mai ta sẽ cùng mẹ ngươi vận động đan khí nhị phong 4 vị trưởng lão đề cử ngươi đạt được truyền thừa công pháp trấn phái của chúng ta, ngươi ngày mai chuẩn bị tinh thần một chút,”
Thanh Vân Tông công pháp trấn phái chính là do Thanh Vân Tông khai sơn tổ sư Thanh Vân đạo nhân sáng tạo ra, thiên cấp hạ phẩm công pháp, Tử Hà Thần Công.
Tử Hà thần công là một môn công pháp cực kì mạnh mẽ, người tu luyện công pháp này trong cơ thể linh lực dũng mãnh không ngừng vận chuyển tái tạo như trường giang đại hải, lại mang chữa trị nội thương cùng bảo vệ nội mạch đặc điểm. Người bình thường nếu bị nội thương trong điều kiện tự tu dưỡng không có đan dược hỗ trợ phải mất 1 tháng thì tu luyện môn công pháp này chỉ cần nửa tháng là khỏi, tu luyện đến chỗ cao thâm còn có thể càng rút ngắn thời gian.
Chưa kể hộ mạch cái này đặc tính, nếu như bị linh khí của đối phương đánh vào phá hoại kinh mạch thì Tử Hà thần công sẽ tự chủ hộ mạch, đánh tan linh lực của đối phương, nếu như dùng Tử Hà thần công phối hợp với các loại võ kĩ âm nhu hiểm độc thì uy lực càng thêm mạnh mẽ.
Ngoài ra Tử Hà thần công là một môn vô hệ công pháp, người tu luyện tu ra linh lực hoàn toàn có thể phối hợp với chiến pháp của bản thân để độ phối hợp đạt đến cao nhất có thể.
.
Trước đây đã từng nói, mỗi tu sĩ chỉ chuyên tu một hệ mà thôi. Trong cơ thể trải qua thời gian dài được linh khí của hệ đó tẩm bổ trở nên bài xích cái khác hệ, ngược lại dùng hệ này càng ngày càng thông thuận. Tử Hà thần công có thể thích hợp với tất cả tu sĩ tu luyện tất cả các hệ.
Cũng không cần mang những cái kia nhân vật chính trong các tiểu thuyết khác vào dây so sánh cái gì hỗn độn công pháp, cái gì ngũ hành công pháp, ở thế giới này chuyên tu mới dễ dàng nhất chạm tới đại đạo, ham nhiều, lại không có siêu phàm công pháp chính là đang tự tìm đường chết. đám kia nhân vật chính nếu không phải có bàn tay vàng hoặc lão gia gia giúp đỡ lại thêm thiên địa con cưng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, chứ đùng nói cái gì tu luyện thành thánh thành thần,
Triệu Vô Cực cũng không tự nhận bản thân có cái gì vương bát chi khí, hổ khu rung động liền có mĩ nữ đầu hoài ôm ấp, cũng không như những cái kia nhân vật chính có thể được ông trời thương yêu, ra khỏi cửa liền gặp ngàn năm vạn năm linh thảo, thăm dò bí cảnh liền đoạt được trọng bảo các loại.
Suy nghĩ linh tinh một lát, hắn liền hỏi Triệu Phi Dương: “Phụ thân, ta đã luyện Bất Diệt Kim Thân quyết cảm thấy môn công pháp này rất thích hợp ta a, có cần thiết phải nhận truyền thừa sớm như vậy không? Chờ ta tới luyện khí kì cũng không muộn a?”
Triệu Phi Dương cười hiền hòa nhìn hắn nói: “ Ngốc nhi tử của ta, Tử Hà thần công hàm nghĩa rất rộng lớn lại có tính bao trùm, ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút cải biến công pháp tu hành, dựa vào Tử Hà thần công làm gốc Bất Diệt Kim Thân quyết làm phụ giữ lại những đặc điểm của 2 môn công pháp này, thế là ngươi đã có được công pháp mà bản thân ngươi muốn.Hơn nữa Tử Hà thần công chu thiên vận chuyển mang lại nội lực, linh lực đều so với cái kia công pháp của ngươi mạnh mẽ hàng chục hàng trăm lần, nếu ngươi cảm thấy không tự tin không dám tự mình sửa đổi công pháp ta cùng mẫu thân ngươi, các vị trưởng lão cũng có thể tham khảo sửa giúp ngươi.”
Tử Hà thần công có mạnh mẽ không? Nói nhảm, đương nhiên là mạnh,nếu không không thể làm trấn phái công pháp của Thanh Vân Tông được. Ngược lại Triệu Vô Cực nghe Triệu Phi Dương nói vậy sau liền nhiệt huyết sôi trào.
“đúng a, ta từ nhỏ đọc hết các loại công pháp, trong tàng thư các cũng xem không ít, chả lẽ lại không sửa đổi được một cái công pháp sao. Lại dựa theo lão cha thuyết pháp, Tử Hà thần công bao dung tính rất lớn, sửa đổi hẳn không phải là rất khó, đến lúc đó tốc độ tu luyện của ta tăng lên mấy chục lần, chả mấy chốc liền có thể tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyen bước vào luyện khí kì rồi.” Nghĩ tới đây Triệu Vô Cực liền quyết định ngày mai hắn phải đi tiếp nhận truyền thừa, liền nói:
“Phụ thân, vậy ngày mai liền làm như ngươi nói đi.”
Triệu Phi Dương gật đầu, tiếp tục ăn cơm không nói gì thêm. Cơm tối tiếp tục như vậy nhẹ nhàng qua đi. Triệu Vô Cực thì không hề bỏ lỡ thời gian tu luỵen một phút giây này, tiếp tục rèn luyện mã bộ của bản thân, chỉ cần thấy hơi chút tiến bộ liền tăng mạnh trọng lượng hai tay phải cầm, sống lưng vẫn thằng tắp, chân như đại thụ lạc địa sinh căn, cho dù gió to sóng lớn cũng không gục ngã.
Có thể nói từ sau trận đấu với Trình Tú nội công hắn tu luyện càng thêm chuyên cần, càng thêm thuận lợi. Được sự ủng hộ của nội lực cùng dược liệu, hắn không ngừng tắm thuốc, bôi Ngưu bì dịch, nội lực cùng sức chống chịu của làn da và cơ bắp mỗi ngày đều tăng lên trông thấy. Thiên tài không đáng sợ, đáng sợ chính là thiên tài lại còn chăm chỉ.
Loại người này đã là đỉnh cấp sao? Không. Đáng sợ hơn nữa chính là thiên tài, chăm chỉ lại thêm gia tộc mạnh mẽ trợ giúp tu luyện. Triệu Vô Cực tuy không phải là thiên tài,nhưng hắn đạo tâm kiên định, khát vọng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, ý chí lại trải qua nhiều lần đạt tới giới hạn ngất đi tỉnh lại sau được đánh bóng vô cùng kiên cố sáng bóng như một khối mĩ ngọc. Chính vì vậy, hắn tu luyện một đường hát vang tiến mạnh, chưa hề gặp trở ngại nào.
Ngày mới tới, Triệu Vô Cực cùng chưa hề từ bỏ luyện trảo pháp, Từ lần trước trong chiến đấu đột phá đến đại thành, chỉ còn một cảnh giới nữa là viên mãn, hắn liền đạt tới điều kiện tu luyện Long trảo thủ, ngày hôm nay hắn sử dụng trảo pháp càng thêm sinh động tự nhiên, chính bản thân hắn cảm thấy không bao lâu nữa hắn liền có thể đột phá viên mãn cảnh giới rồi. Chỉ cần nhục thân đuổi tới tiến độ, hắn liền có thể phá tan cửa ải này.
Gần trưa, Triệu Phi Dương trở lại mang lên hắn, hôm nay hắn liền phải tiếp nhận môn phái truyền thừa.