Triệu Vô Cực chiến ý sôi trào, như đạt được điểm phát tiết, hắn lúc này cảm thấy bản thân như một con hùng ưng kiêu hãnh từ thiên không phi phác mà xuống chuẩn bị bắt lấy được con mồi của mình, đối thủ chỉ có thể làm một chích tiểu kê chờ đợi hắn tàn sát.
Trình Tú trong ngực huyết khí đảo loạn, mặt ửng hồng, đối với Triệu Vô Cực lợi trảo xông tới như phi ưng phác thỏ hắn lại càng cảm thấy sợ hãi. Tử vong âm ảnh như bao phủ hắn trong giây phút này, hắn thật sự sợ hãi.
Hắn mới chỉ 8 tuổi mà thôi, sinh mệnh mới chỉ bắt đầu làm sao cam tâm chết ở chỗ này, trong tay 1 tên nhóc mới 2 3 tuổi. Hơn nữa hắn ở tạp dịch làm mưa làm gió sống được tiêu dao như vậy, hắn cam lòng bỏ qua sao. Tất nhiên là không.
Từ tuyệt vọng lại sinh ra cầu sinh khát vọng trong nháy mắt, trên mặt Tình Tú cũng biểu hiện ra nhiều sắc thái đặc sắc, có sợ hãi, không cam tâm, cuối cùng lại là 1 cỗ hung ác chi khí.
“Rống”
Cả khuôn mặt hắn vặn vẹo lại cùng một chỗ, trong miệng rống to một tiếng, Trình Tú cưỡng ép phá vỡ khí thế của Triệu Vô Cực, không quan tâm trong cơ thể khí huyết như phiên giang đảo hải, nộ xuất nhất quyền.
Quyền trảo va chạm, cả 2 đều lùi lại 3 bước. Triệu Vô Cực hết sức ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng đối với tất sát nhất kích Trình Tú đáng ra không thể lật ra cái gì bọt nước nữa, ngoan ngoãn nhận mệnh mới đúng. Không ngờ ý chí của đối thủ trong lúc này lại có thể cưỡng ép phá vỡ được khí thế của hắn, Trình Tú có thể tránh thoát lần này nhưng xem ra cũng không dễ chịu gì đi.
Quả thật giống như Triệu Vô Cực suy nghĩ, Trình Tú tình trạng bây giờ quả thật không thế nào tốt, nội thể khí huyết đảo loạn, khóe miệng máu tươi tràn ra, trán nổi lên gân xanh vì đau đớn. Lùi lại 3 bước Trình Tú thở dốc mấy hơi, lúc này đáng ra hắn phải tranh thủ điều tức ổn định khí huyết, nếu không tiếp tục giao phong hắn khẳng định bị thương phế phủ để lại tai họa ngầm cực lớn nhưng hắn ngược lại không quan tâm thương thế mà như phong ma lao tới Triệu Vô Cực
“Rống”!
Trình Tú lao tới, hắn lúc này có chút hối hận, hối hận vì sao lại tiếp Ngụy Tuấn cái này sinh ý. Vì sao phải cùng Triệu Vô Cực không qua được. Nhưng hối hận lúc này có ích gì ư? Tất nhiên là một chút cũng không. Chỉ có thể đem Triệu Vô Cực đánh phế, mới có thể mang hết thảy thua thiệt mang về tới. So với việc có thể trở thành Luyện khí kì tu sĩ, bị thương một chút này hắn không để ý.
Triệu Vô Cực thấy đối thủ như muốn liều mạng, tinh thần xiết chặt, không dám có chút nào khinh thị.
Bất kể là đối thủ yếu đuối như thế nào, nếu như mang tâm lí liều mạng tới tổn thương cũng có thể mang lại cực lớn sát thương cho hắn, hơn nữa đối thủ của hắn còn không yếu chút nào đây.
Trình Tú như man ngưu điên cuồng xông tới, khí thế như muốn quét tan hết thảy chướng ngại vật trên đường, đến trước mặt Triệu Vô Cực hắn cuồn bạo xuất quyền.
“Hắc hổ đào tâm”!
Đơn giản đến cực điểm một quyền, nhưng khí thế hung ác dũng mãnh lại mang thêm trên mặt biểu tình cực kì dữ tợn, đối phó một chút tâm trí không kiên định người sẽ đưa tới chấn nhiếp tác dụng để đối thủ không thể tránh né được quyền pháp của hắn, lại thêm liều mạng chi ý, cho dù Triệu Vô Cực muốn cùng hắn đối công hắn cũng dám liều một phen, dù sao hắn đã 8 tuổi, thân thể phát đạt hơn Triệu Vô Cực không chỉ 1 chút như vậy, hắn thật sự dám liều cái lưỡng bại câu thương.
Dùng tuổi tác,hình thể đến áp bức đối thủ có chút không thượng võ nhưng Trình Tú hắn từ trước tới giờ chưa hề nhận bản thân cao thượng bao nhiêu, hắn chỉ cần đạt được mục đích mà thôi.
Triệu Vô Cực tu luyện trảo pháp không thiện cương đối cương, mặc dù có thể biến trảo vì chưởng đối ứng nhưng hắn không chọn làm như thế.
Dưới chân đạp Thủy Thượng Phiêu thân pháp trong nháy mắt tránh né thế công đối thủ, quyền kình Trình Tú sượt bên mái tóc mà qua, Triệu Vô Cực thậm chí có thể thông qua làn da cảm nhận được từng luồng không khí như là đao phong xẹt qua gương mặt hắn khiến hắn hơi đau đớn.
Nếu như thân pháp hắn mạnh hơn chút nữa hắn đã có thể hoàn toàn né tránh quyền này rồi, nhưng đáng tiếc thời gian tu luyện của hắn chưa đủ lâu, thân pháp cũng chưa đủ hỏa hầu.
Nhưng dù thế, hắn vẫn có thể tránh thoát quyền của Trình Tú. Triệu Vô Cực lúc này cũng đã hết sức chăm chú ứng đối không dám nửa phần lơ là.
“Thật tốt một cái chó săn, nếu ngươi đã muốn liều mạng, vâỵ ta thành toàn cho ngươi”
Triệu Vô Cực trong lòng cười lạnh, trên mặt hiện lên một chút tàn nhẫn chi ý.
Hắn từ bên phải Trình Tú đột phá xông lên, thân thể trọng tâm hạ thấp, trên tay 5 ngón tay bóp thành ưng trảo, vận sức đến cực hạn. Triệu Vô Cực liền nắm lấy cánh tay Trình Tú, hắn không cố gắng bẻ khớp đối phương mà là cực kì cuồng bạo huyết tinh ngạnh sinh sinh kéo ra 5 đường huyết trảo.
Triệu Vô Cực trảo lực có bao nhiêu lớn? Hắn bây giờ có thể nhẹ nhàng nâng trăm cân tạ đã, lại thêm thường xuyên dùng kìm bóp tay huấn luyện, tu luyện niêm hoa chỉ, tất cả những thứ này hợp lại khiến Triệu Vô Cực lực tay đạt đến một cái kinh khủng con số. Hắn chỉ cần nguyện ý có thể từ đồng cấp đối thủ trên người dễ dàng lưu lại huyết trảo, trừ khi đối thủ là chuyên tu phòng ngự loại hình luyện thể tu sĩ hoặc mang linh giáp. Kể cả có như vậy Triệu Vô Cực cũng chưa chắc không thể phá vỡ phòng thủ đối phương.
Đáng tiếc những thứ này Trình Tú đều không có, hắn ở tạp dịch sống phong sinh thủy khởi nhưng cũng chỉ đến thể mà thôi, những thứ này đối với hắn chi phí quá cao hắn không có cơ hội tiếp xúc tới. Vì vậy Ngụy Tuấn đưa ra mời chào như vậy cũng đủ khiến hắn vì đó liều mạng rồi.
“A A A....”
Triệu Vô Cực trảo đi qua, Trình Tú thống khổ thét dài,Trình Tú cũng không thể ngờ được, nhìn thân hình không tính cường tráng như Triệu Vô Cực lại có được trảo lực kinh khủng tới như vậy.
Đáng tiếc, cái hắn không ngờ tới còn nhiều, mà lúc này Triệu Vô Cực cũng không cho hắn cơ hội thở dốc, bắt đầu điên cuồng tiến công.
Triệu Vô Cực buông tay Trình Tú ra, bắt đầu ở trên người hắn điên cuồng cào xé.
Trước ngực, trên cánh tay, 2 bắp đùi Trình Tú liên tiếp xuất hiện 5 đường huyết trảo, máu tươi từ đó không ngừng chảy ra, Trình Tú đau đớn thống khổ đến cực hạn, trên trán gân xanh căng phồng, khóe mắt trợn to tràn đầy tơ máu như muốn nứt ra.
Triệu Vô Cực 2 tay tràn đầy máu tươi, hắn lúc này xem xét Trình Tú đã không còn sức phản kháng, liền sử xuất ra trảo pháp cầm nã thủ, bẻ gãy các khớp tay của Trình Tú.
“A A A....”
Trình Tú lần thứ 2 thống khổ gầm lên, hắn tay phải đã bị Triệu Vô Cực phế bỏ, sau này nếu không có tiên đan diệu dược chữa trị, võ đạo xem như đoạn tuyệt, lại nói sẽ có người vì hắn chữa trị sao? Đương nhiên không.
Triệu Vô Cực cũng không vì Trình Tú đau đớn mà bỏ qua, hắn liên tục bẻ gãy 2 cánh tay của Trình Tú, sau đó tung 2 cước đá gãy đầu gối của hắn.
Trình Tú đầu gối bị đá gãy, cả thân thể mất đi chèo chống, từ từ nghiêng muốn ngã xuống đất.
Triệu Vô Cực liền một tay bắt lấy cổ họng hắn, nâng hắn lên, 2 mắt Triệu Vô Cực nhìn thẳng vào 2 mắt hắn.
Trình Tú trong mắt, tràn đầy tơ máu vì thống khổ, hắn có hối hận, có tức giận, có điên cuồng, đố kị cùng thù hận. Triệu Vô Cực xem hết tất cả những thứ này vào trong mắt, tâm lí con người biến hóa bách thái trong nháy mắt biến ảo khôn lường, hắn xem như được chiêm ngưỡng.
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đưa đầu đến bên tai Trình Tú, nói: “ Làm chó săn cho người khác cũng có cái giá, kể từ lúc ngươi khiêu khích ta, chính là lúc số phận ngươi đi đến hồi kết cũng là cái giá ngươi phải trả, kiếp sau nếu có đầu thai làm người một lần nữa thì thông minh một chút.”
Nói đến đây, Triệu Vô Cực vận lên nội công đánh vỡ đan điền khí hải Trình Tú. Triệu Vô Cực không phải dạng thánh mẫu, nếu đã ai muốn về phía hắn giơ đao hắn sẽ dùng thủ đoạn tương tự đáp trả, còn kèm thêm khuyến mãi ác liệt hơn gấp nhiều lần,
Trình Tú đã muốn phế hắn vậy thì hắn phế Trình Tú, hắn cũng không muốn sau này còn gặp lại Trình Tú được người chữa khỏi gãy xương, còn hoạt bát nhảy ra khiêu khích bản thân, hoặc Trình Tú gặp được kì ngộ, một bước lên trời tìm bản thân trả thù.
Trình Tú bị hủy đan điền, cả người khí lực như bị tháo sạch. Hắn bây giờ tâm tình một mảnh chết lặng, võ đạo đã hủy, lại là phế nhân, chờ đợi hắn vận mệnh cực kì đen tối. Lại nghĩ tới Triệu Vô Cực, hắn vậy mà đã tu luyện ra nội công, cả quá trình giao thủ Triệu Vô Cực đều không dụng nội công nếu không Trình Tú đâu có thể nhảy nhót lâu được như vậy. Hắn đến khiêu khích Triệu Vô Cực quả thật là tìm chết.
Trình Tú cho rằng Triệu Vô Cực có nội công là lá bài tẩy lớn nhất của Triệu Vô Cực, nhưng hắn không biết lúc Triệu Vô Cực sinh ra từng được luyện khí phong phong chủ tặng một cái linh giáp, linh giáp mặc vào liền tự động vừa người lại lặn vào làn da, trừ khi gặp được linh lực đả kích hoặc xuyên tim vũ khí đâm vào mới hiện ra hộ thể. Nếu biết được, cho Trình Tú 10 cái lá gan hắn cũng không dám đến khiêu khích Triệu Vô Cực
Triệu Vô Cực ném xuống Trình Tú, trận đấu này đã đi đến hồi kết, hắn không muốn ở đây thêm nữa, cần cẩn thận về nhà suy tưởng lại quá trình giao thủ, tích lũy kinh nghiệm bản thân.
Triệu Vô Cực rời khỏi sàn đấu, Trình Tú được mang về tạp dịch phong, sống chết nghe thiên mệnh.
Ở trong căn phòng tạp dịch, Trình Tú trước đây sống được quá tốt, người khác đều là 4 cái sống chung 1 phòng riêng hắn liền là 1 mình 1 phòng.
Nằm trên giường, Trình Tú hết sức mịt mờ, tương lai hắn đi về đâu, còn có thể làm gì, hắn bây giờ chính là phế nhân, trước đây hắn đắc tội người sẽ không tiếc bỏ đá xuống giếng cơ hội tìm hắn trả thù.
Càng nghĩ Trình Tú càng thêm sợ hãi, đúng lúc này cửa phòng mở ra, đi vào chính là của hắn quý nhân cũng là hắn bị phế căn nguyên, Ngụy Tuấn.
Nhưng lúc này cùng Ngụy Tuấn trở mặt là không chút nào khôn ngoan, hắn liền nắm lấy cuối cùng cọng cỏ cứu mạng này, cố gắng nói:
‘Ngụy sư huynh, ta đã làm theo căn dặn, đáng tiếc Triệu Vô Cực quá mạnh mẽ, ta bị hắn phế bỏ. Nhưng sư huynh đừng lo, chỉ cần giúp ta chữa tốt, ta chắc chắn sẽ tìm hắn liều mạng, ân đức cứu mạng của ngươi ta cũng sẽ không quên. Trình Tú từ nay sẽ là của ngươi trung thành nhất cẩu.”
Ngụy Tuấn trầm ngâm không nói, hắn hờ hững nhìn Trình Tú một lúc lâu mới mở miệng:
“Phế vật một cái, Triệu Vô Cực mới 2 tuổi ngươi cũng đối phó không được, dùng ngươi có tác dụng gì. Chữa thương cho ngươi cái giá bỏ ra ta có thể tìm 10 cái giống ngươi kẻ liều mạng, ngươi cảm thấy ta sẽ chữa cho ngươi sao? Ngươi bây giờ đã thành phế nhân, một chút giá trị cũng không có, muốn làm cẩu cho ta cũng không đến phần ngươi”
Trình Tú lúc này hết sức hối hận cùng tức giận, sao lúc trước lại nghe cái này Ngụy Tuấn lừa gạt nhưng hắn lúc này không thể cùng đối phương cương, liền khó khăn nặn ra một nụ cười nói:
“ngụy sư huynh, xem ta ở phần không có công lao cũng có khổ lao có thể nói với quản sự của tạp dịch phong cho ta qua ngày tháng tốt một chút được không? Dù sao bây giờ ta cũng không tiện hoạt động?”
Ngụy Tuấn hí ngược nhìn Trình Tú, hắn liền cười đểu nói: “Đúng, ta tới là cho người chăm sóc ngươi đây. Vốn ta định cho ngươi đánh tàn Triệu Vô Cực rồi giết ngươi, từ đó không còn gì để điều tra đối chứng,nếu ngươi đã nóng lòng muốn được chăm sóc như thế thì để ta giúp ngươi một tay”
Trình Tú nghe vậy tâm liền lạnh, hắn biết mình thật xong.
Hắn quay lại nói với 2 cái Ngụy gia người hầu: “làm sạch sẽ một chút, ném xác hậu sơn, sẽ có dã thú ăn xác hắn.”
Trình Tú lập tức gầm lên: “Ngụy Tuấn, ngươi là đồ kĩ nữ sinh, tiểu nhân gian xảo, nuốt lời, ngươi sẽ không chết tử tế được,...”
Hắn còn muốn nói tiếp, đáng tiếc đã bị 2 cái Ngụy gia người hầu chặn lại miệng, chỉ có thể phẫn nộ không cam lòng rên rỉ.
Tạp dịch phong từ đây liền không còn Trình Tú cái tên này.