Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 293: Triệu Vô Cực đánh lén

Từ Tiến lấy công làm thủ, tốt nhất phòng thủ chính là tấn công.

Đối mặt với Từ Tiểu Bạch một kích, hắn rõ ràng bản thân không thể nào cũng không có chiêu thức phòng ngự nào có thể đứng vững dưới sức mạnh của hắn.

Kiếm tu đa số đều là sức phá hoại mạnh mẽ nhiều lần so với sức phòng thủ, ít có ai sẽ đi nghiên cứu chuyên môn phòng ngự kiếm chiêu.

Kiếm là vũ khí, là sát phạt binh khí, là binh trung chi vương.

Muốn nghĩ cách như thế nào phòng thủ không bằng đánh ra một kiếm chiêu mạnh mẽ đánh ngược lại đối thủ, chỉ cần chiêu thức tấn công của đối thủ không mạnh bằng ngươi, vậy thì hắn ắt bại, còn cần cái gì phòng thủ sao?

Từ Tiến chính là nghĩ như vậy, hắn nhìn Từ Tiểu Bạch tư thế cùng dựa vào Lăng Vân kiếm pháp chiêu thức thích hợp trong tình huống này lập tức phán định Từ Tiểu Bạch chắc chắn là muốn ra Hắc vân áp đỉnh một chiêu này.

Quả nhiên Từ Tiến cũng đoán không lầm, Từ Tiểu Bạch đúng là muốn tung ra chiêu thức này.

Chỉ thấy Lăng Vân kiếm của hắn cương khí đại thịnh lập tức như là một cái thác nước từ trên cao đổ xuống một kiếm đâm thẳng vào Từ Tiến kiếm chiêu.

Từ Tiểu Bạch kiếm này mang theo khí thế cũng không phải một cái chỉ cao mười hai mươi mét thác nước đơn giản như vậy mà là như một cái cao cả trăm mét thác nước vô cùng hùng vĩ, mỗi giây lưu lượng nước của nó cực lớn, cũng mang theo lực xung kích mạnh mẽ đến kinh người.

Từ Tiến tam hợp kiếm chiêu thức cũng không kém phần, kiếm chiêu này vốn cũng mà một chiêu thức mạnh mẽ ở trong Lăng Vân kiếm pháp, được hắn sử dụng ra vô cùng thuần thục đâu vào đấy phát huy ra được sức mạnh của tam hợp lấy ba làm một.

Từ Tiến tam hợp kiếm mũi nhọn đâm thẳng vào Từ Tiểu Bạch từ trên trời đổ xuống hùng vĩ thác nước, hắn như là một mỏm đá nhọn ở dưới thác nước kiên cường đứng vững mặc cho thác nước dòng nước xung kích có bao nhiêu mãnh liệt đi nữa.

Giữa hai người kiếm khí giao thoa điên cuồng giảo sát lẫn nhau, cuốn lên bụi đất điên cuồng thổi ngược ra ngoài, cả hai đều muôn từ bên trong đột phá đối phương phòng ngự giết ra một con đường máu.

Từ Tiến tuy không thể hiện ra yếu thế, nhưng hắn lúc này trong lòng đã thầm cảm thấy không ổn.

Đối phương chiêu thức này lực lượng quá mạnh mẽ, bản thân Từ Tiểu Bạch lại như hóa thân thành dòng nước xung kích mà xuống khiến cho Từ Tiến trên tay như đang chống lên cả tòa đại sơn, gánh nặng vô cùng lớn.

Hắn cầm kiếm mà như là đang cầm một cái trụ đá nặng ngàn cây, cả cánh tay gần như chết lặng, nặng nề như là bị rót chì.

Từ Tiến lúc này chợt rõ ràng một đạo lí, hắn cho dù kiên cố không lùi, vững chãi như thạch thì như thế nào?

đối phương chính là đại thác nước, nước chảy đá mòn, lâu dài thời gian so đấu xuống bại chính là hắn.

Mà Từ Tiểu Bạch nội công chất phác căn cơ vững chắc, hắn sao có thể chỉ trong chốc lát thu chiêu được, đây chắc chắn là một trận đấu nội công dài dằng dặc, mà người thắng cuối cùng, chỉ sợ chính là Từ Tiểu Bạch, đơn giản bởi vì Từ Tiến lúc này đã là cung giương hết đà.

Trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, Từ Tiến liếc mắt nhìn Thuận Văn mắng to:

“ ngươi xem trò vui đủ chưa? Còn chờ tới bao giờ?”

Thuận Văn giống như vừa mới tỉnh hồn, hắn không ngờ Từ Tiểu Bạch lại có thể đánh ra một kiếm chiêu mạnh mẽ như vậy bản thân có chút thất thần.

Nhưng lúc này Từ Tiểu Bạch chính là vội vàng cùng Từ Tiến so đấu nội công, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay đánh lén đả thương đối phương, sao có thể bỏ qua.


Tiểu Bạch ánh mắt sáng lên, lập tức vung kiếm xông tới.

Xoẹt!

Một vệt đen cực kì bé nhỏ lóe lên, trong không khí kéo ra một chút âm bạo nhỏ bé thanh âm cũng vào lúc này xông tới, mục tiêu chính là Từ Tiến.

“Không tốt! cẩn thận!”

Thuận Văn vốn đang định đánh lén Từ Tiểu Bạch, không ngờ biến cố chợt sinh, ở đây vậy mà vẫn còn người đang ẩn núp? hắn vậy mà dám đánh lén Từ Tiến?

Từ Tiến ánh mắt trợn to, hắn cũng đã cảm giác được có người ở thời điểm này đánh lén bản thân, dùng chính là ám khí.

Từ Tiểu Bạch cùng hắn đang liều mạng tranh đấu, đối phương ngay lúc này lại ra tay đánh lén, hắn tránh không thể tránh né không thể né, chỉ có thể nhận mệnh.

Một cỗ cảm giác nguy hiểm điên cuồng sinh ra cũng ở trong lòng hắn gõ vang cảnh báo, nhưng Từ Tiến không thể tránh né, hắn vô cùng cảm giác được bất lực.

Không thể không từ bỏ tấn công Từ Tiểu Bạch, Thuận Văn điên cuồng vận công, toàn lực phát động thân pháp xông tới, hắn rống to một tiếng:

Điệp vũ kiếm pháp - điệp vờn hoa!

Thân hình Thuận Văn trong nháy mắt tăng tốc như là một cái bay lượn không có quỹ tích cố định huyền ảo tiểu điệp, hắn thân hình nhẹ nhàng lách qua Từ Tiến, cực kì nhanh chóng vung lên một kiếm đón đỡ lấy cái này ám khí.

Keng!

dưới sự nỗ lực của Thuận Văn, ám khí màu đen liền bị chặn lại, Từ Tiến cũng giữ lại được một cái mạng.

Ám khí này vừa trúng, Từ Tiến trong cơ thể nội công bị đánh loạn, Từ Tiểu Bạch chắc chắn sẽ khôn bỏ lỡ cơ hội giết chết hắn.

Từ Tiến chết, Thuận Văn còn có thể sống sót dưới kiếm của hắn sao? Đương nhiên là không!

Thuận Văn cùng Từ Tiến đều nhẹ nhõm thở ra một hơi, cái mạng này xem như là nhặt về, nhưng tình cảnh tiếp tới càng là nguy hiểm trùng điệp.

Đối phương là ai? Cảnh giới gì? ẩn nấp là có dụng ý gì? Tại sao lại giúp đỡ Từ Tiểu Bạch? Là kẻ địch của bọn hắn sao?

Đối phó Từ Tiểu Bạch đã khó khăn, bọn hắn không muốn phải luôn luôn đề phòng một cái ở trong bóng tối ẩn nấp sẵn sàng đánh lén bọn hắn bất cứ lúc nào nhân loại.

Nếu đối phương cũng là một cái nhất lưu cao thủ, hạ tràng của bọn hắn không cần nói cũng có thể hiểu được, vô cùng thê thảm.

Thuận Văn tức giận rống to:

“ là ai? Ra đây? Trốn trốn tránh tránh xứng làm cái gì hảo hán?”


Từ Tiến cảm giác được không ổn, hắn không dám tiếp tục liều mình cùng Từ Tiểu Bạch đấu nội công, trong miệng gầm nhẹ một tiếng dồn sức chấn văng Từ Tiểu Bạch ra phía xa.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Từ Tiểu Bạch ở trên không trung xoay hai vòng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, một thân áo trắng tung bay phong khinh vân đạp nhìn sang bên này.

Từ Tiến bởi vì mạnh mẽ chấm dứt chiến đấu mà nhận lấy phản phệ, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

Hắn lau một chút khóe miệng, ánh mắt trừng trừng nhìn sang bên này. Hắn cũng muốn nhìn một chút là ai đang phá đám việc tốt của bọn hắn, ngay ở lúc này lại đánh lén hắn.

Bên trong rừng lập tức truyền ra một âm thanh tiếc nuối:

“ đáng tiếc, đáng tiếc, suýt chút nữa thành công rồi! Ta liền biết, nhất lưu cao thủ tính cảnh giác cao hơn nhiều so với nhị lưu cao thủ. Muốn đánh lén các ngươi quả thật không dễ dàng gì!”

Từ trong rừng hiện lên một bóng người, bóng người không cao chỉ ở thiếu niên mức độ, trên người hắn mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, một thân trang phục nhẹ nhàng đầu tóc buộc lỏng.

Khuôn mặt tinh xảo, mắt sáng như tinh thần, mày kiếm khẽ nhếch liền có thể lộ ra một cỗ uy nghiêm chi ý, trên khuôn mặt lại là vẻ tự tin khiến Từ Tiến đám người vừa nhìn vào liền cảm giác được khó chịu.

Hắn giống như là đang nắm trong tay toàn bộ thể trận ở đây, mọi sự đều bị hắn thao túng bởi vì hắn mà quyết định.

Sự thật cũng là như vậy, ở đây tình hình trận chiến cũng từ lúc hắn xuất hiện mà biến hóa.

Từ Tiến nhìn kĩ đối phương, hắn có chút không chắc chắn, trong nhất thời không biết rõ đối phương là ai, nhưng khuôn mặt nhìn rất quen.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt sáng lên, lập tức vui vẻ nói:

“ Vô Cực, ta suýt chút nữa không nhận ra ngươi!”

Triệu Vô Cực vuốt một cái tóc mái của mình nhẹ nhàng nói:

“ kẻ sĩ không gặp ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác. Ta tuy không phải kẽ sĩ nhưng cụ bị trong người tiềm chất thanh cao thoát tục a, bây giờ chỉ là tiềm chất của ta được thể hiện ra bên ngoài rồi thôi!”

Từ Tiến cùng Thuận Văn lập tức trong lòng trầm xuống, đây chính là cái kia Triệu Vô Cực?

Lòng dạ độc ác, giết người như nghóe Triệu Vô Cực?

Đi tới đâu ở đó liền có người bị diệt tộc, khả năng gây chuyện thị phi max điểm Triệu Vô Cực?

Cũng chính vì hắn mà Từ Tiểu Bạch cùng Từ Nghĩa bất hòa đã lâu?

Hắn là bạn Từ Tiểu Bạch a, sự việc vô cùng hỏng bét!

Cho dù là Triệu Vô Cực trước đây, danh tiếng của hắn cũng không hề nhỏ. Hắn có thể vượt cấp khiêu chiến thiên tài, Thuận Văn cho dù là nhất lưu sơ kì đỉnh phong ở trong tay hắn chắc chắn cũng không thể trong nhất thời kiếm được cái gì chỗ tốt, sẽ bị hắn kéo lại.

Từ Tiểu Bạch cùng Từ Tiến đơn đấu, Từ Tiến không có nắm chắc cầm xuống hắn.

Một khi để hắn thoát, Từ Tiến chính là tai họa ngập đầu.

Sắc mặt Từ Tiến không nhịn được toát lên vẻ lo nghĩ mà sợ hãi, đầu tiên là biến trắng, sau lại có chút đen.

Nhìn hắn sắc mặt phong phú như vậy, Thuận Văn trong nháy mắt liền run lên, hắn bắt đầu suy nghĩ đường lùi cho bản thân mình.

Hắn cũng không muốn vì Từ Tiến mà bán mạng, hắn chỉ muốn tiền mà thôi a!

Triệu Vô Cực tuy cười cười nói nói, nhưng đều nhất thanh nhị sỡ nhìn rõ biểu lộ của bọn hắn, trong lòng âm thầm cười lạnh!