Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 280: Mãnh hổ nhập thể

Nhìn một mặt khó tin Cụ Tiến, Triệu Vô Cực cười gằn nói:

“thứ ngươi không ngờ còn nhiều lắm!”

Triệu Vô Cực lời vừa ra Cụ Tiến liền cảm giác được không ổn. Trong lòng hắn nguy hiểm cảnh báo lập tức kéo vang lên.

Hắn lúc này đứng trước mặt Triệu Vô Cực cách hắn khoảng cách cũng không xa nếu Triệu Vô Cực muốn tấn công hắn hoàn toàn không hề có khó khăn gì.

Lúc nãy Cụ Tiến chính là dồn sức đánh, nhưng sau đó không thể công phá phòng thủ của Triệu Vô Cực bởi vậy trở nên tuyệt vọng ngẩn người đứng ở đó mà không chú ý giữ khoảng cách giữa hai người, bởi vậy Triệu Vô Cực lúc này mới có thể nhân cơ hội phản công.

Chỉ thấy trên màu tím phản đạn khí của Triệu Vô Cực lúc này tử quang đại thịnh, sau đó một luồng kinh khủng nội công lập tức bùng nổ bắn tung tóe mà ra.

Luồng nội công này vừa bắn ngược mà ra liền như một dòng nước lũ cuốn ngược lấy Cụ Tiến khiến hắn bay ngược về phía sau thổ ra một ngụm huyết. Cụ Tiến ở trong giòng nước lũ này hoàn toàn không có sức phản kháng gì chỉ có thể sáng lên cương khí hộ thân bảo vệ bản thân. 

Hắn lúc này vô lực giống như một cái phàm nhân đứng trước thiên nhiên tai họa, vô cùng nhỏ bé yếu đuối bị dòng lũ cuốn trôi.

Cụ Tiến lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại trạng thái chiến đấu, hắn dùng ánh mắt tức giận như muốn giết người nhìn lấy Triệu Vô Cực, nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Vô Cực hóa giải Tử hà phản đạn khí lá chắn, đứng tại chỗ cười nhạt nói:

“ Tử Hà phản đạn khí của ta không chỉ có siêu cường sức mạnh phòng ngự mà còn không ngừng hấp thu lực tấn công của ngươi. Mỗi lần ngươi tấn công mà không thể công phá phòng thủ của nó, Tử Hà phản đạn khí đều hấp thu dư thừa năng lượng, tích lũy nó, sau đó trong một lần bộc phát tấn công ngươi. Nếu năng lượng không đủ to lớn, ta hoàn toàn có thể dùng sức mạnh của bản thân để bổ sung. Thế nào, chiêu này của ta có được không?”

Triệu Vô Cực giống như cười mà không phải cười nhìn lấy Cụ Tiến, Cụ Tiến không đáp lời hắn mà chỉ tranh thủ vận công điều dưỡng thương thế của bản thân, chuẩn bị bất cứ lúc nào trở lại chiến đấu.

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, nhìn hắn cười nói:

“ không cần giả chết nằm đấy nữa, thương thế của ngươi cũng không hề nặng như ngươi thể hiện bên ngoài như vậy, ta hoàn toàn có thể biết được mình ra tay nặng nhẹ thế nào. Ngươi còn chiêu gì chưa xuất ra thì nên xuất ra đi, nếu không sợ rằng lát nữa cũng không có cơ hội ra tay rồi!”


Cụ Tiến từ dưới mặt đất đứng dậy, khuôn mặt vô cùng trầm trọng nhìn Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực thực lực vượt quá dự liệu của hắn, không ngờ hắn sử dụng ra cả mạnh nhất võ kĩ của bản thân Mãnh hổ xao sơn quyền cùng hắn giao thủ đã được một lúc nhưng cũng không hề chiếm được cái gì tiện nghi ngược lại còn bị đánh cho vô cùng thê thảm. 

Nếu cứng đối cứng Triệu Vô Cực có thể cùng hắn đánh ngang tay, nhưng vừa rồi hắn dùng âm công cùng cường công chiêu thức đều bị đối phương chiêu thức áp chế.

Gần như võ học của Triệu Vô Cực mỗi chiêu đều mang tính khắc chế hắn cực mạnh vậy, không biết là hắn xui xẻo hay Triệu Vô Cực cố tình.

Mãnh hổ xao sơn quyền của hắn chiêu thức đa số đều là nhất lực hàng thập hội cường công hình thức, trước đây hắn từng giao thủ qua không ít người đánh đều vô cùng thoải mái không ngờ tới chỗ này gặp Triệu Vô Cực trở nên vô cùng bó tay bó chân không có chỗ phát tiết sức mạnh của mình.

Hắn cũng không biết là, Triệu Vô Cực võ công chiêu thức cũng đã không còn nhiều, hắn lúc này trảo công không tiện sử dụng, trảo pháp của hắn tốc độ tuy nhanh nhưng ứng đối phương thức không đủ, chiêu thức hiểm ác mức độ cũng quá kém nếu sử dụng bị khắc chế quá mạnh mẽ. 

Chưởng pháp thì cũng đã dùng qua hắn bây giờ chỉ còn có thể dồn lực một kích liều mạng nữa mà thôi.

May mắn Triệu Vô Cực vừa lĩnh ngộ được Tử Hà Bất Diệt thần công một trong hai chiêu đều phòng ngự loại hình chiêu thức, bởi vậy hắn mới có thể ở trước mặt Cụ Tiến cùng hắn đánh lâu như vậy.

Đương nhiên hắn vẫn có thứ dựa vào, chính là hắn đang nắm hoàn toàn quyền chủ động lui tới cùng kiểm soát tình hình trận chiến này, trước tiên phế đi Lưu Vấn lại cùng Cụ Tiến đại chiến.

Hắn còn ám khí con bài nguy hiểm này vẫn chưa sử dụng vào trong chiến đấu, nếu Triệu Vô Cực sử dụng phi châm, Cụ Tiến cho dù cương khí có cứng rắn nữa cũng khó lòng có thể phòng bị chứ đừng nói lúc này hắn đang từ bỏ phòng ngự đổi lấy tốc độ.

Cụ Tiến tuy cùng hắn chiến đấu tỏ ra không hề quan tâm tới Lưu Vấn an nguy nhưng đây thực ra cũng là giả tượng của hắn tạo ra mà thôi.

Nếu Triệu Vô Cực thật sự ra tay đánh giết đối phương, lúc đó chắc chắn hắn sẽ lâm vào phân vân trạng thái, lúc đó cũng là một cơ hội để Triệu Vô Cực ra tay lật bàn.

Mọi thứ vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của Triệu Vô Cực nhưng sự kiểm soát này bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể bị đổ vỡ.


Thứ quan trọng nhất trong một trận chiến vẫn là thực lực cá nhân, nếu Cụ Tiến thực lực có cái gì đột nhiên tăng mạnh thủ đoạn, Triệu Vô Cực chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn, lúc này hắn cũng chỉ có thể đánh hòa đối phương mà thôi.

Cụ Tiến lau đi khóe miệng của mình máu tươi, trầm giọng nói:

“ tốt lắm, ngươi danh tiếng ở trên Tiềm long bảng quả nhiên không phải chỉ là hư danh, hôm nay được lĩnh giáo. Nếu ngươi đã muốn xem bí chiêu của ta, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!”

Nói xong hắn ở trên người bản thân bắt đầu điểm mấy cái huyệt đạo, Triệu Vô Cực có thể rõ ràng nhận biết được mấy cái huyệt đạo này tên gọi cùng vị trí, nhưng hắn dùng bản thân đối với cơ thể huyệt đạo hiểu rõ, cho dù hắn điểm theo cũng không thể gây nên được cái gì tác dụng. 

Hẳn đây là độc môn võ công bí pháp, điểm huyệt kết hợp với võ học của bản thân Cụ Tiến, người khác muốn bắt chước là chuyện không thể nào.

Quả nhiên hắn vừa điểm huyệt xong, giống như là cái gì cấm chú bị giải khai, trên người hắn cương khí chi hỏa lập tức bốc cháy lên một cách dữ dội, so với trước đây còn mạnh mẽ nửa lần.

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hắn đang cảm giác được sức mạnh của đối phương không ngừng kéo lên cao.

Chỉ trong chốc lát, cả khí thế của hắn đã so với trước đây gần như gấp đôi, Triệu Vô Cực cảm thấy sự tình có chút không ổn.

Cụ Tiến ánh mắt đỏ chót dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo điên cuồn nhìn về phía Triệu Vô Cực phong ma cười to nói:

“ Tiểu tử, ngươi thật may mắn cũng thật bất hạnh mới được chứng kiến chiêu thức này của ta. Mãnh hổ xao sơn quyền của ta là trước đây là một cái cơ duyên xảo hợp mới đạt được, sức mạnh của nó đương nhiên không chỉ có một chút như vậy. 

Nó sức mạnh không phải ở chiêu thức hay cấp bậc võ công, mà chính là môn võ công này có thể sử dụng một giọt tinh huyết của hổ loại yêu thú luyện hóa, mở ra một thức bùng nổ sức mạnh chính là Mãnh hổ nhập thể. Nó hoàn toàn đã không còn là đơn thuần giang hồ võ học nữa mà đã siêu việt giang hồ võ học thủ đoạn rồi.

Tuy ta mở ra hình thức này sẽ vô cùng thị huyết hiếu sát, đầu óc cũng không tốt dùng nhưng bù lại sức mạnh cùng tốc độ đều sẽ được cường hóa cực lớn, ngươi chắc chắn không thể nào là đối thủ của ta. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết! A ha ha ha!”

Cụ Tiến điên cuồng cười to, trong mắt màu đen đồng tử lúc này đã bị màu đỏ thay thế, tràn ngập một vẻ điêm cuồng cùng giết chóc khát vọng.

Trong miệng hắn thì không ngừng phát ra từng tiếng cười khàn khàn khó nghe vô cùng khiến Triệu Vô Cực không tự chủ được rùng mình một cái.

Triệu Vô Cực sắc mặt trầm trọng nhìn lấy Cụ Tiến, đối phương nói quả không sai, chiêu này chính là mãnh hổ nhập thể. Trên mặt hắn lúc này một đôi mắt đỏ như máu, tràn đầy lệ khí cùng khát máu của dã thú, khuôn mặt cũng đã hiện lê một ít lông vàng cùng mấy đường màu đen hình xăm.

Cơ thể phồng lên một vòng, cánh tay thô to và dai hơn, móng tay lấp lóe sắc bén quang mang trông vô cùng đáng sợ.

Triệu Vô Cực cũng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, liệu hắn có thể thắng được sao? Nếu không thắng được, vậy hắn có thể chạy được sao? Chạy thoát sao?

Không ngừng có từng phương án được Triệu Vô Cực đặt ra trong đầu, nhưng Cụ Tiến cũng không hề muốn cho hắn thờ gian suy nghĩ, như là một con mãnh hổ vung trảo xông tới chém giết hắn.