Editor: Hepc
"Nếm thử cái này một chút." Ý thức được cô muốn nổi giận, trước đó Lục Cảnh Hanh nghĩ đến đối sách. Anh lấy nắp ra, lấy canh bắp đã nấu xong đưa đến trước mặt cô.
Mùi thơm hạt bắp nồng nặc, còn kèm theo mùi bơ. Theo bản năng Quyền Sơ Nhược nuốt một ngụm nước bọt, do dự có muốn ăn hay không đây? Nếu như cô ăn, Lục Cảnh Hanh có phải càng thêm không sợ hay không?!
Mắt thấy bộ dáng cô do dự rối rắm, Lục Cảnh Hanh buồn cười cầm muỗng lên, nhẹ nhàng thổi nguội canh, đưa đến bên miệng của cô, nói: "Ngoan, trước tiên lấp đầy bụng sau đó sẽ nghĩ cách trị anh thế nào."
Coi như anh có chút tự biết rõ, Hừ!
Quyền Sơ Nhược nhận lấy cái muỗng, cúi đầu bắt đầu ăn canh. Mùa này rất thích hợp ăn canh bắp, vị ngọt ngào mềm dẻo, ăn ngon cực kỳ. Một chén canh bắp rất nhanh thấy đáy, cô vẫn chưa thỏa mãn chép miệng, chợt nghĩ đến cái gì, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, "Lục Cảnh Hanh, anh biết nấu ăn?"
Đột nhiên cô nổi đóa, thiếu chút nữa Lục Cảnh Hanh chống đỡ không được. Anh vội vàng giơ tay lên, lựa chọn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, "Anh chỉ biết nấu cái này."
"Thật?"
Lục Cảnh Hanh cầm chén cất xong, vẻ mặt thành khẩn gật đầu, "Thật."
Nhìn dáng vẻ anh không giống nói láo, Quyền Sơ Nhược cũng không còn ép hỏi. Sau bữa cơm chiều cô thỏa mãn ngã xuống giường, tứ chi nhẹ nhàng giãn ra. Mất đi thể lực, rốt cuộc bổ sung trở lại.
Ban đêm ở trong núi, so với thành thị coi như là mát mẻ. Tắm rửa xong, Quyền Sơ Nhược mặc đồ ngủ ngồi ở ban công ngoài trời, khẽ ngẩng đầu lên thưởng thức trời đầy sao.
Nơi này không khí tốt, không có ô nhiễm sao trời ban đêm so với thành thị thì đẹp hơn.
Lục Cảnh Hanh đi theo ra ngoài, ở ngồi xuống bên cạnh cô, đổ thuốc chống muỗi vào lòng bàn tay chà xát, rồi sau đó bôi trên người cô, "Tại sao lại quên dùng cái này? Mấy ngày trước người nào bị muỗi chích ngứa khắp người."
Quyền Sơ Nhược nằm trong ghế, nhấc cánh tay cùng hai chân lên, vô cùng hưởng thụ phục vụ của anh. Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ là buổi tối có nhiều muỗi, hơn nữa kích cỡ muỗi thật là dọa người!
"Được rồi." Lục Cảnh Hanh bôi thuốc xong cho cô, lại từ trong nhà lấy máy sấy ra. Anh tự tay ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài xuyên qua sợi tóc ướt át của cô, nói: "Về sau phải sấy khô tóc, nếu không mua hè cũng sẽ cảm."
Bình thường anh không thích nói chuyện, nếu mà đụng chuyện gì có liên quan đến Quyền Sơ Nhược, tính tình Lục Cảnh Hanh sẽ tương phản, nói liên miên lải nhải không dứt.
Quyền Sơ Nhược nghe quen thuộc, cũng không cảm thấy có gì khác thường. Cô quay đầu đi, hai con ngươi sáng ngời rơi vào trên mặt của anh.
Ban công có đèn trên tường, tia sáng mờ nhạt nhuộm trên trán người đàn ông, dưới bóng tối từng đặc điểm trên gương mặt anh rõ ràng. Lòng Quyền Sơ Nhược khẽ lay động, vẻ mặt dịu dàng, "Ông xã, anh sẽ vĩnh viễn cũng đối tốt với em như vậy sao?"
Hình như tóc đã thổi khô, Lục Cảnh Hanh tắt máy sấy, môi mỏng mỉm cười, nói: "Bây giờ mới biết anh đối với em hả?"
"Hẹp hòi!"
Quyền Sơ Nhược biết anh còn nhớ chuyện lúc trước, không khỏi trách nhẹ. Cô giơ tay lên nhốt chặt cái cổ của Lục Cảnh Hanh tựa mặt vào đầu vai anh, "Nếu như qua năm mươi năm, thời điểm chúng ta tám mươi tuổi, sẽ là cái bộ dáng gì?"
Cái hình ảnh ấy, Lục Cảnh Hanh cũng từng tưởng tượng qua. Anh nắm tay người trong ngực tay, nhẹ nhàng nâng ở lòng bàn tay, nói: "Chúng ta biết về già rồi bên cạnh sẽ có một đoàn trẻ con, có con trai có con gái, có cháu trai và có cháu gái."
"Hihi——"
Quyền Sơ Nhược ở trong lòng anh cười khẽ, trêu ghẹo nói: "Anh thật biết suy nghĩ, nào là cháu trai cháu gái đều đã nghĩ đến."
"Nếu như cháu trai chúng ta không chịu thua kém, không chừng còn có chắt trai." Lục Cảnh Hanh cười bổ sung, hai mắt thâm thúy dâng lên ý cười, vẻ mặt ôn hòa, không thấy chút nào những ngày đau khổ đã qua.
Theo lời của anh, trước mắt Quyền Sơ Nhược cũng ghiện lên hình ảnh hạnh phúc tràn trề. Bọn nhỏ chạy vòng ở bên cạnh họ, người một nhà vừa nói vừa cười, vui vẻ hòa thuận.
Thật tốt.
Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu thật cao lên, vẻ mặt thành kính nhìn bầu trời đêm, trầm giọng nói: "Cảm ơn."
Lục Cảnh Hanh nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, hồ nghi hỏi: "Em cảm ơn người nào?"
Đưa tay chỉ lên trời, đáy mắt Quyền Sơ Nhược tươi cười, nói thẳng: "Cảm ơn ông trời để cho em gặp anh."
Nghe được lời của cô, đầu tiên Lục Cảnh Hanh sững sờ, tiếp theo dịu dàng cười lên. Anh đưa tay nâng mặt của Quyền Sơ Nhược lên, từ từ cúi mặt mình xuống, để môi mình rơi vào môi của cô.
Nụ hôn này, không chứa bất kỳ sắc thái tình dục nào, chỉ là biểu đạt đáy lòng xúc động của anh lúc này.
"Ông xã, " Quyền Sơ Nhược mím môi, hướng về phía trước chỉ, "Chúng ta nên mua một mảnh đất, đợi đến sau này chúng ta về hưu thì tới nơi này xây nhà ở."
"Ừ."
Lục Cảnh Hanh tán đồng gật đầu, "Ở phía sau làng du lịch này, ba năm trước đây anh đã chọn xong một mảnh đất."
"Oa, anh đã sớm mua rồi!" Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, đồng thời âm thầm bội phục, vẫn là ánh mắt ông xã nhà cô tốt nhất biết nhìn xa trông rộng.
Lục Cảnh Hanh ôm chặt người trong ngực, tròng mắt sáng ngời cúi đầu nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu, chậm rãi mở miệng, "Về sau chúng ta tới đây dưỡng lão, vô luận khi đó chúng ta già bao nhiêu, bên cạnh anh có em, bên cạnh em có anh, vậy là tốt rồi."
Khóe mắt Quyền Sơ Nhược hơi ẩm, giữ chặt ngón tay của anh, mười ngón tay quấn lấy nhau. Cái gọi là hôn nhân đơn giản là có một người, vĩnh viễn cùng ở bên cạnh người đó, không xa không rời.
Thời gian thảnh thơi, luôn trôi qua rất nhanh, ở làng du lịch nghỉ đã hơn một tháng, Quyền Sơ Nhược có chút vui đến quên cả trời đất, cô tỉnh táo lại, liền không muốn vùi đầu vào những ngày thần kinh căng thẳng kia.
Hôm nay ăn xong cơm tối, Quyền Sơ Nhược dọn đồ đạc xong trở lại phòng ngủ, Lục Cảnh Hanh ở dưới lầu loay hoay xoạn đồ. Toàn thân cô đều là mồ hôi, vội vàng đi vào phòng tắm tắm.
Tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, cả người cũng thoải mái rất nhiều. Quyền Sơ Nhược đứng ở trước kính chải đầu, khóe mắt cô nhìn lướt qua, thấy trên kệ có thứ gì, thoáng chốc ngơ ngẩn.
Kỳ kinh nguyệt tháng trước của cô là lúc nào?
Quyền Sơ Nhược nhớ, thời điểm cô ở làng du lịch vừa đúng ngày dì cả chưa xong, cho nên mang nhiều băng vệ sinh. Nhưng tháng này cô căn bản không dùng qua vật kia, dì cả cũng không có thăm.
Mở cửa phòng tắm ra, Quyền Sơ Nhược vội vã lấy cuốn sổ trong túi xách ra. Cô thói quen ở ngày thứ nhất kỳ kinh nguyệt, dùng bút đỏ đánh dấu ngày. Sau khi cô nhìn thấy ngày vẽ vòng đỏ của tháng trước, nụ cười lập tức cứng đờ.
Theo dạng này tính là kỳ kinh nguyệt của cô đã qua mười ngày, nhưng dì cả cũng không có tới. Trước kia cũng sẽ không xuất hiện tình huống này, hồi tưởng sự khác thường mấy ngày gần đây của cô, lòng Quyền Sơ Nhược mơ hồ khẳng định cái gì.
Ban đêm nằm ở trên giường, người bên cạnh lăn qua lộn lại không ngủ được, Lục Cảnh Hanh nhíu mày, đưa tay ôm cô vào trong ngực, "Làm sao mất ngủ thế? Mỗi ngày thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em như heo, tối nay là thế nào đây?"
Quyền Sơ Nhược tựa vào ngực anh, khe khẽ cắn lấy môi. Cô biết Lục Cảnh Hanh rất muốn đứa bé, cho nên không có xác định trước, cô không muốn nói cho anh biết, sợ uổng công vui vẻ một trận.
"Em muốn về nhà." Quyền Sơ Nhược đưa tay ôm chặt hông của anh, mở miệng thật thấp.
Giọng của cô lộ ra mất mác, Lục Cảnh Hanh tính toán ra ngoài lâu như vậy, cũng nên về. Dù sao bọn họ đều có công việc riêng, không thể nào thoát khỏi quá lâu.
"Được, sáng mai chúng ta trở về." Ở trên trán cô hôn một cái, giọng Lục Cảnh Hanh trấn an.
Quyền Sơ Nhược dạ một tiếng, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Cô nghe tiếng tim người đàn ông đập trầm ổn vững vàng, rất nhanh liền tiến vào giấc mơ.
Ngày hôm sau dậy sớm, Lục Cảnh Hanh tự mình chuẩn bị bữa ăn sáng. Anh đặc biệt đi hái bắp, nấu canh. Cuối cùng có một bữa ăn sáng phong phú, bọn họ ăn hơn nữa.
Ăn sáng xong thì không lâu sau, liền có tài xế lái xe tới đây. Lục Cảnh Hanh để vali lên xe, dắt tay của cô từ trong biệt thự đi ra.
Ở chỗ này một khoảng thời gian, Quyền Sơ Nhược đối với biệt thự nhỏ này rất có cảm tình. Cô lưu luyến quay đầu lại, bộ dáng kia nhìn rất đau lòng.
Lục Cảnh Hanh ôm cô vào lòng, dụ dỗ: "Về sau chúng ta nghỉ phép sẽ trở lại ở, có được hay không?"
"Đây là anh nói." Quyền Sơ Nhược bắt anh cam kết, chỉ sợ anh chơi xấu.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm cô thật ngốc, anh còn vui mừng vì được ở đây! Ở nơi này thật tốt, có người đặc biệt phục vụ, còn có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu mà đánh gục cô, người tham luyến nơi này, là anh có được hay không!
"Anh đồng ý nới em." Lục Cảnh Hanh hôn khóe miệng cô một cái, mở cửa xe để cho cô lên xe.
Quyền Sơ Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thời điểm đưa tay giữ chặt dây nịt an toàn động tác đặc biệt êm ái. Cô cẩn thận dời dây đi, chỉ sợ sẽ ghìm chặt bụng.
Lục Cảnh Hanh quét mắt thấy hành động cô quái dị, cũng không để ở trong lòng.
"Lái xe chậm một chút."
Quyền Sơ Nhược dịu dàng dặn dò anh, khi ánh mắt anh chuyên chú lái xe cô lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng dính vào trên bụng. Nơi này, có phải thật mang theo một bảo bảo thuộc về bọn họ hay không?
Trở lại thành phố Duật Phong, Lục Cảnh Hanh dẫn Quyền Sơ Nhược trở lại nhà họ Lục trước. Đã hơn một tháng không có thấy bọn họ, người trong nhà cũng thật là nhớ nhung, buổi trưa ăn cơm ở nhà họ Lục, buổi chiều trở về nhà họ Quyền ăn, chờ trở lại nhà nhỏ của bọn họ cũng đã là buổi tối rồi.
Hôm nay chạy hai bên, Quyền Sơ Nhược mệt mỏi. Tắm rửa xong, cô cũng không kip xấy tóc, người gục ở trên giường ngủ say. Lục Cảnh Hanh từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy cô nằm lỳ ở trên giường ngủ, lập tức cầm máy sấy tới.
Chỉnh tốc độ gió nhỏ nhất, Lục Cảnh Hanh đứng ở bên giường, động tác dịu dàng thổi khô tóc cho cô. Anh nhìn chằm chằm hô hấp đều đều của Quyền Sơ Nhược, không khỏi cười khẽ, ngủ thật là sâu, như vậy cũng không tỉnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược nghe tiếng chuông báo thức, đúng lúc rời giường. Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, hôm nay cô nấu cơm rất có tâm, hơn nữa tay nghề có tiến triển.
Bữa ăn sáng đã xong, Lục Cảnh Hanh dắt tay bà xã, hai người đúng lúc ra cửa. Giúp cô mở cửa xe, anh tỉ mỉ dặn dò, "Lái xe cẩn thận."
Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, ngồi vào trong xe. Giây lát, cửa sổ xe hạ xuống cô đưa đầu ra, "Hôm nay anh có làm thêm giờ không?"
Lục Cảnh Hanh quay người lại, không hề nghĩ sâu vấn đề của cô, chỉ cho là cô đang làm nũng, "Không làm thêm giờ."
Vốn là rất lâu không có đi làm, trên bàn làm việc khẳng định chất đống như núi, chỉ là nếu cô không vui vẻ, công việc có thể từ từ làm.
Nghe vậy, khóe miệng Quyền Sơ Nhược kéo ra nụ cười, "Được, em biết rồi."
Đưa mắt nhìn cô lái xe đi, Lục Cảnh Hanh nhẹ cong môi, tâm tình thật tốt cũng ngồi lên xe, đi tới ngân hàng.
Trở lại phòng luật sư, Quyền Sơ Nhược kêu Tống Văn lấy đồ sau cốp xe chuyển lên. Cô đi nghỉ phép trong núi, không có đồ gì đặc biệt, chỉ là mang về những thứ rau xanh cùng trái cây thiên nhiên, phân cho mọi người nếm thử một chút mới mẻ.
"Wow!" Tống Văn nhìn chằm chằm dâu tây trong tay, bốc lên một trái nếm nếm, không ngừng gật đầu: "Thật ngọt thật ngọt, là mùi vị em ăn khi còn bé."
Bây giờ đồ tuy giống nhiều, nhưng đa số đều ăn không giống mùi vị lúc đó.
Quyền Sơ Nhược mím môi cười cười, cúi đầu xử lý hồ sơ trong tay, ánh mắt không hề nhìn cô nàng, "Sau này có cơ hội, tôi dẫn mọi người đi chơi một chút, chỗ kia rất tốt."
"Được, " Tống Văn nghe cái này thì lên tinh thần, lập tức hiến kế, "Chị Quyền, không bằng thời điểm cuối năm chúng ta hôi họp đi làng du lịch đi, vui vui vẻ vẻ chơi hai ngày."
Quyền Sơ Nhược trở lại tập trung vào công việc, tiến vào trạng thái rất nhanh. Cô đẩy hồ sơ đã xử lý xong trong tay qua, nói: "Trước làm việc cho tốt, công việc tốt thì mới có phần thưởng."
"Dạ!" Tống Văn chào một cái, vẻ mặt vui vẻ.
"Đợi chút." Quyền Sơ Nhược gọi lại người đang ra khỏi cửa, phân phó nói: "Buổi chiều tôi phải đi ra ngoài một chuyến, chuyện khác thì sau hẵng nói."
Tống Văn ngớ ngẩn, quan tâm hỏi: "Chị có chuyện gì sao?"
"Ừ." Quyền Sơ Nhược gật đầu, vẻ mặt không nhìn ra phập phồng gì.
Tống Văn cố gắng ức chế tật xấu nhiều chuyện, nhưng vẫn là không nhịn được lòng hiếu kỳ, "Chị thế nào vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Lần này, thái độ Quyền Sơ Nhược khác thường, cũng không có trách cứ cô nàng, hơi cong môi, "Có lẽ là tin tức tốt."
Tin tức tốt gì? Tống Văn rất muốn hỏi như thế, chỉ xét thấy rằng cô liên tục dấu kín muốn nhiều chuyện nhưng chỉ có thể thức thời câm miệng, ngoan ngoãn đi công tác.
Lái xe tới đến bệnh viện phụ sản, Quyền Sơ Nhược đăng ký chờ kiểm tra. Thời điểm đến phiên cô, bác sĩ hỏi thăm ngắn gọn, liền viết đơn, để cho cô đi thử máu.
Kết quả xét nghiệm rất nhanh có, Quyền Sơ Nhược nhìn tờ xét nghiệm, trong lòng biết trước được cái gì. Nhưng muốn chính miệng bác sĩ nói, cô mới cảm giác được đây là thật.
"Chúc mừng cô." Bác sĩ nhận lấy tờ xét nghiệm của cô, khóe miệng nhiễm cười, "Cô đã mang thai ba tuần rưỡi rồi."
Ngay cả trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi chính miệng bác sĩ xác minh Quyền Sơ Nhược vẫn không nhịn được hốc mắt ê ẩm. Cô mím môi, tim cuồn cuộn cảm xúc nồng nhiệt.
Cô thật sự mang thai!
Từ bệnh viện ra ngoài, xa xa chân trời dần dần nổi lên rặng mây đỏ. Quyền Sơ Nhược ngồi lên xe, lòng bình ổn vững vàng lái xe về nhà.
Sáu giờ tối, đúng lúc Lục Cảnh Hanh trở về nhà. Trên đường về anh đặc biệt đi siêu thị mua cá. Ở làng du lịch thì bọn họ thường đi câu cá, thủ nghệ chiên cá của Quyền Sơ Nhược rất tốt.
"Anh đã trở về." Lục Cảnh Hanh xách theo con cá mới mua, đi vào phòng bếp.
Quyền Sơ Nhược mang tạp dề, đang nấu canh. Anh đi tới ở bên cạnh hôn lên khuôn mặt cô cũng đưa cá trong tay qua, "Bà xã, muốn ăn cá em làm."
"Tanh quá!" Quyền Sơ Nhược bịt mũi, lông mày thanh tú nhíu chặt.
Lục Cảnh Hanh sững sờ, nghĩ thầm con cá này rất tươi mới, lúc anh mua vẫn còn sống. Có thể thấy được bộ dáng cô nhíu mày, anh cũng đành phải thôi, trở tay nhét cá vào tủ lạnh, chờ nhân viên làm thêm giờ tới làm vậy.
"Rửa tay, ăn cơm." Quyền Sơ Nhược bưng cơm tối chuẩn bị xong, thúc giục người phía sau.
Lục Cảnh Hanh rửa tay rồi đi ra ăn cơm, thức ăn nóng hổi cũng mang lên bàn rồi. Ăn bữa ăn tối thì anh luôn nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược, nhưng vẻ mặt cô như thường, không hề để cho anh phát hiện khác thường gì.
Buổi tối tắm rửa xong, Lục Cảnh Hanh ở thư phòng xử lý tài liệu. Lòng anh luôn luôn bất an, cuối cùng chủ động tới đến phòng khách tìm cô.
"Bà xã, có phải em có chuyện gì hay không?"
Quyền Sơ Nhược vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cầm lên hộp điều khiển ti vi điều chỉnh âm lượng nhỏ lại. Cô kéo ví da, móc giấy chứng nhận xét nghiệm bên trong ra đưa cho anh nhìn.
Hết chương 35.2