Editor: Hepc
Giữa hè gần tối, ánh trời chiều cực kỳ mỹ lệ.
Dùng cơm tối xong, Quyền Sơ Nhược trở lại phòng ngủ, tắm rửa qua sau đó đổi một cái quần dài màu xanh biển. Buổi tối không có hoạt động giải trí gì, cô xõa tóc dài ướt nhẹp đi ra tản bộ.
Trong sân nhà, không biết dì Lan đốt loại thực vật gì, nhìn giống như cành khô, vừa bốc cháy có hương cay mũi nhưng qua một hồi lâu mùi hương từ từ nhẹ xuống.
Thứ này rất thần kỳ, đốt xong sẽ không có ruồi muỗi.
Mỗi đêm sau khi ăn xong, dì Lan cũng sẽ ở trong sân đốt loại thực vật này, dùng để đuổi muỗi, hiệu quả rất tốt.
Quyền Sơ Nhược nâng váy ở trong sân đi lòng vòng, không tìm được chuyện đùa. Cô đi bộ tới buội hoa trong góc, khom lưng đứng ở lồng tre trước mặt, cầm rau quả bên cạnh lên nhét vào bên trong.
"Sao lại không ăn?" Cô nhét nửa ngày, Họa Họa chỉ động động lỗ mũi ngửi nhẹ, nhưng không há miệng.
Vật nhỏ này hiện tại rất kén ăn, Quyền Sơ Nhược không có nhẫn nại đứng lên, từ trong nhà lấy ra một quả chuối tiêu, đứng ở trước mặt của nó lần nữa.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Quyền Sơ Nhược mới vừa nâng chuối tiêu trong tay lên, hai chân trước Họa Họa thoáng chốc đứng lên, ghé vào bên cái lồng, lỗ mũi và miệng cùng nhau lay động.
"Chà chà!"
Quyền Sơ Nhược đưa chuối tiêu vào điểm cái đầu của nó, mắng: "Xem mày ăn cái này mập lên, thật muốn hầm mày quá."
Trong lồng tre hình như Họa Họa nghe hiểu lời của cô..., rụt cổ lại né tránh, nhưng mà ánh mắt trong suốt không chớp nhìn chằm chằm chuối tiêu trong tay cô, bộ dáng uất ức vô cùng.
Quyền Sơ Nhược cong môi, lột quả chuối tiêu nữa nhét vào, nhìn Họa Họa vùi đầu buồn bực ăn, nụ cười cô chậm rãi thu lại, "Họa Họa, tao hối hận rồi."
Cô chuẩn bị khuấy động cỏ xanh bên chân, lầm bầm lầu bầu một mình, "Tao không muốn đi tới nhà họ Lục, không muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hanh."
"Nhìn thấy anh ấy là lại phiền lòng!"
"Haizzz, mà tao đã đồng ý với mẹ chồng là đi về rồi, mày nói tao phải làm thế nào đây?"
"Họa Họa? Họa Họa! Làm sao mày không nói lời nào, chỉ có biết ăn thôi vậy!"
Bên trong lồng tre Họa Họa đau lòng cực độ muốn chết, chủ nhân à chủ nhân, oan uổng cho người ta! Nếu là người ta mở miệng nói chuyện, hậu quả hình nhưng khá là nghiêm trọng đó!
Khụ khụ ——
Sau lưng vang lên một tiếng ho nhẹ, Quyền Sơ Nhược quay đầu nhìn sang, sau đó lại cúi đầu.
Quyền Chính Nham thấy vẻ mặt con gái, không nén được tiếng thở dài. Ông cất bước đi tới, đứng lại ở bên người cô, "Cũng lớn như vậy, còn làm chuyện ngây thơ như thế?"
Ngây thơ sao?
Quyền Sơ Nhược xem Họa Họa một chút, cong miệng lên, "Con nguyện ý."
Trên đời này chỉ có con gái dám nói này ba chữ đối với ba mẹ, điều này đại biểu đặc quyền không chút kiêng kỵ nào.
Từ trước đến giờ Quyền Chính Nham là một người đàn ông nghiêm túc, từ nhỏ với con cái trước sau ông đều thi hành nhanh chóng. Đối với con gái hầu như cũng là nghiêm mặt, mặc dù sắc mặt không được tốt, nhưng ông không có mắng con gái mình một câu nào, càng không động thủ đánh một cái!
"Sơ Nhược, " Quyền Chính Nham nhíu mày, nhìn chằm chằm gò má của con gái mình, trầm giọng nói: "Ba biết trong lòng con luôn nhớ Liêu Phàm, những năm này ba chưa giải thích qua với con, hôm nay ba có thể nói cho con biết, coi như con để cho ba chọn một lần nữa, ba vẫn không thể gả con cho Liêu Phàm!"
"Tại sao?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ không hiểu.
"Bởi vì ba là ba con!" Quyền Chính Nham trả lời cứng rắn, gần như không nói thể diện, "Cả đời ba đây thấy qua vô số người, Liêu Phàm là một người đảm nhiệm chức trách nặng nề của quốc gia, không nghi ngờ chút nào! Nhưng cá và tay gấu không thể đều chiếm được, cậu ấy nhất định không phải là người chồng tốt."
Năm đó Quyền Chính Nham đã từng đi lính. Sau trời xui đất khiến về nhà nhận lấy Quyền thị, hôm nay hồi tưởng mấy chục năm mưa gió, đối mặt người nhà ông đã thiếu sót quan tâm với trách nhiệm, vĩnh viễn đều không cách nào đền bù.
Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng, chỉ cần mệnh lệnh được đưa ra, vô luận là rừng thương hay là mưa đạn, vĩnh viễn đều hướng phía trước. Ông đã từng hỏi Liêu Phàm, có nguyện ý rời khỏi bộ đội hay không, một khắc kia, ông nhìn thấy đáy mắt Liêu Phàm ảm đạm.
Ông có thể đủ hiểu Liêu Phàm, ông cũng là ba, ông còn hòn ngọc quý trên tay. Cho nên, ông cũng có ích kỷ của ông.
"Ba không phân rõ phải trái ——"
Quyền Sơ Nhược phản bác, "Bởi vì Liêu Phàm kính ba trọng ba...ba thì cho anh ấy áp lực?"
Ánh mắt con gái khinh miệt, hoàn toàn rơi vào đáy mắt Quyền Chính Nham, ông nhếch môi cười cười, nói: "Con hiểu như vậy, cũng không coi là sai."
"Cho nên liền coi con như lợi thế, đưa đi kết thông gia cùng nhà họ Lục? Quyền Sơ Nhược tức giận giận tái mặt, xoay tầm mắt.
Đứa nhỏ này tính khí quật cường, Quyền Chính Nham hiểu hôm nay không nói rõ ràng với cô, trong lòng cô vĩnh viễn đều sẽ có một cái vướng mắc. Ông chậm rãi ngồi xổm người xuống, ở bên cạnh cô, nói: "Để cho con gả vào nhà họ Lục không là giả, thế nhưng không chỉ là kết thông gia. Bởi vì Lục Cảnh Hanh xuất sắc, ba mới chọn nó. Đừng nói một nhà họ Lục, chính là mười nhà họ Lục, sao có thể đổi con gái của ba được?"
Ánh mắt Quyền Chính Nham từ từ nhu hòa xuống, lòng bàn tay ông rơi vào đầu vai của con gái, giọng điệu trầm thấp, "Ba tin tưởng sẽ không nhìn lầm người, nếu như con và Cảnh Hanh thật không hợp, hoặc là trôi qua không vui, ba tuyệt không ngăn cản con ly hôn. Cõi đời này, ai dám để con gái của ba chịu uất ức?!"
Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, ít dám tin ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô kinh ngạc quá nhiều.
Hiện nay con gái đã lớn, không còn là tiểu bảo bảo mỗi lần gặp được ông thì ôm thật chặc ở cổ ông không chịu buông tay nữa. Ánh mắt Quyền Chính Nham thâm thúy chuyển động, đáy lòng ngũ vị tạp trần. Ông nâng lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh đầu con gái, "Ba mẹ đều không để cho con chịu uất ức thì không ai có tư cách có thể để cho con khổ sở?!"
Ánh mắt ba ôn nhu ấm áp, tim Quyền Sơ Nhược đột nhiên lay động. Trong ấn tượng của cô luôn là chung đụng với ba thì ít mà xa cách thì nhiều, để cho cô không có cảm thụ qua bao nhiêu tình thương của ba mình, thì ra ba coi cô là trân bảo như vậy.
Quyền Sơ Nhược, thật ra thì cái gì mày cũng không hiểu, bất quá là tùy hứng lại tự cho là đúng như đứa bé thôi!
"Ba......" Quyền Sơ Nhược nhếch môi, khe khẽ tựa vào trong ngực rộng rãi của ba mình, khóe mắt ươn ướt. Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ hiểu qua nỗi khổ tâm của ba mình, cũng chưa từng thực sự hiểu rõ ông.
Quyền Chính Nham vỗ vỗ bả vai của cô, đáy lòng nóng một chút. Ông xoa xoa đỉnh đầu con gái, trầm giọng nói: "Sơ Nhược, con đã ba mươi tuổi rồi, hẳn là phụ trách cuộc đời của chính mình. Lần này, ba giao quyền quyết định cho con, chính con sẽ quyết định."
Ở trong ngực của ba mình, Quyền Sơ Nhược cắn môi, gật đầu một cái.
Thứ sáu gần tối, Quyền Sơ Nhược mới vừa về nhà liền nghe được tiếng cười trong phòng khách. Cô cười đi vào trong, xa xa liền nhìn thấy cái mặt lầy lội của Quyền Yến Thác.
"Chị à, em dẫn vợ em về nhà nè."
Quyền Yến Thác ôm Sở Kiều trong ngực, đang khi nói chuyện mặt mày hớn hở. Hôm nay anh như công thần trong nhà, vợ anh đã mang bầu rồi!
"Buông tay!"
Bên này tiếng còn chưa có nói hết, cây gậy trong tay bà nội Quyền liền chào hỏi, mắng: "Con đừng đụng bụng con bé."
"Á ——"
Quyền Yến Thác ôm tay, kêu rên.
Phạm Bồi Nghi một tay đẩy anh ra, hung tợn trừng anh ta: "Kêu cái gì, cẩn thận hù dọa Kiều Kiều."
"Bà nội, mẹ, con không sao." Sở Kiều cố gắng kìm nén cười, dịu dàng mở miệng.
Phạm Bồi Nghi cẩn thận đỡ cô ấy dậy, dẫn cô tới phòng ăn, "Mẹ hâm thuốc bổ cho con, nếm thử một chút?"
"Được, vừa đúng lúc con đói bụng rồi." Sở Kiều khéo léo đứng lên, rời đi.
"Ai?"
"Này!"
Quyền Yến Thác tội nghiệp quệt miệng, uất ức nhìn về phía chị mình, "Chị, tại sao có thể như vậy?"
Buông giỏ xách trong tay ra, coi như là Quyền Sơ Nhược sớm có đoán được. Cô nhún nhún vai, cười nói: "A Thác, đời này của em cũng không hưởng thụ được loại đãi ngộ như vậy đâu, ai kêu em không sinh được em bé chứ!"
"......"
Quyền Yến Thác im lặng bị nghẹn, lòng bực tức.
Thấy tốt thì lấy, Quyền Sơ Nhược không ở trêu chọc anh ta nữa, xách theo đồ chuẩn bị lên lầu, lại nghe anh ta kêu, "Trong phòng ngủ có đồ dạ phục, là vợ em tự mình chọn, tối mai nhớ mặc đó!"
Quyền Sơ Nhược dừng bước một chút, sau đó gương mặt có một mảnh lửa đốt, lúng túng nói: "Cảm ơn."
Nhìn sắc mặt của chị gái e lệ, Quyền Yến Thác cười khẽ thật thấp, thu hồi cười giỡn trên mặt. Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi, giọng hạ thấp hồi báo tình huống với người khác.
Trở lại phòng ngủ, quả nhiên trên giường để một bộ dạ phục. Màu sắc rượu đỏ, nồng đậm cũng không kiêu căng, trầm thấp và quyến rũ.
Cái màu sắc lễ phục này, cho tới bây giờ Quyền Sơ Nhược cũng chưa mặc qua. Bình thường quần áo cô màu sắc hơi tối, phần lớn là mặc đồ công sở, thậm chí ngay cả màu hồng đều rất ít thử.
Cái lễ phục này, còn chưa mặc trên người, Quyền Sơ Nhược cũng đã động lòng.
Sáng thứ bảy, Quyền Sơ Nhược đặc biệt lái xe đi ra ngoài, chọn món quà sinh nhật cho mẹ chồng. Đồ trang sức châu báu nổi tiếng, trong nhà rất nhiều, cô nghĩ cũng không lạ gì.
Trước kia Mẫn Tố Tố là diễn viên, cho nên bình thường mặc quần áo bà vô cùng để ý. Quyền Sơ Nhược đi dạo nửa ngày, rốt cuộc tìm được một cái hiệu khăn lụa nổi quốc tế.
Màu sắc ấm xinh đẹp thanh lệ. Quyền Sơ Nhược thấy hài lòng đã mua.
Tiệc sinh nhật nhà họ Lục tổ chức buổi tối, buổi trưa Quyền Sơ Nhược ở nhà ăn cơm. Ăn cơm trưa xong cô một mình trở lại phòng ngủ, ước chừng sau hai giờ mới thu dọn thỏa đáng, kéo cửa ra ngoài.
Phạm Bồi Nghi lần đầu tiên nhìn thấy con gái, thiếu chút nữa không nhận ra được. Bà bước nhanh đi phía trước, lôi kéo tay Quyền Sơ Nhược nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cười không khép miệng, "Ôi, con gái của mẹ thật xinh đẹp."
Rất đẹp sao?
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người trong gương, môi đỏ mọng mơ hồ cong lên. Thật ra thì cô cũng không thích tiệc tùng, lại không thích thợ trang điểm làm mặt, không thể làm gì khác hơn là chính mình loay hoay tự làm.
"Không dọa người chứ?" Lòng Quyền Sơ Nhược không nắm chắc.
Phạm Bồi Nghi cong môi, cười nói: "Làm sao lại chứ? Con gái của mẹ cực kỳ xinh đẹp!"
"Đẹp lắm đẹp lắm, " Quyền Sơ Nhược cảm thấy ngượng ngùng, kỳ cục nói: "Có người mẹ nào khen con gái mình như thế."
"Tại sao không có?" Phạm Bồi Nghi kéo tay của cô, lôi cô xuống lầu, "Không tin con đi hỏi bà nội coi."
Bà nội Quyền ngồi ở trên sô pha phòng khách xem báo, nghe được mẹ con hai người nói thì ngẩng đầu lên, khóe mắt bà quét qua mặt của Quyền Sơ Nhược, không khỏi âm thầm gật đầu.
"Mẹ, mẹ xem như thế nào?" Phạm Bồi Nghi đẩy con gái lên trước, hỏi.
Mắt bà nội Quyền nhìn chằm chằm tờ báo, ánh mắt vẫn không chuyển động, "Tạm được."
Phản ứng của bà nội rất bình thản, lòng Quyền Sơ Nhược có chút mất mát. Cô trở tay cầm ví da cùng chìa khóa xe lên, đi ra ngoài, "Con đi ra ngoài nhé."
Chân trước mới vừa bước ra cửa chính, giọng bà nội trầm thấp theo sát nói, "Buổi tối đừng nóng vội mà trở về, hoặc là không trở về cũng được."
Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, nghe hiểu ám hiệu trong lời nói của bà nội, gương mặt phiến hồng.
"Bà nội!" Cô quay người lại, tức giận dậm chân một cái, lại thấy đáy mắt Phạm Bồi Nghi toát ra ánh sáng mập mờ.
Tại sao như vậy?
Quyền Sơ Nhược cắn môi, đây là mẹ cô với bà nội cô sao? Trong đầu hai người này đều nghĩ cái gì thế!
Lái xe tới đến nhà họ Lục, đúng sáu giờ Quyền Sơ Nhược xuất hiện. Bên ngoài biệt thự xe dựng tràn đầy, quản gia thấy cô, lập tức đã chạy tới, cung kính nói: "Mợ ba, mợ đã về."
"Ừ." Quyền Sơ Nhược giao chìa khóa xe cho bọn họ, xoay người đi vào.
Trong nhà tưng bừng náo nhiệt, đúng với dự đoán của cô. Trong vườn hoa đắp không ít chòi hóng mát, có rất nhiều khách mời đều ngồi ở bên ngoài. Bên trong phòng khách cũng kín người hết chỗ, quần áo hoa lệ khách khứa nối liền không dứt.
Quyền Sơ Nhược đi thẳng vào, thấy Mẫn Tố Tố thì quy củ mở miệng, "Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."
"Sơ Nhược!"
Mẫn Tố Tố sang trọng vòng đi ra, đón lấy con dâu nhỏ, "Con đã trở về rồi."
Bà thân thiết khoác tay Quyền Sơ Nhược, nụ cười trên mặt dịu dàng, "Gần đây bận việc lắm sao, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy gò thế này."
Quyền Sơ Nhược cười cười, vẻ mặt đắn đo thích đáng. Cô kéo ví da, lấy quà sinh nhật đã mua bên trong ra, "Đây là con mua cho mẹ, mẹ nhìn xem có thích không?"
Mẫn Tố Tố cười nhận lấy, mở ra thì lập tức kinh ngạc. Bà cầm khăn lụa lên, hả hê đi khoe khoang.
Tiếng bàn luận chung quanh nổi lên bốn phía, tất cả mọi người tán dương Mẫn Tố Tố có mấy con dâu khéo léo hiếu thuận, thật là có phúc khí. Quyền Sơ Nhược nghe nhóm những bà dì khen ngợi, càng ngày càng không quan tâm.
Ánh mắt cô không biết đã nhìn qua mấy lần, nhưng đều không có tìm được bóng dáng của Lục Cảnh Hanh. Chẳng lẽ, hôm nay anh không có ở nhà?
"Thím ơi thím!"
Phía trước chợt vang lên tiếng gọi, Quyền Sơ Nhược còn chưa kịp quay đầu lại, có hai bóng người nhỏ bé đã phi tới.
Hai đứa bé đồng thời đụng tới, sức lực cũng không tính là nhỏ. Dưới chân Quyền Sơ Nhược mang giày cao gót chừng 8 cm, cô còn chưa có nắm giữ thăng bằng thuần thục, đồng thời gót chân không ổn định chợt lui về phía sau đụng phải cạnh bàn.
Cốp ——
Sau lưng là cái bàn bày đầy thức uống, chân Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy ngang lưng chợt lạnh, có nước trái cây tản ra.
Bành Giai bước nhanh tới, kéo đôi song sinh vào trong ngực, "Sơ Nhược, không có sao chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì." Quyền Sơ Nhược lắc đầu một cái, ngược lại không có đụng bị thương, chỉ là bị ướt lễ phục.
Thấy phía sau cô bị thấm ướt một mảng lớn, Bành Giai cau mày, khổ sở nói: "Lễ phục đều ướt rồi, vậy phải làm sao bây giờ?"
Bên này có động tĩnh, Mẫn Tố Tố lập tức chạy tới. Bà nhìn thấy hai bảo bối gái gây ra họa, cưng chìu cúi người xuống, nhét một khối chocolate vào trong miệng hai đứa bé, nói: "Hôm nay nhà chúng ta nhiều người, các con ngoan ngoãn cho bà nội, không được gây chuyện, biết không?"
"Dạ." Hai nhóc quỷ le lưỡi, bị các người làm dẫn đi chơi.
Thấy lễ phục Quyền Sơ Nhược bị dơ, Mẫn Tố Tố nhíu mày, cười nói: "Sơ Nhược, đi lên lầu thay đồ đi, trong tủ treo quần áo có không ít lễ phục, con đi chọn cái con thích mà thay."
Trong phòng ngủ trên lầu, quả thật có không ít lễ phục của cô. Quyền Sơ Nhược không suy nghĩ nhiều, sau lưng dính khó chịu, cô trả lời, nâng váy đi lên cầu thang.
Trên lầu hành lang rất an tĩnh, cô đạp thảm đi tới phòng ngủ của Lục Cảnh Hanh, đưa tay đẩy cửa đi vào. Trong phòng rất sạch sẽ, mơ hồ còn có mùi vị mát lạnh trên người của anh.
Ánh mắt Quyền Sơ Nhược chuyển động, tim không hiểu dâng lên một cỗ mất mác.
Giây lát, cô đi tới trước tủ treo quần áo, chọn lễ phục màu tím định thay.
Cởi lễ phục màu đỏ rượu trên người ra, Quyền Sơ Nhược đứng ở trước tủ treo quần áo, từ từ mặc lễ phục mới lên người.
Nhưng cái lễ phục màu tím này, thiết kế khóa kéo ở phía sau. Cô duỗi dài cánh tay về phía sau, cũng chỉ có thể kéo khóa kéo đến một nửa. Còn dư lại một nửa, cô lại kéo không lên.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, chợt bị một đôi bàn tay ấm áp bao lấy. Có người đưa tay nắm khóa kéo, ‘Kéo’ một tiếng, cài lên nhanh chóng.
Cả người Quyền Sơ Nhược cứng ngắc, cô kinh ngạc quay đầu, đáy mắt rơi vào gương mặt tuấn tú kia, cô mang theo rung động quen thuộc.
Người đàn ông mỉm cười đứng ở sau lưng cô, hai mắt thâm thúy rạng rỡ phát sáng.
"Làm sao anh ở chỗ này?"
Quyền Sơ Nhược xoay người, gương mặt có vài tia đỏ ửng.
Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm mặt của cô, giơ lên cái dĩa trong tay chỉ chỉ, cười nói: "Cho em cái này."
Trong cái dĩa sứ màu trắng, có mấy cái bánh crêpes sầu riêng màu xanh nhạt mê người. Quyền Sơ Nhược cau mày, vừa muốn mở miệng chất vấn, lại thấy anh bốc lên một miếng đồ ngọt đưa đến bên miệng cô, "Há miệng."
Trong không khí phiêu tán nhàn nhạt mùi vị sầu riêng, Quyền Sơ Nhược không chống nổi dụ hoặc, ngoan ngoãn há miệng ăn bánh crêpes sầu riêng.
Bánh nhẵn mềm bao quanh là bơ sầu riêng thơm nồng nặc. Ừ, thật là cực phẩm nhân gian!
Quyền Sơ Nhược vừa lòng, khẽ nheo lại hai mắt.
Người đàn ông trước mặt cúi đầu, tròng mắt đen nhìn vẻ mặt mê người của cô, không ức chế được cúi xuống mặt, đem môi rơi vào khóe miệng của nàng.
Trên môi rơi xuống một mảnh ấm áp, Quyền Sơ Nhược vội vàng không kịp chuẩn bị. Cô còn chưa kịp phản kháng thì lưỡi nóng bỏng của người đàn ông cũng đã đưa vào, không chút kiêng kỵ khuấy đảo.
"Ưmh!"
Hồi lâu, môi Lục Cảnh Hanh rời đi, mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại.
Hai gò má Quyền Sơ Nhược ửng hồng, ánh mắt cô mê ly rơi vào trên mặt anh, lúng túng nói: "Hưm...... Em mới vừa ăn sầu riêng."
"Ừ." Lục Cảnh Hanh gật đầu một cái, lòng bàn tay dính vào hông của cô, lấy cả người cô áp vào trong ngực mình, "Anh nếm rồi."
Hô hấp người đàn ông nóng rực phun ở bên tai, toàn thân Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng run lên. Cô nhìn thấy Lục Cảnh Hanh cau mày, cho là anh không tiếp thụ nổi mùi vị sầu riêng, môi đỏ mọng mím chặt một chỗ.
Cô ngẩng mặt, ngũ quan xinh đẹp bởi vì quẫn bách mà chán nản nhíu lại, "Vậy anh đừng hôn em."
Cô mở miệng thật thấp, giọng nói mềm mại trượt vào đáy lòng Lục Cảnh Hanh. Gương mặt tuấn tú của anh cúi xuống, nhẹ chống ở chóp mũi của cô, cười hỏi: "Bà xã, em nói như vậy, là muốn anh hôn em, hay là không muốn?"
"......"
Quyền Sơ Nhược phồng má, lại một lần nữa quẫn bách nói không ra lời. Đây là bẫy rập, có nói như thế nào cũng sai!
Sóng mắt người trong ngực chuyển động, Lục Cảnh Hanh nhìn không dời mắt nổi. Đôi mắt anh dần rơi xuống, gương mặt tuấn tú hướng tới môi cô, nụ hôn nóng bỏng, kèm theo hơi thở dốc của anh.
"Anh còn muốn hôn, hôn không đủ, làm sao bây giờ?"
Giọng bên tai nỉ non làm say lòng người, Quyền Sơ Nhược ưm một tiếng, không có chút hồi hộp nào ngửa đầu đáp lại nụ hôn nóng bỏng tê dại nửa người của anh.
Hết chương 33.