Editor: Hepc
Một chiếc xe thể thao màu bạc chạy trên đường, đèn đường lóe lên lướt qua sườn xe rực rỡ, phác hoạ ra một đường viền dài. Người đàn ông dừng xe ở dưới lầu, đẩy cửa xe ra đi xuống, nhưng không có nóng lòng lên lầu.
Lục Cảnh Hanh nghiêng người tựa trước xe, từ trong túi móc ra một điếu thuốc. Ánh lửa lờ mờ thoáng qua, giữa ngón tay của anh kẹp thuốc lá.
Ánh lửa màu đỏ tươi u ám trong đêm, lúc sáng lúc tối.
Rượu và thuốc lá hai thứ này, anh đều thành thạo, nhưng không có nghiện. Coi như Lục Cảnh Hanh là một người đàn ông biết hạn chế, hơn nữa cũng là người trách nhiệm, gia tộc sự nghiệp do anh tiếp nhận, mấy năm này quản lý thuận buồm xuôi gió.
Xưa nay chỉ cần là anh muốn khống chế, nhất định là vững vàng ở lòng bàn tay anh.
Người đàn ông dập tắt mẫu thuốc lá đã cháy đến đầu ngón tay, lần nữa rút ra một điếu thuốc đốt. Có ánh lửa sáng ngời thoáng qua, đôi mắt anh lo lắng, chìm không thấy đáy.
Vốn là đối với cuộc hôn nhân này, Lục Cảnh Hanh nắm giữ đầy đủ quyền chủ động. Nhưng khi anh nhìn thấy tờ giấy khen phủ đầy bụi kia, chuyện cũ ùa về giống như nước lũ vỡ đê, cho dù là hôm nay, anh có thể cảm giác được một khắc kia, anh nhìn cái tên trên giấy khen đó thì đáy lòng nhộn nhạo rung động thật lâu.
Ba chữ kia, là tự tay anh viết lên, đời này cũng sẽ không quên.
Điếu thuốc trong tay lại một lần dập tắt nữa, đôi tay Lục Cảnh Hanh cắm ở trong túi, ngửa đầu nhìn lên lầu, thấy trong cửa sổ có đèn sáng, vậy đã rõ là cô ở nhà.
Giây lát, Lục Cảnh Hanh cụp mắt, hai chân thon dài được bọc trong quần tây màu đen, bước chân trầm ổn vững vàng.
Móc chìa khóa nhà mở cửa ra, ánh đèn ấm áp, làm cho hai mắt thâm trầm của người đàn ông không hiểu chớp động. Anh đổi giày, cất bước đi vào bên trong, theo bản năng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Gian phòng dọn dẹp rất chỉnh tề, giống như lúc anh rời nhà, không có bất kỳ biến hóa nào. Quyền Sơ Nhược thích sạch sẽ, Lục Cảnh Hanh biết điều đó, cho nên trong phòng sạch sẽ, cũng không làm anh cảm thấy kinh ngạc.
Chung quanh nhàn nhạt hơi thở mát mẻ, đáy mắt anh lặng lẽ thoáng qua cái gì, khóe môi lạnh lẽo cứng rắn từ từ mềm mại đi, rồi lại hơi nhếch môi lên.
Loại cảm giác thân thiết quen thuộc này, cho dù anh mới rời khỏi một tuần lễ, cũng đã đủ để cho anh hoài niệm.
Trên sô pha trong phòng khách, Quyền Sơ Nhược ngồi nghiêm chỉnh, khẽ mím môi, hình như đang đợi anh vào cửa. Nhìn người đàn ông từ từ đến gần, cảm xúc trong lòng cô bình tĩnh lại một chút xíu, "Trở về rồi."
Giọng nói của cô như thường, nghe không ra bất kỳ gợn sóng gì. Quyền Sơ Nhược âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt với nhau.
Lục Cảnh Hanh nhíu mày nhìn sang, môi mỏng chợt buộc chặt. Giọng nói của cô không có gì khác thường, nhưng đáy mắt cô bình tĩnh không lay động, trong nháy mắt lại làm trong lòng anh cảnh giác lên.
"Ừm." Lục Cảnh Hanh gật đầu một cái, ngồi xuống ở đối diện cô. Hai người mặt đối mặt, giống như đối đầu trên bàn đàm phán vậy.
Chuyện Quyền Sơ Nhược quyết định, cũng sẽ không dây dưa dài dòng. Theo thói quen cô chủ động ra quân, lần này cũng không ngoại lệ, "Trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu như anh đói bụng, thì tự mình hâm nóng."
Lục Cảnh Hanh khẽ nhíu mày lại, vì tức giận cái giọng nói chuyện của cô, lại thấy cô đưa tay đẩy tới một tờ giấy.
"Anh xem một chút đi." Quyền Sơ Nhược đẩy tờ giấy A4 màu trắng tới, nói: "Còn có cái gì cần bổ sung không?"
Khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm xuống, đưa tay cầm lên tờ giấy kia, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, "Giấy thỏa thuận li hôn?!"
"Đúng vậy, " Quyền Sơ Nhược cong môi, trầm giọng mở miệng: "Theo yêu cầu của anh, tôi đã soạn thảo ra giấy thỏa thuận li hôn, chỉ cần anh không có ý kiến gì thì có thể ký tên."
Theo yêu cầu của anh soạn thảo ra giấy thỏa thuận li hôn?
Mẹ nó!
Lục Cảnh Hanh tức giận, con mẹ nó, lúc nào thì anh nói qua muốn cô soạn thảo giấy thỏa thuận li hôn?
"Anh đã nói lúc nào, để cho em làm cái đồ quỷ này vậy?" Lục Cảnh Hanh mím môi, đề giấy thỏa thuận li hôn trong tay vào trên bàn trà.
Quyền Sơ Nhược cũng không tức giận, cười giải thích, "Tuần trước đó, trước khi anh đi công tác đã nói qua."
Cô trả lời có đầu có đuôi, Lục Cảnh Hanh tức giận tim muốn bốc lửa, thiếu chút nữa hộc máu!
"Anh có nói muốn ly hôn sao?"
Hai mắt người đàn ông sắc bén bắn về phía cô, chất vấn: "Anh nói để cho em suy nghĩ thật kỹ, anh trở về thì cho anh một đáp án!"
Stop! Nhưng bây giờ nói còn có ý nghĩa gì nữa? Đêm hôm đó mặt anh âm trầm, cũng không phải là nói như vậy! Còn phải đáp án, anh cho rằng mình là thầy giáo sao?
Quyền Sơ Nhược nhếch môi, nụ cười khinh miệt, "Tôi nghĩ kỹ rồi."
Cô đẩy giấy thỏa thuận li hôn tới trước mặt của anh lần nữa, nói: "Đây chính là đáp án."
Thấy động tác của cô, gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh hoàn toàn tối lại. Tay phải anh để trên bàn trà, chống người hướng về phía cô, đôi mắt đen thâm thúy hiện đầy lửa giận đốt người, "Quyền Sơ Nhược, em thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?"
Anh cắn răng nghiến lợi bộ dáng không dễ nhìn chút nào, Quyền Sơ Nhược quay đầu đi, xoay tầm mắt, "Còn cần nghĩ sao? Tôi hoàn toàn là làm việc theo hiệp nghị, kỳ hạn hai năm đã đến, chúng ta đã sớm nói xong rồi đấy thôi."
Kỳ hạn hai năm.
Lục Cảnh Hanh hung hăng nhìn chằm chằm cô, lửa giận ở đáy mắt của từ từ bị sự lạnh lẽo bao trùm. Anh chợt cười lành lạnh, cánh môi nhỏ bé căng thành một đường thẳng, "Làm việc theo hiệp nghị?"
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông bốc lên sự không hiểu, anh cất bước đi tới trước mặt Quyền Sơ Nhược, khẽ cúi người xuống, gương mặt tuấn tú đối diện trước mắt của cô, khóe miệng kéo ra đường cong lẫm liệt, "Vậy em lên giường với anh, cũng là thực hiện theo hiệp nghị sao?"
Dứt lời, Lục Cảnh Hanh gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, muốn thấy điều gì từ đáy mắt cô, dù là có nửa điểm phập phồng, thậm chí là uất ức cũng được. Nhưng không có, không có gì cả.
Quyền Sơ Nhược nhàn nhạt nhếch môi, ngửa đầu nhìn về chỗ sâu trong đôi mắt anh, giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt, "Trong hiệp nghị không có điều này, nhiều nhất coi như là tình yêu nam nữ ngoài ý muốn."
Vốn là muốn làm cô tức giận, nhưng Lục Cảnh Hanh nghe được câu kia ‘tình yêu nam nữ ngoài ý muốn’, cả trái tim lập tức buộc chặt, anh thật sự đau muốn hộc máu!
Được rồi, tự mình làm bậy thì không thể sống được!
Quyền Sơ Nhược đứng lên, kéo vali đã sớm chuẩn bị xong qua, bỏ lại tối hậu thư, "Hiệp nghị anh có thể từ từ xem, sau khi ký tên xin cho tôi biết, thủ tục tôi sẽ nhanh chóng làm xong."
Đúng rồi, cô chính là luật sư, còn chuyên những vụ án ly hôn, những chuyện này cô làm, không phải dễ như trở bàn tay sao?
Sắc mặt Lục Cảnh Hanh tái xanh, trên miệng không có chiếm được nửa điểm lợi lộc. Anh nhìn Quyền Sơ Nhược kéo vali ra ngoài, gương mặt tuấn tú càng thêm lo lắng, "Em đều đã chuẩn bị xong?"
Quyền Sơ Nhược cười gật đầu một cái, nói: "Nếu như mà đồ của tôi còn xót, anh có thể gọi điện thoại cho tôi biết."
Cô nắm chặt vali trong tay, trong lòng suy nghĩ dạng này nếu là có gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cũng không làm trái với ước nguyện ban đầu của cô.
Muốn nhanh chóng xử lý xong vụ tranh cãi ở bên kia nước Mĩ, từ tối hôm qua Lục Cảnh Hanh đã không ăn cái gì rồi, cả đêm ngồi máy bay trở về, lúc trên máy bay nếm qua phần món ăn đơn giản, hôm nay làm thêm giờ đến bây giờ mới về nhà, vốn chỉ muốn ăn thật ngon món mì trứng gà cà chua nóng hổi, thì lại cãi nhau, không ăn cơm còn tức giận làm anh bao tử đau!
Quyền Sơ Nhược, em có gan!
Không muốn nhìn vẻ mặt sôi trào lửa giận của anh, Quyền Sơ Nhược kéo vali ra cửa, cũng không quay đầu lại đi vào thang máy.
Cửa kính thang máy đóng lại, đầu ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm chặt nổi lên màu trắng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn đối diện hình ảnh phản chiếu của mình, thật sâu thở ra một hơi.
Rất tốt, như vậy mới là bộ dáng vốn có của Quyền Sơ Nhược.
Để vali vào trong cốp xe, Quyền Sơ Nhược mở cửa lên xe. Bóng người trong chung cư thưa thớt, sắc trời tối mịch, cô nâng đồng hồ lên nhìn một chút, đã là nửa đêm. Nếu như lúc này về nhà chính họ Quyền, sợ rằng sẽ quấy nhiễu người trong nhà. Hơn nữa cô xách theo vali, nhất định sẽ bị gặng hỏi.
Quyền Sơ Nhược nhếch môi, nổ máy lái xe ra chung cư, đi đến phòng luật sư thôi. Cô không có chỗ nào để đi, tối nay chỉ có thể chấp nhận một đêm ngủ ở phòng làm việc.
Trong phòng luật sư không có ai, chỉ có phòng bảo vệ ngoài sân có người trực. Ông cụ trực ban thấy là cô trở lại, không khỏi hồ nghi nói: "Luật sư Quyền, sao cô trở lại vậy?"
"Có chút việc phải xử lý." Quyền Sơ Nhược cười cười, giọng ôn hòa.
Ông cụ vội vàng cầm chìa khóa ra ngoài mở cửa, thấy cô kéo vali đi vào, nghi ngờ lắc đầu một cái. Sau đó, ông khóa cửa chính lại, trở lại phòng trực.
Điều kiện phòng làm việc coi như không tệ, bình thường Quyền Sơ Nhược không coi trọng, trừ tủ sách với bàn làm việc, còn có một cái ghế sa lon. Cô rót chén nước nóng, lại từ phòng giải khát tìm được một hộp mỳ ăn liền, thích hợp để lót bụng.
Giày vò một đêm, cô cảm thấy mệt chết đi, lấy ra một tấm thảm nằm vào trong ghế sofa, giơ tay lên tắt đèn. Phòng làm việc không có gối đầu, cô lấy gối dựa lót đầu, cũng không biết là có phải quá cao không, cô cảm giác không thoải mái, lăn qua lộn lại không ngủ được, không kìm hãm được nhớ tới giường lớn ở nhà.
Ngừng!
Quyền Sơ Nhược vỗ vỗ ót, ép buộc cho mình không nhĩ tới nữa, không cho suy nghĩ lung tung. Cô hung hăng nhắm mắt lại, thà nhắm mắt lại không ngủ được, cũng không cho phép mình suy nghĩ tiếp cái người đàn ông chết tiệt kia!
Cùng thời khắc đó, Lục Cảnh Hanh tắm xong nằm ở trên giường, từ đầu giường giày vò đến cuối giường, thế nào cũng không tìm được chỗ thoải mái. Vô luận anh nằm như thế nào, đều cảm thấy có cái gì không đúng. Không nói được chỗ nào không đúng, từng tế bào toàn thân đều khó chịu!
Tiện tay nhặt cái gối đầu, Lục Cảnh Hanh giơ tay ném rất xa ra ngoài, gối đầu đụng phải cánh cửa, vang lên một tiếng, sau đó thẳng tắp rơi xuống trên sàn nhà.
Gối đầu vừa rơi xuống đất, Lục Cảnh Hanh chợt phản ứng kịp cái gì. Anh ngồi dậy, nhấc chăn lên chân không xuống giường, khom lưng nhặt gối đầu bị ném bên cạnh cửa lên, hơn nữa lấy tay thận trọng phủi bụi đi, ôm lên giường.
Đây là gối đầu mà cô đã ngủ, phía trên còn dính hơi thở thuộc về cô, nhẹ nhàng không nồng đậm.
Lục Cảnh Hanh trầm mặt kéo gối đầu vào trong ngực, tưởng tượng thấy vẻ mặt đáng giận bỏ nhà đi của cô, gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng lạnh lẽo. Anh lật người đè gối đầu ở phía dưới, miệng hung tợn mắng: "Đè em đè em đè em ——"
Nói lời phát tiết xong, cũng không có áp xuống lửa giận ở đáy lòng Lục Cảnh Hanh. Ngược lại bởi vì cái dạng động tác quen thuộc này, để cho toàn thân anh sôi trào, khi anh nhìn lửa nóng cứng rắn nơi nào đó của mình, vô lực kêu rên một tiếng!
Thật con mẹ nó, tự mình hại mình mà!
Liên tục ở văn phòng ở hai đêm, phía ngoài bàn tán nói xấu liên tục không ngừng. Quyền Sơ Nhược cũng không quan tâm những thứ này, cô vùi đầu dời toàn bộ lực chú ý vào trong công việc, ngược lại tinh thần phấn chấn lên.
Nhiều chuyện là tính bẩm sinh của mọi người, tất cả mọi người đang bàn tán, có ông xã đẹp trai như Lục Cảnh Hanh như vậy có tiền nhiều vả lại gia thế hùng hậu, đến tột cùng chị Quyền còn có cái gì không hài lòng, làm sao còn dời ra ngoài ở?
Tống Văn có chút nghe không vô, đang cầm cái ly chạy vào phòng làm việc.
"Chị Quyền." Cô nàng đổi cà phê thành nước chanh, đặt lên bàn, "Buổi tối chị muốn ăn cái gì?"
Mắt Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, thuận miệng mà đáp, "Gì cũng được, đơn giản là được."
"Dạ." Tống Văn gật đầu một cái, xoay người ra ngoài. Cô nàng cầm ví tiền rất nhanh chạy ra ngoài đến siêu thị lân cận, rồi xách theo hai cái túi rất lớn trở lại.
Gối đầu, chăn mỏng, còn có đồ rửa mặt thông thường. Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm những thứ đồ này, hơi kinh ngạc, "Cô đây là…?"
"Không có gối đầu ngủ không thoải mái, " Tống Văn mở gối đầu mới mua ra, lại trải ga giường chăn mới mua vào trên sô pha, "Buổi tối vẫn có chút lạnh, cái này là cái mền ấm áp."
Quyền Sơ Nhược ngẩn người, nhìn bóng lưng Tống Văn bận rộn, khóe miệng cong lên, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Tống Văn dọn dẹp đồ đạc xong, lại đi mua thức ăn về đặt ở trước mặt cô, nói: "Ăn cái này trước đi, cơm trưa chị cũng chưa ăn được gì."
Quyền Sơ Nhược mấp may môi, lời cám ơn ra nói khỏi miệng lại nuốt trở về. Cô cười cười, trầm giọng nói: "Cho tôi một ly nước."
"Được." Tống Văn bưng tới một ly nước nóng lần nữa, đồng nghiệp bên ngoài đều tan ca, cả phòng luật sư trống rỗng.
Cô nàng đứng ở bên cạnh, nhìn sắc mặt Quyền Sơ Nhược không coi là tốt, đau lòng nói: "Chị Quyền, chị đừng trách em nhiều chuyện, có chuyện gì không thể trở về nhà nói sao, tại sao muốn chuyển ra ngoài ở?"
Quyền Sơ Nhược ăn hai muỗng cơm, khó hiểu nâng môi lên, "Có lẽ là chuyện rất nghiêm trọng."
Nghe được lời của cô..., trái tim Tống Văn thắt lại một cái. Mặc dù cô nàng còn chưa kết hôn, nhưng có một bạn trai mến nhau mấy năm, loại chuyện tình cảm như vậy cô nàng coi như thông suốt, cho nên chỉ nhìn nét mặt Quyền Sơ Nhược, đại khái cô nàng cũng có thể hiểu rõ một chút.
Đã có người tiên đoán hôn nhân là mộ phần tình yêu. Nhưng luôn có người nói tre già măng mọc tới vây thành (ý là cũng có người hạnh phúc), Tống Văn nghĩ, đại khái vẫn có chuyện hạnh phúc này.
"Chị Quyền." Tống Văn thở dài, khuyên cô: "Có chuyện phải từ từ giải quyết, chị ngủ ở nơi này luôn cũng không được."
Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn chằm chằm cô nàng, cũng không có tức giận, "Tôi hiểu."
Nếu cô đã nói như vậy, Tống Văn cũng không tiện càu nhàu, cô nàng làm những chuyện khác cũng xong, là người cuối cùng rời khỏi phòng luật sư.
Sắc trời ngoài cửa sổ từ từ tối tăm xuống, Quyền Sơ Nhược đang cầm ly trà đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng trên đường phố người đi đường vội vã, ánh mắt chậm rãi yên tĩnh lại.
Cô xoay người lại nhìn đệm chăn phủ lên sô pha, hai con ngươi sáng ngời lay động. Đúng vậy, chuyện này cũng không phải là một ngày hay hai ngày, không thể tránh khỏi, cũng nên đối mặt mới đúng.
Ban đêm, Quyền Sơ Nhược kéo vali trở lại nhà họ Quyền. Người trong nhà đều ở phòng ăn, Phạm Bồi Nghi nhìn thấy con gái về nhà, cười nói: "Sơ Nhược về rồi."
Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, vẻ mặt hờ hững kéo vali, trực tiếp đi vào trong. Phạm Bồi Nghi thấy vali sau lưng cô, thoáng chốc cau mày: "Con phải đi công tác sao?"
"Không phải, " Bước chân Quyền Sơ Nhược dừng một chút, quét mắt thầy ánh mắt dò xét của bà nội bà nội và ba mình, trả lời lớn tiếng, "Bắt đầu từ hôm nay con chuyển về nhà ở."
Chuyển về nhà ở?
Phạm Bồi Nghi nửa ngày mới tỉnh hồn lại, vội vàng đứng dậy đi tới phía cô, "Sơ Nhược, con nói cho mẹ biết có chuyện gì xảy ra?"
"Không có." Quyền Sơ Nhược cụp mắt, không muốn giải thích nữa. Cô kéo vali lên lầu, không nhìn Phạm Bồi Nghi cằn nhằn chất vấn, nói một câu đơn giản rồi không hề nói nữa.
"Mẹ!" Phạm Bồi Nghi thấy con gái không mở miệng, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, "Mẹ, đây là ý gì vậy?"
Bà nội Quyền ngồi ở trong ghế, sắc mặt cũng trầm xuống. Bà ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Quyền Chính Nham, tay nắm gậy, không nói gì.
Tắm rửa xong, thay áo ngủ nhẹ nhàng khoan khoái, Quyền Sơ Nhược cảm thấy cả người thoải mái không ít. Cô đứng ở trước gương, thổi khô tóc dài ướt nhẹp, cửa phòng cũng vừa vặn vang lên.
"Vào đi."
Dì Lan bưng đĩa, cười tủm tỉm đi tới.
Quyền Sơ Nhược được mùi thơm, không tự chủ cong môi đỏ mọng lên, "Bánh rán hành."
"Mau tới đây ăn, mới ra lò." Dì Lan bày món ăn trên bàn, cười đưa chiếc đũa trong tay tới.
Dì Lan ở nhà họ Quyền mấy chục năm, dì nhìn hai chị em nhà này lớn lên, cho nên người cả nhà không có một người nào đối đãi dì như là người làm. Quyền Sơ Nhược không dằn nổi gắp lên một khối, nhét vào miệng, "Ừ, ăn ngon, vẫn là cơm nhà ngon."
"Chậm một chút." Dì Lan múc cho cô chén cháo, cười híp mắt nhìn chằm chằm cô, "Mấy ngày nay sao con gầy thế?"
Rất nhanh Quyền Sơ Nhược tiêu diệt một miếng bánh, nói: "Gầy nhìn đẹp mắt mà."
"Nói bậy." Dì Lan bác bỏ lời cô, "Con lại không mập, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất."
Quyền Sơ Nhược cũng không tranh luận, bánh rán hành vừa thơm vừa giòn mới ra lò, cô cũng không có sức cãi vả.
Mắt thấy cô ăn như hổ đói, dì Lan khẽ lắc đầu một cái.
Hồi lâu, dì Lan dọn đồ xong, bà cụ đẩy cửa phòng ra đi vào.
"Như thế nào?" Hoa văn chạm trổ bên cửa sổ, bà nội Quyền chống gậy, ánh mắt không hiểu.
Dì Lan thở dài, nói đúng sự thật: "Đứa trẻ nhà chúng ta mà bà không biết sao? Cái miệng nhỏ cứng rắn, tính khí cũng cứng rắn!"
Nghe nói như thế, bà cụ nhếch môi, trong lòng đã nắm chắc.
Bên này Phạm Bồi Nghi cũng không ngủ được, bà dựa lưng vào đầu giường, thở hổn hển, "Chính Nham anh nói xem đã xảy ra chuyện gì? Tốt như vậy mà muốn chuyển về nhà ở? Bà cô nhỏ này rốt cuộc là ồn ào cái gì thế?"
Quyền Chính Nham đang xem báo, hai mắt thâm thúy giật giật, không hề mở miệng.
"Ai......" Phạm Bồi Nghi lo lắng than thở, vẻ mặt mất mác, "A Thác cùng Sở Kiều đã để cho em quan tâm quá nhiều, nếu mà Sơ Nhược gây ra một ít chuyện nữa, nhà chúng ta làm sao bây giờ đây!"
Quyền Chính Nham trầm mặt để tờ báo xuống, lấy kính lão trên mặt xuống, vỗ vỗ lưng bà, nói: "Trước chớ đoán mò, ngày mai em gọi điện thoại hỏi Cảnh Hanh một chút, xem nó nói như thế nào."
"Được, sáng sớm ngày mai em thì gọi điện thoại cho Cảnh Hanh." Nhất thời đầu óc Phạm Bồi Nghi mê muội, lại quên mất Lục Cảnh Hanh. Bà cực kỳ hài lòng người con rể này, mặc dù còn chưa có hỏi qua, trong lòng đã sớm nhận định là con gái mình không đúng.
Huống chi chính bà sinh con mình nên lòng bà hiểu rõ, cái tính khí thối của Quyền Sơ Nhược, Phạm Bồi Nghi cảm thấy nhức đầu, huống chi là người như Lục Cảnh Hanh đây?!
Hết chương 30.