Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 22: Trái tim rung động

Editor: Rùa Lười

_____________________________

Mùng một tết, quả đúng không phải là ngày để ngủ nướng.

Từ tám giờ sáng, họ hàng bạn bè đã tấp nập tới chúc tết. Lục Lệ và Mẫn Tố Tố đã dậy từ sớm, chuẩn bị hết mọi thứ rồi đợi họ hàng đến chúc tết.

Bình thường mọi người đều bận rộn, chỉ có ngày tết mới có cơ hội gặp nhau, người một nhà gặp nhau cũng thân thiết hơn bình thường. Họ hàng nhà họ Lục rất đông, bạn bè trong giới kinh doanh của Lục Lệ cũng không ít, mọi người nhân lúc còn sớm đến chúc tết, ngồi một chút rồi cũng đứng dậy rời đi.

Năm xưa Mẫn Tố Tố là diễn viên, phạm vi quan hệ xã hội của bà cũng rộng. Những bà dì, thím tới đây, ai ai cũng rất hào hoa phong nhã, tuy đã lớn tuổi rồi nhưng phong độ năm đó vẫn chẳng giảm là bao.

"Tố Tố, trong mấy người chúng ta, bà là người lấy được người chồng tuyệt nhất đấy." Bác gái mặc áo khoác lông chồn trắng muốt ngồi bên ngoài nói, giọng nói tràn đầy hâm mộ, "Mới đầu lúc bà bước vào nhà họ Lục, cũng ầm ĩ một trận ấy nhỉ."

Mẫn Tố Tố khẽ cười, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm. Nhà họ Lục làm kinh doanh lâu đời, Lục Lệ còn là con trai cả, nhưng xuất thân của Mẫn Tố Tố rất bình thường, hơn nữa bà còn là diễn viên, chỉ nói nghề nghiệp của bà thôi cũng để cho người nhà họ Lục bàn ra tán vào rồi.

Mới đầu Lục Lệ ra quyết định như vậy, thậm chí còn không nghe theo lời ba mẹ lấy một thiên kim tiểu thư mà chọn bà, quả thật đã thành đề tài bàn tán cho người ta một thời gian.

Trên lầu ba lại yên tĩnh một cách bất ngờ. Ở trước tay vịn cầu thang được chạm khắc tỉ mỉ, Quyền Sơ Nhược mặc váy ngủ, thích thú dựa vào cầu thang, lặng lẽ đứng nghe tiếng nói chuyện ở lầu dưới.

Cũng không phải là cô cố tình nghe lén, mà là mấy người này họ nói chuyện quá lớn tiếng, cô lại ngủ không sâu, bị họ đánh thức từ sớm rồi. Đã không ngủ được rồi, nằm trên giường với người đàn ông kia lại càng nguy hiểm hơn, vậy thì cô chỉ có thể ra ngoài này hít thở không khí một chút thôi.

Ai ngờ ra đây lại nghe được mấy người này nói chuyện, mà Quyền Sơ Nhược cũng thừa nhận mình có chút tâm tư nhỏ. Lòng hiếu kỳ có ai mà không có chứ, hơn nữa lại còn là câu chuyện tình yêu của bố mẹ chồng nữa, cô chớp chớp mắt, nhưng lại chẳng nghe thấy phần sau nữa, hơi thất vọng trong lòng.

Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì nữa? Quyền Sơ Nhược bĩu môi, thầm nhủ, sau này phải tìm một cơ hội để hỏi Lục Cảnh Hanh mới được!

"Không ngờ đến, em còn có sở thích này nữa."

Lưng cô cảm nhận được một sự ấm áp, ngay sau đó là hơi thở như một ngọn lửa nóng bỏng của người đàn ông quấn lấy bên tai cô.

Quyền Sơ Nhược khẽ nhíu đôi mày thanh tú, không dám lớn tiếng: "Anh dậy rồi hả?"

"Ừ." Lục Cảnh Hanh cúi đầu, đôi môi mỏng hôn nhẹ dọc theo gò má của cô, rồi lại nhẹ hạ xuống vai cô hôn khẽ.

Nụ hôn của anh thật nóng bỏng, cả người Quyền Sơ Nhược cũng nóng lên. Cô đứng trước cầu thang, sợ có ai ngẩng đầu lên nhìn thấy, cô vội vàng đưa tay ra kéo kéo anh: "Đừng đùa nữa."

"Anh không đùa." Lục Cảnh Hanh cũng không tính dừng lại, hai tay anh vòng qua hông ôm lấy cô, nhấc bổng cô lên đặt trên tay cầu thang. Anh tiến lên phía trước, dáng người cao lớn đứng thẳng ngay trước mặt cô.


"Lục Cảnh Hanh!"

Quyền Sơ Nhược sợ mà kêu lên, lại vì mình nói quá to mà giật mình đổi sắc mặt. Cô khẽ cắn môi, liếc mắt xuống dưới lầu, sau đó thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, "Thả em xuống."

"Không thả." Lục Cảnh Hanh cong môi, rất hưởng thụ cảm giác được cô vì sợ hãi mà hai tay ôm chặt lấy anh. Anh hơi cúi đầu, đôi mắt đen sáng ngời chăm chú nhìn cô, cười nói: "Trừ khi..."

Anh cố ý ngân dài ra, Quyền Sơ Nhược không nhịn được, hỏi: "Trừ khi cái gì?"

"Em chúc tết anh." Lục Cảnh Hanh nhìn ngọn lửa nhỏ rực cháy trong mắt cô, khóe miệng nở một nụ cười vô tội.

Chúc tết? Quyền Sơ Nhược ngẩn người, cảm thấy điều này cũng đơn giản quá?! Theo sự hèn hạ vô sỉ của Lục Cảnh Hanh, anh nên yêu cầu mấy điều không biết xấu hổ mới đúng.

"Không được nghĩ xấu chồng em!" Ngón tay của người đàn ông chạm lên môi cô, ánh mắt sắc bén, "Anh cũng đâu có... xấu xa như em nghĩ chứ."

Phụt ———

Quyền Sơ Nhược bật cười, anh đã như vậy rồi lại còn giả bộ trong sạch?!

Nhìn thấy mắt anh híp lại, Quyền Sơ Nhược tỉnh táo phân tích tình hình hiện tại, vội vàng nói: "Năm mới vui vẻ!"

Đôi môi cô nở ra một nụ cười, đôi mắt cũng sáng lên tỏa ra những tia ấm áp.

Lục Cảnh Hanh ngẩn ngơ, hai tay lại siết chặt lại, ôm cô từ trên lan can xuống, quay người đi vào phòng ngủ.

"Đùa chán chưa?" Quyền Sơ Nhược sợ hãi, ánh mắt của anh cho thấy anh lại muốn lăn lộn trên giường nữa rồi. Cô câm nín trong lòng, hạ giọng phản kháng: "Ở bên dưới toàn là khách cả, anh muốn làm trò cười sao?"

Người trong ngực cứ ngọ nguậy mãi, Lục Cảnh Hanh giữ cô cũng vất vả. Anh cau mày, cúi đầu hôn vào môi cô, cuối cùng cũng làm cho cô yên lặng được một chút.

"Vậy mới ngoan chứ." Lục Cảnh Hanh hôn nhẹ vào chóp mũi của cô, ngẩng đầu trên trong tiếng thở dốc của người nào đó phía dưới. Anh đưa tay lên vén mái tóc dài của Quyền Sơ Nhược ra, gương mặt tuấn tú lại đi tiếp xuống phía dưới rồi dừng lại ở cổ cô.

Vẫn chưa xong?

Quyền Sơ Nhược nóng nảy, cô đưa cùi trỏ lên huých vào mặt anh, may là Lục Cảnh Hanh phản ứng nhanh nhẹn, lòng bàn tay vững vàng đẩy tay cô ra.

"Thật bạo lực." Lục Cảnh Hanh xoay xoay tay, khéo léo đặt tay cô lên ngực mình. Anh mở lòng bàn tay ra, đưa món đồ cầm trong tay lên trước mặt cô: "Tư tưởng của anh rất thuần khiết mà."

Trong tay anh là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là kim cương được mài thành hình kì lạ, cũng không giống như hình dáng của những sợi dây chuyền bình thường khác.

"Đây là?" Quyền Sơ Nhược mở to mắt nhìn, nghi hoặc hỏi.

Lục Cảnh Hanh cong ngón tay, đưa trước dây chuyền đến trước mặt cô, nói: "Sao, đến cả ngôi sao may mắn của mình cũng không nhận ra nữa hả?"

"Hả?" Quyền Sơ Nhược lơ mơ, "Ngôi sao may mắn của tôi?"

"Đúng vậy." Lục Cảnh Hanh khẽ cười, mở khóa của sợi dây chuyền ra, nét mặt nghiêm túc mà đeo dây chuyền lên cho cô, "Lần trước anh đã nói rồi, lúc về sẽ tặng cho em một ngôi sao, cái này coi như là quà mừng năm mới đi."

Sợi dây chuyền được đeo lên cổ cô, chiều dài vừa phải, chỉ thấp hơn xương quai xanh một đốt ngón tay. Viên kim cương được mài thành hình thù khác thường kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.

"Rất hợp với em." Khóe mắt của Lục Cảnh Hanh cũng nhuộm ý cười, rất hài lòng nhìn vào thành quả của mình.


Quyền Sơ Nhược nhìn vào trong gương, lại cau mày một lần nữa: "Thực sự là ngôi sao may mắn của tôi?"

"Cái này được làm theo ngôi sao mà em nói với tỷ lệ được thu nhỏ lại đấy," Lục Cảnh Hanh đắc ý ngước cằm lên, kiên nhẫn giải thích, "Hình dáng mà viên kim cương này được mài thành, giống y hệt với ngôi sao may mắn của em."

Quyền Sơ Nhược mím môi, không kìm được mà đưa tay lên đặt trên mặt dây chuyền, ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ. Đây là ngôi sao may mắn của cô!

Khóe mắt hiện lên một nụ cười, Quyền Sơ Nhược ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ mọng khẽ hôn vào cằm anh: "Cảm ơn."

Câu cảm ơn này, là lời nói thật lòng của Quyền Sơ Nhược. Tuy là cô không hiểu mấy thứ này lắm, nhưng nghe anh nói là làm theo tỉ lệ của ngôi sao may mắn của cô, cô cũng biết được đặt làm cái này không dễ, hơn nữa giá trị chắc chắn cũng không hề rẻ.

Cốc cốc cốc ———

Ngoài kia có người gõ cửa, Lục Cảnh Hanh không vui cau mày, "Chuyện gì?"

"Cậu ba, ông chủ và bà chủ gọi cậu và mợ ba xuống lầu, họ hàng trong nhà cũng đến hết rồi." Người giúp việc không dám đẩy cửa đi vào, chỉ dám đứng ở bên ngoài trả lời.

Quyền Sơ Nhược vừa nghe có tiếng động, lập tức lấy lại tinh thần. Cô cúi đầu chạy vào phòng tắm, tiện tay khóa cửa lại. Động tác của cô chắc chắn sẽ chậm hơn Lục Cảnh Hanh, cho nên cô phải chiếm phòng tắm trước, nếu không nhất định sẽ bị mẹ chồng mắng.

Lục Cảnh Hanh cong môi, sau khi đuổi người giúp việc đi thì mất mác mà bĩu môi. Anh thấy Quyền Sơ Nhược căng thẳng thì cũng không trêu cô nữa. Hôm nay khách đến khá đông, không tiện đùa nghịch. Anh không muốn bố mẹ có ấn tượng xấu gì với cô.

Nửa giờ sau, Lục Cảnh Hanh đưa Quyền Sơ Nhược xuống dưới lầu. Hai người cũng nhanh nhẹn, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thần thanh khí sảng bước xuống lầu, còn Quyền Sơ Nhược đáng thương, lúc tìm quần áo mới phát hiện ra, chiếc váy màu đen ban đầu không mặc được nữa rồi.

Tại sao lại không mặc được nữa? Bởi vì đó là chiếc váy có cổ thấp, nhưng Quyền Sơ Nhược tắm xong mới phát hiện ra, trên cô mình toàn là mấy vết hôn xanh xanh tím tím, đậm đậm nhạt nhạt, cơ bản là không che giấu được.

Bất đắc dĩ lắm cô mới thay một bộ đồ được chuẩn bị sẵn ở đây. May mà ban đầu lúc họ mới kết hôn, Mẫn Tố Tố chuẩn bị cho con dâu không ít quần áo, để tiện cho lúc họ về nhà tắm rửa thì thay.

Mẫn Tố Tố thích những gam màu nóng, nên quần áo chuẩn bị cho Quyền Sơ Nhược cũng rất nổi bật. Cô chọn ra một chiếc váy nhung dài màu hồng nhạt, cổ áo nửa cao, miễn cưỡng che được những vết hôn trên cổ.

Màu hồng phấn là màu mà những cô gái trẻ thích nhất, Quyền Sơ Nhược cũng không muốn giả bộ làm gì, mà những màu có thể chọn lại nhiều như vậy. Cô đứng trước gương lớn, xõa mái tóc dài xuống, sợi dây chuyền kim cương trên cổ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trái tim cô cũng ấm lên, ngón tay đang cầm cặp mắt kính khẽ buông ra, cuối cùng cô không đeo kính lên.

Lúc đi xuống cầu thang, bóng dáng hai người đang bước xuống hấp dẫn lấy tầm mắt của mọi người.

Mẫn Tố Tố ngước mắt nhìn sang, sau khi ngơ ngác một lúc, khóe mắt bà dần hiện lên sự vui vẻ. Con trai mình đẹp trai, điều này không thể nghi ngờ gì rồi. Nhưng Quyền Sơ Nhược hôm nay, lần đầu tiên cô phối đồ làm bà thấy hài lòng.

Mới đầu chọn người con dâu này, Mẫn Tố Tố đã từng không ưng tuổi tác của cô, tuy là cô nhỏ tuổi hơn Lục Cảnh Hanh, nhưng so với mấy cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, cô hơi già.

Cuối cùng suy nghĩ đến vấn đề và vị thế của nhà thông gia, bà mới gật đầu đồng ý.

Nhưng bây giờ hai người ở cùng mọt chỗ, trái tim vốn đang lo lắng của Mẫn Tố Tố cũng yên lặng. Hai đứa trẻ xứng đôi biết bao, rõ ràng anh và cô là một đôi trời sinh mà!

Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm vào người đang sánh bước với mình, năm ngón tay nắm chặt lại, đan xen với từng ngón tay của cô.

Trong chốc lát, mười ngón tay đan xen với nhau, trái tim rung động, đâu chỉ có một chứ?

Mùng một, từ sớm đến tối, trừ lúc ăn tối là có thể ngồi được một chút ra, dường như là cả ngày Quền Sơ Nhược đều phải đứng. Cô không thích kiểu xã giao này, nhưng sinh ra ở trong gia tộc như vậy, chung quy là không tránh được.

Gần nửa đêm nhà họ Lục mới trở nên yên tĩnh. Cả ngày hôm nay Mẫn Tố Tố cũng hơi mệt rồi, bà nhẹ giọng nói: "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi."


Bà vừa nói xong, mấy người con trai cũng đưa vợ mình về phòng.

Trở lại phòng ngủ, Quyền Sơ Nhược nằm phịch xuống giường, ngay cả sức lực để than mệt cũng không có. Trời ạ, lượng kalo bị tiêu hao hôm nay, có khi còn nhiều hơn so với việc mở phiên tòa ấy!

"Anh đi tắm trước." Lúc Cảnh Hanh vỗ hông cô, đứng dậy đi vào phòng tắm. 

Quyền Sơ Nhược nằm lỳ ở trên gường, khẽ "Ừ" một tiếng, cơ bản là chẳng có sức để động đậy. Cho đến khi Lục Cảnh Hanh tắm xong đi ra ngoài, cô đã nhắm mắt ngủ thiếp đi từ lâu rồi, hơi thở đều đều.

Đúng là mệt muốn chết mà.

Lục Cảnh Hanh vươn tay ra ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô vào trong chăn rồi cúi đầu hôn một cái lên trán cô.  Bắt cô tươi cười cả một ngày tiếp đón mấy người khách khứa họ hàng khó dây dưa kia đúng là làm khó cô rồi.

Cầm chiếc khăn được thấm nước ấm đến, Lục Cảnh Hanh nhẹ nhàng lau người cho cô. Biết cô thích sạch sẽ, nếu không phải là quá mệt mỏi, cô tuyệt đối sẽ không đi ngủ mà không tắm.

Không lâu sau, Lục Cảnh Hanh tắt đèn đầu giường, hài lòng ôm người bên cạnh đi vào giấc ngủ.

Mùng hai tết, con rể phải tới nhà bố mẹ vợ. Phạm Bồi Nghi đã chuẩn bị từ sớm rồi, bà phân phó cho người giúp việc chuẩn bị thức ăn, hầu hết là những món mà con gái và con rể cùng thích.

"Mẹ!"

Quyền Sơ Nhược kêu lên từ xa, ôm lấy cổ Phạm Bồi Nghi làm nũng.

"Cái đứa này." Phạm Bồi Nghi cưng chiều cười, bởi vì sự thân mật của con gái mà vui vẻ, "Sao lại còn làm nũng nữa?"

"Con không được làm nũng sao?" Quyền Sơ Nhược bĩu môi, bất mãn lầm bầm. Cô cọ cọ đầu vào ngực mẹ, nói: "Con mệt chết rồi."

Phạm Bồi Nghi đánh yêu cô một cái, "Không được nói lung tung."

Lục Cảnh Hanh ở phía sau cũng đi đến, khẽ cười giải thích với bà, "Mẹ, hôm qua nhà chúng con có nhiều khách đến."

Nghe vậy, Phạm Bồi Nghi đã hiểu rõ, bà gật đầu một cái bảo họ vào nhà.

"Bà nội, năm mới vui vẻ." Lục Cảnh Hanh đi trước, nhận được một bao lì xì lớn.

Quyền Sơ Nhược bĩu môi nói: "Bà thiên vị."

Bà nội Quyền ngồi ở trên ghế sô pha, ánh mắt sáng lên ý cười vui vẻ, "Là miệng con không ngọt bằng miệng Cảnh Hanh, trách ai được chứ?"

"Bà nội!" Quyền Sơ Nhược phùng má nhìn bà, nói: "Trước kia Yến Thác cũng nói rằng bà thiên vị, giờ con mới phát hiện ra, bà đúng là thiên vị rõ nhiều ấy!"

"Ha ha ———"

Bà nội Quyền hiếm lắm mới vui như hôm nay, không mắng cô. Bà cười tủm tỉm đứng lên, ném lại cho cháu gái một câu: "Bà thích thiên vị đấy, cháu làm gì được nào?!"

"..." Quyền Sơ Nhược cạn lời.

Lục Cảnh Hanh ở bên cạnh nhịn cười đến mức suýt nội thương. Cuối cùng anh cũng hiểu cái tính bốc đồng phách lối của chị em nhà họ Quyền là từ đâu mà ra rồi, thì ra là được di truyền từ bà nội!

"Anh còn cười!" Quyền Sơ Nhược không có chỗ xả giận, đấm một cái vào đùi Lục Cảnh Hanh.


Lục Cảnh Hanh bị đấm đau, cầu cứu nói: "Bà nội, Sơ Nhược đánh con!"

"Thèm đòn hả?!" Bà nội quay đầu lại, ánh mắt hung ác cấp một liếc qua. Quyền Sơ Nhược nhút nhát, vội vàng buông tay ra.

Hai đứa bé này đùa nghịch, Phạm Bồi Nghi nhìn cũng thấy vui. Nhưng bà cũng thương con gái, thấy sắc mặt cô không tốt lắm cũng biết được, hôm qua cô rất mệt mỏi. Bà vội đuổi hai đứa lên lầu, "Hai đứa lên trên nằm nghỉ một lát đi, tí nữa ăn cơm mẹ gọi các con xuống."

"Ba đâu ạ?" Quyền Sơ Nhược hơi ngượng.

"Ba con có chút việc, đến trưa sẽ về." Phạm Bồi Nghi kéo tay con rể, đẩy về phía cầu thang.

Lục Cảnh Hanh nắm lấy tay cô, nói nhỏ bên tai: "Đưa anh đi thăm phòng ngủ của em đi."

Quyền Sơ Nhược hạ mi, xoay người dẫn anh đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, vật dụng và đồ trang trí bên trong chẳng mang hơi thở của phái nữ chút nào cả. Theo lẽ thường, phòng ngủ của con gái sẽ được trang trí bằng màu hường phấn, những con thú bông có bộ lông nhung mềm mại, nhưng món đồ trang trí bằng thủy tinh.

Nhưng trong phòng ngủ của cô không có những thứ này.

Vậy dụng màu trắng, giấy dán tường màu xanh da trời, những món đồ trang sức hay vật trang trí khác cơ bản là không có.

Căn phòng này sạch sẽ ngăn nắp, đúng với phong cách của cô luôn. Trên mặt bàn là những tập tài liện dày được chia thành từng chồng, mỗi tập tài liệu đều được phân loại sắp xếp kĩ. Phía sau bàn học là một giá sách lớn, bên trên là rất nhiều sách.

Vật được cho là đồ trang trí duy nhất, chính là một dãy giấy khen dài ghi lại tuổi thơ của Quyền Sơ Nhược.

Lục Cảnh Hanh híp mắt, cất bước đi đến phía đó. Ánh mắt của anh chuẩn xác đặt lên một tờ giấy khen trong đó, đôi mắt khẽ lóe lên. Dường như tình huống ngày hôm đó lại hiện lên trước mắt anh, sau khi tốt nghiệp, anh được nhà trường mời về để trao giải cho cuộc thi biện luận, mà trong cuộc thi biện luận đó, người đạt giải nhất chính là Quyền Sơ Nhược.

Chuyên ngành đại học của Lục Cảnh Hanh là ngành luật, ban đầu anh tốt nghiệp với thành thích xuất sắc, nhưng lại về nhà tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, từ bỏ chuyên ngành của anh.

Hôm đó ở trong hội trường lớn, Lục Cảnh Hanh ngồi ở vị trí giám khảo, nghe những lời biện luận sắc bén của lớp đàn em, anh chỉ cảm thấy lớp người trẻ đúng là tài giỏi. Anh đặc biệt chú ý đến một cô gái thanh tú, bởi vì lập luận và luận cứ của cô làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, có thể đẩy đối thủ vào góc chết.

Phong cách này, hơi giống với anh. Lục Cảnh Hanh cong môi, đặc biệt chú ý đến cô.

Kết quả không ngoài dự đoán, cô bé kia bộc lộ tài năng của mình. Tuy chỉ là cuộc thi biện luận cấp trường, nhưng mọi người đều biết rằng học sinh tốt nghiệp từ trường này ra, hầu như sau này đều trở thành luật sư nổi tiếng trong giới.

Giáo viên hướng dẫn để cho Lục Cảnh Hanh lên sân khấu trao giải, anh cầm lấy giấy khen nhìn một chút, lúc trao giải, cô bé kia ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thật sáng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì lớn, "Cảm ơn."

"Ghen tỵ với tôi hả?"

Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, Lục Cảnh Hanh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Quyền Sơ Nhược. Khóe mắt anh giật giật, giọng nói trầm xuống, "Em còn nhớ cuộc thi biện luận tham gia ở trường không?"

"Nhớ chứ." Quyền Sơ Nhược không nén được sự đắc ý, "Đó là lần đầu tiên tôi giết bọn họ đến không còn một manh giáp."

"Rồi sao nữa?" Lục Cảnh Hanh gật đầu, đúng là một manh giáp cũng chẳng giữ lại cho người ta. Một mình cô đối đầu với năm bạn học nam.

Quyền Sơ Nhược nhún vai, chỉ vào tờ giấy khen kia, nói: "Sau đó thì có tờ giấy khen này."

Lục Cảnh Hanh mím môi, "Vậy còn người trao thương cho em thì sao?"

"Ai biết." Quyền Sơ Nhược mỉm cười, chẳng thèm để ý chút nào.


Nét mặt của cô rõ ràng là làm tổn thương lòng tự ái của Lục Cảnh Hanh. F*ck! Nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là một chàng trai ngọc thụ lâm phong, sao cô gái này lại chẳng có chút ấn tượng nào với anh chứ, một chút cũng không có?

"Sao vậy?" Quyền Sơ Nhược thấy anh cau mày, quan tâm hỏi.

Lục Cảnh Hanh giận tái mặt, đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, ngay sau đó là âm thanh quen thuộc vang lên: "Dì Quyền Quyền, dì Quyền Quyền."

Quyền Sơ Nhược nghe thấy giọng của Liêu Đồng, mỉm cười đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ mở ra, khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Người ta toàn chúc tết vào mùng một, Liêu Phàm lại tới vào mùng hai, tấm lòng Tư Mã Chiêu này, chẳng cao minh chút nào cả?!

__Hết chương 22__