Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Tập 2

Chương 70

Type: Le Nguyen

Giản Dao ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao, lúc cô mở mắt ra liền phát hiện bên cạnh trống rỗng. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, cô thấy được bóng dáng quen thuộc trong sân. Trời đã nắng ráo.

Cô nở nụ cười cười thư thái, tâm tình hình như cũng nhẹ nhõm hơn. Người đàn của cô chân bị thương, lại đang ở trong trận địa của kẻ thù mà vẫn không chịu ngơi tay. Sáng sớm anh đứng một mình trong sân không biết lại âm mưu gì nữa đây?

Quả nhiên không lâu sau, Bạc Cận Ngôn chống gậy quay về phòng, tuy động tác khập khiễng nhưng vẫn nhanh nhẹn đi đến trước mặt cô.

“Nên đi gặp bọn họ rồi.”

Giản Dao hơi giật mình.

So với ngày mưa bụi hôm qua, trấn nhỏ giờ đây đã toát lên vài phần sức sống. Người trên đường đông hơn một chút, nhà cửa cây cối cũng có vẻ tươi mới hơn. Thấy Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, họ đều tò mò nhìn ngó, nhưng vẫn khá thân thiện, hiền hòa. Nhìn vẻ bề ngoài của họ thật sự chỉ như những người dân bình thường ở vùng núi lạc hậu nghèo khó mà thôi. Hai vợ chồng còn bắt gặp vài người đang gánh nước về nhà. Giản Dao luôn quan sát từng người trên đường, nhưng vẫn không nhìn ra được người của “Phật Thủ” ẩn núp ở đâu. Có khi nào bọn họ đang ở trong căn nhà nào đó theo dõi vợ chồng họ không?

Lúc đi ngang phòng khám của Ôn Dung, Giản Dao định vào lấy thêm chút băng gạc và thuốc bôi, như vậy sau này, cô có thể tự mình thay thuốc cho Bạc Cận Ngôn. Cô dìu anh vén màn đi vào liền sửng sốt.

Hôm này, phòng khám có người bệnh. Một người đàn ông cường tráng mặc đồ rằn ri, mang giày đen, tóc húi cua, mặt mày hung tợn đang ngồi bên bàn khám bệnh. Giản Dao chú ý thấy giữa ngón cái và ngón trỏ của gã có vết chai, bên hông lại phồng lên. Khi gã xoay người, Giản Dao thấy rõ đó là một bao súng rỗng.

Người đàn ông quay đầu thấy họ cũng thảng thốt, lộ ra vẻ mặt đề phòng. Giản Dao bình tĩnh dìu Bạc Cận Ngôn đi vào, ngồi bên cạnh gã. Vẻ mặt của Bạc Cận Ngôn vẫn lạnh nhạt như thường.

Lúc này, Ôn Dung vén màn đi ra, thấy ba người họ cũng hơi kinh ngạc. Sau đó, anh ta cười ôn hòa với người đàn ông kia: “Thuốc của anh đây.”

Người đàn ông móc tiền đặt trên bàn rồi liếc sang Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, hất cằm hỏi: “Họ là ai?”

Ôn Dung thong thả đáp: “Khách du lịch đi ngang qua đây, cũng là bệnh nhân của tôi.”

Dường như gã khá tin lời của Ôn Dung, gật đầu nhìn hai vợ chồng Giản Dao lần nữa rồi đứng dậy bỏ đi.

Bấy giờ, màn cửa lại được vén lên lần nữa, cô bé Khưu Tự Cẩm tối qua hớn hở bước ra. Vừa thấy hai vợ chồng Giản Dao, mắt cô bé liền sáng lên: “Hai anh chị lại đến hả? Yên tâm đi, bác sĩ Ôn mát tay lắm, nhất định sẽ nhanh lành thôi.”

Ôn Dung cười đưa tay vuốt tóc cô bé: “Đi uống nước đi.”

Khưu Tự Cẩm nghe lời anh ta chạy ra khỏi phòng.

Giản Dao nói mục đích đến đây của mình với Ôn Dung. Trong tủ có sẵn băng gạc, Ôn Dung lấy đưa cho họ, lại cho thêm thuốc uống trong vài ngày nữa. Giản Dao cười nhận lấy.

“Anh thường xuyên có bệnh nhân đến đây sao?” Bạc Cận Ngôn chợt hỏi.

Ôn Dung không ngẩng đầu lên, chậm rãi đáp: “Không thể nói chính xác, có khi nhiều có khi ít.”

“Bệnh nhân của bác sĩ là kiểu người thế nào?”

Ôn Dung mỉm cười: “Kiểu nào cũng có, tôi không kén chọn bệnh nhân.”

“Tội phạm như khi nãy cũng có sao?”

Ôn Dung khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, ánh mắt trầm tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận: “Anh là ai?”

Giản Dao chỉ im lặng quan sát hai người.

Khóe môi Bạc Cận Ngôn từ từ cong lên, hỏi ngược lại: “Có thể đến đây thì là người thế nào chứ?”

Ôn Dung yên lặng chốc lát mới nói: “Bất kể người xấu hay người tốt, tôi là bác sĩ, đã sống ở đây thì chỉ nghĩ đến việc cứu người thôi.”

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đều không nói gì nữa.

Trước khi ra cửa, Bạc Cận Ngôn lại hỏi Ôn Dung: “Nếu muốn rời khỏi nơi này thì phải làm sao?”

Ôn Dung lặng đi giây lát: “Có thể đi thuyền ở bến tàu của ông chủ Tôn.”

“Làm sao tìm được ông chủ Tôn?”

“Ông ta có một khách sạn bình dân ở phía Tây thị trấn.”

Bạc Cận Ngôn gật đầu. “Cảm ơn.” Ôn Dung đưa hai người ra tận cửa, còn Khưu Tự Cẩm không biết đang làm gì trong phòng. Bạc Cận Ngôn vịn tay Giản Dao, đi được vài bước thì bất chợt quay đầu: “Bác sĩ bảo trọng.”

Ôn Dung thoáng sững sờ, giống như có chút cảm động, sau đó tươi cười khách sáo: “Ừ, hai người cũng vậy. Ở đây có chuyện gì cần giúp thì nhớ tìm tôi.”

Hai người đi được một đoạn, Giản Dao mới nói: “Người này tốt tính thật đấy.”

Bạc Cận Ngôn im lặng không đáp, thế nên cô cũng không nói nhiều. Dần dần, hai người đi đến phía Tây thị trấn, đứng trước một ngôi nhà cổ tường xám ngói rêu còn khá mới. Trước nhà gắn biển hiệu “Khách sạn Như Ý”. Đám dây leo xanh biếc phủ đầy mái hiên khiến khách sạn trông dào dạt sinh khí.

Hai người chăm chú quan sát khách sạn từ phía góc đường. Hai bên tường như một đôi tay không ngừng vươn dài ra sau, che đi tất cả mọi thứ. Nhìn từ bên ngoài, khách sạn vắng lặng như tờ, lâu lâu có bóng người thoáng qua, nhưng không thấy rõ gì cả.

Giản Dao tò mò: “Chúng ta thật sự phải đi sao?”

“Ừ.” Bạc Cận Ngôn bình thản đáp: “Phương thức giao thông chính ở trấn nhỏ này là đường thủy. Nếu Phật Thủ quả thật ở đây, tất nhiên họ cũng sẽ khống chế giao thông. Có thể họ đã biết hai chúng ta đến đây. Với tác phong kỹ lưỡng và tàn nhẫn của tổ chức này trong nhiều năm qua, cho dù không xác định được thân phận của chúng ta cũng sẽ không dễ dàng để chúng ta chạy thoát. Nếu không làm gì cả thì chỉ có ngồi chờ chết. Có điều, em đã quên anh đến đây với thân phận gì à?”

Giản Dao nhìn anh chằm chằm.

Bạc Cận Ngôn cười khẩy: “Rắn Mặt Cười thập tử nhất sinh, mang tài liệu đến gặp Phật Thủ, tại sao phải giết chết chứ.”

Giản Dao chần chừ: “… Việc này mạo hiểm quá!”

Anh thản nhiên nói: “Trẻ con mạo hiểm mới có kẹo ăn!”

“… Mọi chuyện đều phải cẩn thận, có biến thì cứ đứng sau lưng em. Dù sao bây giờ, thân thủ của em cũng hơn hẳn anh.”

Cô lặp lại lời anh từng nói.

Bạc Cận Ngôn nắm tay cô, dịu dàng đáp ứng: “Được.”

Hai người đi vào khách sạn. Tuy nhiên, dù thông minh nhạy bén đến đâu cũng không tài nào biết được, giờ phút này cả trong lẫn ngoài khách sạn có bao nhiêu ánh mắt hiểm độc, nghi ngờ, khinh thường và tò mò… đang nhìn họ chằm chằm.

Bước qua cổng là một gian đại sảnh trang trí theo phong cách dòng nước chảy qua chiếc cầu nhỏ. Đám người ngồi đánh bài ở hành lang ngoài sân, nghe thấy động tĩnh đều quay lại nhìn. Mấy người đàn ông ngồi sau quầy lễ tân đang nâng cốc nhâm nhi với nhau, nheo mắt nhìn họ rồi bỗng bật cười.

Không khí trong phòng trở lên căng thẳng và lúng túng, giống như mặt hồ phẳng lặng chợt gợn sóng lăn tăn trước cơn gió lạ. Bóng người phản chiếu trong đó cũng dần mơ hồ.

Bạc Cận Ngôn đi đến trước quầy, mở lời: “Chúng tôi muốn thuê một phòng.”

Người đàn ông đeo kính ngồi ở vị trí lễ tân chừng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, dáng vẻ cao lớn, lịch thiệp, cười xởi lởi: “Ồ, được, hai người ở mấy ngày?”

“Ba ngày chắc đủ rồi.”

Gã cũng không đòi thẻ căn cước, chỉ thu tiền rồi trực tiếp đưa chìa khóa cho họ: “Chúc hai người ở đây vui vẻ.”

Giản Dao luôn tỉnh táo quan sát mỗi người nơi đây. Phương Thanh từng nói, cao thủ võ nghệ thâm sâu luôn toát lên “khí chất” đặc thù. Hiện tại, Giản Dao cũng dần có cảm giác mấy người này đều không phải nhân vật đơn giản rồi. Nếu chúng liên kết lại với nhau, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng.

Bạc Cận Ngôn nói cảm ơn, nắm tay Giản Dao đi vài bước mới quay đầu lại nhờ vả: “Đúng rồi, không biết có thể chuyển lời giúp tôi không?”

Gã kia ngẩng đầu nhìn họ.

***

Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh biếc và sóng nước mênh mông. Tuy đang ở đầm rồng hang hổ nhưng gã đàn ông đeo kính xếp cho họ căn phòng không tệ chút nào. Chắc hẳn đây là phòng có tầm nhìn đẹp nhất của khách sạn. Giản Dao kiểm tra toàn bộ căn phòng một lượt, không có camera ẩn và thiết bị theo dõi, vậy nên cũng yên lòng. Họ đến đây đột ngột, những tên tội phạm này chưa kịp chuẩn bị.

Bạc Cận Ngôn ngồi tựa vào giường, hai tay đan sau đầu, chân bị thương kê trên gối, dáng vẻ rất nhã nhặn, thư thái. Giản Dao đứng bên cửa sổ không nhịn được quay sang hỏi anh: “Anh dám chắc họ sẽ chuyển lời đến mấy tên cao cấp của tổ chức Phật Thủ sao?”

Bạc Cận Ngôn khẳng định: “Chắc chắn. Rõ ràng kẻ điều khiển Phật Thủ vô cùng quan tâm đến phần tài liệu của Chu Thao. Anh nhắc đến việc này, bọn họ nhất định sẽ đến gặp anh.”

“Lỡ như họ trực tiếp giết hai chúng ta để cướp tài liệu thì sao?”

Bạc Cận Ngôn ung dung đáp: “Muốn giết thì đã giết từ lúc trên thuyền rồi. Không giết chứng tỏ còn giá trị lợi dụng, chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót. Chỉ cần có một con đường sống thì sẽ có thể phát triển vô số khả năng.” Sau đó, anh lại nhếch môi cười. “Chúng ta vốn định tìm ra sát thủ mặt nạ trong tổ chức Phật Thủ, đồng thời một lưới tóm gọn tổ chức này. Chu Thao mất nhiều năm cũng không tìm được cơ hội tiến vào sào huyệt của bọn chúng, giờ chúng ta nhờ thần xui quỷ khiến mà làm được, coi như trong họa có phúc.”

Giản Dao bị lời anh nói khiến nhiệt huyết sục sôi. Anh luôn có sức hút như thế, trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào cũng có thể chỉ cho cô thấy hy vọng ẩn sau lớp sương mù dày đặc.

“Cốc cốc!” Có người gõ cửa, Giản Dao liếc nhìn Bạc Cận Ngôn. Kể từ lúc họ vào khách sạn này đến nay còn chưa tới nửa giờ.

Giản Dao ra mở cửa, người đến là gã đàn ông đeo kính. Gã mỉm cười, giọng trầm khàn, lễ độ: “Rắn Mặt Cười đúng không? Có người muốn gặp hai người.”

***

Trên bàn đá trong đình viện đã bày sẵn một bàn cờ. Một người đàn ông mặc áo jacket đen, chân đi boot da cao cổ còn dính chút bùn đất ngồi trong đình hờ hứng vuốt ve một quân cờ trắng. Ánh nắng gay gắt lúc xế chiều soi tỏ góc mặt sắc nét và đôi mắt tinh anh dưới cặp mày lưỡi mác.

Có vài gã đàn ông cầm súng đứng vây xung quanh hắn, tất cả đều mang súng, vẻ mặt ai nấy lạnh lùng vô cảm.

Gã đeo kính đưa Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đến gần đình viện rồi mỉm cười, ý bảo họ tự đi qua. Giản Dao kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Bạc Cận Ngôn về hoàn cảnh xung quanh. Cặp kính râm của anh đã che khuất mọi cảm xúc nơi đáy mắt. Cô vừa dứt lời, anh đã trực tiếp chống gậy đi về phía đối phương.

Đến khi Bạc Cận Ngôn ngồi xuống đối diện mình, đối phương mới đặt quân cờ trắng xuống bàn cờ, trầm tư: “Mù à?”

Người hắn hỏi là tên đàn ông đeo kính đứng nghiêm bên cạnh.

Gã kia khom người đáp: “Vâng.”

Lời còn chưa dứt, gã đã thình lình rút dao nhắm thẳng vào hai mắt Bạc Cận Ngôn. Giản Dao kinh hãi đưa tay cản. Người kia và Bạc Cận Ngôn đều ngồi bất động. Bởi vì thân thủ gã cực nhanh, Giản Dao chỉ kịp bắt lấy cổ tay gã, không cách nào ngăn gã tiến về phía trước.

Một tiếng động nhỏ vang lên, cặp kính trên sống mũi Bạc Cận Ngôn bị hất văng ra, con dao đổi hướng lao vút về phía mắt anh. Đôi mắt nhắm nghiền của anh không hề tránh né, cho đến khi mũi dao dừng ngay trên mí mắt.

Giản Dao toát mồ hôi lạnh, quát lên: “Các người có ý gì?”

Không ngờ Bạc Cận Ngôn chỉ cười khẩy: “Bà xã, họ chỉ muốn thử thôi. Em xem, mũi dao cách mắt anh 1 milimét. Hà… chỉ là một đôi mắt mù, Phật Thủ muốn lấy thì cứ lấy. Nhưng trên đời này, không có thứ gì cho không cả. Các người lấy gì trao đổi với tôi?”

Lời nói ngông cuồng ấy như thật sự phát ra từ một gã tham lam ngạo mạn không màng sống chết. Người nọ bỗng cười ha hả: “Tần Sinh, bỏ dao xuống.” Hóa ra gã đeo kính tên là Tần Sinh.

Tần Sinh buông dao, lùi sang một bên.

Đối phương nhìn về phía Bạc Cận Ngôn: “Nghe nói anh có gì muốn giao cho tôi?”

“Đúng vậy.”

“Sao vật kia lại rơi vào tay anh?”

“Người của tôi theo dõi Chu Thao.”

“Tại sao chỉ có hai người đến đây?”

“Bọn họ chắc bị bắt hết rồi, chúng tôi nhanh chân thoát được. Có tên nhóc A Hồng dẫn tôi đến đây. Nhưng gặp phải sạt lở bên bờ sông, A Hồng rơi xuống sườn núi chết rồi.”

Người nọ quay đầu nhìn Tần Sinh, Tần Sinh gật đầu xác nhận. Đối phương lại cười: “A Hồng đã chết, sao hai người vẫn còn sống?”

Bạc Cận Ngôn thoáng im lặng rồi mới chậm chạp đáp: “Bởi vì A Hồng là tôi giết.”

Anh vừa dứt câu, ngay cả Giản Dao cũng giật mình. Đối phương trao đổi ánh mắt với Tần Sinh rồi lạnh lùng quát: “Cái gì? Máy dám giết anh em của bọn tao à?” Đám người xung quanh đều đồng loạt chĩa súng vào Bạc Cận Ngôn.

Vẻ cuồng vọng trên giương mặt Bạc Cận Ngôn vẫn không thay đổi. “Lúc đó đất lở, chỉ có một thân cây, nếu cả ba đều bám lấy thì cây chắc chắn sẽ gãy, vậy thì chẳng một ai sống sót. A Hồng không nhanh tay bằng vợ tôi, không kịp ôm, còn muốn kéo chúng tôi xuống. Tôi đá hắn một cái thì có gì không đúng? Nếu là các người, các người không làm như vậy sao?”

Người nọ và Tần Sinh đều im lặng. Lát sau, Tần Sinh mới hỏi: “Ở đâu?”

Bạc Cận Ngôn miêu tả vị trí, lập tức có tên thuộc hạ đi ra ngoài, chắc là muốn kiểm chứng sự tình.

Người nọ ra hiệu cho thuộc hạ bưng trà đến. Bạc Cận Ngôn nhàn nhã tiếp nhận tách trà. Trong một khoảng thời gian nhất định, cả hai đều không nói câu nào. Giản Dao suýt nữa đã vỗ tay khen Bạc Cận Ngôn cơ trí. Hai người vốn hiểu rõ tâm lý tội phạm, có thể nhìn thấu lời nói dối của người khác, dĩ nhiên cũng biết làm sao để biến lời nói dối trở nên chân thật nhất. Cái chết của A Hồng người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhưng lời diễn giải vừa rồi của Bạc Cận Ngôn lại chân thật đáng tin vô cùng, đồng thời cũng phơi bày bàn tính “ác độc ngông cuồng” của anh.

Đối phương uống một hớp trà, rốt cuộc đi vào vấn đề: “Đồ đâu, giao ra đây.”

Bạc Cận Ngôn từ tốn nhấp một ngụm trà: “Người tôi muốn giao không phải là anh.”

Hắn thoáng kinh ngạc. Tần Sinh cũng ngước mắt lên.

Bạc Cận Ngôn cười lạnh lẽo. “Người tôi muốn gặp là lão đại của Phật Thủ. Anh cùng lắm chỉ là thuộc hạ đắc lực thôi. Tại sao tôi phải giao cho anh? Tôi có thành ý đến vậy, suýt nữa rơi vào tay mấy tên cớm, còn ngâm nước sông cả đêm mới mang được đồ đến đây. Các người cứ thăm dò hết lần này đến lần khác. Khốn kiếp, đúng là khinh người quá đáng. Đã vậy thì… Bà xã, chúng ta đi.”

“Đợi đã!” Tần Sinh đưa tay cản anh lại, sau đó nhìn sang “lão đại” của mình. Ánh mắt hai người giao nhau, Tần Sinh mới cười nói: “Thôi, Triệu Khôn, chúng ta đừng giả vờ nữa, đều bị hắn nhìn thấu cả rồi.”

Triệu Khôn nheo mắt nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn, cúi đầu châm thuốc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.

Tần Sinh thắc mắc: “Quả thật Triệu Khôn không phải lão đại của chúng tôi. Làm sao anh biết được?”

Bạc Cận Ngôn chỉ hừ lạnh: “Biệt danh của tôi là gì?”

“Rắn Mặt Cười.”

“Vậy anh còn hỏi làm gì? Anh cho rằng biệt danh giang hồ này từ đâu mà có? Thân là rắn, còn là rắn mặt cười khiến người ta khó lòng phòng bị, tức là phải nhạy bén hơn cảnh sát, hung ác hơn đồng loại. Anh hỏi tôi tại sao nhận biết được anh Khôn đây không phải là lão đại à? Từ đầu đến chân anh ta đầy sơ hở.”

Tần Sinh sửng sốt. Triệu Khôn bị sặc khói ho sù sụ.

Giản Dao nhìn cả đám côn đồ rõ ràng đã có chút lơ là cảnh giác. Tất cả súng đều buông xuống, chăm chú nghe Bạc Cận Ngôn nói chuyện. Tâm trạng Giản Dao nhẹ nhõm, thậm chí muốn bật cười. Cận Ngôn nói không sai, anh đã biến một chút cơ hội sống sót kia thành vô vàn khả năng. Chẳng qua là… nhập vai quá rồi. Đầu cô bỗng nảy ra suy nghĩ không đúng thời điểm: Ngày trước, cô, Tử Ngộ và An Nham ở nhà xem phim truyền hình dài tập, không nên để anh ngồi bên cạnh đọc sách…