Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Tập 2

Chương 18

Type: Thanh Thư

Có người đang cười trong bóng tối, một tiếng cười khe khẽ, the thé, kiêu căng lại tức giận. Giản Dao cau mày nắm chặt drap giường.

Gã tiến đến gần, đến gần hơn. Gã vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô như vỗ về thú cưng, sau đó thì thầm như tình nhân âu yếm: “Làn da đẹp thế này, em yên tâm, dù có dùng roi tôi cũng sẽ không làm tấm lưng của em bị thương đâu. Thật đẹp!”

Giản Dao mở choàng mắt nhìn trần nhà cũ kỹ của nhà khách. Hóa ra trời đã sáng rồi. Người đầm đìa mồ hôi, cô ngồi trên giường chốc lát mới đứng dậy rửa mặt. Khi tỉnh táo hẳn cô mới phát hiện Bạc Cận Ngôn không có ở trong phòng. Anh lại một mình chạy đi đâu rồi.

Cô gọi điện thoại cho anh: “Alo, anh đang ở đâu?”

“Anh ở chỗ Phương Thanh.” Giọng anh vô tư và ôn hòa. “Có vài việc phải giải quyết. Em ngủ có ngon không?”

“Rất ngon.”

“Đến đây đi, họ mua bữa sáng thĩnh soạn lắm. Còn đặc biệt mua cho anh một phần bánh nướng tôm nữa. Chắc muốn bày tỏ lòng khâm phục và cảm ơn anh đấy. Nhưng mà chuyện này không cần thiết.”

Giản Dao không nhịn được cười: “Vậy anh có ăn phần bánh kia không?”

Bạc Cận Ngôn ngập ngừng: “... Ăn hết rồi.”

Giản Dao cười khẽ, nhưng hàng mày nặng nề của cô nhanh chóng chau lại. Cô bất giác im lặng. Bạc Cận Ngôn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường. Anh dịu dàng hỏi nhỏ: “Em sao vậy?”

“Cận Ngôn, em muốn ở riêng với anh một lúc.”

Anh im lặng chốc lát, nói: “Anh sẽ tới chỗ em ngay.”

“Vâng.”

Ánh nắng mai ấm áp rọi xuống con phố sạch sẽ yên tĩnh không một bóng người. Giản Dao đứng đợi dưới tán cây một lát đã thấy Bạc Cận Ngôn bước ra khỏi Sở Cảnh sát phía đối diện. Anh hiếm khi không mặc vest, vậy mà hôm nay anh chỉ mặc chiếc áo thun màu xanh đậm và quần kaki đen, làm nổi bật máu tóc đen nhánh và làn da trắng, trông rất đẹp trai, bắt mắt. Dĩ nhiên, đây là thành quả cải tạo sau đám cưới của Giản Dao với người đàn ông vốn là “fan trung thành” của đồ vest này.

Anh bước đến nắm chặt tay cô: “Để anh đoán thử, em lại nằm mơ à?”

“Vâng.” Thỉnh thoảng, Giản Dao không cần che giấu vẻ yếu đuối trước mặt anh.

Anh choàng tay ôm vai cô thật chặt. Hai người đi men theo bờ sông.

Thật ra, Giản Dao rất hiếm khi mơ thấy tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi hay những ngày bị hắn giam cầm. Gã đàn ông như ma quỷ kia giờ đây đã biến thành một đống xương trắng rồi. Bạc Cận Ngôn từng khen ngợi cô bởi so với đa số mọi người bà Bạc đã điều chỉnh trạng thái vô cùng tốt. Nhưng khi thấy ánh mắt điên cuồng của Diêu Viễn Qua hôm qua giống hệt với tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi hoặc mấy gã sát thủ biến thái khác, trong lòng cô không khỏi buốt lạnh từng cơn.

Có lẽ, đối với cảnh sát, có một số vết thương cả đời này cũng không sao phai mờ được.

Hai người đi dạo men theo con sông yên bình một lát mới tìm đến một quán ăn sáng. Dạ dày nóng lên khiến cả người cảm thấy ấm áp. Bạc Cận Ngôn không an ủi hay khuyên giải cô nhiều. Là một chuyên gia tâm lý học, anh biết rõ điều vợ mình cần nhất lúc này là sự yên tĩnh và có người bên cạnh. Những cảm xúc u ám dấy lên trong lòng sẽ mau chóng tiêu tan dưới ánh sáng kiên định của chính bản thân cô thôi.

Quả nhiên, một lát sau, người phụ nữ bên cạnh anh vô thức thả lòng, có vẻ đã khôi phục được vẻ phấn chấn và sức sống thường ngày. Thậm chí, cô còn uống sạch một bát canh nóng khiến gương mặt thoáng chốc ửng hồng.

“Sở Cảnh sát đang bận gì thế?” Giản Dao hỏi thăm.

“Có vài tình huống mới.” Ánh mắt Bạc Cận Ngôn đầy thâm ý. “Minh Nguyệt điên rồi.”

Giản Dao hơi kinh ngạc.

“Ban đầu, cô ta một mực im lặng khi bị thẩm vấn. Sau đó cô ta bật cười, lời nói cũng không mạch lạc. Hỏi cái gì cô ta cũng kêu không biết. Đã tìm bác sĩ đến, nhưng tình huống không mấy lạc quan.”

Giản Dao không sao miêu tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, cô khẽ thở dài. 

“Ngoài ra...” Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Hài cốt Đồng Sinh vẫn chưa tìm thấy. Vết máu trong căn hầm kia đã quá lâu, qua nhiều lần chùi rửa nên tình trạng lẫn lộn nghiêm trọng ảnh hưởng không nhỏ đến việc giám định. Chúng ta không lấy được ADN của cô ấy hay tìm được đoạn phim Minh Lan dụ bắt cô ấy. Cho nên, theo lý thì Đồng Sinh rốt cuộc có bị  họ bắt cóc hay không, trước mắt vẫn chưa thể kết luận.”

“Nhưng... Chắc chắn là họ.” Giản Dao khẳng định.

Sắc mặt Bạc Cận Ngôn trở nên khó coi: “Triệu Hà đã chết, Minh Lan tự sát, người biết chuyện duy nhất là Minh Nguyệt đã phát điên. Trong vụ án của Đồng Sinh, người Diêu gia bị tình lớn nhất, nhưng không có chứng cứ mang tính quyết định nên không thể nào kết án. Theo lẽ thường thì có hai khả năng. Một, Đồng Sinh là cô gái trẻ trung, xinh đẹp nhất trong mấy người kia. Đối với Diêu Viễn Qua, cô ấy có ý nghĩa đặc biệt hơn nên hài cốt bị giấu ở nơi khác. Hai, kẻ bắt cóc Đồng Sinh là người khác.”

Giản Dao cắn môi, không nói lời nào, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Tạ Mẫn trước khi chết. Tuy Tạ Mẫn là hung thủ giết người tàn bạo, nhưng cũng là một người mẹ cực kỳ đáng thương. Chẳng lẽ nguyện vọng duy nhất trước khi chết của bà ấy không thể thực hiện được sao? Trừ phi Minh Nguyệt có thể tỉnh táo nói ra nơi chôn xác, nếu không, vụ án của Đồng Sinh vĩnh viễn sẽ là án treo.

Lúc này, Bạc Cận Ngôn cất lời quả quyết: “Anh sẽ tìm được Đồng Sinh.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng kiên định. Đó là lời hứa với một tội phạm trước khi chết. Một thời gian sau, dưới sự kiên trì của Bạc Cận Ngôn, cuối cùng cảnh sát cũng tìm được hài cốt của Đồng Sinh ở một địa điểm khác bí mật hơn trên núi và hợp táng với Tạ Mẫn. Song đấy là chuyện của sau này.

Giản Dao cất lời: “Em còn một nghi vấn. Dù rằng Tạ Mẫn bị áp lực tinh thần lâu dài, nhưng rốt cuộc Phó Vĩ đã làm gì kích thích khiến bà ấy phải giết anh ta? Vì ngoại trừ háo sắc, dường như Phó Vĩ không hề liên quan gì đến vụ việc này cả.”

Bạc Cận Ngôn cười nhạt.

“Trên đời này, có rất nhiều việc tưởng chừng không liên quan nhưng thực chất lại có mối liên hệ với nhau, dù là nhỏ nhất. Nàng thơ trong thế giới tâm lý tội phạm của anh à, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta lén vào Diêu gia, anh đã nói những suy nghĩ của mình cho một mình em nghe không?”

Giản Dao nghĩ ngợi một chút liền nhớ ra. Ngày đó, hai người bàn bạc với Phương Thanh, giả vờ “đi nhầm” vào Diêu gia. Kết quả, họ gặp phải con chó canh cửa rất hung tợn, cũng là lần đầu tiên gặp được Triệu Hà và Tạ Mẫn.

Mặt Giản Dao đỏ ửng, gật đầu lặp lại: “Đúng vậy. Khi ấy, anh nói: “Xưa này, anh không bao giờ nói với ai những ý nghĩ chưa được xác định. Nhưng em là ngoại lệ, bởi vì anh đã xem em là một phần thân thể của mình.” 

Cô nhìn anh với đôi mắt long lanh. Bạc Cận Ngôn cũng chăm chú ngắm nhìn cô. Trong chớp mắt, tâm trạng anh trở nên hưng phấn vả thư thái đến lạ. Ừm, anh nghĩ mình lại thấy cả người rạo rực rồi, nhưng gương mặt vẫn giữ nét cười nhẹ nhàng: “Anh rất vui khi em nhớ rõ từng câu chữ trong lời bày tỏ ấy. Nhưng trong quá trình điều tra vụ án, chúng ta tốt nhất nên chuyên tâm thì hơn.”

Giản Dao tức muốn chết: “... Cuối cùng anh có nói hay không?”

Lúc này Bạc Cận Ngôn mới nhếch môi, ánh mắt dần chuyển lạnh: “Điều anh muốn nói đến chính là: “Trong nội dung biên bản kia còn có một vài sự việc rất nhỏ, dùng cách thức bí ẩn nào đó để che đậy mối liên hệ phát sinh. Anh cảm giác như sự thật bị cái chết và thời gian che giấu kia đang cười nhạo mình”.”

***

“Đội trưởng, có manh mối mới!” Một nhân viên điều tra chạy đến trước mặt Phương Thanh.

Đang sức đầu mẻ trán vì chuyện Minh Nguyệt phát điên và những chứng cứ quan trọng lấy được từ căn hầm của Diêu gia, Phương Thanh đanh giọng: “Nói!”

“Lúc trước, không phải có người nhắc đến hồi đại học, Phó Vĩ từng quen một người bạn gái qua mạng hay sao? Sau đó, cô gái ấy bỗng cắt đứt liên lạc nên cả hai chia tay. Tài khoản QQ đã bị xóa nên không tìm được cô gái kia trên QQ của Phó Vĩ, vì vậy cần thời gian tìm kiếm. Về sau bận điều tra nên chúng ta cũng không chú ý đến chi tiết này.”

Phương Thanh ngước mắt nhìn cậu ta.

“Hôm nay, cảnh sát Bắc Kinh gửi tin đến, điều tra được cô bạn gái trên mạng kia là ai rồi.”

***

“Là Đồng Sinh!” Bạc Cận Ngôn kết luận.

Giản Dao và anh ngồi ở con đê bên sông, đáy lòng xao động như sóng gợn.

“Sao anh biết?”

Bạc Cận Ngôn nhìn ra xa: “Trong lời khai của những người bạn đại học của Phó Vĩ có nhắc đến việc anh ta từng quen một cô bạn gái trên mạng, sau đó mất liên lạc. Tài liệu điều tra về Phó Vĩ không có gì bất thường, ngoại trừ điểm này.”

“Vậy thì sao?”

“Trong lời khai của lễ tân khách sạn Diêu gia có nói, Phó Vĩ từng bắt chuyện với cô ấy, hơn nữa còn cho số QQ. Khi đó, có một nhân viên và bác gái tạp vụ ở bên cạnh nghe thấy. Hai ngày trước, anh đi hỏi mấy nhân viên trong khách sạn, phát hiện người phụ trách quét dọn hôm ấy chính là Tạ Mẫn.”

Lòng Giản Dao chợt dậy sóng. Cuối cùng, cô đã biết rõ chân tướng ngọn ngành, nhưng không biết nên nhẹ nhõm hay bi thương.

Tạ Mẫn luôn ẩn núp trong Diêu gia âm thầm điều tra, lại vô tình nghe được số QQ của Phó Vĩ. Bà ta nhất định biết số QQ của người bạn trai mà con gái mình yêu qua mạng trước khi mất tích. Ngay trong đêm đó, bà ta mặc đồng phục khách sạn, đứng chờ Phó Vĩ trong cơn mưa to. Anh ta nhận ra bà ta, ngạc nhiên dừng lại, nhưng vì mới uống rượu từ quán bar về nên loạng choạng chống tay vào tường và để lại dấu vết.

Đêm đó, Tạ Mẫn có chất vấn Phó Vĩ về chuyện của Đồng Sinh hay không thì họ không biết. Nhưng kết quả cuối cùng là chính tay bà đã giết chết tên con trai có lẽ từng đùa bỡn tình cảm của con gái mình.

Còn chuyện vì sao Tạ Mẫn tìm được Diêu gia, mấy năm qua bà ta đã điều tra ra bao nhiêu manh mối hay tại sao đến giờ mới ra tay thì họ không tài nào biết được.

“Chúng ta đi chèo thuyền thôi.” Giản Dao đứng dậy đề nghị.

Bạc Cận Ngôn nhìn theo tầm mắt cô. Mấy chiếc thuyền độc mộc nhàn nhã trôi xuôi dòng trên mặt sông phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Anh vốn định nói chuyện này thật vô vị, nhưng thấy khuôn mặt bình tĩnh và dịu dàng của cô, nhớ lại câu nói “Em muốn ở riêng với anh” trong điện thoại, anh đành im lặng lấy một tờ tiền trong ví ra.

Con thuyền nhỏ trôi êm đềm trên sông. Khí hậu nơi này mát mẻ và thư thái, thỉnh thoảng có vài làn gió nhẹ hây hây thổi bay làn tóc họ. Người cầm lái đứng ở mũi thuyền nhẹ nhàng khua mái chèo. Hai người ngồi đối diện nhau trong khoang thuyền. Giản Dao lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ của Bạc Cận Ngôn. Một tay anh chống lên khung cửa sổ, đôi mắt phản chiếu nước sông xanh biếc, không biết anh đang đăm chiêu suy nghĩ hay đang cảm thấy nhàm chán nữa đây.

Họ đã ở lại thành phố cổ này khá lâu rồi. Vụ án sắp kết thúc, ngày mai nên về Bắc Kinh thôi. Mấy năm gần đây, những vụ án họ trải qua dường như càng ngày càng đẫm máu và tàn bạo, nhưng họ vẫn luôn tiến về phía trước, không chùn chân mỏi gối vì bất cứ điều gì. Vụ án ở thành phố cổ này tựa hồ như con thuyền dần chèo xa bờ, càng lúc càng cách xa họ.

“Cận Ngôn!” Giản Dao khẽ gọi tên anh. “Anh còn nhớ một việc quan trọng khác từng diễn ra trên thuyền như lúc này không?”

Bạc Cận Ngôn ngẫm nghĩ: “Em muốn nói đến...”

Giản Dao mỉm cười.

Nào ngờ sắc mặt anh trở nên lạnh tanh: “Lúc còn theo học ở trường Maryland, anh đi tàu với FBI đuổi bắt một tên sát thủ liên hoàn, kết quả chỉ tìm được một chiếc thuyền đắm. Sát thủ và nạn nhân cuối cùng bị bắt cóc đều gặp tai nạn, thi thể không tìm được. Đây chính là vụ án treo duy nhất trong sự nghiệp của anh đến tận bây giờ.”

Giản Dao câm nín. Rõ ràng cô không định nói đến vụ án mà. Tại sao trong khung cảnh trời trong nắng ấm, êm đềm thơ mộng thế này mà anh vẫn có thể liên tưởng đến án mạng chứ?

Nào ngờ, anh lại tiết lộ thêm: “Nạn nhân kia là người yêu duy nhất đời này của Phó Tử Ngộ, cũng là vị hôn thê của cậu ấy: Hàn Vũ Mông.”

Giản Dao ngây người. Là vụ án đó sao?

Vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc. Giản Dao nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, hai người lặng lẽ nhìn nhau chốc lát. Anh liếc nhìn người cầm chèo ở mũi thuyền rồi thả màn treo xuống, ôm cô hôn thắm thiết. Hai người đều mỉm cười, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn quấn quýt.

Nụ hôn ngọt ngào vừa dứt, Bạc Cận Ngôn bất giác khựng lại. Anh chợt nhớ ra điều gì đó, có chút phiền muộn nói: “Ồ, lúc nãy, em muốn nói là...” Giản Dao kéo cổ áo anh, tiếp tục hôn anh như muốn vỗ về, tỏ vẻ “Anh chẳng tinh ý gì cả”. Đúng vậy, em muốn nhắc đến nụ hôn đầu của chúng ta đấy!

Hai năm trước, cô thầm thích anh nhưng anh hoàn toàn không quan tâm. Đến khi cô ủ rũ chuẩn bị từ bỏ thì anh lại đột nhiên được khai sáng, bắt đầu ráo riết theo đuổi cô. Nói theo Phó Tử Ngộ thì: Hôm đó, đầu Cận Ngôn bị anh đập thủng một lỗ, khiến loại hormone đáng quý ào ạt tuôn trào.

Nụ hôn đầu họ trao nhau trên con thuyền ở Thập Sát Hải Bắc Kinh, đến giờ Giản Dao vẫn còn nhớ. Đêm ấy, vẻ mặt anh đắc ý như đứa trẻ ăn được kẹo, hỏi cô: “Lẽ nào em không thích anh hôn em sao?”

Sau đó, họ hôn nhau cả đêm, hôn đến mức đôi môi cả hai đều sưng đỏ.

Tâm tư của anh quá lớn, tưởng như gần như gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Nó chứa đựng vô vàn vụ án, vô số nạn nhân và biết bao nhiêu điều cần làm sáng tỏ. Nhưng không sao, em sẽ luôn ở nơi bình yên nhất để bầu bạn cùng anh, vậy là đủ rồi.

***

Cùng lúc đó, người bạn thân Phó Tử Ngộ của họ đang ngồi một mình trong căn nhà ở Bắc Kinh, ngắm ánh dương rạng ngời khi bình minh ló dạng.

“Hắt xì!” Anh xoa mũi. Là ai đang nghĩ đến anh, hay đang chửi anh vậy nhỉ?

Bên cạnh anh chỉ có Bạc Cận Ngôn mới chơi trò trẻ con như vậy. Chắc chắn mấy hôm trước Bạc ba tuổi bị anh cười nhạo, bây giờ đang kiện cáo với Giản Dao đây mà.

Cười giễu một lát, anh bỗng cảm thấy bản thân hơi cô đơn. Hình như đã hơn một năm nay anh không yêu đương gì rồi. Lúc còn trẻ thì có thể vui đùa một chút, nhưng bây giờ đã sắp ba mươi, dần dần, anh không còn tâm trạng dạo chơi chốn nhân gian nữa.

Trên trời vô số áng mây, mặt đất muôn ngàn tia sáng, có ai đang dõi theo anh đây? Vũ Mông, cô gái bé nhỏ của anh, nơi đại dương sâu thẳm, em có lạnh không? Còn anh, anh lại thấy nhớ em rồi.

***

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời đi, vụ án Diêu gia kết thúc. Thành phố cổ trở lại vẻ yên bình vốn có. Sở Cảnh sát đã khôi phục bầu không khí nhàn tản, khoan thai thường ngày. Đội cảnh sát hình sự lại quay về trạng thái rỗi rãi, cùng lắm chỉ giúp công an bắt trộm cướp và truy quét tệ nạn thôi. Trời cao vời vợi, ngày rộng tháng dài, tiếp theo lại là một quãng thời gian an nhàn.

Trưa hôm ấy, Phương Thanh vẫn ngồi trong văn phòng xem tập tổng hợp các phân cảnh của cô nữ chính nào đó. Bên cạnh anh có người cười trêu: “Đội trưởng, anh cũng hâm mộ diễn viên này à? Chậc chậc, Kim Hiểu Triết đúng là vừa xinh đẹp vừa có khí chất.”

Phương Thanh không buồn giải thích. Nói cũng chẳng ai hiểu. Bọn họ thì hiểu thế quái nào được.

Xem cả buổi trưa, tâm trạng anh vẫn kích động và hoang mang như trước. Thừa dịp còn mấy phút nữa mới đến giờ làm việc, anh chạy ra ban công hút thuốc.

“Đội trưởng, có thư gửi cho anh.” Một cậu cảnh sát hình sự chạy đến.

Phương Thanh vừa ngậm điếu thuốc vừa xé phong bì lấy thư ra xem. Lát sau, anh cẩn thận cất lá thư đi, ngẩng đầu nhìn ánh nắng và những áng mây ở nơi xa. Ngây người một lúc lâu, anh gọi điện thoại cho người phụ nữ kia.

“A lô?”

“Chuyện gì?” Giọng cô hờ hững. Anh không biết được cảm xúc của cô khi nhận cuộc gọi của anh là vui vẻ hay chán ghét nữa.

“Em nói xem... Nếu anh đến Bắc Kinh làm việc thì sao?” Phương Thanh hỏi dò.

Kim Hiểu Triết im lặng một lát mới cất tiếng hỏi: “Anh nghĩ kỹ rồi hả?”

Phương Thanh nắm chặt công hàm phê chuẩn trong tay, máu lưu manh lại nổi lên. Anh chậm rãi đáp: “Vậy thì chưa, còn đang nghĩ thôi.”

Hai người đều lặng thinh. Đầu dây bên kia có tiếng nhạc và tiếng người, có lẽ cô đang tham gia hoạt động quan trọng gì đó.

“Em có người bạn mở công ty, cần Đội trưởng đội bảo vệ. Mấy ngày trước họ nhờ em tìm người hộ. Nếu anh muốn thì có thể thử xem sao. Có điều em không bảo đảm anh phỏng vấn sẽ được ngay đâu. Bao ăn bao ở, lương tháng mười nghìn.” Kim Hiểu Triết thờ ơ thông báo.

Phương Thanh ngạc nhiên giây lát, đột nhiên cười đáp: “Đừng có mơ, ông đây cóc thèm làm Đội trưởng đội bảo vệ đâu.”