Ở trường Y, người ta dạy chúng tôi rằng hình ảnh cuối cùng mà đa số bệnh nhân mang theo chính là khuôn mặt của bác sĩ cấp cứu.
Tôi cố gắng không bao giờ quên điều đó khi tôi nhìn những đôi mắt hoảng loạn cứ bấu víu vào ánh mắt mình.
Lời thoại trong phim Drangonfly, đạo diễn Tom Shadyac.
Sáng thứ Ba - bệnh viện St. Matthew
- Anh đến muộn đấy, bác sĩ Galloway.
- Được rồi, được rồi, phải cho tôi có thời gian mới đến được chứ, - Sam trả lời và gài nốt những chiếc cúc còn lại trên áo blouse.
Janice Freeman, phụ trách khoa cấp cứu, đang sắp đặt các công việc buổi sáng. Người phụ nữ Mỹ gốc Phi với thân hình đồ sộ này rất quý mến Sam, và Sam cũng có tình cảm tương tự với bà.
- Một khối thuốc nổ đã nổ tung ngay sát đầu anh hay sao, bác sĩ? - bà vừa hỏi vừa ám chỉ mái tóc bù xù của anh.
- Tôi đã trải qua một đêm nhiều biến động.
- Tôi mừng cho anh.
- Không phải như chị nghĩ đâu, - Sam chống chế.
- Ôi! Anh không cần phải bào chữa.
- Nào, chị để dành gì cho tôi đây?
- Tôi cần nói chuyện với anh, Sam.
Trong lúc Janice đang định nói gì đó với anh thì một người phụ nữ bế một đứa trẻ trên tay lao vào trong bệnh viện.
- Tôi cần một bác sĩ, nhanh lên!
- Để tôi lo, - Sam đáp.
- Tôi đi cùng anh, - Janice đề nghị.
- Chuyện gì xảy ra vậy, thưa bà? - Sam hỏi và đặt đứa bé lên cáng.
- Nó là con trai tôi, Miles.
- Cháu mấy tuổi?
- Bốn tuổi. Trên đường tôi đưa cháu đến trường, cháu bị một con ong đốt vào cổ.
Ong à? Giữa mùa đông ư?
- Bà có chắc là ong không, thưa bà?
- Tôi... tôi nghĩ vậy.
Khỉ thật, loạn hết rồi.
Sam cắt phăng áo sợi đan chui đầu của Miles ra để khám chỗ được coi là vết đốt. Đúng vậy, cả một vùng sưng húp đã làm phần dưới cổ của cậu bé biến dạng hẳn.
Chết tiệt.
- Vết thương bị phù rồi phải không? - Janice lo lắng.
- Phải.
- Phải khẩn trương lên, Sam, cậu bé ngừng thở rồi!
- Tôi đặt nội khí quản.
Hành động đi trước cả lời nói, anh bác sĩ cúi sát xuống cậu bé và luồn một ống xông vào khí quản, ngay phía dưới cuống họng. Sau đó anh gắn vào cơ thể cậu bé một ống xi lanh để cậu bé có thể thở được.
- Tôi bóp bóng, - Janice nói.
- Cho 300 Adré và 400 Solu-Médrol, - anh yêu cầu một y tá.
Rồi anh quay người về phía mẹ của Miles.
- Ổn cả rồi, thưa bà, con trai bà đã thoát hiểm.
Đứng trước máy bán cà phê, Sam nhấm nháp thức uống đầu tiên trong ngày.
Một nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt anh. Vậy là bắt đầu một ngày mới theo đúng cách anh yêu thích: chẩn đoán đúng, can thiệp chính xác và hấp, một mạng sống được cứu thoát!
- Anh thích cảm giác được tự coi mình là Thượng đế, đúng không? - Janice vừa nói vừa bước tới cạnh anh.
- Chị thích hỏi tôi những câu ngu ngốc, đúng không? - anh đập lại.
- Nói gì thì nói, anh giỏi lắm.
- Cảm ơn. Tôi mời chị cà phê nhé?
- Thôi nào, điên rồ một chút đi: một cappuccino!
- Chính chị đã để tới ba mươi sáu tin nhắn trên hộp thư thoại của tôi hôm qua phải không?
- Ba mươi sáu ngàn thì đúng hơn.
- Có chuyện gì mà khẩn cấp thế? - anh vừa hỏi vừa nhét vài đồng xu vào trong máy.
- Anh không cần tôi phải dạy anh chứ, Sam: nghề của chúng ta là một chuỗi những niềm vui bất tận và những nỗi lo buồn mênh mông...
- Chị đi thẳng vào vấn đề đi, - anh nói, đột nhiên lo lắng.
- Can hệ tới Angela. Cô bé mất rồi, Sam. Chuyện xảy ra sáng hôm qua.
- Không... không thể nào. Tình trạng cô bé đang ổn định mà.
- Chẳng ai hiểu thực sự chuyện gì đã xảy ra. Có thể là nhiễm trùng đột ngột. Dù sao thì cũng phải là điều gì đó vô cùng bất thường.
Bị đánh gục hoàn toàn, Sam rời khỏi phòng nghỉ đi ra hành lang. Anh nhấc như điên lên nút gọi thang máy. Nhất định anh phải tự mình kiểm tra lại.
- Bác sĩ Galloway, chờ đã!
Vì thang máy chưa đến nên anh lao vội xuống thang bộ, coi như không nghe thấy tiếng gọi của Janice.
Anh đẩy bật cánh cửa phòng bệnh. Giường đã được dọn và trải lại ga, trong phòng trống trơn không có dấu người. Sam suy sụp. Anh đã tin chắc mình có thể cứu được cô bé.
Janice đuổi kịp anh.
- Cô bé để lại thứ này cho anh, - bà vừa nói vừa đưa cho anh một cặp đựng tài liệu.
Sam xúc động mở ra. Chẳng có một chữ nào. Chỉ một tập tranh vẽ: màu nước, màu sáp, những hình dán được làm từ giấy bìa và cát. Vẫn là những hình vẽ bí ẩn, nặng nề, gợi anh nhớ tới những bức tranh của vợ anh. Vẫn là những hình khối trừu tượng, nhuốm màu của máu và đất nung, chằng chịt quấn quýt vào nhau.
Điều này có nghĩa gì không? Là bác sĩ nhi, anh vẫn luôn phải tìm tới hình vẽ để giúp bọn trẻ bộc lộ những lo lắng và cảm xúc của chúng. Ở trẻ, hình thức diễn đạt này tự nhiên hơn lời nói rất nhiều. Đôi khi, Sam còn đề nghị những bệnh nhân trẻ tuổi mắc bệnh ung thư hay bạch cầu thể hiện cuộc chiến giữa căn bệnh và hệ thống miễn dịch trong cơ thể chúng. Dù điều này không được chính thống cho lắm song anh nhận ra kết quả thường cho phép chẩn đoán được tiến triển của bệnh một cách tương đối chính xác.
Nhưng làm thế nào để hiểu được những bức vẽ của Angela?
Trong khi Janice bảo anh rời khỏi phòng bệnh và quay lại với công việc, Sam đột nhiên nhớ lại những gì đã nói với Grace Costello hôm trước.
- Thỉnh thoảng chị có tự hỏi mình câu hỏi đó không?
- Câu hỏi nào?
- Chị không bao giờ tự hỏi họ đi đâu ư?
- Ý anh là những bệnh nhân đã rời bỏ chúng ta ấy à?
- Phải.
Janice Freeman buông một tiếng thở dài.
- Họ chẳng đi đâu cả, Sam ạ, họ chết rồi.
° ° °
Một tay cầm bánh mì kẹp, một tay cầm điện thoại di động, Sam đi đi trên sân thượng hạ cánh mỗi khi chuyển bệnh nhân cấp cứu hay mang tói các nội tạng. Đường lên sân thượng tuyệt đối bị cấm và bất kỳ trường hợp nào bác sĩ cũng không được quyền lên đây dùng bữa trưa. Song Sam thích mê chỗ này, nơi duy nhất anh có thể hút thuốc yên ổn. Anh quá yêu cái cảm giác tự do này nên không thể chấp nhận được việc đứng chen chúc phía dưới tòa nhà cùng những người nghiện thuốc khác, phó mặc cho quan niệm phổ biến rằng họ là những đệ tử của Sa tăng. Nước mỹ có lẽ là nơi dễ mua thuốc lá nhất trên thế giới. Vấn đề duy nhất là không thể hút thuốc được nữa thôi.
Sam tận dụng giờ nghỉ để gọi điện cho luật sư đang theo vũ của Juliette. Cô gái vẫn bị tạm giam và luật sư cũng không được lạc quan mấy đối với việc cô sẽ được thả trong vòng vài giờ tới. Sam nói rằng dù thế nào đi nữa, anh cũng chấp nhận trả tiền bảo lãnh ngay khi được phép. Để có thêm một vài thông tin, anh lập tức gọi điện tới lãnh sự quán Pháp và tự giới thiệu mình là hôn phu của Juliette. Người ta chuyển anh từ bộ phận này sang bộ phận khác và sau một hồi chờ lâu vô tận, cuối cùng anh cũng được nối máy tới một công chức cứ trấn an anh rằng lãnh sự đã "huy động hết mọi phương tiện để đảm bảo an toàn cho cô Beaumont".
Khi Sam hỏi các phương tiện đó là gì thì anh được nghe những lời đầy ước lệ. Anh nổi cáu vì cách người ta đối xử với Juliette và anh tuyên bố không thể chấp nhận được việc nước Pháp - vốn luôn hăng hái đưa ra những bài giảng về dân chủ - lại có thể bỏ rơi công dân của mình dễ dàng như vậy. Người ta bảo nhỏ với anh là đừng có làm ầm lên. Ai cũng biết câu chuyện về khủng bố chẳng có cơ sở gì, nhưng sau sự hiểu lầm giữa hai quốc gia về vấn đề Irak, Paris luôn tìm cách xích lại gần Washington và không muốn ồn ào trong vụ tai nạn này.
Sam nổi nóng:
- Phải, các anh chẳng áy náy gì khi bỏ mặc tính mạng của một công dân chỉ vì những lý do chính trị đen tối!
Trong lúc anh tiếp tục đổ những lời trách móc xuống nhà chức trách Pháp thì cánh cửa bật mở và Grace Costello xuất hiện. Cô chăm chú nghe bác sĩ nói một lúc rồi bước về phía anh, nhấc chiếc điện thoại di động ra khỏi tay anh và chấm dứt cuộc hội thoại.
- Trả nó cho tôi!
- Bình tĩnh lại đi, bác sĩ Galloway, cô bạn gái của anh rồi sẽ được trả tự do thôi.
- Đúng là chỉ còn thiếu có cô nữa thôi! Nếu cô cứ tiếp tục đi theo tôi thì tôi sẽ buộc phải...
- Chính anh đã đề nghị tôi đến mà!
Sam cố kìm ước muốn châm thêm một điếu thuốc và thở thật sâu.
- Đã vậy, cô Grace, hay cô có tên là gì cũng được, hôm nay cô sẽ thông báo gì với tôi đây: có phải chính cô đã ám sát Kennedy không?
- Anh đã nghĩ đến những gì chúng ta trao đổi hôm qua chưa?
- Tôi còn nhiều việc khác phải lo, nếu cô muốn biết.
- Anh không tin chút nào vào câu chuyện sứ giả của tôi phải không?
Một lần nữa Sam thở dài. Grace bước lại sát mái nhà hơn chút nữa và bắt đầu đùa giỡn bằng cách làm ra vẻ sợ hãi khi nhìn xuống dưới.
Từ chỗ này nhìn xuống, khung cảnh thành phố trông thật ấn tượng: nước trên dòng East River phản chiếu ánh mặt trời lấp lóa như hàng ngàn đốm lửa và quang cảnh thật tương phản giữa một bên là những tòa nhà chọc trời lộng lẫy và bên kia là những khu công nghiệp bỏ hoang phía Tây khu Queens.
- Không tệ lắm, phải không? - anh vừa nói vừa bước lại gần Grace. - Mà này, ở trên trời, chắc cô phải quen với những khung cảnh thế này rồi chứ...
- Ái chà, câu nói đùa hay đấy! Anh chưa bao giờ tính chuyện viết các mẩu tấu hài ư?
Cô khéo léo trèo lên một chiếc thang sắt để bước ra một lan can nhỏ nơi người ta đặt một thứ ăng ten. Đây là một nơi nguy hiểm và bị cấm vào, song Sam vẫn đến bên cạnh cô, vừa để thử thách vừa để bảo vệ cô nếu chẳng may cô đột nhiên có ý định nhảy xuống khoảng không. Từ sau cái chết của Federica, ở đâu anh cũng thấy có người muốn tự sát.
- Tâm trạng anh có vẻ tồi tệ đấy, bác sĩ ạ. Anh không ổn ư?
- Không, chẳng ổn chút nào: cô gái mà tôi yêu đnag bị bắt giam và tôi vừa mất một bệnh nhân trẻ tuổi mà tôi vô cùng yêu quý.
Grace gật nhẹ đầu.
- Cô bé Angela phải không?
- Sao cô biết...?
- Tôi rất thông cảm với nỗi đau của anh. Tôi biết anh là một bác sĩ trẻ có tài và tâm huyết, song có một điều người ta đã quên không dạy anh ở trường.
- Điều gì vậy?
- Không nên uổng công chống lại trật tự các sự vật, - cô nói sau một hồi cân nhắc tìm lời.
Anh nhìn cô căng thẳng.
- Chẳng có trật tự các sự vật nào cả! Chẳng có gì được định sẵn hết.
- Tôi không bảo anh phải tin vào định mệnh, - cô thở dài, - song có những lúc cũng phải biết từ bỏ...
- Đừng mong điều đó ở tôi: từ bỏ là khuất phục.
Cô xẵng giọng cắt ngang.
- Mọi người đều phải chết một ngày nào đó. Có thế thôi!
- Cô thì biết gì về chuyện đó cơ chứ?
Anh lại nhìn khuôn mặt cô lúc này đã trở nên nghiệt ngã hơn.
- Bởi vì tôi đã chết!
- Cô điên rồi!
Ngay lập tức, anh ân hận vì đã quá lời. Người phụ nữ này hoàn toàn mất trí rồi. Anh phải coi cô ta như một bệnh nhân.
- Cô nghe đây, cô đang ở trong một bệnh viện. Tại sao không tận dụng dịp này để nghỉ ngơi một thời gian?
- Tôi không thấy mệt.
- Tôi có thể thu xếp cho cô một phòng trong khoa tâm thần. Chúng tôi có những chuyên gia rất giỏi...
- Phải, hãy coi tôi như một mụ điên đi! Không phải vì tôi chết rồi mà tôi để anh lăng mạ tôi đâu!
- Phải, một lát nữa, cô sẽ bảo tôi rằng những người ngoài hành tinh đã kiểm soát não bộ của cô...
- Được, anh cứ chế giễu tôi đi!
- Đừng làm như không phải lỗi tại cô!
Một lần nữa, Grace thở một hơi thật dài.
- Thôi, đành chịu vậy, - cô vừa nhận xét vừa đứng dậy. - Anh nói quá nhiều mà chẳng chịu nghe mấy.
Nói tới đây, cô rút khẩu súng giấu dưới áo ra và chĩa thẳng vào người bác sĩ.
- Đành vậy, tại anh muốn thế thôi.
Phòng làm việc của Sam là một gian phòng giản dị nhìn ra bờ sông. Trên bàn làm việc, có một máy tính xách tay bọc kim loại đặt cạnh một khung ảnh rỗng, một chiếc mũ của đội bóng chày Yankee và một quả bóng chày vintage được điểm tô bằng một chữ ký. Vài bức vẽ của trẻ con được đính lên một tấm bảng gắn trên tường đối diện cửa ra vào.
Grace đã ngồi xuống ghế chính trong khi Sam, vẫn bị khẩu súng đe dọa, ngồi trên một chiếc ghế tựa đối diện với cô.
- Giờ thì anh sẽ nghiêm chỉnh nghe tôi nói, không được nhận xét hay mỉa mai gì hết, anh hiểu chưa?
- OK, - Sam đáp, nửa tò mò nửa sợ hãi.
- Trước hết, tất cả những gì tôi nói với anh hôm qua đều là sự thật: đúng là tôi đã bị giết hại cách đây mười năm và vì một lý do mà tôi không thể nói ra, tôi được gửi tới đây để hoàn thành một nhiệm vụ.
Sam phải cắn lưỡi để khỏi cãi lại.
- Anh vẫn không tin tôi?
- Sao tôi có thể tin được?
- Thế anh nghĩ gì?
- Tôi nghĩ cô không bị giết. Tôi nghĩ cô đã dựng lên cái chết của mình. Tôi nghĩ cảnh sát cho cô một cái tên mới để bảo vệ cô.
- Bảo vệ tôi chống lại ai?
- Tôi không biết: chống lại mafia, một nhóm tội phạm đang đe dọa cô... Tôi đã từng nghe những chuyện tương tự trên ti vi.
Grace ngước mắt lên trời.
- Nếu anh nghĩ mọi chuyện như vậy thì...
Cô rời khỏi ghế và đi đi lại lại trong phòng để tìm một ý tưởng có thể thuyết phục được bác sĩ. Đột nhiên, cô chỉ vào bài báo nói về cái chết của cô đang nằm trên bàn.
- Theo bài báo này, tôi chết vào năm bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi tám, - Sam trả lời sau khi xem lại bài báo.
- Anh có nghĩ người trong tấm ảnh này là tôi không?
- Cô hoặc người nào đó trông giống cô. Có thể là em gái cô.
- Tôi không có em gái, anh có thể thấy điều đó trong hồ sơ của tôi.
Cô bước lại gần anh. Mọi động thái của cô đều toát lên vẻ duyên dáng bẩm sinh.
- Anh có chút hiểu biết gì không?
- Về lĩnh vực gì?
- Về phụ nữ.
Tay vẫn cầm khẩu súng, cô hờ hững tỳ tay xuống mặt bàn và cúi người về phía anh. Lúc này, anh cảm thấy ở cô toát ra sự gợi cảm ghê gớm. Sam hiểu cô đang cố tình và cố gắng để không bị mất bình tĩnh.
- Anh đoán tôi bao nhiêu tuổi?
- Tôi không biết.
- Thử xem nào!
- Trong khoảng từ ba mươi đến bốn mươi.
- Cảm ơn anh đã nói từ ba mươi. Thật ra tôi vẫn giữ nguyên thân hình như lúc tôi chết. Giống như kiểu đối với tôi thời gian đã dừng lại từ mười năm nay. Anh không thấy điều đó rất lạ ư?
Sam không trả lời, Grace lại tiếp tục:
- Nhưng lẽ ra tôi phải bao nhiêu tuổi rồi?
- Gần năm mươi.
- Theo anh thì trông tôi có giống năm mươi tuổi không?
- Ngày nay, nhờ vào phẫu thuật thẩm mỹ, tôi biết có những người phụ nữ đã năm mươi tuổi vẫn có thể chụp hình cho Playboy.
Cô bước lại gần hơn và vén tóc để lộ phần dưới cổ.
- Anh có nhìn thấy vết phẫu thuật không?
- Không, - Sam thừa nhận.
- Cám ơn sự thẳng thắn của anh, - cô đáp, rõ ràng hài lòng vì đã thắng được một điểm.
- Dù sao thì cũng chẳng có gì chứng minh được những điều cô nói tối qua: rằng diễn biến cuộc sống của mỗi người đều đã được viết trước trong một thứ kiểu...
Sam dùng ngón tay vạch ra hai ngoặc kép trong không khí.
- ... "quyển sách định mệnh".
- Anh nói hơi quá lời, nhưng đúng là cũng có như vậy thật, - Grace thừa nhận.
- Vô lý và thật đáng tuyệt vọng: thời buổi này ai mà còn tin vào định mệnh nữa cơ chứ?
- Tôi tôn trọng ý kiến của anh, nhưng đã gần hai chục thế kỷ nay các tôn giáo vẫn còn tranh cãi về vấn đề này, tôi không nghĩ anh có thể giải quyết được nó trong một buổi chiều.
Cô quay lại ngồi vào ghế bành.
- Thử nghiêm túc hai phút xem nào, bác sĩ. Tôi hiểu rất rõ rằng nếu nghĩ mình hoàn toàn làm chủ được mọi sự kiện trong cuộc sống thì sẽ thoải mái hơn. Vả lại, nhìn chung là chúng ta đều có thể tự đánh lừa mình như vậy. Nhưng có những chuyện chúng ta chẳng thể thay đổi được gì. Như Juliette, cô ấy sẽ phải chết trong một tai nạn. Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng mỗi người đều phải đi theo con đường duy nhất đã được định sẵn cho mình.
- Lại còn mấy cái thuyết Phật giáo vớ vẩn đấy nữa!
- Điều này chẳng liên quan gì tới Phật giáo cả, dù anh muốn hay không thì tôi cũng sẽ đưa Juliette đi cùng với tôi.
- Và nếu như không có gì bí ẩn lắm, thì cô có thể cho tôi biết cô định quay trở lại "trên đó" của cô bằng phương tiện gì? Bằng đĩa bay chắc?
- Thật tình mà nói thì chẳng thiếu gì phương tiện. Hai chúng tôi sẽ cùng dùng một cách.
Cô mở máy tính xách tay, kết nối Internet, gõ cái gì đó lên bàn phím, rồi quay màn hình của chiếc Powerbook về phía bác sĩ.
Xem ra họ đang vào trang web của một tờ báo đưa tin hàng ngày: tờ New York Post. Một hàng tít thu hút chạy ngang bên trên màn hình:
Tai nạn cáp treo khủng khiếp
Vào lúc 12h30 sáng nay, một trong các ca bin cáp treo ở Đảo Roosevelt đã rọi xuống sông mang theo ít nhất hai người đang ngồi bên trong.
Sam không hiểu. Anh đã nghe điểm tin nhanh tại quán cà phê trước đó một giờ và theo anh biết thì chẳng có chuyện gì xảy ra với cáp treo New York cả. Đúng là người phụ nữ này phát điên rồi: đến mức cô ta tự vẽ một "trang nhất" giả mạo để tăng độ tin cậy cho những lý thuyết mơ hồ của cô ta.
- Tai nạn này sẽ xảy ra vào thứ Bảy tới, - Grace giải thích. - Juliette và tôi sẽ cùng ngồi trong ca bin vào lúc nó rơi.
Ngạc nhiên vì kịch bản kỳ quặc đó, thiếu chút nữa thì Sam bật lại: "Tôi sẽ không để cô làm như vậy" nhưng anh kìm lại được và đặt ra một câu hỏi khác.
- Chính xác thì vì sao cô lại kể cho tôi nghe những thứ này?
Grace nhìn anh chằm chằm và Sam hiểu rằng điều cô chuẩn bị yêu cầu anh mới thực sự là mục đích khiến cô tới gặp anh.
- Tôi kể cho anh nghe tất cả vì tôi muốn anh giúp tôi.
° ° °
Sam nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính. Grace trịnh trọng tuyên bố:
- Tai nạn sẽ xảy ra trong bốn ngày nữa, vào đúng 12h30. Juliette tin cậy anh. Hãy xoay xở để đưa cô ấy lên ca bin song anh không được đi cùng.
- Nếu cô tưởng tôi sẽ hợp tác thì...
- Tôi sợ rằng anh không có quyền lựa chọn.
- Cô đe dọa tôi ư?
- Đó cũng là một cách nhìn nhận vấn đề.
Sam đấm cả hai tay xuống mặt bàn.
- Cô không chỉ điên mà còn nguy hiểm nữa!
Grace lắc đầu.
- Xem ra anh vẫn chưa hiểu. Chẳng có gì ngăn cản tôi giết Juliette trước đó hết. Chính vì thông cảm với anh nên tôi mới quyết định cho anh thời hạn, bởi vì tôi biết rõ điều đó rất khó khăn với anh...
Cô cho anh xem khẩu súng.
- ... nhưng nếu anh không giúp tôi, thì cứ tin chắc rằng tôi không chờ đến thứ Bảy để hạ gục cô nàng yêu dấu của anh và anh sẽ chẳng có cơ hội gặp lại cô ấy còn sống nữa đâu.
- Cứ để xem.
Anh đứng phắt dậy và nhảy bổ vào cô như người lên cơn dại. Cô nhảy phắt một bước về phía sau và thoát khỏi anh không chút khó khăn. Trong nghề của cô, cô đã từng chế ngự những đối thủ còn hăng máu hơn nhiều, song đột nhiên cảm thấy chán nản, cô để mặc anh túm lấy cánh tay và cướp mất khẩu súng.
- Hình như các vai đã được hoán đổi, - anh vừa nói vừa vung vẩy khẩu súng.
Vừa giữa khoảng cách, anh vừa nhấc điện thoại lên.
- Alô, bảo vệ phải không? Bác sĩ Galloway đây, tôi đang ở trong phòng làm việc, các anh hãy đến nhanh lên! Một phụ nữ đã lẻn vào tòa nhà với một khẩu súng và tôi đã chế ngự được cô ta.
Anh gác máy và tỏ vẻ đắc thắng.
- Giờ thì cô hết vở rồi chứ?
- Chắc anh tưởng khẩu súng đã lên đạn, - cô vừa nói vừa nhún vai.
Bằng kinh nghiệm của thời thơ ấu đen tối trong khu phố hắc ám, Sam cũng hiểu biết chút ít về vũ khí. Anh xoay ngược khẩu súng lại và nhận ra đúng là súng không hề có đạn.
Grace đã kịp mở cửa phòng làm việc. Cô bước ra đến ngưỡng cửa rồi quay lại phía Sam và nói với anh như cảnh cáo:
- Tôi yêu cầu anh một lần cuối, bác sĩ Galloway: hãy tin tôi và giúp đỡ tôi. Điều đó có lợi cho cả hai chúng ta.
Nói tới đây, cô bỏ đi nhanh như một tia chớp.