Hậu Tinh Thần Biến

Chương 94: Quy Hàng

Chín cấp yêu đế cảnh giới Tôn Ngộ Không, chỉ cần phát ra sát khí đã làm cho tám cấp tiên đế có chút không chịu được, chỉ một lát sau trên đầu Triển Tử Phong dần dần toát ra mồ hôi hột.

"Rốt cuộc có nói hay không, mau mau cấp cho ta một câu trả lời thuyết phục, ông nội ngươi chờ được nhưng cây bổng của ông nội ngươi thì không."

Tôn Ngộ Không nói, kim bổng trong tay liền giơ lên thủ thế, động tác này kì thực rất đơn giản, nhưng trong mắt Triển Tử Phong nhìn không thua gì phạm nhân trên pháp trường đang nhìn quỷ đầu đao.

"Ta thề, ta thề" Triển Tử Phong chịu không được khí thế của Tôn Ngộ Không, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.

Hồng Quân mỉm cười, bước nhanh ra ngoài, trước khi xong việc đã chuẩn bị tốt một cái tiểu viện, Triển Tử Phong căn bản không muốn nghĩ tới việc đào thoát, bất đắc dĩ sát khí Tôn Ngộ Không vẫn bao phủ lấy hắn, bên cạnh còn có sát khí của La Băng, Triển Tử Phong tin chắc nếu mình có một chút hành động khác thường nhất định sẽ ôm hận tại chổ.

Trong viện, Hồng Quân mìm cười hướng La Băng nói, "La tiểu thư, việc này giao phó cho ngươi"

La Băng nở một chút nụ cười nói, "Hồng tiên sinh yên tâm, phương diện này ta rất am hiểu." Dứt lời, La Băng từng bước hướng tời trước, trực tiếp đăt chiến đao trước người Triển Tử Phong, lạnh lùng nói "có thể bắt đầu rồi"

Thanh âm như băng làm Triển Tử Phong lạnh thấu xương, run run liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không trong tay cầm kim bổng, lại nhìn trộm Hồng Quân vẫn đang mỉm cười, trực giác nói cho hắn hôm nay đã không còn biện pháp nào khác.

"Ta… Triển Tử Phong" Triển Tử Phong vừa nói vừa điều động linh hồn lực, trong nháy mắt thân thể Triển Tử Phong bị một cổ quang mang màu trắng bao phủ, "Phát động lời thề linh hồn, thề đến chết tận tâm phục vụ … phục vụ …" lúc này Triển Tử Phong mới phát hiện hắn còn chưa biết tên của nữ tử trước mắt. "La Băng." La Băng nói chuyện ngữ khí vẫn như cũ, lạnh băng không có chút cảm tình. "Thề đến chết trung thành tận tâm phục vụ La Băng tiểu thư, nếu phản bội bị thiên địa trừng phạt, vĩnh viễn không được luân hồi"


"Lời thề Triển Tử Phong vừa niệm xong, cổ quang mang nhàn nhạt vốn đang bao phủ hắn dần dần ngưng tụ thành một viên châu màu trắng, sau một lúc mới bay thẳng vào đầu La Băng rồi biến mất không thấy, đồng thời trong đầu La Băng hiện ra một số tin tức, đương nhiên Triển Tử Phong đồng dạng cũng biết được một ít tin tức về La Băng, nhưng tương đối mà nói, bên kia Triển Tử Phong kém hơn rất nhiều, hắn chỉ biết không nhiều hơn là chủ nhân rất mạnh, đừng nói là chính mình bây giờ đột phá chín cấp tiên đế, cũng giống nhau không phải là đối thủ của chủ nhân.

La Băng khóe miệng mìm cười, "Hồng tiên sinh, Triển Tử Phong này thực lực không nhỏ a, so với tên Ngũ Hành kia mạnh hơn rất nhiều, chỉ là dưới tay không có cao thủ, cũng khó trách hắn đối với bảy cấp tiên đế kia lại coi trọng như vậy."

"Muốn có cao thủ thì… " Hồng Quân thần bí cười nói, nhưng không có nói xong, mà là xuất ra thượng phẩm kiếm tiên, đưa tới trước mặt Triển Tử Phong, "cái này xem như là phần thưởng cho sự lựa chọn sáng suốt của ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần tận lực phục vụ chúng ta, còn rất nhiều cái tốt hơn cho ngươi, thậm chí là thần khí."

Triển Tử Phong run rẫy nhìn kết quả thượng phẩm kiếm tiên trong tay mình. Thượng phẩm kiếm tiên, đối với lúc còn sống tám cấp tiên đế trước kia có thể đều không coi trọng trong mắt, sau đó, tại thế giới người chết này, đại đa số cao thủ tiên đế đều sử dụng linh khí, trong khi hắn, Triển Tử Phong đã có thượng phẩm kiếm tiên, sự thay đổi cường đại đánh sâu vào tâm tư hắn, hắn bắt đầu hiểu được, kì thật mấy người này đối với thuộc hạ cũng rất là tốt, chí ít bây giờ đã có kiếm tiên cấp cao nhất, tương lai sẽ có thần khí. Sau khi có kiếm tiên, Triển Tử Phong thậm chí còn thấy may mắn vì lựa chọn của mình.

"Hmm, còn cho ngươi thêm một món nữa." Hồng Quân nói, đưa cho Triển Tử Phong một cái ngọc giản, "Trong này có ghi lại một ít trận pháp sơ cấp, cứ học cho tốt, sau này sẽ hữu dụng." Hồng Quân trong lòng nhớ đến Khổng Lâm, nếu không phải gặp bọn người Hồng Quân, sợ rằng ở đây không có ai có thể phá trận pháp của Khổng Lâm, mặc dù trận pháp cơ hồ chỉ có tác dụng vây khốn, nhưng không thể nghi ngờ chiến pháp đó ở nơi này chính là vô địch. Hồng Quân tuy nói là sơ cấp trận pháp, nhưng cũng là sơ cấp trận pháp của Thần giới, là lúc trước Hồng Quân bắt đầu học trận đạo, ở hạ giới, nếu chỉ dựa vào sức mạnh, căn bản không ai có thể phá được.

Bắt đầu nhận ngọc giản thì Triển Tử Phong có chút nhíu mày, đối với Hồng Quân hắn không dám nói gì thêm, cái gì là một chút trận pháp sơ cấp Hồng Quân ghi lại cho hắn, để hắn sau này hảo hảo học tập, làm cho Triển Tử Phong có chút không hài lòng. Cũng khó trách hắn có ý nghĩ đó, thử hỏi có người nào cấp bậc tiên đế mà chưa có nghiên cứu qua trận pháp, có lẽ cũng chỉ nghiên cứu hời hợt nhưng chẳng có ai mà học một chút trận pháp sơ cấp như vậy. Sau đó, khi thần thức hắn mới vừa đắm chìm vào ngọc giản, trong chốc lác Triển Tử Phong liền sợ ngây người, đây đâu phải là sơ cấp trận pháp, hơn mười cái trận pháp được ghi lại này bây giờ thực lực hắn có thể bố trí sao? Một cái cũng không có. Đúng vậy, trận pháp này, Triển Tử Phong sống mấy ngàn năm nay đều chưa có thấy qua chứ đừng nói là bố trí, uy lực của trận pháp trong ngọc giản, không thể nghi ngờ, một tiên đế cao cấp cũng muôn vàn khó khăn đào thoát. Mà trận pháp này hiển nhiên chỉ là trận pháp đơn giản, khiến Triển Tử Phong ngàn ngàn năm nay lần đầu tiên hiểu được cái đầu chính mình có chút không đủ dùng.

Vẻ mặt biến hóa của Triển Tử Phong hoàn toàn trong tầm mắt của Hồng Quân, hắn cũng hiểu được trong lòng Triển Tử Phong suy nghĩ gì, vẫn duy trì cái nụ cười vô hại của mình "Tử Phong, ngươi đối với lễ vật của ta có hài lòng?"

"Hài … hài lòng" trận pháp siêu việt mà đế cấp có khả năng lĩnh ngộ, lại còn trang bị cho hắn vũ khí cao cấp nhất ở không gian này thượng phẩm kiếm tiên, đối với lễ vật ra mắt như vậy Triển Tử Phong quả thực không dám tin tưởng hết thảy đều là thật. Ngược lại còn sợ chính mình đang nằm mơ, một lát tỉnh lại tất cả sẽ biến mất, mặc kệ chính mình vừa bị đối phương ba người bọn bức bách phải chấp nhận điều ước nô đãi (bị đối đãi như nô lệ). Nguồn truyện: Truyện FULL

"Hài lòng là tốt rồi, tiếp theo còn có … ta còn muốn cho ngươi ba kiện lễ vật…" Hồng Quân tiếp tục mỉm cười nói.


"Còn có …" Triển Tử Phong nhịn không được nhớ lại từ lúc sinh ra tới nay tất cả chuyện hạnh phúc của mình, ngoại trừ bị buộc phải chấp nhận cái điều ước nô đãi kia có chút không hợp lý, thì xem như từ lúc có trí nhớ đến nay, chính là ngày hạnh phúc nhất. "là lễ vật gì?" hắn nhìn thần khí trong tay Tôn Ngộ Không, trong ánh mắt màu xám của Triển Tử Phong lóe ra một tia sáng, trong đầu hiện lên hai chữ "Thần khí" thật to, rất lâu khó có thể mất đi.

"Ngộ Không, đem lễ vật lại đây." Hồng Quân phân phó, đồng thời truyền âm cho Ngộ Không.

Ngộ Không nghe xong chỉ cười hắc hắc, vẻ mặt hưng phấn liền rời đi, La Băng cùng Triển Tử Phong đều là mơ hồ khó hiểu.

"cái kia, Hồng … Hồng …" Triển Tử Phong đột nhiên phát hiện, không biết xưng hô Hồng Quân như thế nào. Nguyên trước kia kêu là Hồng tiên sinh, lúc đó địa vị ngang bằng, trong khi hôm nay chính mình đã trở thành thuộc hạ của người ta, ngoại trừ xưng hô La Băng một tiếng chủ nhân, còn lại hắn thật không biết xưng hô như thế nào với Hồng Quân cùng Tôn Ngộ Không.

"Ngươi gọi ta Hồng tiên sinh là tốt rồi"

"Hồng tiên sinh,không biết Hồng tiên sinh muốn cho ta ba kiện lễ vật gì?" Không biết lễ vật mới là gì, chắc là rất mê người, trong đầu Triển Tử Phong bây giờ đã bị các loại thần khí chiếm đầy.

La Băng nhíu mày, hôm nay làm chủ nhân Triển Tử Phong, đương nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, cho tời bâu giờ vẫn còn tham lam, thật sự khó có thể giáo huấn hắn.

Nhưng Hồng Quân không có để ý tới hắn, trong tay như trước vẫn cầm một cây đũa, chầm chậm không ngừng xoay xoay trên bàn.

Nhìn Hồng Quân không để ý tới hắn, Triển Tử Phong cười gượng hướng La Băng hỏi " Chủ … chủ nhân, không biết ngài bây giờ là cảnh giới gì?"

La Băng nhàn nhạt liếc hắn, tiếp tục sử dụng ngữ khí lạnh như băng nói "chin cấp ma đế, không có việc gì đừng nói nhảm, ta không thích một tên thuộc hạ nói nhảm."

"…" Triển Tử Phong quả thật muốn mắng chính mình lắm miệng, vạn nhất nếu chủ nhân mất hứng, không cần cảnh giới gì, chỉ một cái ý niệm trong đầu là khiến mình hồn phi phách tán, chuyện chết thêm một lần ở chổ này thật sự không phải là không có. Lẳng lặng ngồi xuống, trong lòng lo lắng chờ Tôn Ngộ Không mang về ba kiện lễ vật.

(Đang dịch tiếp...)