"Tiểu Phượng, cho hắn một chút thần hỏa bình thường thôi" Hồng Quân nhàn nhã như đi chơi, vừa đi vừa khống chế trận pháp. Tử Nhãn cương thi lâm vào trận pháp khi đã biến thân lần ba, tạm thời vô danh chi hỏa và tịch tẫn thiên hỏa " khảo nghiệm" khả năng "chịu lửa" của hắn.
"Rõ, Quân ca"
Phượng Hi cười hì hì vài tiếng, tại bên ngoài trận pháp của Hồng Quân đã bố trí người khác không thể nào thấy được bọn hắn, chỉ nghe thấy một tiếng phượng trong trẻo vang lên, chiều dài mấy trượng là Hỏa Phượng Hoàng hiện thân. Một luồng gió rít lên trọng miệng Hỏa Phượng Hoàng, từ trong miệng Hỏa Phượng Hoàng phun ra một ngọn lửa màu đen nho nhỏ bay tới bên người tử nhãn cương thi. Trông thấy ngọn lửa này, ánh mắt tử nhãn cương thi lập tức thay đổi.
Một tia lửa mầu đen phiêu hạ xuống trên thân thể của Tử nhãn, vừa rồi Tử nhãn đã nếm một chút lửa màu xanh là vô danh chi hỏa hắn đã nhảy dựng lên, một lát sau vô danh chi hỏa đã vây chặt lấy hắn.
" Oanh"
Một tiếng nổ rung trời vang lên, cương thi nhất tộc cùng Ngân nhãn cương thi Hoàng đều ngồi không yên. Tiếng nổ xuất hiện trước trận pháp tiếng nổ vừa rồi chính là đòn tấn công của Ngân nhãn cương thi hoàng. Trông thấy có điều bất ổn nên Ngẫn nhãn quyết định ra tay để cứu Tử nhãn cương thi vương đang bị vây trong trận pháp.
Huống Nhật Minh kinh hãi khi đòn tấn công của hắn chỉ khiến trận pháp chỉ lắc lư một chút rồi ổn định lại ngay, trong khi đó Tử nhãn cương thi trong trận pháp rốt cuộc cũng không tiếp tục duy trì biến thân lần ba này. Sau khi trở lại trạng thái bình thường, chẳng lâu sau hắn nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, biến mất vô ảnh vô tung trong trận pháp.
Tu La đế quân cũng xuất hiện ngay bên ngoài trận pháp, nàng cùng Huống Nhật minh có hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau, tuy nhiên cũng có một điểm mà hai người không thể khác nhau đó chính là NGẠC NHIÊN. Từ ngày La Băng kế nhiệm Tu La đế quân đến nay, chưa có một Tử Nhãn cương thi nào bị tiêu diệt ngoại trừ lần trước một tử nhãn cương thi bị Ngộ Không đánh trọng thương và bị Ngân nhãn cứu đi thì đây là Tử nhãn cương thi đầu tiên chính thức bị tiêu diệt. Tính như vậy, cương thi nhất tộc coi như đã mất đi hai tử nhãn trong số tám tử nhãn cương thi vương.
" Bồng…."
Âm thanh vang dội khắp nơi, do không cứu được Tử nhãn trong trận của Hồng Quân nên Ngân nhãn quyết định đánh lén Cổ Bàn. Trung phẩm tiên giáp Cổ Bàn đang mặc trên người bị đánh nát bấy, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, cuối cùng lùi lại phía sau Tu la đế quân, trên miệng xuất hiện một sợi tơ máu, rõ ràng đã bị thương.
" Huống Nhật Minh, không lẽ cương thi hoàng giả các ngươi chỉ biết đứng sau đánh lén người khác thôi sao?" La Băng tiến lên quan sát thương thế của Cổ Bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Huống Nhật Minh nói.
Thương thế của Cổ Bàn thực ra cũng không có gì đáng lo ngại, mặc dù lực công kích của Ngân nhãn cương thi hoàng không cao, vì chỉ là sơ cấp trạng thái chiến đấu của Ngân nhãn nên thực ra đối với Cổ Bàn không có gì là nguy hiểm đến tính mạng.
" Hèn hạ tiểu nhân, xem kinh thiên tam côn của ta"
Ngân nhãn cương thi hoàng sau khi hiện thân, Ngộ Không phía sau rốt cuộc chịu không được thuấn chuyển vào trong chiến trường, một côn khí bá đạo bùng lên tách ra làm ba đạo côn khí xé không khí lao về ba điểm trên người của Ngân nhãn cương thi hoàng.
Ba đạo côn khí đi đến đâu xé nát không gian đến đó, không gian biến thành những mảnh vỡ, trong nháy mắt vây lấy Ngân nhãn vào giữa. Tại nơi của Ngân nhãn đang đứng bỗng phách ra ba tiếng nổ lớn, không gian xung quanh bị băng toái, vỡ vụn, hỗn loạn. Ngay cả Ma thức của Ma đế cấp bậc cũng không thể dò xét bên trong xảy ra chuyện gì.
Ngộ Không sắc mặt vui vẻ, cười còn không ra tiếng thì thân thể đột nhiên lùi về phía sau. Thân thể nắm được Tôn Ngộ Không chính là Hồng Quân và Cổ Bàn, chỉ trong nháy mắt cả bọn đã lùi ra xa hơn mười dặm. Tôn Ngộ KHông thân thể vừa ổn định đã thấy một đạo thân ảnh từ từ hiện ra, trên mặt xuất hiện một đạo hoa văn màu bạc nho nhỏ chính là Huống Nhật Minh, hai tay hắn nắm chặt chính là đã bước vào biến thân trạng thái chiến đấu lần hai.
" Huống Nhật Minh, La Băng hừ lạnh một tiếng, một đạo ngân quan từ trong tay bay ra nhằm thân ảnh Huống Nhật Minh xuyên qua.
" Tu La ma hoàng đạo quả nhiên lợi hại, một chiêu của ngươi tán đi các khí nguyên quả thật ta không dám đón đỡ" Sau lưng La Băng vang lên những tiếng chưởng phách, vừa rồi chỉ là những thân ảnh của Huống Nhật Minh, những thân ảnh đó chậm rãi biến mất, chiêu tán nguyên khí của La Băng căn bản là đánh vào thân ảnh của Huống Nhật Minh, không hề đánh trúng hắn.
" Người cương thi các ngươi ngoài có tốc độ để trốn chạy, còn có bản lĩnh gì mà hữu dụng? Ngươi là cương thi Hoàng giả cũng giống như bọn chúng, chỉ biết bỏ chạy chứ chẳng làm nên được trò trống gì"
Âm thanh của La Băng lạnh lùng không mang theo một sắc thái tình cảm nào, hai tay cấp động, tứ phía xung quanh tràn ngập ánh bạc của tán nguyên khí.
" Bùng, bùng, bùng…."
Lần này Huống Nhật Minh không thèm phân thân, mà là đón đỡ toàn bộ chiêu công kích của Tu la đế quân. Xung quanh trận chiến của La Băng và Huống Nhật Minh trong nháy mắt đã không còn ai, hai hoàng giả cao thủ giao thủ, không gian sẽ chấn động rất nhiều và không ổn định một chút nào nên cũng chẳng ai dại mà chui vào chỗ đó để xem đánh đấm. Âu Dương Phạm định tiến lên để trợ giúp cho Tu la đế quân nhưng cũng đành đứng ngoài khoảng không gian đó, không có cách gì vào được.
" Ha ha…tu la đế quân cuối cùng cũng chỉ như thế"
Huống Nhật Minh lên tiếng quát tháo khiến cho Âu Dương Phạm mấy người cả kinh, Chỉ có mấy người Hồng Quân là loáng thoáng nghe được bên trong hai người chỉ đang đấu khẩu nên chưa có gì nguy hiểm.
Trong không trung, không gian dần dần khôi phục, chỉ còn mỗi Tu La đế quân đang lăng không đứng, Ngân nhãn đã biến đi tự bao giờ. Thật lâu sau, Tu La đế quân hừ lạnh một tiếng rồi biến đi đâu không thấy nữa.
Trong một cuộc họp của Tu La ma giới, cửu đại gia tộc cùng các tướng soái cũng có mặt. Ánh mắt ai nấy đều nhìn về Hồng Quân bốn người với con mắt khẩn trương. Cổ Bàn, Hồng Quân, Ngộ Không trong lòng cũng dâng lên sự khẩn trương. Đặc biệt là Hồng Quân, tại chiến trường ngày hôm qua hắn đã khắc chế được tốc độ của Tử nhãn, không những thế còn giết được một người, khiến ai nấy trong lòng đều cảm thấy kinh sợ.
"" Bệ hạ, thuộc hạ có lời muốn nói, không biết…" Hữu lộ quân thống soái, bát cấp Ma đế Hồng Cương trong khi Tu la đế quân chưa nói gì liền đứng lên có ý kiến.
" Nói đi"
" Tạ ơn bệ hạ, thuộc hạ phụ trách hữu lộ quân, bị tử nhãn cương thi uy hiếp…thuộc hạ vô năng tạm thời không khắc chế được tốc độ của Tử nhãn cương thi, kinh xin bệ hạ mời Hồng tiên sinh tương trợ, thuộc hạ tin tưởng hữu lộ quân có thể công phá được phòng tuyến của cương thi nhất tộc, chiếm được lãnh địa của cương thi"
" Bệ hạ, thuộc hạ cũng có việc muốn nhờ". Tả lộ quân thống soái là Mộ Dung Văn vội vã bước lên một bước, quân tướng từ cao tới thấp đều nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Văn.
" Có Phải ngươi muốn Cổ Bàn trợ chiến cho quân trung của ngươi?" Tu La đế quân nhàn nhạt hỏi.
" Hồi bẩm bệ hạ quả nhiên là thế, hi vọng bệ hạ có thể ân chuẩn" Mộ Dung Văn mừng rỡ, Cổ Bàn hôm nay biểu hiện lực chiến đấu hết sức kinh người. Hắn từ ngày làm anh rể của Cổ Bàn còn không biết em rể mình lợi hại đến như vậy, mà giờ này bạn tốt của Cổ Bàn là Hồng Quân đã bị Hồng Cương cướp đi, giờ này tuyệt đối không thể buông tha cho Cổ Bàn được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
" Bệ hạ, Hồng Tiên sinh và Cổ tiên sinh vẫn đang còn trong quân trung lộ của chúng ta, hôm nay bọn họ giết được cương thi vương, ức binh sĩ đều nhìn thấy, ngài không thể để bọn họ rời đi được à nha." Âu Dương Phạm rốt cuộc ngồi không yên, không nói thêm lời nào, cũng không dễ dàng xuất đi hai người có thể giết chết được tử nhãn cương thi bị người khác đoạt mất.
" Hồng Quân, Cổ Bàn, các người có ý gì không? Các ngươi không phải là quân sĩ, chẳng biết có thể trợ lực giúp họ được không?" Tu la đế quân cũng không để ý đến sự lo lắng của các thống soái, hướng tới Hồng Quân cùng CỔ Bàn hỏi ý kiến bọn họ.
" Bệ Hạ, ta cho rằng ba huynh đệ chúng ta cùng Phượng Hi muội muội phải ở cùng một chỗ sẽ tốt hơn." Hồng Quân mỉm cười đứng dậy đáp, bọn họ không phải là người của Tu la ma giới, có thể thì ra tay tương trợ, ai dại gì mà đi bán mạng? Muốn tác ra khác gì bán đi cái mạng nhỏ của mình. Câu nói này khiến cả hội trường im lặng.