Hậu Tinh Thần Biến

Chương 463: Mật Thất Kinh Hồn

Hồng Quân cười nói:

"Mặc cho một vài Tử quân chiêu hàng nói, tinh vực này chính là lĩnh chủ của Tử Thần giới khai sáng mà thành, thực lực của hắn đã đạt tới Quy Thần hậu kỳ rồi, thậm chí là Hóa Thiên cảnh giới, nhưng bây giờ thực lực chân chính như thế nào, không cách nào biết được. Nếu như chúng ta có thể đạt tới loại cảnh giới này, đương nhiên cũng có thể khai sáng ra một cái tinh vực, khiến cho Tru Thần giới của chúng ta càng thêm lớn mạnh."

Cổ Bàn nói:

"Nếu như tên Tử thần lĩnh chủ này thật sự có thần thông như thế, vậy hắn muốn giết chết chúng ta cũng rất đơn giản, tại sao đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh?"

Huống Thiên Minh tiếp lời nói:

"Điều này rất đơn giản, bởi vì lĩnh chủ của Loạn Thần giới cũng như nhau đang kiềm chế hắn, nếu như hắn tùy tiện hướng về chúng ta tiến hành công kích, lĩnh chủ của Loạn Thần giới ắt phải đánh chiếm Tử Thần giới. Tru Thần giới của chúng ta bây giờ chỉ là cân bằng ở bên trong hai giới mà lại thiết lập thế cân đối mà thôi, bất luận một phương nào làm mất đi sự cân bằng thì tam giới ắt sẽ đại loạn!"

Hồng Quân gật đầu nói:

"Nói rất đúng, nhưng mà tình hình hiện tại đối với chúng ta lại rất có lợi, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất bắt tù binh càng nhiều hơn nữa làm binh sĩ để tăng cường thực lực của Tru Thần giới chúng ta."

Tôn Ngộ Không bĩu môi, nhìn Hồng Quân nói:

"Ta biết kế hoạch của ngươi là cái gì, chẳng qua trước hết, chúng ta phải tiếp tục tìm cách nâng cao cảnh giới."

Hồng Quân ha ha cười nói:

"Ngươi hiểu ta, Tôn Ngộ Không nói không sai, mục tiêu của ta không phải tinh hệ, mà là Tử Thần giới. Nghe đồn cao thủ của Tử Thần giới nhiều như mây, phần lớn là cao thủ có Hoàn Hư cảnh giới trở lên, cho nên chúng ta cần phải trong thời gian ngắn nhất tiến hành tu luyện lĩnh ngộ có hiệu quả nhất, để nâng cao cảnh giới của mình."

Cổ Bàn gật đầu nói:

"Ta đồng ý, tại vũ trụ này hạn chế phép tắc thật sự là quá lớn, ta nghĩ nếu như hướng Bàn Cổ phiên tiến hành nghiên cứu thêm một bước, mới có thể nâng cao năng lực của ta thêm lần nữa."

Huống Thiên Minh nói:

"Đúng thế, như vậy việc mở rộng phạm vi thì giao cho Hầu tử, chỉ có ở trong chiến đấu năng lực của hắn mới có thể tăng lên!"


Tôn Ngộ Không ha hả cười một tràng:

"Muốn cho ta ngồi bất động trong một ngày, có thể so với đại náo Thiên đình còn khó hơn, phương diện này thì cứ giao cho lão Tôn ta!"

"Tiểu Quân, tên này thì làm sao đây, phải giết nó ư?" Ánh mắt Huống Thiên Minh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ma thú Hung Thiên đang nằm trong đống hoang tàn.

Hồng Quân trầm tư trong chốc lát, nói:

"Lồng sắt kia không phải vẫn còn đó sao, trước hết mang nó giam vào bên trong đó, nếu như ta có thể sử dụng được, vậy đó chính là một thứ vũ khí công thành cực kỳ mạnh mẽ!"

Ba người còn lại mặc dù đều tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẫn có chút lo lắng trong lòng, dù sao ma thú kia nếu như khôi phục lại sức lực, ở đây e rằng chỉ có Hồng Quân mới có thể chế ngự được nó.

Sau khi, Hồng Quân đem những khải giáp cùng binh nhận của những binh sĩ đã chết của Loạn Thần giới lấy ra phân chia cho đại quân Tru Thần giới. Dù sao những khải giáp cùng binh nhận đều là Hỗn độn linh bảo sơ cấp, tại cường độ tấn công cùng phòng thủ nếu so với trang bị vũ khí chưa truyền vào vật chất Hỗn độn thì mạnh hơn nhiều.

Không qua bao lâu, Tru Thần giới đã bố trí phòng tuyến chặt chẽ ở toàn bộ Ma Long tinh. Hồng Quân, Cổ Bàn cùng với Huống Thiên Minh cũng đều ở trong Ma Long thành tiến nhập vào trong bế quan tu luyện, mục tiêu chủ yếu của Hồng Quân vẫn là đột phá bất diệt phách thể, Huống Thiên Minh thì cần phải tiến hành lĩnh ngộ vật chất Hỗn độn, để đạt được cảnh giới cao lên, làm sao cho Thiên đạo chi nhận phóng thích được năng lương lớn hơn, còn như Cổ Bàn thì đem trọng điểm phóng thích ở bên trong thế giới hắc động Bàn Cổ phiên, cổ lực lượng kỳ lạ kia đối với hắn vẫn còn sản sinh ra một loại tác dụng bài xích nào đó, nhưng Cổ Bàn đã chuẩn bị tốt việc nghiên cứu không gian thần bí này.

Ngoại trừ, Tôn Ngộ Không một trong tứ đại thống lĩnh hướng đến các tinh cầu chung quanh không ngừng tiến hành công kích, bởi vì nơi này đã là phạm vi của Loạn Thần giới, cho nên số lượng trú binh rất nhiều, điều này ngược lại tạo điều kiện rất tốt cho hắn, có thể nâng cao kinh nghiệm thực chiến lên cực hạn, cùng với trong chiến đấu lĩnh ngộ điều huyền bí của vô thượng chiến ý.

Thời gian lặng lẽ trôi qua được một ngàn năm, tuy nhiên trong mắt mọi người, một ngàn năm này chẳng qua là chỉ trong nháy mắt, căn bản là không có gì đáng để lưu luyến.

Tại Tà Thần vũ trụ Tần Vũ đang ở bên trong Thất Tuyệt tinh hệ, tình hình chiến tranh đã phát sinh biến đổi hoàn toàn. Từ sau khi Tần Vũ chiếm lĩnh Minh Huyễn thành, thế công của Tà Thần giới cũng đã hoàn toàn phát động, hai đại thống lĩnh Hiên Tuấn Khanh và Uông Hi Thiên chỉ huy bảy vạn đại quân của Tà Thần giới ở trong một ngàn năm thu phục gần một phần năm khu vực của Thất Tuyệt tinh hệ, mà Dương Thiên Hành dẫn đầu binh đội dưới quyền chỉ huy của Tiểu công chúa Tử Băng Linh công chiếm được vài khỏa chủ tinh cùng phạm vi hai ức dặm gần quanh vùng.

Bây giờ phạm vi lĩnh vực bị Chiến Thần giới chiếm đóng đã không ngừng thu hẹp lại, tin rằng thời gian không bao lâu nữa, Chiến Thần giới sẽ rút quân hoàn toàn ra khỏi Tà Thần giới.

Đồng ý là thắng trận tuy nhiều, nhưng cũng không tránh khỏi có lúc phải thua trận, trong một ngàn năm Tà Thần giới cũng tổn thất hơn mười vạn binh lực. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Lại nói Vũ Văn Thác là một người nhát gan như thỏ, nhiều năm như vậy mà số lần tham gia chiến tranh cực kỳ ít, phần lớn đều ở bên trong mật thất cùng với Tần Vũ tiến hành tu luyện. Trải qua thời gian một ngàn năm đối với việc lĩnh ngộ kinh văn trên vách tường, cảnh giới của hắn cũng từ Đại Huyền trung kỳ tăng lên tới Thiên Mang sơ kỳ, cũng không biết có phải là hắn không sợ chết hay không, mà phương diện diễn hóa nguyên lực sinh mệnh tu vi càng tăng cao, bây giờ đã có năng lực chữa trị cho những binh sĩ bị thương trên phạm vi rộng lớn hơn.

Còn như Tần Vũ, cảnh giới tăng lên cũng là làm cho người khác trố mắt mà nhìn, lĩnh hội được từ trên những văn tự đồ đằng của cảnh giới Tà Thần, khiến cho ông ở chỗ diễn hóa Hỗn Độn cùng với lĩnh hội nguyên tố tăng lên thật lớn. Cảnh giới hiện tại đã đạt tới Hoàn Hư sơ kỳ, cũng mơ hồ cảm giác được cái gọi là lực lượng cường đại của cấm thuật.


Văn tự trên ma bàn này khắc dấu chính là cấm thuật mà Tà Thần Tử Dạ Thương Long năm đó đã lĩnh hội, nhưng đối với báu vật này, ông cùng với Vũ Văn Thác cũng không có bất cứ hứng thú gì. Nếu như tự mình đủ khả năng sáng tạo ra cấm thuật, đó mới là cảnh giới tối cao, với năng lực hiện tại của Tần Vũ quả thật có thể từ trong sáu đại phép tắc diễn hóa ra lực lượng của cấm thuật, nhưng so với Tử Dạ Thương Long, thật ra về phương diện lực lượng vẫn còn có chênh lệch không thể so sánh.

Ngoại trừ sáu đại pháp tắc, Tần Vũ từ trong vật chất Hỗn độn cảm ngộ được nguyên lực sinh mệnh, cái mới phát hiện này gọi là pháp tắc địa nguyên tố, nhưng đơn giản chỉ là nguyên lực sinh mệnh biểu hiện ra còn có chút trống rỗng, bây giờ Tần Vũ hãy còn chưa thể lĩnh ngộ được, pháp tắc địa nguyên tố này đến tột cùng ẩn chứa bí ẩn nào, với lại pháp tắc thiên nguyên tố lại càng không cách nào nghiên cứu ra, chỉ có điều Tần Vũ có cảm giác một khi đã lĩnh ngộ hoàn toàn tám pháp tắc nguyên tố nhất định sẽ có năng lực của Chưởng Khống Giả.

Một ngày kia, trong mật thất tràn ngập vật chất Hỗn độn đột nhiên sinh ra biến hóa rất lớn, sau khi vật chất Hỗn độn bành trướng dữ dội rồi lại thu rút trở lại, vật chất Hỗn độn dầy đặc dường như bị một cổ chú lực vô hình mà như là khống chế trong tay đang chuyển động rất nhanh bên trong hình thành một dòng xoáy sụp lún.

Mà chính giữa vòng xoáy, không ngờ lại là Tần Vũ, thần sắc của ông rất bình tĩnh, trên nét mặt anh tuấn lộ ra thần sắc vô cùng tự nhiên. Nhưng chỉ phút chốc sau đó, lông mày của ông hơi nhíu lại, dường như đã nhận ra một tia khác thường, toàn bộ thân thể đều run nhè nhẹ.

Vũ Văn Thác cũng cùng ở bên trong mật thất liền cảm giác được vật chất Hỗn độn chuyển động rất nhanh tản phát ra một cổ khí tức hủy diệt, lập tức từ trong nhập định bừng tỉnh lại, nhìn tới vòng xoáy sụp lún này, hai mắt trợn trừng, run run giọng nói:

"Tần... Tần Vũ huynh đệ, ngươi... Ngươi làm sao vậy?"

Vòng xoáy Hỗn độn này còn đang xoay tròn rất nhanh, giống như toàn bộ đều ở nằm trong tay của Tần Vũ. Chỉ có đều quái lạ chính là bên trong vật chất màu xám kết dính dày đặc, bỗng nhiên diễn hóa ra hai khí thể màu đen trắng, quấn lấy nhau cùng một chỗ, hình thành một vòng xoáy thật lớn đen trắng đan xen vào nhau.

Vũ Văn Thác có thể cảm giác được, bạch khí kia ẩn chứa khí tức sinh mạng cực kỳ mạnh mẽ, mà hắc khí lại phát ra khí tức hủy diệt vô cùng hung mãnh. Vòng xoáy hắc bạch to lớn này, hiển nhiên chính là Lục Đạo Luân Hồi ở trong đan điền của Tần Vũ mà Vũ Văn Thác lại hoàn toàn không biết. Trước mắt, dường như vật chất Hỗn độn trong phút chốc bị biến chất, một lần nữa biến thành Lục đạo Luân Hồi.

Nhưng mà Vũ Văn Thác nhìn ra, chuyển động của Lục đạo Luân Hồi mặc dù cực kỳ nhanh chóng, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ ngưng đọng, khí thể hắc bạch ở trong vòng xoáy đã hoàn toàn rối loạn, chính giữa Lục đạo Luân Hồi cũng sụp đổ xuống, Tần Vũ cứ như thế ngồi trong lổ hổng, thần sắc ngưng trọng.

Tóm lại, Lục đạo Luân Hồi hiện tại cùng với Lục đạo Luân Hồi ban đầu của Tần Vũ đã hoàn toàn không giống nhau.

Vũ Văn Thác nhìn Tần Vũ đang trấn giữ ở giữa Lục Đạo Luân Hồi, cố gắng muốn đánh thức hắn, nhưng Tần Vũ dường như bị cuốn trong giấc mộng, mi tâm rung rung, mà trước sau không cách gì lay chuyển tỉnh dậy.

"Chẳng lẽ... đây chính là cổ lực lượng thần bí trong cơ thể của hắn?" Vũ Văn Thác thầm nghĩ, Lục Đạo Luân Hồi cho hắn cảm giác cũng chỉ có hai chữ hủy diệt.

"Chẳng qua, hắn dường như không có biện pháp khống chế cổ lực lượng này, đây là chuyện gì xảy ra?"

Vũ Văn Thác cũng phát hiện bên trong Lục đạo Luân Hồi khó mà kêu gọi ngừng lại, chẳng qua cũng không đợi hắn suy nghĩ tường tận, ở trong Lục đạo Luân Hồi đột nhiên phát ra một tiếng sấm vang âm thanh vang động, toàn cả mật thất đều bị rung chuyển, lay động mãnh liệt.

"Đây...!"

Trước mắt một màn kia, khiến cho Vũ Văn Thác vô cùng khiếp sợ, bỗng chốc Lục Đạo Luân Hồi rung động kịch liệt, chuyển động cực nhanh bất chợt dừng lại, lấy Tần Vũ ở giữa, từng đạo từng đạo vết nứt sâu dần dần xuất hiện ở mặt ngoài của vòng xoáy, vẫn không ngừng kéo dài ra.

Toàn bộ bên trong mật thất, phát ra một tiếng vang rạn nứt làm cho trong lòng người khác kinh sợ, dường như có lực lượng nào đó giống như đang chia cắt Lục đạo Luân Hồi.

Khi vết nứt lan tràn đến toàn bộ mặt ngoài của vòng xoáy nhìn vào nó mà phát hoảng, Lục đạo Luân Hồi dường như trong phút chốc cũng hoàn toàn tan vỡ, một tiếng nổ ầm vang biến thành một cổ vật chất Hỗn Độn màu xám dầy đặc, tràn ngập cả mật thất.

"Tan biến rồi... Không xong?!" Nguyên Vũ Văn Thác cho rằng Lục đạo Luân Hồi tan biến đột nhiên trong lòng cả kinh, hắn cảm giác được một cổ lực lượng diễn sinh ở trong vật chất Hỗn độn, ngưng thần nhìn lại phát hiện một quang ảnh kỳ quái bao phủ lên toàn thân của Tần Vũ.

Quang ảnh như ẩn như hiện, nhìn qua dường như trơn nhẵn, mà lại có đường nét cực kỳ rõ ràng. Chẳng qua lúc này bởi vì vật chất Hỗn độn quá đậm đặc, Vũ Văn Thác cũng không cách nào nhìn rõ nét lắm.