Hậu Tinh Thần Biến

Chương 416: Nha đầu

Hồng Quân thản nhiên nói:

"Vốn ta nghĩ sử dụng Hỗn độn khí để tiến hành tái tạo lại thân thể lần nữa, mục đích để tiến thêm một bước hiểu biết về vật chất kỳ dị này, nhưng vẫn thất bại, nó chỉ có thể bám vào mặt ngoài cơ thể của ta, làm cho ta chỉ có thể hình thành một loại trạng thái "bá thể", mà không thể đạt tới "chủ thể bất diệt" thực sự."

"Bá thể... Có ý nghĩa gì?" Huống Thiên Minh đối với việc tái tạo lại thân thể của Hồng Quân không hiểu chút nào.

Hồng Quân giải thích:

"Những vật chất hỗn độn này có một lực lượng ngăn cách cực kỳ cường đại, nhưng ta cảm giác được tại trong phiến không gian hỗn độn kia nhất định có cảnh giới rất cao mà ta cần phải theo đuổi, hơn nữa ta phát hiện ra nếu đem thân thể cải tạo thành "chủ thể bất diệt", không chỉ có được thân thể bất diệt vĩnh hằng, mà hẳn là còn có thể tiến vào được bên trong hỗn độn. Đương nhiên... cái tên gọi "bá thể" là tự ta đặt ra mà thôi."

Năm đó Hồng Quân đã từng chết một lần, hơn nữa thân thể cũng là từ vật chất vô danh cấu tạo thành, khó trách hắn có suy nghĩ như thế.

Cổ Bàn nhìn nhìn lỗ hổng hỗn độn kia đã được Hồng Quân phong tỏa, lại nhìn chính Bàn Cổ phiên trong tay mình, thở dài nói:

"Vật chất hỗn độn có đặc tính cực kỳ huyền diệu, chỉ sợ ngay cả Tần tiền bối cũng không thể nhìn thấu. Mà Bàn Cổ phiên của ta tuy rằng có thể phá vỡ hỗn độn, nhưng lại chống đỡ không được bao lâu."

Hồng Quân gật gật đầu:

"Với năng lực của ta hiện tại chỉ có thể duy trì trạng thái bá thể được thời gian không đến một nén nhang, tưởng muốn tiến vào không gian hỗn độn, vậy thì nhất định phải cần một đoạn thời gian bế quan để tìm hiểu mới có thể tiến hành được."

Tôn Ngộ Không nhíu nhíu mày, bực tức nói:

"Như thế nào mới vừa ra lại muốn bế quan, mấy huynh đệ chúng ta còn chưa có tụ tập đủ mà."

Hồng Quân cười hắc hắc:

"Vậy thì cũng không vội... Tiểu Cổ, phụ thân bế quan thời gian bao lâu rồi?" Cổ Bàn tâm cơ chuyển động, lập tức mắt sáng lên, nói:

"Đã được hơn chín trăm năm rồi."

"Thật tốt quá, không bao lâu nữa phụ thân sẽ xuất quan, ông nhất định biết được huyền bí của hỗn độn, chúng ta cứ ở tại Hồng Mông không gian chờ ông đi."

Hồng Quân thần sắc tuy rằng rất thoải mái, nhưng mọi người vì sự gan dạ và hiểu biết của hắn lại cảm thấy rất kinh sợ, nếu như hỗn độn không thể ngưng kết lại thân thể, như vậy hắn sẽ bị nguyên thần câu diệt, ngay cả chân linh cũng có thể bị cuốn vào hỗn độn, thậm chí cho dù Tần Vũ xuất quan cũng không thể làm sống lại được. Nhưng Hồng Quân hình như tại trong mơ hồ đã nắm trong tay mệnh vận của mình, nhận định chính mình sẽ không chết trong hoàn cảnh ấy vì thế mới có hành động bất chấp không lo lắng như vậy.

Sau khi phong bế không gian hỗn độn, vật chất hỗn độn còn sót lại cơ hồ đều bị Hồng Quân thu lấy, toàn bộ Hồng Mông không gian cũng ổn định trở lại, mà trên Hồng Mông bảng tên của Hồng Quân gần như sắp biến mất lại dần dần hiện rõ lên.


Nhưng hành động của Hồng Quân lần này, làm cho nhận thức của đám Huống Thiên Minh đối với cảnh giới của mình cũng có tiến thêm một bước, vô luận là không gian của Thiên đạo chi nhận sáng tạo ra, hay là Bàn Cổ phiên của Cổ Bàn, đều có thể nối tiếp vào một phần của không gian hỗn độn, dường như lúc này mơ hồ đã có dấu hiệu báo trước một cái cảnh giới mới đang chờ đợi bọn họ.

Có điều để chờ đón Tần Vũ xuất quan, đám người Hồng Quân cũng đều vứt bỏ ý niệm tiếp tục bế quan trong đầu, mà thời gian cũng rất nhanh trôi qua, đối với bọn họ ngàn năm vạn năm cũng chẳng qua là thoáng một cái trong nháy mắt mà thôi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, từ khi Tần Vũ nhập quan đã trọn một ngàn năm...

Trong Tử Huyền phủ, truyền ra từng tràng tiếng cười thanh thót giòn tan như tiếng chuông ngân, chen lẫn như tiếng hót ca ríu rít của chim hoàng oanh:

"Cha già, người bắt không được ta đâu."

Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp, thân mặc hồng y, trên gương mặt phấn hồng còn mang theo vài phần ngây thơ trong sáng, cười hì hì nhìn Tần Tư từ xa xa đang chạy ào đến, trong nháy mắt, đã biến mất bên trong mấy hiên lầu.

"Nha đầu, ngươi chạy đi đâu rồi? Mau trở lại!" Tần Tư sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển chạy theo ở phía sau, vỗ vỗ trán vẻ thống khổ: "Cái này không xong rồi, tìm không thấy nha đầu, Nghiên nhi lại được thể rầy la ta nữa đây."

Nha đầu mà Tần Tư nói tới đúng là cô gái mặc hồng y kia, cũng là con gái của hắn và Băng Nghiên.

Tiểu nha đầu này trời sinh vốn tinh ranh lanh lợi, không ít lần gây phiền toái cho Tần Tư và Băng Nghiên, cả ngày không thấy mặt mũi đâu, nếu không phải cùng Tôn Ngộ Không đi ăn trộm rượu, thì cũng chạy đến chỗ Huống Thiên Minh kêu gào phải dẫn đi hạ giới du ngoạn, chứa trong cái đầu nhỏ đó đều là những mưu đồ tinh ranh quỷ quái. Chỉ có điều mọi người thấy trên gương mặt ngây thơ của tiểu nha đầu kia lộ ra bộ dáng đáng thương thế ấy thì lại không nỡ lòng nào từ chối, thế cho nên hiện giờ toàn cả Tử Huyền phủ thì cô nàng là số một.

Chẳng qua, khiến cho Tần Tư nhức cả đầu chính là tiểu nha đầu tuy rằng tư chất cao vượt trội, nhưng lại không thích tu luyện, lòng dạ chỉ một mực ca hát chơi đùa, ngay cả Băng Nghiên đối với cô nàng cũng không có cách nào. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Hôm nay, nàng lại lén lút rời khỏi Tử Huyền phủ không biết đi đâu, mà từ khi Tần Tư vì Thiên đạo chi nhận bị phế bỏ tu vi đi, cả ngày nghiên cứu trận đạo, tu luyện bản thân mình lại bị giảm thấp xuống, ngay cả nếu như có gặp được tưởng muốn bắt giữ nha đầu này lại cũng khó, chớ nói chi đến việc dạy dỗ.

Lần này cũng vậy, Tần Tư đã tìm khắp cả Tử Huyền phủ, nhưng không phát hiện ra tung tích của cô nàng, cuối cùng đành chịu thở dài, trong lòng thầm suy đoán phỏng chừng hôm nay lại qua đêm ở chỗ mẫu thân Khương Lập.

Đợi đến lúc Tần Tư vừa rời đi tiểu nha đầu kia hiện ra ở giữa không trung cười hì hì, trong tay cầm một cái vòng bằng đồng, trên bàn tay nhỏ bé trắng noản quay tròn phát ra tiếng kêu vù vù.

"Hắc hắc, cha già, xin lỗi người." Cặp mắt to linh lợi hơi chớp chớp, xoay mình rời khỏi Tử Huyền phủ.

Tiểu nha đầu bay lòng vòng trên không trung không mục đích, lẩm bẩm nói:

"Đi đâu đây, tân thần giới không có hứng thú, ở chỗ Hồng Mông gia gia ngoài chơi cờ ra cũng không có gì hay để chơi đùa... Thật nhàm chán a, hay là đi "Miêu nhi tinh" của bổn cô nương tìm Hô Lỗ đi."

Cái gọi là Miêu nhi tinh, chính là tiểu nha đầu ở trong Hồng Mông không gian phát hiện ra một tinh cầu nhỏ hình dáng kỳ quái, trên đó ngoại trừ "Hô Lỗ" ra thì không có bất cứ sinh vật gì, hơn nữa diện tích rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng Tử Huyền phủ, nhưng tinh cầu có hình dạng lại cực kỳ đặc biệt, trông giống như một con mèo con đang nằm, cho nên tiểu nha đầu mới đặt tên là Miêu nhi tinh, từ đó nơi này cũng đã trở thành một cái căn cứ bí mật của nàng.


Trên Miêu nhi tinh, mặt đất khô cằn phủ đầy cát bụi, vài bụi cây màu nâu dựa vào sinh mệnh lực sẳn có từ trước mà ương ngạnh sinh trưởng, toàn bộ tinh cầu nhìn qua có vài phần hoang vắng. Tiểu nha đầu đi đến trước một tảng đá lớn, ở dưới đáy lấy ra thực nhiều "bảo bối" tự cất giấu. Những món đồ chơi này đều là từ dưới hạ giới mang lên, đủ mọi thứ kỳ quặc, tiểu nha đầu thường thường ở tại nơi này vui đùa cho hết thời gian.

"Hô Lỗ!"

Nha đầu hét to một tiếng, chỉ thấy một con ma thú hình dáng giống như con chó nhỏ hưng phấn chạy tới, miệng luôn kêu "hô lỗ hô lỗ". Con chó nhỏ đó cực kỳ đáng yêu, béo trùng trục thật giống như một quả cầu thịt, toàn thân lông dài rậm trắng phau như tuyết, trong hai con mắt sáng ngời mỗi bên có một cái chấm đỏ.

Con ma thú hình chó này chính là vào lần đầu tiên nha đầu tới Miêu nhi tinh gặp được, nhưng làm cho nha đầu ngạc nhiên chính là trong cơ thể nó cũng không có kim đan, mà là ngưng tụ trong đó là một cổ vật chất không biết tên gọi là gì, có điều nha đầu cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, miễn là có thể cùng vui đùa với cô nàng, hết thảy đều vứt bỏ không cần bận tâm suy nghĩ.

"Hô Lỗ ngoan ngoãn, rất lâu rồi cũng không tới gặp ngươi." Nha đầu bế nó lên, Hô Lỗ xem ra cũng vô cùng thân thiết, le chiếc lưỡi dài liếm liếm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu.

"Cha già mẹ già cả ngày đều ép ta phải tu luyện, buồn muốn chết, chỉ có Hô Lỗ là tốt nhất, ngươi cũng không thể rời khỏi ta mà."

Con chó nhỏ kia linh tính cực cao, tựa hồ nghe hiểu được ngôn ngữ loài người, không ngừng gật gật đầu. Nha đầu ha hả cười, cùng nó bắt đầu chơi đùa các món đồ chơi, nhưng bày ra chỉ trong chốc lát, các thứ này cũng khó mà tạo ra hứng thú cho cô bé, chốc lát đã chán nản vứt qua một bên, chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực.

Hô Lỗ giống như biết được tâm tư của nha đầu, cúi đầu gù gù vài tiếng, sau đó cắn ống tay áo của nha đầu kéo đi.

Nha đầu khẽ nhíu mày:

"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu đây?" Hô Lỗ lè lè lưỡi, vẫn như trước cắn ống tay áo của nàng.

"Ngươi không phải đã phát hiện ra thứ gì hay để vui đùa rồi chứ, vậy mau dẫn bổn cô nương đi!" Nha đầu mắt sáng rực, theo sau Hô Lỗ bay ra khỏi Miêu nhi tinh.

Tiểu nha đầu này tuy rằng thường ngày lười biếng không thích tu luyện, nhưng tư chất vượt trội hơn người cũng làm cho nàng đạt tới cảnh giới huyền tiên, chỉ có điều nếu nói đến vấn đề lĩnh ngộ Không Gian pháp tắc, thì vẫn còn cách rất xa, cho nên chỉ có thể dựa vào phi hành.

Qua hồi lâu, Hô Lỗ mới dừng lại tại một nơi trong hư không, toàn bộ bên trong không gian trống rỗng, cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn ánh mắt của nha đầu.

Nha đầu nhìn chung quanh hồi lâu, hơi bực tức dẩu môi, xách bổng Hô Lỗ lên, nói:

"Hô Lỗ, ngươi dám gạt ta, nơi này có cái gì hay để vui đùa đâu?!" Hô Lỗ không cam chịu lắc lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ khẩn cầu, nha đầu bực bội hừ một tiếng thả nó xuống.

Hô Lỗ không để ý đến nha đầu, mà hướng tới chỗ sâu trong hư không hớn hở kêu to. Lúc này lại làm cho nha đầu chú ý chạy tới gần, giờ mới bất ngờ phát hiện ở sâu trong hư không đó có tầng tầng lớp lớp gợn sóng thật lớn cuồn cuộn dâng lên theo quy trình, đồng thời truyền đến từng tràng tiếng ầm ầm vang động.

"Đây là cái gì vậy?"

Nha đầu theo sau Hô Lỗ tiến về phía trước cách trung tâm gợn sóng chừng trăm mét, lại phát hiện một cái dòng xoáy cỡ nắm tay đang không ngừng xoay tròn, khí thể hai màu đen trắng đan xen nhau, dường như cùng lún vào trong hư không, cực kỳ huyền diệu.

Nha đầu cắn cắn môi, nhìn Hô Lỗ không ngừng gào to, cuối cùng không kiềm được tính tò mò, nhẹ nhàng lấy ngón tay chạm chạm vào dòng xoáy trắng đen đó. Nhưng cái này không đụng tới thì thôi, chỉ đụng nhẹ dòng xoáy kia thoáng rung động một chút, rồi bất thình lình toàn cả hư không đều tiếp theo đó chấn động kịch liệt hẳn lên, chỉ thấy từ dòng xoáy làm trung tâm, phạm vi trăm mét bề mặt hư không chỉ trong nháy mắt hoàn toàn nứt toát ra, một cái khe hư không thật lớn tức thì hiện ra trước mặt nha đầu.

Hô Lỗ đứng trước mặt nha đầu kinh động lớn tiếng gào thét, nha đầu tựa hồ cũng bị một màn trước mắt này dọa cho hoảng sợ, vội vàng vung chiếc vòng đồng lên, chiếc vòng đồng đó bỗng chốc lớn rộng lên, đem một người một chó bao phủ vào trong đó.

"Là ai đang tác quái, mau ra đây cho bổn cô nương!" Nha đầu mắt hạnh tròn xoe, nhưng tại hư không vỡ nát trước mặt này lại càng cảm thấy mình nhỏ bé làm sao.

Sau khoảnh khắc, hư không vỡ vụn dường như đã được một lực hấp dẫn thật lớn, mãnh liệt hút vào trong cái khe nứt, đợi đến khi hết thảy đều gió êm sóng lặng, một dáng người cao lớn đã xuất hiện ở trước mặt nàng.

"Ngươi khỏe a..."