Tôn Ngộ Không trên mặt chứa đầy vẻ tức giận xen lẫn bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
"Nợ cũ trước kia ta có thể không tính với các ngươi, nhưng lúc này, nếu Y Thần trên người thiếu một cộng lông, ta hướng lên Thiên xin thề, cùng các ngươi không chết không thôi!"
Nói xong, hắn quay đầu liếc nhìn Tần Vũ, trong lòng thầm nghĩ, Tần bá phụ ở kiếp trước chính là Thiên của Tần Mông không gian, xem ra, tu vi ở kiếp nầy so với kiếp trước tuy rằng cũng không kém cỏi, nhưng dù sao Chưởng khống giả cũng không thể từ trong lời nói liền quyết định tính mệnh cùng vận mệnh của con người.
Trong đầu, thanh âm của Tần Vũ bỗng nhiên truyền đến, làm cho Tôn Ngộ Không trong lòng đang so sánh kiếp trước với kiếp nầy của Tần Vũ giật mình hinh hãi:
"Ngộ Không, dùng lời nói lôi kéo sự chú ý của bọn chúng, Sương nhi đã đi cứu nữ tử kia rồi!"
Tôn Ngộ Không vừa mừng vừa sợ, thu lại ánh mắt đang láo liêng nhìn thẳng vào Hồng Quân đứng bên Tần Vũ, lập tức hiểu ra, Hồng Quân vậy mà lại diễn kịch một màn "Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương" * (kế dương đông kích tây), dùng linh khí mô phỏng thành thân thể chính mình, còn Hồng Quân thực sự đã lặng lẽ ẩn giấu tung tích đi tới trên tường thành.
Nghĩ đến Hồng Quân lập tức có thể cứu Y Thần trở về, Tôn Ngộ Không trong lòng liền nhẹ hẳn đi, nguyên thần vốn đã dung hợp lại dung hợp lần nữa, ngay tức thì cảnh giới tăng lên một bậc.
"Điều kiện này quá mức hà khắc, các ngươi bàn bạc lại một chút đi!"
Giọng nói của Tôn Ngộ Không rõ ràng đã xuống nước, nhưng không hề đem nỗi vui mừng trong lòng bộc lộ ra ngoài, vẫn như trước lộ ra vẻ phẫn nộ.
Lăng Thanh Vân vốn cũng không có ý định thu phục Tôn Ngộ Không, đem chiêu bài Bạch Y Thần ra, đồng thời đưa ra điều kiện chẳng qua là để kéo dài thời gian, hắn không ngờ đến cấm chế chính mình tự tay bố trí vậy mà ngay cả Tôn Ngộ Không cũng ngăn chặn không được, càng không nói đến đứng phía sau hắn còn mấy cao thủ tu vi cao thâm khôn lường.
Lúc này, hắn thầm nghĩ dùng lời nói, dùng Bạch Y Thần ngăn chặn bọn người Tôn Ngộ Không ở ngoài thành, kéo dài thời gian, chờ đến khi sư phụ Tát Hải đến nơi sau đó hãy tính, nếu không một khi để cho bọn họ tiến vào được trong Tu La thành, vậy há chẳng phải chính mình trở thành ba ba trong vại, đâu còn lối thoát.
Nghe giọng Tôn Ngộ Không đã xuống nước, Lăng Thanh Vân và Thượng Phổ nhìn nhau cười, trong lòng thầm nghĩ, Tôn Thiên vậy mà lại coi trọng nữ tử này như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Làm bộ như đang suy nghĩ, Lăng Thanh Vân cúi đầu, cả nửa ngày mới ngẩng đầu lên, thản nhiên hướng Tôn Ngộ Không nói:
"Không quy hàng ta cũng được, nhưng là nếu ta đem nữ tử này giao vào tay ngươi, ai biết được sau này ngươi có đến tìm ta tính sổ nữa hay không? Càng huống chi..."
Hắn trầm mặc một chút, đột nhiên nhìn Bạch Y Thần, thầm cười nhạo:
"Một đại mỹ nhân thế này, ta nhìn thấy còn thương, há có đạo lý nào giao không cho ngươi, đổi lấy một thân tu vi của ngươi không tính là quá đáng chứ?"
Vừa mới dứt lời, Lăng Thanh Vân đắc ý nhìn phía Tôn Ngộ Không, vốn nghĩ đến sắc mặt hắn sẽ càng thêm khó xem một chút, lại không ngờ tới đột nhiên nhận thấy trên mặt Tôn Ngộ Không cũng lộ ra một nụ cười châm biếm giống như mình, không chỉ riêng hắn, mà ngay cả tên nam tử tóc vàng anh tuấn kia đứng bên cạnh cùng giống như hắn chỉ có một đôi cánh, trên mặt cũng lộ ra thần sắc cười nhạo, tâm niệm xoay chuyển, đột nhiên nghĩ thấy một chuyện không đúng, phía sau Tôn Thiên tên nam tử thanh niên giết chết phụ thân kia thần sắc làm sao ngây ngốc như thế?
Phía sau tóc gáy dựng ngược lên, một cảm giác nguy hiểm không hiểu từ đâu xuất hiện trong đầu, Lăng Thanh Vân hét lớn một tiếng, bàn tay đặt trên đan điền Bạch Y Thần đột nhiên phát ra kình khí, muốn nhân cơ hội phế bỏ tu vi của Bạch Y Thần.
Thượng Phổ cũng đã nhận ra điều không ổn, cũng hét lớn một tiếng, bàn tay cũng lập tức đánh úp về phía thiên linh đại huyệt của Bạch Y Thần, hai người đồng thời ra tay, tức thì Bạch Y Thần lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Một điểm ánh sáng đột nhiên xuất hiện tại trước người Bạch Y Thần, phảng phất giống như tiếng nổ mạnh, đột nhiên mở rộng ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ lên toàn thân Bạch Y Thần, đồng thời, thân ảnh Hồng Quân vô thanh vô tức xuất hiện, hai đạo kình khí phân biệt đánh úp về phía Lăng Thanh Vân và Thượng Phổ, mà thân ảnh thì đột nhiên lao vào nắm lấy Bạch Y Thần, tức thì bay xuống tường thành. Bên ngoài tường thành Huống Thiên Minh cùng Tôn Ngộ Không cùng lúc nhích động, hai đạo thân ảnh trong phút chốc đã xuất hiện sát bên tường thành, cấm chế kia vốn được Lăng Thanh Vân tự xưng là cường đại tột cùng với thân ảnh hai người xuyên qua giống như là tờ giấy dán hồ, lập tức trong chớp mắt liền hóa thành khói bụi tung bay, biến thành không khí. Thì ra là vừa rồi Tôn Ngộ Không rốt cục chưa dùng hết toàn lực.
Phanh! Phanh! Hai tiếng kình khí va chạm truyền khắp tường thành, những binh sĩ Tu La tộc hộ thành đó đến giờ phút này mới có phản ứng lại, đều rối rít thét gào phóng vọt tới. Thế nhưng, chậm rồi, chỉ thấy thân hình Thượng Phổ thổ huyết bắn ngược đi, xa xa rơi xuống chỗ nào đó trong thành, còn Lăng Thanh Vân thì khá hơn chút đỉnh, tu vi hắn tương đối cao thâm cũng không có hộc máu, nhưng sắc mặt tức thì chuyển thành trắng bệch một màu, hai chân dán xuống đất, bị một quyền của Hồng Quân thân thể bị đẩy lùi lại, mặt đường đá xanh cứng rắn bị hắn vạch ra hai đường rãnh vừa sâu vừa dài.
"Giết bọn chúng cho ta!"
Thân mình vừa mới đứng vững lại, Lăng Thanh Vân đã xanh mặt hét lớn lên, trong ngực đột nhiên cảm thấy khó chịu, chợt há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thảm hại đến cùng cực rút vũ khí ra, định hướng Hồng Quân công tới.
Nghe lời phân phó của hắn, bốn gã tướng lãnh bốn cánh cùng với gần trăm tên binh sĩ Tu La tộc điên cuồng phóng tới chỗ Hồng Quân đánh tới, nhất thời bóng người chập chùng, sát khí bức người.
Mà lúc này, Tôn Ngộ Không đã ôm Bạch Y Thần vào trong lòng, cảm nhận trong cơ thể thân thể mềm mại ấm áp và ánh mắt cháy bỏng nhìn như muốn đốt cháy gương mặt xinh đẹp kia, trong lòng hắn tưởng như một lò lửa nóng rực, rất là cao hứng.
Huống Thiên Minh tại không trung xoay mình một cái, đã rơi xuống bên người Lăng Thanh Vân, mái tóc vàng tung bay, một quyền mãnh lệt nhằm đánh vào đan điền hắn.
Lăng Thanh Vân điên cuồng hét lên một tiếng, gắng gượng kiềm chế nỗi hoảng sợ và căm phẫn trong lòng, vận dụng hết lực lượng toàn thân, đem lực lượng ấy dồn vào trường đao trong tay, giống như liều mạng hướng vào quyền đầu của Huống Thiên Minh chém tới.
Oanh! Tiếng vang đinh tai nhức óc truyền vào trong tai mọi người, thân thể cao lớn của Huống Thiên Minh đứng sừng sững trên tường thành, phảng phất như không có ra tay đánh người, khoanh tay mỉm cười nhìn Hồng Quân, chỉ thấy Lăng Thanh Vân kia phảng phất giống như một tảng đá bị người ném đi, mạnh mẽ đập vào tường thành, một cái lỗ hình người xuất hiện tại dưới chân Huống Thiên Minh.
Bốn gã tướng lãnh bốn cánh Tu La tộc kia kinh hoàng thét lên, vũ khí trong tay lại giống như liều mạng hướng vào Hồng Quân ào ào lao tới, làm như chỉ có giết chết Hồng Quân, mới có thể làm cho thành chủ hả giận.
Cũng không có một người nào dám đến bên Huống Thiên Minh ra tay, bởi vì Huống Thiên Minh trên đó tản phát ra uy áp khiến cho tất cả mọi Tu La nhân đều cảm nhận được nỗi kinh hoàng.
Hồng Quân không muốn sát sinh, hoặc là nói những người này còn không đủ tư cách để hắn ra tay giết chết, nhìn thấy bốn gã tướng lãnh bốn cánh Tu La tộc kia điên cuồng công kích về phía mình, không khỏi ảm đạm cười, thân ảnh đột nhiên biến mất khỏi tường thành, xuất hiện lại đứng bên cạnh Tôn Ngộ Không. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Mà Huống Thiên Minh cũng không có động tác gì, đứng ở ven tường thành, khoanh tay mà đứng, từng cơn gió nhẹ từ một bên thổi qua, thổi mái tóc vàng của hắn bay tán loạn, trên gương mặt cực kỳ anh tuấn không biểu hiện gì, trên người tản ra khí tức nghiêm lạnh, khiến cho người ta không dám đến gần.
Ầm! Một đạo thân ảnh cơ hồ không còn hình người từ bên trong vách tường phóng vọt ra, đồng thời, một đạo thân ảnh thảm hại thê lương khác cũng từ trong thành bay tới, không cần phải nói, tất nhiên là Lăng Thanh Vân và Thượng Phổ hai người.
Chỉ thấy Lăng Thanh Vân quanh thân quần áo rách rưới, sắc mặt tái xanh, khóe miệng đọng lại một dòng máu, trước ngực một cái dấu nắm tay thật lớn làm cho người ta nhìn đến không khỏi lông tóc dựng ngược, hắn gắt gao giương mắt nhìn bóng dáng Huống Thiên Minh, trong mắt hiện lên một thần sắc căm phẫn đến tột cùng, lạnh giọng nói:
"Tiện nhân kia đã được các ngươi cứu đi, ngươi lại còn muốn như thế nào?"
Thượng Phổ sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, Hồng Quân vẻn vẹn chỉ đưa ra một nửa khí lực đã đánh cho hắn bay lùi ra, nguyên hạch trong đan điền rung chuyển một hồi, xem ra không có tiềm tu một thời gian, thì không thể khôi phục tu vi lại được.
Trong lòng buồn phiền hối hận, chính mình thật sự không nên đi vào trong thành này nghĩ ngơi, hôm nay thật xui sẻo, không ăn được chút cơm cháo gì lại rước lấy một thân khổ nhục, còn liên lụy đến bản thân mình bị thương nặng.
Lúc này nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lăng Thanh Vân, trong lòng hắn cũng không khỏi ưu sầu hẳn lên, tu vi của những người này quả thực là quá biến thái đạt tới cảnh giới khiến cho người ta không thể tưởng tượng được, hắn từ trước đến nay chưa có nhìn thấy qua tu vi như thế, càng không có gặp qua trường hợp nhiều người có đủ cái loại tu vi làm cho người ta sợ hãi cùng tụ tập lại thế này.
Huống Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên nghe được câu nói oán hận của Lăng Thanh Vân, hờ hững nói:
"Thắng làm vua, thua làm giặc, trong thiên hạ này ai cũng như thế. Các ngươi nhiều lần sử dụng thủ đoạn hạ lưu, ý đồ bức bách huynh đệ ta tự phế bỏ tu vi, chúng ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, hôm nay, các ngươi bị đánh bại, tự nhiên cũng phải tùy vào tâm tình của chúng ta xử trí!"
"Một khi ngươi đã có ý đồ phế bỏ đi tu vi của huynh đệ ta, như vậy, hôm nay chúng ta thắng, cũng liền lấy răng trả răng, phế đi tu vi của các ngươi chứ!"
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh hắn đã xuất hiện tại bên cạnh Lăng Thanh Vân, đánh một quyền vô thanh vô tức vào phía đan điền của Lăng Thanh Vân, kim quang lóe ra, mắt thấy Lăng Thanh Vân ứng phó không kịp, lại có lẽ cho rằng Lăng Thanh Vân đã không còn sức đánh trả sắp bị hắn phế bỏ tu vi, trở thành một phế nhân.
Một tiếng quát lạnh từ xa xa truyền đến, kèm theo thanh âm phẫn nộ cùng đến chính là một đạo thân ảnh tốc độ như sao xẹt:
"Dừng tay, ngươi dám phế bỏ tu vi đồ nhi của ta, ta lập tức đem mấy người các ngươi toàn bộ giết chết!"
Lăng Thanh Vân mừng rỡ, bốn gã tướng lãnh bốn cánh Tu La tộc mừng rỡ, chỉ thấy tám đạo thân ảnh phút chốc xuất hiện tại nơi tường thành, tám đạo khí thế kinh khủng tột cực theo thân mình bọn họ phóng xuất tới, trên tường thành tất cả mọi binh sĩ Tu La tộc ngay tức thì chân đứng không vững, đều nằm rạp xuống.
"Sư phụ..."
Lăng Thanh Vân giờ phút này thực uất ức, vạn phần ủy khuất, từ khi bắt đầu đến bây giờ, luôn bị khí thế của Tôn Ngộ Không áp bức, hao hết tâm cơ kết cục cũng dẫn đến bị trọng thương và thiếu chút nữa bị người ta phế bỏ mất tu vi, khiến cho từ trước đến nay chưa từng nếm qua cảm giác đau khổ, sâu tận đáy lòng hắn ngốn đầy nỗi thất bại chua cay.
Giờ này sư phụ Tát Hải đến đây, hắn liền phảng phất như nhìn thấy ánh sáng mặt trời, đôi vành mắt vậy mà lại đỏ lên.
Một bên Thượng Phổ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hoảng hốt kinh sợ, Lăng Thanh Vân xưng hô với tên nam tử cao lớn kia là sư phụ, như vậy, chẳng phải là nói, trung niên nam tử nhìn mặt có vẻ bình thường này có được cái tu vi cao vời, có khả năng làm cho tu vi của Lăng Thanh Vân từ bốn đôi cánh kiên cường tăng vọt lên tới cảnh giới sáu đôi cánh, cho dù là Nữ Vương bệ hạ, chỉ sợ dù có muốn cũng không làm được đây!
* 明修栈道暗度陈仓 = Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương:
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận...